Chương 2: Người phụ nữ dâm đãng không giả vờ nữa, ngoại tình với đàn em (2)

Huống chi, cậu ấy cũng…

Lúc Tần Hủy cởi quần, tay vẫn luôn run lẩy bẩy, vất vả lắm mới cởi được quần ngủ.

Khi Tần Hủy định cởi tiếp, Tiêu Như Ngọc ngăn cậu ấy lại.

Tần Hủy ngẩn ra, cho rằng cô không muốn xem nữa, căng thẳng thẹn thùng nhìn cô.

Tiêu Như Ngọc kéo lớp vải mỏng của quần lót bên hông ra, dương vật quá lớn, nhất thời không thể ra ngoài, bị ép thành nửa khối thịt.

Cô không nhịn được mà xoa xoa nửa phần da thịt lộ ra ngoài.

“Cảm giác thật tốt!”

Tiêu Như Ngọc cảm khái nói.

Tần Hủy kêu rên một tiếng, cảm giác tay cô vẫn luôn đùa giỡn mình, thoải mái đến hồn vía lên mây.

Tiêu Như Ngọc cởi quần lót cậu ấy ra, dương vật thô to như thoát khỏi trói buộc, đột nhiên bật ra ngoài.

Tiêu Như Ngọc sửng sốt.

Tần Hủy là kiểu con trai lớn lên trắng trẻo đẹp trai, da thịt rất trắng, nhưng dương vật lại cực lớn, sẫm màu, xung quanh có gân xanh rõ ràng, trắng và đen tạo nên sự tương phản rất lớn.

“Có phải xấu lắm không chị?” Tần Hủy nhìn vẻ mặt cô, hơi tự ti muốn che đi.

Cậu ấy cũng không hiểu vì sao thằng em của mình lại xấu như thế.

“Không xấu.” Tiêu Như Ngọc kéo tay cậu ấy ra, nhẹ dỗ dành: “Nhìn ngầu lắm!”

“Thật vậy sao...” Mặt Tần Hủy càng thêm đỏ.

Tiêu Như Ngọc đùa nghịch cậu nhóc từ trên xuống dưới, bởi vì nó đang tương đối khô ráo, cô làm ướt lòng bàn tay bằng dịch tiết từ quy đầu, rồi vuốt ve lên xuống.

Tiếng rên của Tần Hủy ngày càng trở nên nặng nề.

Đột nhiên, cậu ấy cảm thấy dương vật bị thứ gì đó mềm mại ướt át bao bọc lấy. Cậu ấy cúi đầu xuống nhìn, không ngờ Tiêu Như Ngọc đang ngậm lấy côn thịt của mình, cảm giác thỏa mãn xưa nay chưa từng có.

Tiêu Như Ngọc sử dụng những kỹ năng mình học được trong phim heo. Đầu lưỡi lướt qua quy đầu, liếm mút dọc theo mép từng chút một, dùng răng của mình nhẹ nhàng cắn, Tần Hủy cảm thấy linh hồn mình như đang rung động, tuyệt vời không thể tả.

Tiêu Như Ngọc chậm rãi nuốt dương vật vào trong miệng, cổ họng cảm nhận được vật lạ rõ ràng, cô hơi buồn nôn, nhưng vẫn cau mày nhịn xuống.

Mấy diễn viên nữ trong phim trông có vẻ rất hưởng thụ.

Cô cũng tò mò rốt cuộc việc này tuyệt vời ở đâu.

Tần Hủy run giọng nói: “Dừng lại đi, đàn chị, em khó chịu.”

Tiêu Như Ngọc không dừng lại, chỉ hung hăng mút vào mấy cái. Đầu óc Tần Hủy bỗng dưng trống rỗng. Mọi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét, cuối cùng hội tụ tại một điểm rồi phun trào. Mọi cơ bắp trên người cậu ấy đều dùng sức co rút. Cả người giống như bay đến một phương trời mới.

Đúng như một quyển sách cậu ấy từng đọc nói.

Thời điểm gần chạm đến thiên đường nhất chính là lên đỉnh.

Thứ cảm xúc cao trào trong cơ thể Tần Hủy dần bình tĩnh trở lại.

Cậu ấy vội vàng nhìn về phía Tiêu Như Ngọc, khóe miệng cô vẫn còn vương ít tinh dịch màu trắng, cô nhíu mày lau đi: “Vừa tanh vừa đặc.”

“Thật xin lỗi, là em không khống chế tốt.” Tần Hủy bưng ly nước đưa cho Tiêu Như Ngọc.

Không biết do cậu ấy hoảng loạn hay do ly nước quá đầy, Tần Hủy vô tình làm đổ một ít nước lên ngực cô, khiến ngực cô ướt đẫm.

Tần Hủy vội lấy giấy lau giúp cô.

Tiêu Như Ngọc đè tay cậu ấy lại, đôi mắt xinh đẹp cười như không cười nhìn cậu ấy.

Lúc này, Tần Hủy mới phát hiện tay mình đang đặt ở nửa trên ngực cô, ngực cô rất lớn, phồng lên như quả bóng, sờ vào có cảm giác rất mềm mại.

“Chỉ thế thôi à?” Tiêu Như Ngọc nhẹ giọng hỏi.

Lần này Tần Hủy đã hiểu ý cô.

Phần thân dưới lập tức đứng thẳng, trở lại hình dáng cứng cáp như vừa rồi.

Suýt thì đập vào mặt Tiêu Như Ngọc.

Làm gì có người đàn ông nào chịu được phép khích tướng như thế?

Mắt Tần Hủy đỏ bừng, cậu ấy tàn nhẫn hung ác duỗi tay vào, bộ ngực no đủ kia siết chặt tay Tần Hủy đến nỗi không có không gian để cựa quậy. Vì thế, cậu ấy bế bổng Tiêu Như Ngọc lên, đặt xuống ghế sô pha.

Chiếc váy ngắn màu đen trên người cô rất dễ cởi, chỉ cần kéo khóa sau lưng là có thể nhìn thấy toàn cảnh.

Dáng người Tiêu Như Ngọc rất đẹp.

Hai bé thỏ khẽ nhúc nhích bị Tần Hủy nắm lấy, nhéo đầu nhũ. Trên mặt Tiêu Như Ngọc có một tia thỏa mãn, bàn tay ấm áp bao trùm lên ngực cô, xoa bóp thoải mái giống như mát xa.

Tần Hủy chậm rãi ghé sát lại gần Tiêu Như Ngọc, cơ ngực cậu ấy dán chặt lên ngực cô, cho đến khi hoàn toàn kề cận.

Không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai người đỏ mặt ngượng ngùng.

Bụng dưới truyền đến cảm giác cứng ngắc của dương vật, Tiêu Như Ngọc khẽ cử động, tách đùi ra, thân dưới nhúc nhích cọ mấy cái.

Hành động này khiến cả hai đều cảm thấy thoải mái.

Thân dưới của Tiêu Như Ngọc đã ướt đến lầy lội.

Tần Hủy thở hổn hển hai tiếng.

Cậu ấy hoảng loạn cầm gậy thịt chọc loạn xạ, cuối cùng vẫn là Tiêu Như Ngọc không nhìn nổi, giúp cậu chàng tìm đúng vị trí.

Tần Hủy duỗi thẳng eo, dương vật lập tức xông pha vào hang động, nhưng vào được nửa đường thì bị cản trở.

Tiêu Như Ngọc cảm thấy hơi đau, khẽ nhíu mày.

Tần Hủy dùng thêm sức lực tiến về phía trước, thâm nhập sâu vào trong cửa động nhỏ hẹp, hai người đều cất tiếng than nhẹ.

Ánh mắt Tiêu Như Ngọc trở nên mê ly.

Tần Hủy đứng lên, tách hai chân cô ra, gác lên vai mình, từ từ di chuyển qua lại. Ngực Tiêu Như Ngọc bị đâm đến nảy lên, khiến Tần Hủy không nhịn được bóp nhẹ mấy cái, niết đến đỏ ửng mới lưu luyến buông tay.

Cậu ấy nhẹ nhàng đâm rút dương vật, sợ Tiêu Như Ngọc cảm thấy đau.

Thấy nữ thần mình ái mộ nhiều năm đang trần truồng nằm trên ghế sô pha, mê say nhìn mình, còn chính mình lại đang khinh nhờn cô, đem thứ đồ chơi đáng ghê tởm nhét vào trong cơ thể cô. Da thịt cô trắng nõn, lỗ nhỏ thì mềm mại ướt át.

Cậu ấy vừa cảm thấy tội lỗi, đồng thời lại sung sướng vì không tìm thấy bản thân mình.

Tiêu Như Ngọc đau đớn trong chốc lát, sau đó cơn đau dần biến thành khoái cảm không thể giải thích được, cô từ từ hưởng thụ, sau đó bắt đầu cảm thấy bất mãn vì sự đâm rút chậm chạp của Tần Hủy, lỗ nhỏ ngày càng ngứa ngáy.

“Ngứa quá đàn em ơi, nhanh lên đi.”

Tần Hủy nghe thấy cô hờn dỗi, trong lòng càng nóng như lửa đốt, lập tức đẩy nhanh tốc độ.

“Ưm ưm a a!”

Tiêu Như Ngọc sung sướng kêu lên.

Tiếng rên rỉ của cô càng thêm kích thích ham muốn trong lòng Tần Hủy, cậu ấy đè lên đùi Tiêu Như Ngọc, dùng sức đâm chọc. Dương vật sẫm màu không ngừng ra vào nhụy hoa. Cậu ấy cúi xuống, mang tâm lý chiếm hữu cực độ gặm cắn cổ, đầu vú cô, để lại dấu vết đỏ bừng như hoa anh đào.

Tần Hủy vừa liếm vừa mút đầu vú Tiêu Như Ngọc, khiến mặt mũi cô đỏ ửng không chịu được.

“Đàn chị, em có được không?”

“Không được!”

Tiêu Như Ngọc mạnh miệng, đổi lại là một làn sóng chuyển động mạnh mẽ hơn, Tần Hủy hung hăng chơi cô, ra ra vào vào, giờ phút này, bản năng sinh học khiến cậu ấy không rảnh thương hương tiếc ngọc. Tiếng nước ngày càng rõ ràng.

“Ưm a ưm!”

“A a a a ư! Sướng quá!”

Tiếng rên rỉ của Tiêu Như Ngọc vang vọng trong căn phòng hết đợt này đến đợt khác.

“Em có được không?” Cậu ấy lại dò hỏi lần nữa.

“Được, được lắm! Đàn em giỏi quá, em chơi chị sướng chết đi được! Không ngờ tới luôn! A ưm ưm!”

Tần suất đâm rút ngày một nhanh hơn, như thể muốn đâm bay lỗ nhỏ, cuối cùng đâm đến tận trong cùng, Tiêu Như Ngọc siết chặt hoa huyệt, hai người cùng lên đỉnh.

“A a a a a! Sướng chết mất, chị muốn ra!”

“Đàn chị, em cũng thế!”

Đến phút cuối, Tần Hủy vẫn để ý đến suy nghĩ của Tiêu Như Ngọc, rút gậy thịt ra bắn lên đầu vú cô. Tinh dịch từ từ chảy xuống theo hơi thở của cô. Trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng dâm dục.

Tiêu Như Ngọc rùng mình nghĩ, không hổ là môn thể thao đẹp nhất của loài người.

Trước kia không làm đúng là đáng tiếc.

Xong việc, Tần Hủy tri kỷ giúp cô lau chùi chất lỏng trên người, sau đó ôm cô giống như ôm bảo bối ngồi trên ghế sô pha. Đến tận bây giờ cậu ấy vẫn không thể tin mình đã có được Tiêu Như Ngọc như thế này.

Hai người nặng nề ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu.

Bầu trời bắt đầu sáng tỏ.

Tiêu Như Ngọc mặc quần áo chuẩn bị rời khỏi.

Trong lòng Tần Hủy lập tức cảm thấy vắng vẻ, lôi kéo cô không bỏ: “Đàn chị, chị không về được không?”

Cậu ấy nghiêm túc nói: “Em có thể chịu trách nhiệm với chị.”

Tiêu Như Ngọc cười tươi như hoa đáp: “Không được.”

Cứ như vậy, cô trở lại nhà mình và Liên Vũ.

Cô mới về nhà chưa được bao lâu, Liên Vũ đã trở về, dáng vẻ hồn vía bay hết lên mây.

Chắc là lại chứng kiến một màn ân ái khác của nữ chính rồi.

Tiêu Như Ngọc ác độc nghĩ.

Liên Vũ thấy cô ngồi trên sô pha xem TV, cho rằng cô đợi mình cả đêm, vô cùng áy náy nói: “Như Ngọc, em không cần đợi anh đâu.”

Tiêu Như Ngọc cố gắng kiềm chế mình không trợn trắng mắt.

Cô nói cho có lệ: “Em chỉ muốn xem TV thôi.”

Rõ ràng Liên Vũ không tin, nhưng anh ta vẫn đắm chìm trong cảnh tượng Quách Lâm Lâm ôm con gái, chồng cô ả đứng bên cạnh, hai người cười đến hạnh phúc đong đầy. Nhất thời không còn tâm trạng để ý đến chuyện khác.

Anh ta ngồi xuống ghế sô pha cạnh cô, xoa xoa ấn đường mệt mỏi.

Lúc này, Liên Vũ đột nhiên nhìn thấy những vệt xanh tím cực kỳ rõ ràng trên làn da trắng trẻo của Tiêu Như Ngọc, giống như bị ai đó dùng lực siết chặt.

Vẻ mặt anh ta trở lên nghi ngờ, hỏi: “Người em bị gì thế?”

Tiêu Như Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua làn da trắng nõn như ngọc của mình. Trên cổ, dưới khe ngực mê người sâu hun hút kia là những vệt xanh xanh tím tím rất bắt mắt.

“Không có gì đâu.”

Người sáng suốt đều biết tỏng đây là chuyện gì. Chỉ có Liên Vũ là vô tâm không muốn hỏi nhiều.

Liên Vũ mỉm cười dịu dàng đưa ra kiến nghị: “Nên dùng chút rượu thuốc, miệng vết thương sẽ mau chóng khép lại.”

Đây là chồng cô, người mà cô từng yêu say đắm. Mặc dù anh ta không yêu cô, nhưng vẫn đối xử với cô dịu dàng tử tế. Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, tất cả những hành động này chỉ là làm cho có lệ.

Tiêu Như Ngọc đặt một chiếc gối lên ghế sô pha rồi nằm xuống.

Cô đang mặc váy ngủ bằng lụa tơ tằm, vô cùng co giãn. Khoảnh khắc cô nằm xuống, hơn nửa bầu vú trắng nõn lộ ra ngoài.

-------------

Bình chọn và để lại cmt cho mình có động lực lấp hố nha các mom (ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro