Chương 17: Bị em trai sờ soạng trong phòng bếp nhà bố mẹ

Anh ta đập cửa như điên, muốn hai người bên trong nghe thấy.

Nhưng vô dụng.

Tần Hủy hung hăng thở hổn hển: “Đàn chị, chị kẹp em sướng quá. Chồng chị không có phúc hưởng thụ, đúng là đáng tiếc.”

Tiêu Như Ngọc siết chặt hoa huyệt, tốc độ co bóp nhanh hơn, bỗng dưng phun ra mật dịch sền sệt tưới ướt quy đầu. Lỗ nhỏ ẩm ướt mềm mại mút chặt lấy thân gậy, tạo ra tiếng nước bạch bạch mỗi khi Tần Hủy thúc vào.

“Ưm a… A… A, chị… Muốn, em nhanh lên.”

“Cầu xin em. Đàn chị, chị cầu xin em đi.” Tần Hủy nhẹ nhàng cắn lên cổ cô, để lại dấu vết ái muội.

“Không muốn.” Tiêu Như Ngọc mạnh miệng.

Kết quả của mạnh miệng chính là côn thịt hung hăng nghiền nát vào sâu, khiến cho hoa tâm sưng to ngứa ngáy, khó chịu đến cực điểm.

Cô thỏa hiệp, khẽ rên rỉ nói: “Cầu xin em.”

Lời cầu khẩn nũng nịu khiến Tần Hủy phản ứng kịch liệt, động tác càng lúc càng nhanh, mỗi lần đều đâm toàn bộ dương vật vào trong, mở rộng hoa huyệt, quy đầu to lớn thúc vào tử cung liên tục. Đâm cho tiếng rên rỉ của Tiêu Như Ngọc vỡ thành từng mảnh, phần thịt hồng hào mềm mại bên trong cũng bị kéo hết ra ngoài.

Lại một đợt dâm thủy tiết ra, Tiêu Như Ngọc ngồi xếp bằng quấn lấy eo Tần Hủy, hai mắt quyến rũ, rên rỉ đứt quãng, rùng mình lên đỉnh.

Tần Hủy thấy cô như vậy thì nắc nhanh hơn, khàn giọng nói: “Đàn chị, em bắn vào trong nhé? Chúng ta có con được không? Em muốn cưới chị.”

Tiêu Như Ngọc kêu rên: “Không…”

Tần Hủy vội vàng rút ra, bắn tinh dịch trắng đục lên hai chú thỏ trắng, để lại một vũng nước nhỏ.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Trong lòng Liên Vũ đau đến chết lặng.

Nhưng một lần tất nhiên không đủ, Tần Hủy sợ Tiêu Như Ngọc nằm dưới đất không thoải mái nên bế cô lên, để cô quấn hai chân quanh eo mình, cắm dương vật vào.

Hai chân cô dang rộng, để lộ nụ hoa hồng hào trong không khí. Hai cánh hoa màu hồng phấn bị côn thịt to dài căng đến cực hạn, vô cùng đáng thương dính lên thân gậy phủ đầy nước dâm.

Cậu ấy đi mấy bước trong phòng tắm, dương vật chậm rãi rút ra, lại chậm rãi đẩy vào banh rộng cái lỗ chật hẹp. Khoái cảm mãnh liệt ập đến như thủy triều.

Tần Hủy cảm thấy chưa đủ, bèn dùng hai tay nâng mông cô lên, hung hăng tát mấy cái. Áp môi lên bầu vú trắng trẻo đầy đặn, ngậm lấy đỉnh hồng mai mút mát.

Đầu lưỡi đảo quanh quầng vú màu hồng nhạt, cảm giác đê mê tê dại khiến Tiêu Như Ngọc ngẩng cao chiếc cổ trắng muốt, tiếng kêu càng thêm uyển chuyển dễ nghe.

Lúc Tần Hủy sắp rời đi, cô dùng tay ôm lấy đầu cậu ấy, để cậu ấy mút sâu hơn.

Tần Hủy mơ hồ nói một câu: “Đàn chị, chị dâm quá.”

Cậu ấy đẩy phần thân dưới của mình vào, tăng tốc độ, gậy thịt thô dài liên tục khai phá khắp nơi, xé toạc lớp thịt mềm mại khít khao, động tác đâm cắm vừa sâu vừa mạnh.

Tiêu Như Ngọc chỉ có thể ôm cổ Tần Hủy, bị đàn em đ* đến toàn thân run rẩy.

Nước dâm không ngừng chảy xuống, ướt át và dính nhớp dọc theo chỗ giao hợp của hai người, chảy xuống đất hòa với nước tắm.

Thậm chí dưới đất không thể phân biệt được đâu là dâm thủy đâu là nước.

“Đàn chị, chị gả cho em nhé? Về sau cây gậy thịt này chính là của chị.” Tần Hủy nói.

“Không, ư… Ưm… Một cây không đủ.” Cô thở hổn hển đáp.

Ánh mắt Tần Hủy khẽ thay đổi, cậu ấy nắm lấy mông cô, điên cuồng ra vào.

“Thật sao? Chị còn muốn mấy cây?”

Cặp đào mềm mượt của Tiêu Như Ngọc không ngừng đập vào háng Tần Hủy phát ra tiếng bạch bạch. Tư thế này rất sâu, giống như sắp đâm vào tử cung, có chút đau đớn, nhưng khoái cảm lại vượt xa cơn đau.

“Ưm… Sâu quá… Sướng…”

Hai tay Tần Hủy vô thức dùng sức, để lại vết đỏ trên cặp mông trắng nõn mềm mại của cô, động tác ra vào càng lúc càng nhanh, dương vật cương cứng thúc thật sâu.

Nước dâm vẫn chảy ào ạt không ngớt, khiến nơi riêng tư trở nên dính nhớp vô cùng. Tần Hủy mở vòi hoa sen, để nước rửa sạch vùng kín của hai người.

Cảm giác lên xuống mất cân bằng khiến đường đi trong lỗ nhỏ cực kỳ chật hẹp, hoa tâm cắn chặt lấy quy đầu thô to không chịu buông ra.

Liên Vũ bấu chặt vào lòng bàn tay, anh ta đỏ mắt chứng kiến tất cả.

Nhưng đáng xấu hổ nhất chính là, thằng em của anh ta lại cương cứng.

Đây là một bức tranh sống động miêu tả cảnh người vợ hợp pháp của anh ta đang bị người khác đ* đến xin tha không ngừng, anh ta cứng rồi.

Liên Vũ nhắm mắt, lắng nghe những lời tục tĩu của Tiêu Như Ngọc và Tần Hủy, đưa tay vào bên trong quần, vuốt ve lên xuống.

Không lâu sau, bàn tay anh ta bắt đầu dinh dính.

Liên Vũ bụm mặt, một ít nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay.

Tiêu Như Ngọc, sao em có thể đối xử với anh như vậy?

Vài phút trước khi Tiêu Như Ngọc và Tần Hủy ra ngoài.

Liên Vũ đã hèn nhát chạy mất dạng.

Trước đó anh ta còn định chất vấn Tiêu Như Ngọc, nhưng bây giờ nhìn tinh dịch trên tay. Anh ta sẽ chỉ cảm thấy xấu hổ nếu phải đối mặt với bọn họ.

Trong phòng khách, Tần Hủy ôm Tiêu Như Ngọc, vùi đầu vào cổ cô: “Đàn chị, chừng nào chị mới ly hôn?”

Không khí im lặng trong giây lát.

Tần Hủy sợ cô tức giận, vội vàng nói: “Em không có ý thúc giục gì đâu. Dù chị không ly hôn, em vẫn ở lại bên cạnh chị.”

Tiêu Như Ngọc sờ sờ mái tóc ướt sũng của cậu ấy, nói: “Sớm thôi.”

Tần Hủy đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như trong đôi mắt nhạt màu đang có pháo hoa nổ tung, chàng trai cười toe toét, ôm chặt lấy cô, nhảy nhót trên ghế sô pha: “Thật sao??”

“Ừm.” Tiêu Như Ngọc nhẹ giọng nói.

Tần Hủy đi rồi, Liên Vũ hai mắt đỏ ngầu đi ra khỏi phòng ngủ phụ, dáng vẻ dịu dàng như ngọc trước kia đã hoàn toàn biến mất, bây giờ chỉ còn vẻ chật vật.

So với Liên Vũ ngày trước như hai người khác nhau.

Hoặc là bởi vì lúc trước cô từng yêu anh ta, thế nên anh ta mới tỏa sáng trong mắt cô.

Bây giờ hết yêu, cô cảm thấy thằng cha này cũng chỉ có thế.

Tiêu Như Ngọc biết anh ta đã về nhà từ lâu.

Cô vừa ra khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy túi của Liên Vũ đặt trên ghế sô pha. Chiếc túi đó là cô mua, bên trên vẽ hình một chú thỏ nhỏ đang ôm trái tim nguệch ngoạc.

Trước nay Liên Vũ chưa từng động đến chiếc túi này, anh ta sẽ nhẹ nhàng nói một cách bất đắc dĩ rằng chiếc túi này không hợp với khí chất của mình.

Nhưng khi đối mặt với Quách Lâm Lâm, anh ta lại sẵn sàng đùa giỡn với cô ả.

Yêu hay không yêu thật sự quá rõ ràng.

Đã không yêu nhưng lại cố ý gieo thương nhớ, thật khốn nạn.

Tiêu Như Ngọc nhìn về phía Liên Vũ bằng ánh mắt vô cùng chán ghét, anh ta suýt thì đứng không vững.

“Như Ngọc, em bằng lòng trở về đây, chứng tỏ em vẫn còn để ý đến ngôi nhà do một tay mình xây lên.” Liên Vũ khàn giọng nói, nghe kỹ còn có chút nghẹn ngào: “Em quay đầu lại đi, dù trước kia em từng làm gì, anh vẫn tha thứ cho em.”

Tiêu Như Ngọc nghe thế thì bật cười: “Da mặt anh đúng là dày quá thể. Anh mãi mãi đừng tha thứ cho tôi làm gì.”

Sự mong chờ trong mắt Liên Vũ dần biến mất.

Lúc này, điện thoại Tiêu Như Ngọc vang lên.

“A lô?”

“Chị ơi, em đây.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lười nhác của thiếu niên, dường như vừa mới tỉnh ngủ: “Hôm nay em được nghỉ, bố mẹ gọi chị về ăn cơm.”

“Được, chị sẽ đến ngay.” Tiêu Như Ngọc trả lời.

Liên Vũ nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói mang theo chút quái dị: “Ai vậy? Em muốn đi đâu?”

“Em trai tôi, về nhà.” Tiêu Như Ngọc nói ngắn gọn vài câu rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Liên Vũ lén lút nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần cô không đi gặp mấy người đàn ông khác là được.

Tiêu Vệ Minh cúp điện thoại, bị mẹ Tiêu đi đường quyền.

Cậu che lại đầu lại: “Mẹ, mẹ làm gì vậy!”

Mẹ Tiêu cầm muôi, trợn trắng mắt nói: “Không lễ phép gì cả! Mẹ đã bảo con gọi cả anh rể tới. Sao chỉ gọi mỗi chị con?”

Một cảm xúc mờ mịt hiện lên trong mắt Tiêu Vệ Minh: “Anh rể là người bận rộn, bình thường cũng có tới đâu. Con lười gọi anh ấy đến.”

Sau câu nói đó là một cái đập.

“Tới hay không là chuyện của người ta, nhưng dù thế nào con cũng phải mời một câu.” Mẹ Tiêu cầm muôi đi ra ngoài: “Mau bảo chị con đi.”

“Dạ.” Tiêu Vệ Minh cầm điện thoại bấm mấy cái.

Thấy mẹ Tiêu đi rồi, cậu lại bỏ điện thoại xuống.

Tiêu Như Ngọc mang đồ ăn vặt Tiêu Vệ Minh thích nhất đến, còn có rất nhiều hoa quả.

Hôm nay cậu cố ý tắm rửa gội đầu, ăn mặc trẻ trung thoải mái, mặc áo phông đen không tay, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc, lười nhác dựa lên ghế. Mái tóc ướt át hơi rũ xuống, mang lại cảm giác thiếu niên tươi trẻ.

Tiêu Như Ngọc nhìn cậu mấy cái.

Trong mắt cô, Tiêu Vệ Minh từng là một đứa trẻ. Nhưng kể từ lần đó, cô mới bừng tỉnh nhận ra, cậu đã sớm trưởng thành rồi.

Theo mọi nghĩa.

Hai người trò chuyện cười đùa giống như những cặp chị em bình thường.

Bố Tiêu giúp mẹ Tiêu bận rộn trong bếp.

Đột nhiên mẹ Tiêu kêu lên.

Mọi người vội vàng đi vào bếp, thấy mẹ Tiêu che tay lại.

Tiêu Như Ngọc tiến lên xem xét, thấy tay bà vô tình bị cắt trúng một vết cắt dài nửa ngón tay, máu chảy ra.

Cô nói: “Bố mau đưa mẹ đi xử lý vết thương đi.”

Mẹ Tiêu nhìn về phía nồi thịt đang sôi sùng sục, nhíu mày: “Thịt kho tàu của mẹ.”

“Để con trông cho.” Tiêu Như Ngọc đáp.

Bố mẹ Tiêu yên tâm đi ra ngoài.

Lát sau, Tiêu Như Ngọc mở nắp nồi, một luồng hơi nước nồng đậm phả vào mặt, hơi nóng khiến cô phải nheo mắt lại.

Bỗng nhiên, một người ôm lấy cô từ phía sau, khẽ cắn lỗ tai cô.

“Chị ơi, em nhớ chị muốn chết.”

Tiêu Vệ Minh lúc này khác hẳn với thiếu niên cà lơ phất phơ, ngây thơ hồn nhiên vừa rồi, lộ ra răng nanh của một chú sói con.

Cậu luồn tay xuống dưới váy chị gái, nửa nắm lấy cặp mông đẫy đà bóp nắn. Dưới tiếng thở nhẹ của cô, cậu đưa tay về phía rừng rậm phì nhiêu ướt át.

Tiêu Như Ngọc tắt bếp, sắc mặt hơi trầm xuống ngẩng đầu nhìn Tiêu Vệ Minh.

“Đừng xằng bậy, bố mẹ đang ở nhà.”

Hiện tại Tiêu Vệ Minh đã cao hơn cô hai cái đầu, tuy là thiếu niên vừa mới trưởng thành, nhưng trong mắt vẫn còn vẻ ngây ngô, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu.

-------------

Bình chọn và để lại cmt cho mình có động lực lấp hố nha các mom (ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro