Chương 10: Không ly hôn? Thế thì xem cô ngoại tình đi
Thấy Tiêu Như Ngọc trở về, tiếng trò chuyện của đám người đột nhiên im bặt.
Bầu không khí trở nên sượng trân thấy rõ.
Tiêu Như Ngọc làm như không thấy bọn họ, cất túi xách rồi trở về phòng ngủ. Chị em tốt của Quách Lâm Lâm, Vệ Bình bất mãn lớn tiếng nói: “Có người làm vợ đúng là sung sướng thật, mỗi ngày đều không cần làm gì chơi bời đến tối mới về nhà. Đúng không Lâm Lâm?”
Quách Lâm Lâm không nói gì, ra chiều không hiểu hàm ý trong câu nói trên, chỉ nhấp miệng cười khẽ.
Anh em của Liên Vũ, Lý Minh thẳng thắn nói: “Chị dâu, chị như thể là không được rồi. Không chuẩn bị bữa cơm gia đình thì thôi đi, lại còn về muộn như vậy. Ít ra mọi người có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Liên Vũ không nói năng gì, nhưng ánh mắt anh ta nhìn về phía Tiêu Như Ngọc lại mang theo chút thất vọng.
Tiêu Như Ngọc lạnh lùng nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ, đột nhiên bật cười. Trước kia cô thật sự vì Liên Vũ mà xắn tay áo chuẩn bị thứ gọi là bữa cơm gia đình này một lần.
Tiêu Như Ngọc khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Thế cơ á?” Cô đáp trả Vệ Bình: “Tôi ấy à, tay chân chỉ thích hợp đánh đàn, ăn sung mặc sướng thôi. Không giống ai đó rất hợp với chuyện bếp núc. Cô đã thích làm như thế thì làm nhiều vào, nếu chưa có chồng, cô có thể giúp Quách Lâm Lâm nấu nướng cho chồng cô ta, cô thấy sao?”
Lúc cô nói những lời này, giọng điệu không nặng không nhẹ, tốc độ không nhanh không chậm, giống như đang khuyên nhủ bạn bè bình thường.
Nhưng lời khuyên này lại khiến Vệ Bình nổi đóa lên như mèo bị giẫm phải đuôi: “Cô nói bậy cái gì thế! Cô có tin tôi…” Xé miệng cô không?
Sắc mặt Quách Lâm Lâm đột nhiên trở nên khó coi.
Tiêu Như Ngọc hừ cười một tiếng, không để ý tới cô ta, ngược lại nhìn sang Lý Minh: “Còn anh nữa, anh nói tôi không chuẩn bị bữa cơm gia đình là có ý gì? Chưa nói đến chuyện khác, anh có hiểu bữa cơm gia đình là gì không? Để tôi dạy anh nhé. Bữa cơm gia đình chính là người một nhà quây quần bên nhau. Bộ anh là người nhà tôi hả? Tôi là con gái một, còn chưa đẻ con đâu.”
Lý Minh đen mặt, đập bàn đứng dậy.
“Liên Vũ, cậu xem thái độ của cô ta kìa?”
Liên Vũ nhìn Tiêu Như Ngọc, cảm thấy cô có chút xa lạ. Cô chưa bao giờ tỏ ra bất mãn một cách trực tiếp như vậy.
Anh ta mở miệng: “Tiêu Như Ngọc…”
Tiêu Như Ngọc lạnh lùng nói: “Đây là nhà tôi, bây giờ các người cút ngay đi.”
Quách Lâm Lâm nãy giờ im lặng nay lại bày ra vẻ chính nghĩa, làm như sợ tổn thương đến cô, do dự nói: “Chị Như Ngọc, chị đừng thế mà, một nửa căn nhà này cũng do anh Liên Vũ bỏ ra. Thật ra bây giờ anh ấy đã có tiền để mua rất nhiều căn nhà giống như thế này. Nhưng anh ấy vẫn ở đây với chị, mời chúng em đến đây, chứng minh anh ấy cảm thấy nơi này mới là nhà.”
Vệ Bình và Lý Minh lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Liên Vũ cũng bị mấy lời này của cô ta làm cho cảm động.
Ý cô ả là, Tiêu Như Ngọc hoàn toàn không có tư cách bảo bọn họ cút. Tiền của Liên Vũ đủ để mua nơi này, một nửa số tiền cô đóng góp chẳng là gì cả.
Ha ha.
“Như Ngọc, em đừng náo loạn nữa. Chắc em chưa ăn cơm tối đúng không, ngồi xuống cùng ăn đi?” Liên Vũ lại bắt đầu ra chiêu ba phải như thường lệ.
Lúc trước, khi Liên Vũ gây dựng sự nghiệp không có tiền mua nhà, Tiêu Như Ngọc để ý đến tâm lý anh ta nên mới đề nghị góp mỗi người một nửa.
Tiêu Như Ngọc phớt lờ anh ta, cười như không cười nói với ba người kia: “Không đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”
Đám người trợn mắt tức tối nhìn cô.
Tiêu Như Ngọc không chút do dự móc di động ra chuẩn bị gọi điện: “A lô, bảo vệ?”
Sắc mặt Quách Lâm Lâm thay đổi liên tục, cô ta vỗ bàn bảo Vệ Bình: “Lăng Túc tới đón tớ rồi, chúng ta đi thôi.”
Cô ta tỏ ra oan ức nói với Liên Vũ: “Anh Liên, em đã bảo đừng tới nhà anh ăn cơm rồi, lần sau chúng ta cứ tụ tập bên ngoài đi.”
Liên Vũ đen mặt.
Anh ta giữ chặt Quách Lâm Lâm, tức giận nói với Tiêu Như Ngọc: “Nhất định phải làm đến khó coi như vậy sao?”
Liên Vũ hiếm khi nổi giận, nhưng mỗi lần nổi giận đều vì Quách Lâm Lâm.
Tiêu Như Ngọc nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy. Thế nên cút mau đi.”
Cả người Quách Lâm Lâm cứng đờ, Vệ Bình ở bên cạnh châm chọc: “Ai không biết cô là chó liếm bên cạnh Liên Vũ chứ? Có khi hai người còn không phải vợ chồng thật sự? Còn đứng đây phô trương. Một bà cô già còn trinh mà thôi.”
Tiêu Như Ngọc khoanh tay, đánh giá thân hình cô ả từ trên xuống dưới, khinh thường bật cười.
Cô không đáp lại một lời, nhưng cũng đủ khiến Vệ Bình bẽ mặt.
Vệ Bình tức đến run rẩy.
Dáng người cô ta phẳng lì, thua xa Tiêu Như Ngọc.
“Liên Vũ, trước kia cậu nói bởi vì cô ta đối xử tốt với cậu, luôn ở bên cạnh cậu nên cậu mới kết hôn với cô ta. Bây giờ xem ra, cậu bị lừa một vố rồi.” Lý Minh nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu.
Liên Vũ không hề bênh vực Tiêu Như Ngọc.
Tiêu Như Ngọc không cam lòng yếu thế nói: “Nói ít làm nhiều, tập đoàn Lý thị sắp sụp đổ dưới tay anh rồi, thế mà anh vẫn còn đứng đây nhọc lòng lo chuyện tình cảm của người khác, tôi không ngại thu mua đâu nha.”
Lý Minh tái mặt: “Cô!”
Liên Vũ khó xử quát về phía Tiêu Như Ngọc: “Đủ rồi đấy!”
Tiêu Như Ngọc không thèm nghe những lời sau đó, trở về phòng.
Quách Lâm Lâm khổ sở nói: “Sớm biết như vậy, chúng em đã không tới rồi.”
Liên Vũ lắc đầu: “Em không sai, anh tiễn các em ra ngoài.”
Sau khi đám người ra ngoài, đúng lúc Lăng Túc đến. Những nơi đèn xe chiếu rọi, mưa nhỏ bay tán loạn. Người đàn ông mặc vest, khuôn mặt đẹp trai điềm tĩnh. Hắn mở ô đi về phía Quách Lâm Lâm, cực kỳ bá đạo ôm cô ta vào trong ngực.
“Làm phiền mọi người chăm sóc cô vợ nghịch ngợm nhà tôi rồi.” Ánh mắt Lăng Túc lướt qua đám người, nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của hắn rất có từ tính, vô cùng dễ nghe.
Vệ Bình lén lút nhìn hắn.
Trong lòng Liên Vũ không biết là mùi vị gì.
Khi ánh mắt của Lăng Túc chuyển sang bên phải, hắn đột nhiên dừng lại.
Nơi đó có một người phụ nữ mặc đồ ngủ lụa màu trắng khoét cổ sâu, đang lười biếng dựa vào cột đá nhìn hắn. Một bên mềm mại để lộ khe rãng sâu hút, dưới váy là cặp đùi mê người.
Dáng vẻ quyến rũ, rất giống yêu tinh chuyên hút nguyên khí người khi đêm đến.
Lăng Túc nhìn thấy, Quách Lâm Lâm cũng không ngoại lệ. Trong lòng cô ta hoảng hốt, vội vàng kéo chồng rời đi.
Tiêu Như Ngọc chờ bọn họ lên xe mới trở về phòng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lăng Túc.
Bảo sao Quách Lâm Lâm không cần Liên Vũ.
Một lát sau, Liên Vũ vào phòng, ánh mắt tức giận nói: “Như Ngọc, anh biết em giận khi nhìn thấy bức ảnh của cô ấy. Nhưng em không thể gây sự vô cớ như thế! Cô ấy… Bọn họ đã làm gì sai?”
Tiêu Như Ngọc hỏi ngược lại anh ta: “Câu nào của tôi gây sự vô cớ?”
Liên Vũ nghẹn lại.
“Câu nào tôi nói không phải sự thật? Mà này Liên Vũ, anh thật sự tưởng rằng tôi không biết gì hết sao? Anh ở bên tôi để chọc giận Quách Lâm Lâm, anh kết hôn với tôi cũng bởi vì Quách Lâm Lâm kết hôn. Lúc cô ta sinh bệnh, anh đưa cô ta đến bệnh viện, lúc cô ta sinh con, anh cũng kề cận bên cạnh. Anh không ngủ với tôi cũng vì thủ thân như ngọc cho cô ta.”
Liên Vũ không thể tin nổi nhìn cô. Dường như không hiểu vì sao cô lại biết được.
“Bọn anh là bạn bè, chuyện đó chỉ là…”
“Liên Vũ à, anh đê tiện gớm nhỉ? Chưa gì đã vội vàng muốn làm chồng hai của người ta rồi sao?”
Cả người Liên Vũ cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng quát cô: “Em đủ rồi đấy, Tiêu Như Ngọc. Em còn muốn làm loạn tới khi nào nữa? Anh đã cưới em rồi, như vậy còn chưa đủ sao?”
Tiêu Như Ngọc trào phúng: “Anh nghĩ anh cưới tôi là đại ân đại đức đấy hả? Thà rằng anh đừng bao giờ cưới tôi. Nếu 5 năm trước, anh nói rõ với tôi mình đã thích người khác, tôi có thích chó cũng không thích anh.”
“Đã đến lúc chấm dứt cuộc hôn nhân bịp bợm này rồi, Liên Vũ, ly hôn đi.”
Cô lấy tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ lâu trong tủ ra ném trước mặt anh ta.
Sắc mặt Liên Vũ khó coi đến cực điểm, đáy mắt có chút tơ máu, như thể giận dỗi nói: “Anh không thích em! Nhưng em đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, em phải chống mắt lên mà xem anh thích người khác như thế nào.”
Anh ta ném tờ đơn ly hôn vào thùng rác.
Tiêu Như Ngọc nghiêm túc nhìn anh ta trong chốc lát.
Trước kia cô đúng là đui mù mới nhìn trúng thứ mặt hàng bên ngoài dịu dàng nhưng thực tế lại vô cùng ích kỷ này.
Sau đó, cô giống như nghĩ tới cái gì, bỡn cợt mỉm cười: “Anh không muốn ly hôn? Được thôi.”
Liên Vũ nghe cô nói vậy, trong cơn giận dữ có chút vui mừng.
Quả nhiên cô không thể nào rời khỏi mình. Chuyện hôm nay chỉ là do ghen tuông quá thôi.
Liên Vũ chậm rãi đi tới, nói “lời hay”: “Là trước kia anh đã sơ suất, hôm nay anh muốn cùng em chuẩn bị bữa cơm gia đình, cũng là vì cải thiện quan hệ giữa đôi ta…”
Tiêu Như Ngọc cố nén cơn buồn nôn, lạnh lùng nhìn anh ta tiến đến gần. Tay Liên Vũ di chuyển từ mặt đến cổ cô, cuối cùng chạm vào nơi mềm mại đó.
Thấy đối phương không từ chối, anh ta càng xoa bóp mạnh hơn.
“Có phải em muốn không, anh sẽ cho em, chúng ta trải qua đêm tân hôn nhé?” Liên Vũ nhẹ giọng nói bên tai cô.
Anh ta xoa nhẹ vành tai cô, ánh mắt lạnh lẽo của người phụ nữ dưới thân dần biến thành một vũng nước trong veo, mang theo mông lung quyến rũ nhìn anh ta. Quai áo lót của cô mở ra, bộ ngực xinh đẹp đầy đặn nhảy ra khỏi sự trói buộc.
Liên Vũ không nhịn được nhào tới gặm cắn môi cô, trêu đùa cái lưỡi thơm tho của cô, hai cái lưỡi vờn nhau nơi ẩm ướt, để lại vài dấu răng trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tay anh ta cũng không an phận, nắm lấy cặp vú xoa bóp, ngón trỏ cọ xát núm vú màu đỏ tươi. Cảm nhận nó chậm rãi đứng thẳng lên.
Người phụ nữ nhẹ nhàng thở gấp, trong mắt có ánh nước.
Anh ta dùng tay còn lại luồn xuống dưới váy thưởng thức, khi rút lên, trên tay toàn là chất lỏng ướt át sáng lấp lánh.
Tiêu Như Ngọc là người có tính dục mạnh mẽ, bị sờ soạng như vậy, dưới thân đã sớm ướt đầm đìa.
Cảnh tượng quyến rũ này chính là liều thuốc kích dục tốt nhất dành cho Liên Vũ.
Liên Vũ không ngờ vợ mình lại là hàng hiếm thế này!
Giờ phút này, anh ta vô cùng hưng phấn, trong lòng hơi hối hận vì không tận hưởng cô sớm hơn. Anh ta cởi quần, để lộ ra thứ đồ chơi dữ tợn.
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Như Ngọc ngồi dậy, mặc áo khoác đi ra ngoài.
Liên Vũ kinh ngạc hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Mắc mớ gì đến anh.”
Cô lái xe của mình đến nhà Tần Hủy. Trong lúc lái xe, cô cầm điện thoại gọi cho cậu ấy. Cúp điện thoại, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang theo sát phía sau xe mình qua gương chiếu hậu.
Tiêu Như Ngọc mỉm cười.
-------------
Bình chọn và để lại cmt cho mình có động lực lấp hố nha các mom (ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro