Tạ Hoành dương mắt, khoé mắt hơi hơi nheo lại, thăm dò "Ôn gia báo sinh thần bát tự của ngươi, dựa theo tổ mẫu cùng cô cô ngươi nói, ngươi từ tháng trước đã đến tuổi cập kê."
Ôn Tửu bỗng nhiên hồi tưởng lại ánh mắt hắn, không giận không cười, nhưng lại khiến cả triều văn võ liền phải run sợ, tức khắc nghĩ có chút muốn lui ra phía sau.
Tránh cho Tạ Hoành lát nữa phát hoả, ngộ thương đến nàng.
Trương thị cùng Ôn Phương báo sinh thần bát tự giả của nàng tới Tạ gia, Ôn Tửu vẫn còn cảm thấy kỳ quái, cưới tân nương tử để xung hỷ quan trọng nhất chính là bát tự tương hợp, nếu không hợp sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Trường Bình quận nhiều cô nương vừa đến độ tuổi hôn phối như vậy, Tạ gia như nào lại coi trọng nàng?
Hoá ra đều là do một tay tổ mẫu tốt, cô cô tốt của nàng làm ra!
Ngọc nương vội vàng nói: "Nói bậy! Bát tự A Tửu nhà ta là ngày chín tháng chín, hiện tại mới là tháng bảy!"
Một nhóm người cùng quê sôi nổi gật đầu, "Ta nhớ rõ A Tửu là tháng chín, lúc đặt tên còn lấy "cửu" để làm tên!"
"Không sai, không sai!"
Trương thị cùng Ôn Phương lúc này chính là trăm miệng cũng không thể nói rõ, bị người chỉ mặt mắng cho máu chó phun đầy đầu.
Tạ Hoành cũng mặc kệ các nàng, kéo dây cương xoay người lên ngựa, phân phó xong chuyện trong phủ cùng gã sai vặt nói: "Đi tới Vương tri huyện nói một tiếng, Trương thị lừa hôn, cho hắn tới bắt người giam vào ngục."
"Không được! Không thể như vậy a Tạ công tử!" Trương thị dù thế nào cũng không nghĩ tới Tạ Hoành lại trực tiếp làm việc quyết đoán tới vậy, vừa nghe đến mình sắp phải ngồi nhà lao, tức khắc đã sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, vội vàng lôi kéo Ôn Tửu: "Ôn Tửu! Ngân lượng....."
Ôn Tửu cắt ngang lời Trương thị, nàng nói: "Tạ công tử xin dừng bước."
Tạ Hoành quay lại đầu ngựa, từ trên cao nhìn xuống nàng "Còn có chuyện gì?"
Ôn Tửu hỏi hắn: "Tạ gia cấp bạc làm sính lễ, đã bị dượng cầm đi đánh cược, ta muốn hỏi một chút, lừa hôn lừa một trăm lượng bạc, phải ngồi đại lao bao lâu?"
"Lấy một trăm lượng?"
Một đám người xem náo nhiệt, thanh âm đều run rẩy, "khó trách lại gấp gáp đem A Tửu bán đi như vậy!"
"Người làm tổ mẫu kia thật là nhẫn tâm a!"
"Nàng cũng không phải là đồ vật!"
Tạ gia bày trận đón dâu không nhỏ, toàn bộ người trong thôn đều chạy tới xem náo nhiệt.
Ôn Tửu chính là muốn nhân lúc cơ hội này, hoàn toàn bôi đen thanh danh Trương thị cùng Ôn Phương, nơi này nhỏ nhưng nhiều người như vậy, mỗi ngày nếu không phải bàn tán gia chủ nhà này thì cũng là nói tới nhà kia, sẽ bàn tán sau lưng ngươi, cũng có thể đem lưng ngươi chọc đến đau, đối với người thích sĩ diện, làm mặt mũi như Ôn Phương và Trương thị như vậy còn khó chịu hơn là chết.
Cũng làm cho các nàng không còn mặt mũi mà tranh giành mấy gian nhà ngói nữa, tránh để lại hậu hoạn sau này.
Tạ Hoành đánh giá nàng một lượt, từ từ nói: "Sẽ không lâu, có thể là bị giam tới chết"
Người này vừa nói một câu liền doạ Trương thị cùng Ôn Phương sợ chết khiếp, chân mềm nhũn ra, Trương thị càng là trực tiếp ngã khuỵu trên mặt đất, kêu khóc: "Không thể như vậy a! Xương cốt ta đã già yếu! Tạ gia các ngươi không thể ỷ thế hiếp người như vậy được!"
Nói xong liền bắt đầu gào khóc.
Ôn Tửu nghe cũng muốn đau lỗ tai.
Tạ Hoành khẽ nhíu mày, "Ỷ thế hiếp người? Ngươi vẫn còn được coi là người sao?"
Cái này, Trương thị câm nín không gào được nữa. Không thể không nói, Tạ Hoành có năng lực làm khó người, mười năm như một, năng lực này hoá ra là đã có từ nhỏ.
"Đến ngân lượng các nàng còn không mau giao ra."
Giờ phút này mọi người yên tĩnh lại, Ôn Tửu mượn cơ hội này mở miệng nói: "Mới vừa rồi tổ phụ cũng tổ mẫu đã đem khế nhà khế đất đều giao cho ta, cho ta để cấp Tạ gia. Bất quá ta nghĩ tới Tạ công tử hẳn là cũng chướng mắt gian nhà ở cũ nát kia, cho nên..... Ôn Tửu nghĩ sẽ dọn vào Tạ phủ để chiếu cố sinh hoạt hàng ngày cho Ngũ công tử, chờ tới khi cập kê liền thành hôn. Tạ công tử, người thấy thế nào?"
Tạ Hoành không nói chuyện.
Ôn Tửu ngửa đầu nhìn hắn, cố ép khoé mắt ứa ra vài giọt nước mắt, nâng tay áo khẽ chấm xoa đi, "Tạ công tử cũng thấy, nhà của chúng ta phần nhiều đều là lão nhân không còn khoẻ mạnh, linh hoạt như trước, ngay cả bản thân cũng còn lo không xong, huống chi còn phải nuôi thêm cô cô cùng biểu muội, đến nay phòng ở tuy cũ nát, nhưng vẫn có thể che gió chắn mưa, Ôn Tửu nguyện ý đến Tạ phủ chiếu cố Ngũ công tử......"
Tạ Hoành là loại người, ngươi mạnh hắn lại càng mạnh hơn, không thể dùng cứng đối cứng vậy nên tỏ ra yếu thế một chút sẽ tốt hơn.
Ôn Tửu tiện lên án Ôn Phương cùng Lý Vân một chút, hiệu quả thật tốt, mọi người hùa theo tức giận chửi mắng một hồi.
Gã sai vặt Tạ phủ đều không đành lòng nhìn tiếp, nhỏ giọng nói thầm: "ngân lượng làm sính lễ kia do thúc thúc ngươi lấy, vậy nên để biểu muội ngươi gả thay a."
"Ta mới không thèm gả cho tên ma ốm kia! Gả cho hắn khác nào cả đời làm quả phụ! Ta......" Lý Vân dậm chân kêu gào, mới nói ra hai câu, đã bị Ôn Phương bịt miệng lại, vội kêu: "Đừng nói nữa!"
Lời này, không thể nói được. Với tình thế hiện giờ lại càng không thể tiếp tục chọc giận người Tạ gia.
Tạ Hoành không mặn không nhạt nói: "Xấu như vậy, quá uỷ khuất Ngũ đệ ta rồi."
Ôn Tửu thiếu chút nữa cười ra tiếng, nâng tay áo che đi nửa khuôn mặt mình, nhịn đau tự nhéo bản thân một cái liền bật khóc nức nở: "Thỉnh Tạ công tử thương xót chúng ta."
Tạ Hoành nhìn nàng một lát, trong mắt quang hoa lưu chuyển.
Ôn Tửu không biết trong lòng người này đang nghĩ cái gì, kiếp trước bị uy danh hiển hách của Định Bắc Vương chi phối doạ sợ hãi tới tận bây giờ, giờ phút này càng là bị hắn nhìn đến trống ngực đập thình thịch.
Một lát sau.
Thiếu niên bỗng nhiên cúi thấp người xuống, hơi thở ấm áp từ từ truyền đến phả tai nàng. "Ôn cô nương, lần sau nếu như có giả khóc, nhớ kỹ không cần phải nhìn vào mắt người khác."
Ôn Tửu: "........"
Phải một lúc lâu sau, nàng mới thốt ra tiếng cười khẽ, "Đa tạ công tử nhắc nhở, Ôn Tửu ghi nhớ trong lòng. Không biết phương pháp giải quyết ta vừa nói ngươi thấy thế nào?"
Ôn Tửu biết Tạ Hoành không phải người dễ lừa gạt!
Nhưng cứ như vậy trực tiếp liền vạch trần nàng, cũng quá không cho nàng mặt mũi!
Tạ Hoành từ trên cao nhìn xuống nói: "Nếu như vậy, ngươi trước tiên cùng ta hồi Tạ phủ."
Hắn nghĩ: bên người Ngũ đệ nhiều thêm một nha đầu có nhanh nhẹn, hẳn là sẽ vui vẻ hơn.
Ngũ đệ vẫn luôn biết bản thân sống không được lâu, tâm tư cũng vì thế mà tinh tế hơn người khác mấy phần, cũng không nghĩ sẽ làm liên luỵ đến cô nương nhân gia, nhưng nếu là người tự nguyện muốn ở bên cạnh hắn, hắn nhất định trong lòng sẽ cao hứng ít nhiều
"Được!"
Ôn Tửu một ngụm đồng ý, sau đó nói: "Thỉnh Tạ công tử cùng chư vị chờ một lát, ta muốn nói vài lời với mọi người trong nhà."
Tạ Hoành vẫy tay, tỏ vẻ đồng ý.
"Chuyện xảy ra quá đột nhiên, A Tửu mời trưởng thôn cùng chư vị thúc bá cùng chứng kiến."
Ôn Tửu lấy từ trong ngực ra khế nhà cùng khế đất, còn có khế bán thân của Lý Vân, cùng thôn trưởng, lão trưởng bối trong tộc chứng kiến, Ôn Hữu Tài đã đem tất cả giao vào tay nàng, vì phòng ngừa có người tranh đoạt về sau, Ôn Tửu liền đánh đòn phủ đầu, đem mọi chuyện đều nói rõ trước mặt mọi người.
Đây là do nàng "bán mình" để được gia sản, nên Ôn Tửu nàng, nhà ở có thể cho Trương thị cùng Ôn Hữu Tài sử dụng, nhưng muốn bán muốn phá đi thì phải hỏi qua ý kiến của nàng.
Ở đây cũng chỉ có trưởng thôn cùng nhi tử là tú tài biết chữ, kiểm tra lại khế phòng khế đất một lúc sau, lại đọc một chút khế bán thân của Lý Vân.
"Ôn Tửu ngươi dám! Đây là ngươi gạt ta đồng ý! Ta căn bản không biết chữ, khế bán thân này ta không nhận!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro