Chương 12: Bắt gian
Tình dục từ từ rút đi, sắc ửng hồng trên má Tiêu Như Ngọc dần phai nhạt, giống như cánh hoa đào dưới ánh đèn màu cam.
Trong mắt Tần Hủy lộ ra tình cảm chân thành, cậu ấy ôm mặt cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, từ trên xuống dưới, từ mắt đến vành tai, tất cả những nơi hồng hào đều bị cậu ấy hôn.
Tần Hủy nghịch ngợm vành tai nhỏ xinh mượt mà của cô, lưu luyến nói.
“Đàn chị, đêm nay đừng đi được không?”
Tiêu Như Ngọc liếc nhìn cậu ấy một cái, mỉm cười gật đầu.
Tần Hủy vùi đầu vào cần cổ trắng như tuyết của cô, nhắm mắt lại: “Em thật sự rất thích chị, em có thể cho chị bất cứ thứ gì.”
Tiêu Như Ngọc không trả lời, nhắm hai mắt lại.
Màn đêm chìm trong yên tĩnh.
Chỉ có tiếng khởi động xe bực bội bất an dưới tầng, tắt rồi bật, tắt rồi lại bật…
Còn có nơi cách hai người đang say ngủ không xa, điện thoại của Tiêu Như Ngọc không ngừng sáng lên.
49 cuộc gọi nhỡ từ Liên Vũ.
Sáng tinh mơ, Tiêu Như Ngọc tỉnh giấc, cô xem đồng hồ, đã 8 giờ sáng. Tần Hủy ngủ rất say nhưng vẫn ôm chặt cô.
Hôm nay cô có chút việc trên công ty nên nhẹ nhàng đẩy Tần Hủy ra, rời giường.
Tiêu Như Ngọc mở rèm nhìn xuống dưới tầng.
Chiếc xe quen thuộc kia vẫn đỗ ở đó.
Tiêu Như Ngọc mỉm cười.
Cô mặc quần áo, thảnh thơi đi xuống dưới. Vừa xuống đã thấy cửa sổ xe màu đen hạ xuống, bên trong lộ ra một người đàn ông mặt mũi thâm quầng.
Thậm chí khóe miệng anh ta còn nổi mụn.
Đang chật vật đến cực điểm, nhưng lại nén giận nhìn cô.
Tiêu Như Ngọc vòng qua anh ta đi về phía xe mình.
Người nọ trực tiếp xuống xe, giữ chặt cô, hung tợn nhìn cô giống như quả bom sắp phát nổ: “Tiêu Như Ngọc! Em giải thích đi.”
Anh ta bày ra dáng vẻ bị phản bội.
Có chút buồn cười.
Anh ta tức giận cái gì chứ?
“Không có gì phải giải thích, như anh thấy đấy, tôi lên giường với người khác.” Tiêu Như Ngọc nhàn nhạt nói.
Hốc mắt Liên Vũ như muốn nứt ra: “Là ai? Mấy lần rồi? Anh đối xử với em chưa đủ tốt sao?”
“Rất nhiều lần rồi.” Tiêu Như Ngọc cười nhạo: “5 năm trôi qua, tôi là người, cũng có dục vọng. Anh thủ thân vì Quách Lâm Lâm mà còn đòi tôi thủ thân vì anh à? Anh không được, đương nhiên sẽ có người khác thế chỗ anh.”
Lời nói của cô đâm vào trái tim Liên Vũ, khiến sắc mặt anh ta vô cùng khó xử.
Anh ta chưa từng nghiêm túc nghĩ rằng có phải mình đang thủ thân vì Quách Lâm Lâm hay không, chỉ cảm thấy chưa đến lúc, cần phải đợi thêm một thời gian nữa.
Nhưng rõ ràng ngày hôm qua…
“Không, rõ ràng hôm qua anh định làm chuyện đó với em rồi, em không thể chờ thêm chút nữa sao? Em thèm muốn đến vậy à?” Liên Vũ tới gần cô.
Dường như anh ta chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.
Bao cao su trong phòng khách, dịch nhầy và dấu vết kỳ lạ trên giường, còn có dấu hôn trên người cô.
Tất cả đều do một tên đàn ông khác làm ra! Cô đã bị người khác chiếm hữu từ trong ra ngoài!
Trong lòng Liên Vũ khó chịu, thở hổn hển như thiếu oxy, anh ta bực bội đến mức bắt đầu oán hận Tiêu Như Ngọc.
Trước kia cô thích mình như vậy, vì sao không chờ đợi?
Cánh tay Tiêu Như Ngọc bị nắm đến đau đớn.
“Đây là ngoại tình! Nếu ở thời cổ đại, em đã bị nhốt vào lồng heo rồi!” Liên Vũ vứt bỏ vẻ dịu dàng thường ngày, buông lời cay nghiệt.
Tiêu Như Ngọc hất tay anh ta ra, mở cửa xe ngồi vào: “Bây giờ là hiện đại. Giữa ngoại tình thể xác và ngoại tình tư tưởng không có cái nào cao thượng hơn đâu. Trở về ký vào đơn ly hôn đi.”
Liên Vũ đáp: “Anh và cô ấy chỉ là bạn bè, Tiêu Như Ngọc, có phải em bẩn thỉu nên nghĩ ai cũng giống như mình không? Quan hệ giữa bọn anh trong sạch, em…”
“Mắc mớ gì đến tôi, cút.” Tiêu Như Ngọc lạnh lùng nhìn anh ta.
“Thế tài sản thì sao?” Liên Vũ giữ cửa xe không cho cô đóng lại: “Ngoại tình sẽ phải ra đi tay trắng!”
Tiêu Như Ngọc hừ cười một tiếng, nhanh chóng đóng cửa xe.
Liên Vũ không ngờ cô tàn nhẫn như vậy, lúc cửa xe sắp kẹp tay mình, anh ta vội vàng rút ra.
Thằng hèn!
Nếu anh ta thật sự mạnh mẽ để cửa xe kẹp vào tay, cô còn nhìn anh ta bằng ánh mắt tôn trọng.
Tiêu Như Ngọc hoàn toàn phớt lờ lời uy hiếp của Liên Vũ, thứ nhất, tài sản trước hôn nhân của cô đều do ba mẹ đứng tên, thứ hai, sau vài năm kết hôn với anh ta, cô bị mỡ heo che mắt, sợ anh ta tự ti nên chẳng lập nên công trạng gì, đương nhiên không để được bao nhiêu tiền. Thứ ba, không có chứng cứ, anh ta hoàn toàn không thể khởi tố, khiến cô phải ra đi tay trắng.
Cô sẽ ép Liên Vũ phải ký vào đơn ly hôn trước khi tìm những người khác thỏa mãn ham muốn của mình.
Tới công ty, Tiêu Như Ngọc thấy một người đàn ông đang hút thuốc ở tầng dưới của tòa nhà, râu ria xồm xoàm. Vừa trông thấy cô, anh ấy đã nhẹ nhàng bước tới.
Phiền phức cứ kéo đến từng chút một.
Tiêu Như Ngọc muốn lên tầng nhưng lại bị Trình Nặc ngăn lại.
Tóc tai anh ấy như thể đã lâu chưa cắt, tóc mái che khuất đôi mắt.
Tiêu Như Ngọc lạnh lùng nhìn anh ấy: “Trình Nặc, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Trình Nặc cúi đầu cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, anh ấy dựa đầu vào vai Tiêu Như Ngọc, hơi thở phả vào cổ cô. Nhỏ giọng nói: “Tôi sai rồi. Tôi bằng lòng…”
“Trên thế giới thiếu nhất chính là thuốc hối hận.” Tiêu Như Ngọc đẩy anh ấy ra, dùng đầu ngón tay hồng hào vuốt phẳng nếp nhăn trên bộ đồ trắng, thản nhiên nói.
Vẻ mặt của Trình Nặc thay đổi mấy lần.
Anh ấy đẩy Tiểu Như Ngọc vào bóng tối của hành lang, đan tay vào tay cô, ấn lên tường.
Trình Nặc thong thả ngồi xổm xuống dưới, đầu lưỡi quấn quanh cúc quần âu của Tiêu Như Ngọc, xoắn nó lại, dùng răng khẽ cắn cúc áo, chậm rãi cởi ra.
Làm xong tất cả, mặt Trình Nặc đỏ đến cực điểm.
Tiêu Như Ngọc lạnh lùng nhìn anh ấy.
Trình Nặc mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, nửa quỳ trên mặt đất, để lộ đường cong cơ bắp như có như không bên trong, gợi cảm, rõ ràng. Khuôn mặt trắng nõn đỏ như ánh hoàng hôn.
Người đã từng là nam thần vườn trường này đang lấy lòng cô sao?
Trình Nặc cởi quần lót cô ra, nhắm hai mắt, tùy ý để lưỡi phiêu du trong khu rừng đen của Tiêu Như Ngọc.
Giống như con rắn trơn trượt đang chậm rãi trườn sâu vào nơi bí mật đó.
Đầu lưỡi anh ấy di chuyển qua lại bên ngoài âm đạo, chẳng mấy chốc, một ít dịch tiết trong suốt chảy ra. Trình Nặc cảm thấy như mình đã nếm được sương ngọt.
Trong cầu thang thoát hiểm trống rỗng, có tiếng nước nhóp nhép khiến người ta đỏ mặt.
-------------
Bình chọn và để lại cmt cho mình có động lực lấp hố nha các mom (ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro