Chương 20: Giết, một cái cũng không thể lưu
Chương 20: Giết, một cái cũng không thể lưu
Triệu Phàm cả người rơi xuống từ vách đá, trong đôi mắt còn tràn đầy cảm xúc không thể tin, một đường chạy trốn từ đế kinh chạy hơn một nửa Đại Yến, không chết dưới kiếm thích khách, không rơi vào mưu kế, vượt qua âm mưu, bẫy,hết lần này đến lần khác cũng không để lại thứ gì.
"Ngày sau là lúc nào?"
Ôn Tửu đứng trên vách đá dựng đứng, thu cánh tay vừa đẩy hắn xuống, tóc dài tán loạn bị cuồng phong thổi bay, vết máu loang lổ khắp người, giống như nữ quỷ, âm thanh khàn khàn gần như tự nhắc mình: "Có nợ có trả, ngươi nợ ta một mạng, nên trả lúc ta còn sống."
"Dã nha đầu này hoá điên rồi!"
Một đám người áo đen tức giận, "mấy người các ngươi theo ta xuống, còn kẻ này cứ giết đi là xong chuyện."
Mưa lớn làm tầm mắt trở nên mơ hồ, Ôn Tửu ngồi trên rìa vách đá, biết rõ chạy không thoát không bằng tiết kiệm khí lực, nhìn xem trường kiếm đâm về phía mình, mơ mơ hồ hồ nghĩ: lại phải chết sao?
Thế đạo này, muốn sống cũng thật khó khăn.
Hai kiếp đều vì Triệu Phàm mà bỏ mạng, hắn hẳn nợ ta hai mạng, đáng chết thêm một lần nữa.
Nàng hiện tại nghĩ lại, Tạ gia... đúng thực là một nơi tốt.
"Ôn Tửu!"
Thanh âm thiếu niên nặng nề, trực tiếp rút kiếm ra khỏi vỏ, một đường kiếm đâm về phía nàng, lui về phía sau, đảo qua hai người áo đen ngã xuống, đều bị chém xuyên ngực.
Máu tươi bắn lên mặt nàng, Ôn Tửu hơi choáng váng nhìn Tạ Hoành, thân thể không kiềm được run rẩy.
"Đừng sợ."
Tạ Hoành đưa tay đem nàng kéo đứng dậy, dùng tay áo lau nước mưa trên mặt nàng, đè thấp thanh âm như sợ hù doạ nàng: "ta đến rồi."
Ôn Tửu nước trên mặt trượt dài xuống cằm, chậm rãi rơi xuống, không thể phân biệt được là nước mưa hay nước mắt.
Trước mắt nhoè đi, nàng mơ hồ nhìn lên mặt Tạ Hoành.
Kiếp trước hay kiếp này đều chưa một lần nào nàng bởi vì gặp một người, nghe một câu hắn nói, nước mắt nhịn không được liền rơi xuống.
"Khóc cái gì, vừa nãy lúc ngươi đẩy người xuống, làm đám người đao kiếm kia bị doạ sợ."
Còn tưởng nha đầu này không giống với đám nhược nữ tử tay trói gà không chặt chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa, giết người mặt không trắng, tay không run, Tạ Hoành có chút kinh ngạc. Vậy mà chỉ chớp mắt mới thấy hắn đã khóc rồi.
Vừa mới một kiếm hạ hai người, Tạ Hoành đứng trước mặt tiểu cô nương cũng không biết làm thế nào cho phải, bất đắc dĩ nói: "vốn mắt đã to rồi, lại còn khóc sưng lên không phải là phù hết nửa mặt sao? Vậy thì không đẹp nữa đâu tiểu A Tửu."
Ôn Tửu dùng tay áo hung hăng lau mặt một cái, nghĩ thầm: Tạ Hoành hắn thật không biết nói đùa.
"Còn đứng được không?"
Bàn tay thiếu niên thon dài duỗi tới, Ôn Tửu cũng không già mồm, nắm chặt tay hắn, dựa thế đứng lên, nhưng cổ chân đã sưng thật lợi hại, nàng đứng không vững, cả người đều dựa vào người Tạ Hoành.
Y phục sớm bị nước mưa tưới ướt đẫm dính lên da thịt, thân nhiệt thiết niên ấm áp đến quá đáng, làm cơ thể nàng cũng dần ấm lên.
"Khốn kiếp, từ đâu ra lại chui ra thêm một tên nữa. Giết cả hai rồi sẽ xuống núi tìm người, đại sự không thành, không thể chấp nhận nổi!"
Đám người vừa định xuống núi lại rút kiếm quay trở lại, đồng loạt chiêu thức lao tới.
Ôn Tửu nghẹn họng một chút, đã thấy thiếu niên vô thanh vô tức trong ánh mắt loé lên sát khí, Tạ Hoành từ trên búi tóc gỡ xuống dải lụa cột tóc màu đỏ, nhẹ nhàng quàng quanh mắt nàng, vòng tới sau đầu cột lại, Ôn Tửu trước mắt triệt để tối đen.
Thiếu niên hơi cúi người, cõng nàng trên lưng, thấp giọng dỗ dành: "A Tửu ngoan, về nhà liền khóc tiếp."
Mươi mấy lưỡi kiếm dưới mưa to đồng loạt vọt tới, tiếng bước chân vững trãi, vô cùng có tiết tấu rõ ràng so Triệu Phàm càng thêm hung ác
Triệu Phàm có đồ vật bọn chúng muốn, người đứng sau hẳn là có địa vị xuất thân cao quý, không giết sạch mới tốt, nhưng thiếu niên trước mắt nàng có vẻ không nghĩ như vậy, giết sạch, một người cũng không tha.
Thiếu niên bận áo gấm, trường kiếm trong tay còn chưa ra khỏi vỏ, đối mặt với tình thế bị vây công mặt không đổi sắc, không nhanh không chậm bước về phía trước, tên dẫn đầu đám người áo đen nói: "Ngươi giết ả ta rồi tự vẫn, chúng ta liền giữ cho ngươi được toàn thây."
Thanh âm vừa dứt, Tạ Hoành rút kiếm ra, trong nháy mắt đã kết liễu tính mạng tên dẫn đầu, còn chưa kịp khép miệng đầu đã lìa khỏi cổ, lăn xuống dốc núi, máu bắn tung toé nhiễm hồng cỏ cây.
Thiếu niên sắc mặt nhàn nhạt: "rừng núi hoang vu, giết người là thích hợp nhất."
Mọi người thần sắc chấn động, lúc này mới phát hiện năng lực của thiếu niên trước mắt không phải dạng vừa, đối chiêu thức bọn hắn đã dùng mười hai phần bản lĩnh thật sự.
Thiếu niên trên người còn cõng thêm một cô nương, chỉ dùng một kiếm, chỉ công không thủ, mỗi lần vung kiếm đều đoạt một mạng người, một đám còn sống chứng kiến da đầu không khỏi tê dại.
Chỉ còn lại tên cuối cùng, hắn do dự một chút quay người bỏ trốn.
Ôn Tửu trước mắt không nhìn thấy cái gì, thính giác lại tốt đến dị thường.
Có trường kiếm rơi xuống đất, tiếng người ngã xuống đất, tiếng cây lá bị kiếm chém đứt....
Ôn Tửu ghé vào đầu vai thiếu niên, mùi máu tươi làn tràn khắp bốn phía nhưng trong thâm tâm nàng lại không có nửa điểm sợ hãi.
"A Tửu."
Tạ Hoành thấp giọng gọi nàng, rất lâu sau lại mới bồi tiếp một câu: "đừng sợ."
Ôn Tửu toàn thân phát run vì lạnh. Thiếu niên lại cho rằng nàng bị cảnh tượng máu me trước mắt doạ sợ, tuy nàng không nhìn thấy nhưng mũi nàng không phải không dùng được, khẳng định có ngửi thấy huyết tinh.
Ôn Tửu nắm lấy bả vai thiếu niên, đầu ngón tay trở nên trắng bệch: "Giết, một kẻ cũng không chừa."
Có câu này cũng đã đủ.
Thiếu phu nhân Tạ gia há lại là loại cô nương dung chi tục phấn thấy máu liền sợ hãi, nhát như chuột?
Đáng tiếc nàng bị bịt mắt không thể nhìn, trong nháy mắt trong mắt thiếu niên tinh hoa lưu chuyển, tuyệt diễm chi tư.
Tạ Hoành nói: "Hảo." Tay nhặt lên một thanh trường kiếm của đám áo đen, phóng về phía tên kia đang chạy trốn, một đường kiếm kiếm xuyên ngực, hắn ngã xuống mà chết.
Ôn Tửu mê man, nghe thấy thiếu niên nói: "Đều có một thân công phu như vậy lại không đầu quân gia nhập binh lính giết địch, lại lựa chọn trở thành chó săn cho kẻ khác, chết cũng không hết tội."
____________________
Buòn nhiều chút, đăng 2 ngày khum có người coi, tại hạ đợi người tới, chỉ cần có 1 người đọc 😞
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro