Chương 3: Bạn cùng phòng của chồng, chúng ta làm tình đi!

Trên da toàn là dấu vết.

Liên Vũ xoa đôi mắt mệt mỏi, một lúc sau mới đi về phía Tiêu Như Ngọc.

Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ lo lắng không biết thật hay giả.

“Như Ngọc, em bị thương nặng quá, không thể ngủ như vậy được.”

Tiêu Như Ngọc không để ý đến Liên Vũ, cánh tay đè lên ngực khiến khe rãnh hiện lên rõ ràng hơn. Dưới sức ép của cô, bầu vú no đủ như sắp nổ tung.

Liên Vũ là đàn ông, nhìn thấy đường cong khe ngực quyến rũ bậc này thì không khỏi ngây người, thằng em trong quần từ từ ngóc đầu dậy.

Hôm nay Tiêu Như Ngọc rất khác.

Gợi cảm quyến rũ pha chút xa cách.

Dù gì cô cũng là vợ mình…

Lúc Liên Vũ nghĩ vậy, tay đã sờ đến bả vai Tiêu Như Ngọc. Da thịt mượt mà như tơ lụa khiến trái tim anh ta nhảy nhót, muốn tiếp tục đi xuống.

Nhưng ngay lúc này, trong đầu Liên Vũ chợt xuất hiện bóng dáng của một thiếu nữ đáng yêu, nũng nịu gọi “anh Liên Vũ”, đầu ngón tay anh ta lập tức co rút lại như chạm phải vật gì nóng hổi.

“Bốp!”

Tiêu Như Ngọc hất tay Liên Vũ ra, mang theo nụ cười mỉa mai không dễ thấy: “Em thật sự không sao, Liên Vũ, anh có thể đừng cản trở em xem phim truyền hình được không? Cảm ơn!”

Liên Vũ ngây người ra: “À được thôi.”

Tiêu Như Ngọc hoàn toàn hết hy vọng.

Liên Vũ, chồng của cô vì người phụ nữ khác mà không dám đụng vào cô.

Không sao cả.

Liên Vũ không dám chạm vào cô, đương nhiên sẽ có không ít người thay anh ta làm việc đó.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã hết một tháng.

Tần Hủy đột nhiên bị cử đi công tác hai tháng. Tiêu Như Ngọc vất vả sống qua một tháng, thử lần lượt hết món đồ chơi này đến món đồ chơi khác. 

“Không chân thật bằng gậy thịt!” Tiêu Như Ngọc trống rỗng lầm bầm lầu bầu.

Không lâu sau, Liên Vũ từ bên ngoài trở về.

Ngửi thấy mùi khói nồng nặc, Tiêu Như Ngọc biết anh ta lại gặp Quách Lâm Lâm.

Liên Vũ thấy Tiêu Như Ngọc mang hoa tươi về nhà, lúc này anh ta mới phản ứng lại.

Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của bọn họ.

Anh ta nhìn xuống hai tay trống trơn của mình, lại nhìn về phía Tiêu Như Ngọc, chờ cô khóc như vũ bão.

“Thật xin lỗi, Như Ngọc, anh…”

Tiêu Như Ngọc đang cắn hạt dưa, vui tươi hớn hở xem TV, khi phần thú vị kết thúc, cô mới nghi hoặc nhìn về phía Liên Vũ: “Gì cơ?”

Tiêu Như Ngọc thấy ánh mắt Liên Vũ đặt trên bình hoa, lúc này mới hiểu ra anh ta nghĩ gì.

Cô mua bó hoa này từ một người mù để giúp người ta kiếm cơm thôi, không có ý khác.

“Không có gì đâu.” Tiêu Như Ngọc lười giải thích, tiếp tục xem TV.

Không bị chất vấn hay khóc lóc, Liên Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, một cảm giác chưa từng xuất hiện trước đây.

Anh ta lấy sách ra đọc, thấy Tiêu Như Ngọc xem xong phim truyền hình mới dò hỏi: “Tối nay anh có buổi họp lớp, có bạn cùng phòng và mấy người bạn cùng lớp khá thân thiết tham gia, em có muốn đi cùng không?”

Liên Vũ chỉ thuận miệng hỏi, anh ta không nghĩ Tiêu Như Ngọc sẽ đi.

Họp lớp?

Đôi mắt Tiêu Như Ngọc tỏa sáng.

Cô nhớ rõ Liên Vũ có một người bạn cùng phòng cực phẩm, cả người bắt đầu tràn ngập ham muốn. Vào thời điểm cô yêu Liên Vũ nhất, cô cũng không khỏi đánh giá cao về anh ấy.

“Đi chứ!”

Sự nhiệt tình của Tiêu Như Ngọc khiến Liên Vũ rất kinh ngạc.

“Bây giờ em đi sửa soạn chút!” Cô đứng dậy nói.

Liên Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Không vội, vẫn còn ba tiếng nữa.”

Tiêu Như Ngọc mặc kệ anh ta, vui sướng đi thay quần áo.

Hai giờ sau, Tiêu Như Ngọc ra ngoài.

Liên Vũ đang xem tin nhắn nhóm thì bất cẩn gõ nhầm rồi gửi đi.

Anh ta chưa từng thấy dáng vẻ này của Tiêu Như Ngọc.

Mái tóc dài gợn sóng, trên người là chiếc váy ngắn màu đen cổ chữ V khoét sâu cực kỳ gợi cảm, vòng eo thon gọn có thể ôm hết bằng một tay, cặp đùi được bao bọc trong đôi tất đen mê hoặc, hơi tới gần là ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Cả người cô toát lên vẻ huyền bí giống như một con thiên nga đen.

Ngoài ra còn có bộ ngực đồ sộ đung đưa theo nhất cử nhất động của cô, khiến cho người ta không thể rời mắt.

Tuy rằng Liên Vũ thích kiểu con gái mặc đồ trắng, thuần khiết sạch sẽ giống như tờ giấy, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, kiểu phong cách này rất hợp với Tiêu Như Ngọc. Cô thế này mới đẹp, đẹp hơn trước rất nhiều.

Trên đường đi.

Tiêu Như Ngọc nhận được một cuộc điện thoại.

Là Tiêu Vệ Minh gọi tới, em trai cùng cha khác mẹ của cô, kém cô bảy tuổi, hiện giờ mới mười lăm tuổi.

Cu cậu từ nhỏ đã thích bám lấy cô, có cái gì ngon cũng nghĩ đến cô, đương nhiên cô cũng đối xử rất tốt với cậu.

Tiêu Như Ngọc thay đổi giọng nói thường ngày, ra vẻ người chị gái hiền từ: “A lô? Vệ Minh à, có chuyện gì thế?”

Giọng nói của thiếu niên ở đầu dây bên kia rất trong trẻo, còn mang theo chút ngượng ngùng và mong đợi: “Chị ơi, tối nay chị có về ăn cơm không? Bố mẹ nói làm món khô đó!”

Tiêu Như Ngọc nhìn bóng lưng Liên Vũ đang lái xe và quán bar phía trước cách đó không xa, nói: “Không được rồi, hôm nay chị không về đâu, chị có việc bận.”

“Nhưng… Nhưng mà lâu lắm rồi chị không về nhà.” Thiếu niên có chút không vui.

“Mấy ngày nữa chị về dẫn em đi công viên giải trí chơi nhé, được không nào?”

Thiếu niên không tình nguyện đồng ý.

Cúp điện thoại, Liên Vũ nói: “Tình cảm chị em hai người tốt thật!”

Tiêu Như Ngọc chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, không muốn đáp lời.

Trong buổi họp lớp.

Có Quách Lâm Lâm.

Điều này nằm trong dự đoán của Tiêu Như Ngọc. Nếu không có Quách Lâm Lâm, với hiểu biết của cô về Liên Vũ, làm gì có chuyện anh ta vác mặt đến họp với chả hành.

Lúc Tiêu Như Ngọc và Liên Vũ đến KTV, những người khác đã đến đông đù, đang tụ tập nói chuyện.

Ánh mắt cô đảo quanh đám người một vòng.

Cuối cùng dừng lại ở hai người.

Người thứ nhất cô chưa gặp bao giờ, theo trực giác của phụ nữ, cô nhận ra đây là Quách Lâm Lâm. Cô ta mặc váy trắng, tóc buông xõa, mặt trang điểm nhẹ, lẳng lặng ngồi đó giống như đóa hoa trắng thuần khiết.

Người thứ hai là bạn cùng phòng của chồng đã nhiều năm không gặp - Trình Nặc. Trình Nặc lớn lên rất lạnh lùng, giống như đóa hoa cao ngạo. Khuôn mặt điển trai sắc bén như dao, bên cạnh có một người đàn ông đang nói chuyện phiếm, anh ấy rụt rè gật đầu.

Bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Như Ngọc, tiếng nói chuyện đột nhiên nhỏ đi không ít, chỉ còn mấy người thì thà thì thầm.

Liên Vũ tận tâm giới thiệu Tiêu Như Ngọc với mọi người: “Đây là vợ tôi, Tiêu Như Ngọc.”

Đám người lập tức khen ngợi mấy câu.

Quách Lâm Lâm thấy Tiêu Như Ngọc phong tình vạn chủng tiến vào, khẽ siết chặt ly sữa bò trong tay.

Chị em ở bên cạnh nói nhỏ: “Hôm nay cô ta không bắt chước mặc giống cậu nữa nhỉ!”

Đúng vậy, Tiêu Như Ngọc chưa từng gặp bọn họ, nhưng bọn họ đã nhìn thấy Tiêu Như Ngọc từ xa.

Khi đó, Tiêu Như Ngọc vì sở thích của Liên Vũ mà ăn mặc theo phong cách trong sáng. Nhưng những bộ quần áo đơn giản và thuần khiết kia đã che mất đường cong chữ S, kết hợp với nhan sắc rực rỡ của Tiêu Như Ngọc, điều này ngược lại khiến cô trở nên hơi bí bách.

Đám chị em của Quách Lâm Lâm âm thầm cười nhạo cô bắt chước bừa.

Bây giờ cô đã thay đổi phong cách phù hợp với chính mình, sức hấp dẫn bắn ra bốn phía, khiến những người đàn ông khác vô thức nhìn về phía cô.

Trình Nặc cũng không ngoại lệ.

Quan hệ giữa Liên Vũ và Trình Nặc tương đối tốt, hai người tự nhiên ngồi cạnh nhau. Hai anh chàng đẹp trai, một người dịu dàng, một người lạnh lùng, đúng là khiến cho con mắt của mọi người được nhìn no. Có người trêu chọc nói: “Hai hot boy lớp mình ngồi cùng nhau đúng là đẹp mắt!”

Buổi tiệc bắt đầu, ăn uống rồi nói chuyện phiếm.

Quách Lâm Lâm trở về dáng vẻ thân thiện, chuyển đồ ăn giúp mọi người. Cô ta vừa định đứng dậy phân chia đồ ăn cho những người khác, Liên Vũ lập tức đứng lên, nhận lấy thức ăn trong tay cô ta.

“Sức khỏe em vừa mới khôi phục, loại chuyện này cứ để đàn ông làm thì hơn.”

Che chở cho người phụ nữ khác ngay trước mặt vợ mình.

Câu chuyện hoàn toàn có thật.

Những người khác trong phòng bắt đầu đánh giá.

Ai ai cũng biết chuyện Liên Vũ thích Quách Lâm Lâm, cho rằng khi cả hai kết hôn rồi, Liên Vũ sẽ từ bỏ được Quách Lâm Lâm. Nhưng bây giờ xem ra không giống có chuyện như vậy.

Lúc này Tiêu Như Ngọc cũng không rảnh để ý đến gã chồng tệ bạc, cô lặng lẽ nhìn về phía Trình Nặc.

Trình Nặc nhíu mày, có chút không ủng hộ hành động của Liên Vũ. Anh ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhấp một ngụm trà làm ẩm môi.

Yết hầu gợi cảm di chuyển lên xuống.

Tiêu Như Ngọc ướt rồi.

Trong khi Trình Nặc đang nghe đám anh em bên cạnh lải nhải, đột nhiên có thứ gì đó mềm mại vỗ lên đùi mình.

Anh ấy kinh ngạc nhìn sang, là Tiêu Như Ngọc.

“Cô…”

Tiêu Như Ngọc giả vờ như có thứ gì đó rơi xuống, cô cúi người nhặt lên, cho đến khi đầu cách thân dưới của Trình Nặc khoảng một tấc, lúc này cô mới chậm rãi ngẩng lên.

Cô cười tươi như hoa nói: “Bạn học Trình, hình như tôi chưa có WeChat của anh, kết bạn nhé?”

Trình Nặc mơ màng hồ đồ kết bạn WeChat với cô.

Tinh tinh! Tin nhắn từ Tiêu Như Ngọc gửi đến.

“Tôi để ý đến anh, làm tình không?”

Đã nửa giờ trôi qua kể từ khi Tiêu Như Ngọc gửi đi tin nhắn chấn động như vậy.

Lúc sau, cô làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi bên cạnh nhìn mấy người khác chơi trò chơi.

Trình Nặc bất an đặt ly rượu xuống, ra ngoài đi vệ sinh.

Tiêu Như Ngọc suy tư nhìn theo bóng lưng Trình Nặc, cô hơi không hiểu ý tứ của anh ấy.

Rốt cuộc anh ấy đồng ý hay không đây?

Lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói cố ý của một người phụ nữ.

“Lâm Lâm, cậu không uống rượu được đâu, uống sữa bò đi! Đây chính là sữa nóng mà bạn học Liên Vũ mua cho cậu đấy!”

Cô ả cố tình nhấn mạnh từ “sữa nóng”, dường như cố ý nói cho Tiêu Như Ngọc nghe.

“Ồ!”

Mấy người không hiểu rõ tình hình bắt đầu reo hò.

Tiêu Như Ngọc giương mắt nhìn sang, có cần phải làm trò khó coi vậy không?

-------------

Bình chọn và để lại cmt cho mình có động lực lấp hố nha các mom (ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro