chương 4: Nói một môn việc hôn nhân
Chương 4: Nói về cọc hôn sự
Sáng sớm hôn sau, láng giềng đều bắt đầu bận rộn sinh kế, chủ nhân viện tử kia đánh nhi tử đến khóc oa oa, tiểu phu thê phía tây lại cãi nhau, vài vị phụ nhân lại tụm lại kể chuyện.
Nương ở trong phòng bếp làm cơm sáng, căn nhà ngói chát bùn rách nát căn bản là ngăn không được tiếng vang, thanh âm cọ xát ở trong nồi qua lại vài lượt đảo món xào phá lệ rõ ràng.
Trước kia, Ôn Tửu sẽ vô cùng thống hận cuộc sống sinh hoạt như vậy, nhưng hiện tại nàng cảm thụ được hết thảy mọi thứ xung quanh, chỉ thấy ông trời đối đãi nàng không tệ.
Sống lại một đời, trong sạch tất nhiên thập phần quan trọng, nhưng lại không quý bằng sinh mệnh.
Sau khi nghỉ ngơi cả đêm, Ôn Tửu không còn đau đến bán sống bán chết như hôm qua, nàng lấy một kiện áo ngoài khoác lên mình rồi ra khỏi phòng.
Đêm qua đổ một cơn mưa to, hôm nay thời tiết cũng là sương mù mênh mông.
Trước Ôn Hữu Tài hơn 60 tuổi cùng Trương thị, Lý Vân uỷ uỷ khuất khuất cáo trạng với hai lão nhân, nói Ôn Tửu đêm qua nổi điên làm ồn ào khiến người ngủ không yên, còn phát giận mắng chửi người làm loạn hết cả lên.
Lý Vân hôm nay có người chống lưng, vừa thấy Ôn Tửu ra tới liền lôi kéo Trương thị, nói: "Ngoại tổ mẫu, người xem! Nha đầu chết tiệt kia càng ngày càng lười! Người cùng ngoại tổ phụ đều có mặt, nàng ngang nhiên dám ngủ tới bây giờ! Đều cùng sinh sống ở trong nhà nhưng không chịu đi làm, chẳng lẽ còn tưởng không có việc để làm?"
Trương thị luôn nhìn Ôn Tửu không vừa mắt, hôm nay bắt được cơ hội lại không mắng nàng, ngược lại nói với Lý Vân một hồi, "A Tửu dù như thế nào cũng là biểu tỷ, đột nhiên thân thể không thoải mái ngủ thêm một lát cũng là không phải chuyện gì to tát."
Lý Vân tức giận đến phồng má phủi tay bỏ đi vào trong phòng cách vách kêu: "Nương, Ôn Tửu lại khi dễ ta! Bà ngoại cũng không giúp ta!"
Trương thị có chút hậm hực, Dùng khuỷu tay huých lấy Ôn Hữu Tài đang ngậm tẩu, người sau sắc mặt có chút không quá tốt, quay đầu không hé răng nửa lời.
Đây là muốn hắn _ gia chủ lên tiếng trước đây mà, Ôn Tửu nhìn rõ hành động nhỏ của hai người này.
Tổ mẫu nàng vẫn luôn là người bày trò, tính kế, nhưng lại cố tình thích làm người tốt, mỗi lần Ôn Hữu Tài ra mặt nói chuyện nhất định sẽ không phải chuyện tốt. Lại nói Ôn Hữu Tài lại là người sĩ diện, sợ nhất là mất mặt, lần nào cũng không mở miệng ngay được, hai lão nhân luôn giằng co như vậy.
"Ta đi phụ nương làm cơm sáng."
Ôn Tửu xoay người liền đi.
"Ai....." Thấy Ôn Hữu Tài vẫn luôn chậm trễ không chịu mở miệng, Trương thị nóng nảy, gọi nàng lại, cười nói: "Chờ lát nữa, đỡ cha ngươi còn đang trong phòng tới đây, cùng nhau ăn một bữa cơm, tổ phụ ngươi có việc muốn nói."
Ôn Tửu dương mắt, từ trên mặt Trương thị thấy được một tia tính kế chợt loé qua, nàng gật đầu nói: "được"
Trương thị lại dặn dò phòng bếp một tiếng, lão gia im lặng nãy giờ liền lên tiếng, Trương thị lúc này mới đi phòng bếp.
Ôn Tửu nhớ lại lúc này, Trương thị có thể tính kế nàng cái gì.
Đi qua cửa sổ trong phòng, toàn bộ khung cửa sổ gỗ mục nát liền rơi xuống, nàng theo phản xạ lui sang bên cạnh một bước, sau khi khung cửa rơi xuống, Ông Tửu bỗng nhiên thấy mắc trên bệ cửa sổ là một khối bạch ngọc.
Ôn gia suy tàn đã lâu, đồ vật có một chút giá trị không phải đều đã đem đi đổi thành bạc, thì cũng là con rể của nữ nhi Trương thị cầm đi, không để lung tung một đồ vật có giá trị được.
Cái này.....nhất định là của nam nhân đêm qua làm rơi!
Ôn Tửu duỗi tay cầm lấy khối ngọc bội, tay có chút run rẩy.
Bạch ngọc bội treo tua màu lục đậm, phía đầu đề dòng chữ "Bình an", trên thân ngọc điêu khắc hoa văn sơn thuỷ không quá rõ ràng, ở giữa miếng ngọc có khắc một tự lớn "Tạ".
Phạm vi trăm dặm, chỉ có Tạ Gia Trang ở cách vách nhà cao cửa rộng, mới có khả năng dùng đến loại trang sức này!
Đời trước nàng sống 29 năm cũng chưa thể tìm được tên nam nhân đã hại nàng cả đời kia, lần này có manh mối, nàng nhất định bắt hắn dùng mạng để trả lại!
.......
Toàn gia ngồi cùng nhau dùng cơm sáng, Trương thị vẫn luôn cùng Ôn Hữu Tài nói đôi ba câu nhàn thoại, bên cạnh là nữ nhi thứ hai, mười bốn tuổi đã gả chồng, hiện tại đã có hai nhi tử, còn có Tiểu Hồng cùng tuổi Ôn Tửu, tháng trước cũng là đã gả cho nhi tử của Lý đồ tể, liền cùng lúc trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng.
Ôn Tửu đến lười nghe bọn hắn nói, nàng suy đoán chủ nhân của miếng bạch ngọc bội, thuận tay gắp một khối thịt kho tàu cho phụ thân.
Từ ba năm trước, phụ thân ở trên núi ngã gãy chân, sinh hoạt gia đình về sau không thể gánh vác được nữa, luôn bị Trương thị cùng Ôn Hữu Tài ghét bỏ, chỉ thiếu vài lần đuổi ra khỏi nhà, trong nhà nơi làm ăn sinh ý bị chặt đứt, lại phải nuôi dưỡng hai mẹ con "sâu gạo" Lý Vân , ngày tháng ở Ôn gia càng thêm khổ sở, quanh năm suốt tháng cũng không được mấy lần ăn thịt.
Ba gian nhà ngói chát bùn, có vài mẫu đất hoang, nhưng không có nam nhân khoẻ mạnh trồng trọt, thật sự không chống chọi nổi mấy ngày nữa liền phải đem đất đi bán một ít, hiện tại cũng không còn bao nhiêu.
Mãi cho đến khi cơm nước xong, Trương thị cùng Ôn Hữu Tài vẫn chưa nói tới trọng điểm, thức ăn trên bàn cũng đã ăn hết sạch, ngồi đã lâu đến không đứng dậy được.
Ôn Tửu đỡ phụ thân đứng lên, "Cha, ta đỡ người về phòng."
Trương thị ngăn cản một chút, bắt được cánh tay Ôn Tửu, cười đến nếp nhăn đầy mặt: "Tổ phụ ngươi còn lời muốn nói, cha ngươi trở về cũng là nằm, ngươi gấp cái gì?"
Ôn phụ nhiều năm ốm đau trên giường, tinh thần vì thế cũng có chút héo rút, cúi đầu không nói lời nào.
"Lão nhị." Ôn Hữu Tài hút một ngụm tẩu, mở miệng nói: "A tửu cũng mười lăm tuổi, cũng đến tuổi gả chồng, ta và nương ngươi cho nàng một mối hôn sự, là công tử Tạ gia giàu có ở trong huyện, A Tửu gả qua đó làm Thiếu phu nhân! Ngươi cùng Ngọc nương nên chuẩn bị một chút....."
Ôn Tửu nghe xong liền cười: "Hôn nhân tốt như vậy, không bằng cho Lý Vân đi?"
Ôn Hữu Tài nghẹn một chút, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, Trương thị vừa muốn mở miệng, Ôn Phương liền vội vã nói: "A Tửu ngươi đang nói cái gì vậy? Đây là đang nói đến hôn sự của ngươi! Dù như thế nào cũng không để đoạt đi nhân duyên của ngươi a!"
Ngọc nương có chút chần chờ: "A Tửu vẫn chưa qua sinh thần, còn chưa cập kê, thật sự không gấp như vậy."
Trương thị nói: "Cái gì mà chưa cập kê, đó là chủ ý của đại tiểu thư hào môn thế gia, chúng ta là bá tánh nghèo khổ, gặp được loại chuyện tốt này còn chần chờ cái gì? Còn không mau chóng đem A Tửu đi trang điểm......."
"Chuyện tốt?" Ôn Tửu ngồi ở kia, khoé miệng khẽ câu lên thành một đường cung nhẹ, "Ta muốn hỏi một chút, là vị công tử Tạ gia nào?"
.........
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro