Chương 11: Ngoại tình trước mặt chồng
Ban đêm lạnh buốt, lúc Tiêu Như Ngọc từ ngoài cửa tiến vào, Tần Hủy nhào tới ôm chặt lấy cô, xua tan cái lạnh trên người cô.
Cậu ấy vuốt ve những ngón tay tái nhợt của cô, dùng hai tay bóp chặt, thổi hơi ấm vào trong lòng bàn tay cô, có chút đau lòng nói: “Bên ngoài đang mưa lạnh như vậy, sao chị không mặc thêm áo ấm?”
Vừa rồi cả người Tiêu Như Ngọc nóng bừng vì dục vọng nên bên trong chỉ mặc váy ngủ, bên ngoài mặc áo khoác đến đây, cho nên không cảm thấy lạnh lắm.
Tiêu Như Ngọc nắm tay cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Chị không sao.”
Liên Vũ đỗ xe dưới tầng, anh ta nắm chặt tay lái, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên trên.
Cô tới đây làm gì?
Bây giờ là hai giờ sáng, nhìn lên trên, chỉ thấy tầng ba là còn sáng đèn.
Anh ta đoán cô sẽ lên tầng ba.
Ngay cửa ra vào, hai người đã quấn chặt lấy nhau, Tần Hủy bóp chặt eo cô, kéo cô vào trong ngực, miệng gặm cắn đôi môi hồng hào kiều diễm ướt át kia, nhưng không nỡ cắn quá mạnh, chỉ chậm rãi ngậm lấy hai cánh môi mềm mại, mút mát. Đôi môi anh đào của Tiêu Như Ngọc càng trở nên diễm lệ.
Tần Hủy thử vươn đầu lưỡi vào, được đối phương nhiệt tình đáp lại. Dục vọng vừa mới bị Tiêu Như Ngọc đè xuống lại bắt đầu dâng lên.
Đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, hormone nam tính đậm đặc bao phủ lấy hơi thở của Tiêu Như Ngọc. Tay cô vừa mới sờ xuống dưới thân Tần Hủy, cậu ấy đã lập tức nổi lên phản ứng.
Hơi thở của cậu ấy trở nên nặng nề, dùng mái tóc mềm mại cọ lên bả vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Đàn chị Ngọc Ngọc, có thể chứ?”
Tiêu Như Ngọc đã sớm mê muội dưới sự tấn công của Tần Hủy, cả người xụi lơ trong vòng tay cậu ấy.
Giống như được bật đèn xanh, Tần Hủy ôm chặt người phụ nữ trong ngực, đè gáy cô đặt một nụ hôn sâu. Thấy hai mắt cô tràn đầy ham muốn quyến rũ, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Tiêu Như Ngọc cảm thấy cơ thể vô cùng khô nóng, hai cánh hoa dưới thân bắt đầu chảy nước xuống mép đùi, trong suốt, sáng lấp lánh, chảy dọc theo cặp đùi thẳng tắp trắng như tuyết của cô. Cô gấp gáp muốn thứ gì đó cắm vào lỗ nhỏ để lấp đầy cảm giác trống rỗng này, cô cọ xát gậy thịt đã sớm dựng đứng thành lều trại. Tần Hủy bị cọ đến nỗi không thể giữ bình tĩnh.
“Đàn chị, đàn chị yêu dấu của em.”
Sau lưng bọn họ có một cái bàn, Tần Hủy cẩn thận đặt cô lên bàn, đỡ eo cô cắm thẳng vào. Côn thịt vừa cứng vừa nóng, sau khi đẩy đầu nấm màu hồng nhạt vào, lỗ thịt ướt át bắt đầu điên cuồng liếm mút, gắt gao quấn lấy côn thịt. Hai người ôm chặt lấy nhau.
Dục vọng của Tiêu Như Ngọc giảm xuống trong nháy mắt, nhưng tiếp theo lại càng trở nên mãnh liệt hơn, cả người cô nóng hừng hực. Gậy thịt thong thả tiến vào. Cô không thỏa mãn nắm chặt cổ áo Tần Hủy, dưới thân hùa theo động tác đâm vào rút ra, vừa trướng vừa ngứa.
Cô mê ly nhìn cậu ấy, rên rỉ: “Ưm... Mau lên… Mau…”
Tần Hủy không còn tâm trí trêu đùa cô nữa, gấp gáp đưa tay xoa nắn cặp vú tuyết trắng, banh chân cô ra mạnh mẽ đâm thọc, sự va chạm nhanh đến tàn nhẫn khiến Tiêu Như Ngọc lập tức cảm thấy mình đang nằm giữa ranh giới lửa và băng. Dương vật của Tần Hủy khá dài, lúc đâm vào cửa tử cung có hơi đau, khiến cô vô thức che bụng dưới. Nhưng khi nó cọ xát vào huyệt thịt, cô lại sướng đến tê dại.
“Ưm ~ a ~ a ~ ư ~ ưm a!” Những tiếng rên rỉ vang lên theo nhịp điệu với từng cú thúc của Tần Hủy.
Có cơn gió thổi vào từ cửa sổ phòng khách, da thịt hai người nổi lên một tầng da gà. Lý trí cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Tần Hủy cúi đầu nhìn Tiêu Như Ngọc, môi cô hơi sưng, quần áo xộc xệch để lộ hai bầu ngực, thân dưới vẫn còn dính chặt vào dương vật của mình, cậu ấy thúc mạnh hai cái, xoa nhẹ cặp vú mềm mại. Cậu ấy vốn định đi đóng cửa sổ, nhưng ngay khi gậy thịt sắp rời khỏi lỗ nhỏ, một cảm giác không thỏa mãn nhảy ra trong lòng. Cậu ấy từ bỏ ý định, bế Tiêu Như Ngọc đi về phía cửa sổ.
Tần Hủy dùng một tay giữ chặt một chân cô, Tiêu Như Ngọc sợ ngã, hai tay ôm lấy cổ cậu ấy. Với mỗi bước đi của cậu ấy, cảm giác cọ xát kỳ lạ dưới thân lại truyền đến.
“Ưm ~”
Thật vất vả mới đi tới cửa sổ. Tần Hủy thả lỏng một tay đóng cửa sổ lại, đóng được một nửa, cậu ấy nhìn xuống dưới tầng, đôi mắt luôn sáng sủa chợt trở nên sâu thẳm. Cậu ấy âm trầm nhìn chiếc xe quen thuộc dưới tầng hồi lâu, đóng sầm cửa sổ lại, ngăn cách tiếng gió và tiếng chó sủa ở bên ngoài.
Cậu ấy kéo tấm rèm xanh, không muốn kẻ dưới tầng nhìn thấy cô trần truồng, cho dù kẻ đó có là chồng cô. Tần Hủy ghen ghét đặt người mình yêu lên cửa sổ, thúc từng cú một vào sâu trong cô, để lỗ nhỏ của cô nuốt trọn nguyên cây, chỉ để lại hai viên tinh hoàn lắc lư bên ngoài.
Mông và cổ tử cung của Tiêu Như Ngọc đều bị đâm đến tê dại, cô không tự chủ được mà nâng mông lên muốn tránh sự va chạm dữ dội và kích thích này.
Tiêu Như Ngọc điên cuồng rên rỉ, cuối cùng đạt cực khoái khi mỗi lần thúc vào càng lúc càng sâu. Tần Hủy chưa bắn, cậu ấy ôm cô xoay lại, đặt cô lên chiếc tatami bên cửa sổ rồi đâm về phía trước. Hơi thở ngày càng nặng nề, tốc độ thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, vừa mạnh vừa sâu.
Bị chơi kịch liệt như vậy, Tiêu Như Ngọc vừa mới lên đỉnh lại nổi lên dục vọng, chân cô quấn quanh eo cậu ấy, để đối phương dễ đâm vào sâu hơn.
Trước khi kịp nhận ra, cô lại đạt cực khoái.
Tấm rèm nhà Tần Hủy có màu xanh nhạt, rất mỏng, hình ảnh hai người giao hợp hiện rõ bên ngoài rèm cửa.
Tư thế của hai người, dáng hình, thậm chí là tiếng rên rỉ đứt quãng.
Đều bị Liên Vũ nghe thấy.
Những ngón tay đang nắm vô lăng của anh ta chuyển sang màu trắng, các đường gân ở mu bàn tay nổi lên như sắp vỡ ra.
Sắc mặt Liên Vũ khó coi đến cực điểm, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn hai bóng dáng đang quấn quýt lấy nhau, anh ta không muốn nhìn, chỉ muốn đi lên bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ này. Nhưng anh ta lại ở yên dưới tầng, theo dõi toàn bộ quá trình như thể mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Anh ta đột nhiên nhớ lại cái bao cao su đã qua sử dụng nhưng vẫn còn ấm mình nhặt được ở phòng khách. Còn có những dấu vết đáng ngờ vô cớ xuất hiện trên người cô.
Hóa ra nhân lúc mình vắng nhà, Tiêu Như Ngọc đã cho mình đội nón xanh.
Sao cô có thể? Sao cô dám?
Lúc chuẩn bị xuất tinh, dương vật của Tần Hủy như muốn kéo căng cổ tử cung của Tiêu Như Ngọc, khuôn mặt ửng đỏ vì tình dục, cậu ấy gầm nhẹ, đột nhiên rút ra bắn lên mặt cô.
Một mùi tanh nồng quanh quẩn bên khóe miệng Tiêu Như Ngọc.
Tần Hủy ôm cô, chờ cơ thể hết co giật thì lập tức dùng nước ấm lau mặt cho cô, dáng vẻ giống như đứa trẻ mắc lỗi.
“Thật xin lỗi, Ngọc Ngọc, em không thể khống chế được.”
“Không sao.” Dục vọng của Tiêu Như Ngọc dần lắng xuống, cô có chút buồn cười thưởng thức mái tóc xoăn màu nâu của Tần Hủy.
Nâu nâu vàng vàng, giống chó vàng hay gấu Teddy nhỉ?
“Em muốn làm chó vàng hay gấu Teddy?” Tiêu Như Ngọc vô tình nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Tần Hủy ngẩn người, không hiểu ý cô. Qua hồi lâu mới oan ức nói: “Em muốn làm người.”
Phụt ——
Tiêu Như Ngọc phì cười ôm chặt lấy cậu ấy, yên tâm thở dài.
Tần Hủy ôm cô, một lúc sau, cậu ấy mới do dự nói: “Ngọc Ngọc, Liên Vũ ở dưới tầng.”
Tiêu Như Ngọc không buồn ngẩng đầu lên, vẫn nằm trong ngực cậu ấy: “Chị biết.”
Liên Vũ mệt mỏi u ám nhìn lên tầng, anh ta gọi điện thoại từ chối cuộc hẹn ngày mai, ở lại đây đợi Tiêu Như Ngọc.
Anh ta muốn xem khi nào cô mới đi xuống.
-------------
Bình chọn và để lại cmt cho mình có động lực lấp hố nha các mom (ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑
Chưa lấp hố cũ nhưng đã tia được hố mới, có mom nào hóng khum? (◕દ◕)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro