Thế giới 5: bánh bao nhỏ thứ năm (10)
Vì để có được gân Cưu Vẫn mà tốn nhiều công sức như vậy, cũng không phải vì muốn đem nó đến phòng bếp nấu ăn, hoặc là dùng nó làm dây nhảy.
Ở thế giới này, dựa theo cấp bậc của đạo cụng mà xếp loại quý hiếm, cấp bậc cao nhất tương đương năm viên tinh thạch, đa phần là các loại danh kiếm, pháp khí. Mà gân Cưu Vẫn, thuộc loại nguyên liệu hoang dại có khả năng là cấp độ bốn viên tinh thạch, khả ngộ bất khả cầu (Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có được, cầu là cầu không được).
Tuy rằng hiện tại thối đến có chút khó có thể chịu đựng, nhưng sau khi trở về, chỉ cần đem nó đặt ở trong liệt hỏa nướng ba ngày, hương vị liền sẽ tan hết, gân màu cam vàng sẽ trở nên đen nhánh. Nó có tính mềm dẻo rất tốt, liệt hỏa thiêu không đứt, có thể quán chú linh lực. Nếu là dùng sức đem chiều dài nó kéo đến gấp hai trở lên, sau đó buông tay, nó có thể hoàn toàn khôi phục nguyên dạng. Hiện tại, là rất khó để có thể tìm một loại nguyên liệu khác giống gân Cưu Vẫn, chịu được lực lôi kéo mạnh, co dãn hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Dùng gân Cưu Vẫn để chế tác roi, hoặc là dùng nó làm dây cung, đều sẽ trở thành vũ khí có uy lực lớn.
Trừ bỏ bị nhiều người biết đến có thể làm vũ khí để sử dụng, ít người biết đến là, gân Cưu Vẫn có thể chế độc, cũng có thể giải độc.
Dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết, nếu mọi người cùng nhau xử lý Cưu Vẫn, như vậy, cái nguyên liệu gân Cưu Vẫn này, nhất định sẽ bị Kim Quang Tông thu làm của công, cho dù không xài chung, Ninh Tịnh lại không phải là người có tư lịch lâu nhất, như vậy cái gân này cũng không tới phiên nàng lấy đi. Cho nên, nàng mới muốn ra tay trước khi mọi người đến.
Bất quá, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cốt truyện, chỉ nhắc nhở về sau sẽ có lúc phải dùng đến nó, nhưng không có cụ thể nói qua sẽ dùng ở tình huống như thế nào. Cho nên, Ninh Tịnh cũng không biết nó là dùng để làm gì. ( =_= )
Sau khi Cưu Vẫn hoàn toàn chết đi, toà tiểu viện hoa lệ ban đầu cũng mất đi pháp thuật ngụy trang, biến thành một tòa nhà cũ lâu năm thiếu tu sửa.
Đem gân màu cam vàng đặt ở trên mặt đất, Ninh Tịnh che lại cái mũi ngồi xổm xuống, nheo lại đôi mắt quan sát nó một lát, đang do dự không biết nên tìm thứ gì bọc nó lại mới tốt.
Hiện tại trong phòng đều là mùi hôi thối, người Kim Quang Tông sẽ không biết bọn họ giấu đi cái gân này. Nhưng mà, lúc quay về, mùi hôi thối này sao có thể che giấu được. Ai, nếu có thể có cái vại phong kín được thì tốt rồi.
Bên cạnh, một cánh tay đưa tới một cái bình. Ninh Tịnh quay đầu, chỉ thấy Tranh Hà cũng ngồi xổm xuống dưới, trầm giọng nói: "Bỏ vào đây sử dụng sáp bịt kín lại, mùi hôi sẽ không bay ngoài."
Ninh Tịnh có chút kinh ngạc —— nàng rõ ràng cái gì đều chưa nói, Tranh Hà lại biết nàng đang phiền não cái gì?
Đã nhận ra Ninh Tịnh nghi hoặc, Tranh Hà giương mắt, cong cong môi, lộ ra một gương mặt đơn thuần vô hại tươi cười. Chỉ là, son môi bị lem ra giống vệt máu phá lệ chói mắt, kết hợp với nụ cười kia có vài phần quỷ dị, " Tâm tư Lục sư tỷ, có đôi khi hoàn toàn đoán không ra, có đôi khi lại đều viết ở trên mặt."
Dứt lời, Tranh Hà mặt không đổi sắc, nhặt cái gân lên nhét vào bình. Việc hôi như vậy có Tranh Hà làm, Ninh Tịnh mừng rỡ, nhìn xung quanh phát hiện một góc nhà không có bị trận đánh kia làm tổn hại có một cái giá để cắm nến, mặt trên ngọn nến gần như đã châm hết. Ninh Tịnh vội vàng đem nó cầm lại, lấy sáp để bịt kín miệng bình.
Sau khi làm thoả đáng hết thảy, Ninh Tịnh mới dùng truyền âm báo cho người Kim Quang Tông. Những người đó ngồi xổm cả buổi tối, đều không thấy tín hiệu hiệp trợ từ Ninh Tịnh, còn tưởng rằng Cưu Vẫn không có mắc câu. Lúc này, bỗng nhiên nhận được tin tức Cưu Vẫn đã bị giết chết, không khỏi chấn động.
Mọi người chạy tới chỗ theo lời Ninh tịnh nói, toà viện rách nát kia bị lửa thiêu đốt, như sắp sập.
Yêu khí còn chưa tan hết, đủ để chứng minh xác chết của Cưu Vẫn còn ở bên trong. Nhưng lửa quá lớn, không thể đi vào nhặt của hời. Đối với sự sắp sếp này, Ninh Tịnh đã chuẩn bị tốt lời giải thích.
Kỳ thật, chuyện này vốn dĩ liền không hợp với lẽ thường. Nhưng xét thấy bản lĩnh trợn mắt nói dối của Ninh Tịnh quá mức cao cường, lại còn giải quyết cái đại phiền toái Cưu Vẫn này, đệ tử Kim Quang Tông không có vì vấn đề gân Cưu Vẫn mà sinh ra nhiều nghi vấn.
Đêm đó, vì ăn mừng xử lý được Cưu Vẫn, tảng đá lớn trong lòng thành chủ Yến Thành được hạ xuống, liền mở tiệc chiêu đãi đệ tử Kim Quang Tông.
Yến Thành không ít quyền quý, bởi vì tò mò nhân vật nào giết chết Cưu Vẫn, sôi nổi đáp ứng lời mời tham dự.
Kim Quang Tông có một quy cũ: Phàm là đệ tử trong tông, đều không thể uống rượu. Cho nên, khó có dịp được thành chủ đem rượu nhà mình cất chứa trong hầm ra chiêu đãi bọn họ, đệ tử Kim Quang Tông lại chỉ có thể trừng mắt, xem rượu ngon vào hết trong bụng khách nhân tham dự yến tiệc, chính mình một giọt đều không thể uống, toàn bộ yến tiệc chỉ có thể khô cằn mà uống trà.
Làm công thần, Ninh Tịnh cùng Tranh Hà đặc được chú ý. Đặc biệt là Ninh Tịnh, nàng vốn dĩ chính là cô nương duy nhất trong Kim Quang Tông tham dự chuyến đi lần này, càng không cần phải nói, bây giờ còn có công giết chết Cưu Vẫn. Thành chủ liền đem nàng an bài ở vị trí dễ thấy nhất.
Ninh Tịnh đem thanh kiếm nữ đặt ở bên cạnh, ngồi ngay ngắn dưới ánh đèn. càng làm nàng đẹp đến loá mắt. Rất nhiều công tử trẻ tuổi đều đi lên hướng nàng mời rượu, trực tiếp đem Tranh Hà ngồi bên cạnh trở thành không khí.
Gặp người mời rượu, Ninh Tịnh chỉ có thể lấy trà đáp lễ, một hồi yến hội, nàng liền chạy nhà xí ba lần.
Đêm dài, yến tiệc chưa hết. Người dự tiệc đều uống có chút nghiêng ngả, vì để không OOC, cả đêm Ninh Tịnh đều ngồi quỳ, xoa xoa gương mặt cười muốn cứng, nhéo nhéo cái chân mỏi muống rớt, rốt cuộc tìm được cơ hội, kéo Tranh Hà cùng nhau chạy.
Tranh Hà không rên một tiếng mà nâng chân chạy theo Ninh Tịnh, chậm rãi đi trở về phòng.
Đêm nay, từ lúc nàng bắt đầu bị kính rượu, đến bây giờ ngắn ngủn mấy giờ, giá trị nhân phẩm liền hạ đi 10 điểm, có thể thấy được Tranh Hà tâm tình phi thường không ổn. ( =_= )
Ngẫm lại cũng phải, vừa mới giết yêu xong, cần nhất chính là nghỉ ngơi. Loại khánh công yến này, quả thực là lăn lộn bọn họ nha.
Rời xa yến hội ầm ĩ, gió đêm phơ phất, ánh trăng vừa lúc.
Tranh Hà đưa Ninh Tịnh cửa phòng nàng: "Lục sư tỷ, hảo hảo nghỉ ngơi."
"Sớm như vậy, ngủ cái gì mà ngủ." Ninh Tịnh cười một cái, chậm rãi từ trong tay áo móc ra một bầu rượu: "Nhìn xem đây là cái gì."
Tranh Hà trợn to hai mắt, buột miệng thốt ra: "Vừa rồi ở bữa tiệc rượu?"
"Không sai." Ninh Tịnh quơ quơ bình rượu, ra vẻ phiền não, khóe miệng lại tràn đầy ý cười: "Làm sao bây giờ, bị ngươi phát hiện ta giấu rượu. Vì không cho ngươi mật báo, chỉ có thể để ngươi cùng ta phạm tội."
Trên nóc nhà, ngân tà trăng nhạt, đêm lạnh như nước.
Ninh Tịnh khuỷu tay để ở trên đùi, mở ra nút lọ của bình rượu, hương rượu thuần khiết chậm rãi phiêu tán ở trong không khí. Nàng nhăn lại cái mũi, nói: "Nguyên lai là quế hoa nhưỡng. Vừa rồi trộm lấy không có nghiêm túc xem qua."
Ngay sau đó, nàng hơi lắc cái bình, hướng trong miệng đổ một chút rượu, liền đem bầu rượu đưa cho Tranh Hà: "Cho ngươi."
Gió đêm thổi qua mặt Tranh Hà, hắn duỗi tay cầm bình rượu, ngón tay tái nhợt sắp trong suốt. Cúi đầu nhìn miệng bình rượu khô ráo, hắn thế nhưng có vài phần đáng tiếc —— hắn còn tưởng rằng...... Lục sư tỷ sẽ đem môi nàng dán đến trên miệng bình uống rượu.
Cái ý tưởng này hiện lên, mặt Tranh Hà có chút nóng lên, rũ mắt uống một ngụm rượu.
Từ sau khi đến thế giới này, Ninh Tịnh liền không có dính tới rượu. Tranh Hà càng là từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên uống rượu, thập phần mới lạ. Tuy rằng không có đồ nhắm rượu, nhưng hai người vẫn uống thật sự tận hứng.
Tửu lượng Tranh Hà còn chưa có luyện ra, mà nho nhỏ một bầu quế hoa nhưỡng, hàm lượng cồn lại không thấp. Đem nửa bầu rót vào bụng, Tranh Hà lực không thắng nổi rượu, mở to hai mắt, nằm nghiêng ở trên mái hiên.
Ninh Tịnh chỉ uống một chút, còn thực thanh tỉnh, chính chống cằm nhìn nơi xa khi, bỗng nhiên nghe thấy Tranh Hà nói: "Lục sư tỷ."
"Cái gì?"
"Ta suy nghĩ, sáng hôm ấy tỷ hạ quyết tâm, muốn đi mồi dụ để lấy gân Cưu Vẫn. Nếu lúc ấy, ta không có nói ra muốn cùng tỷ đi, tỷ là tính một mình một người đi. Nhưng là, ta muốn đi theo cùng tỷ, tỷ lại không có cự tuyệt ta." Tranh Hà thấp giọng nói: "Tỷ tín nhiệm ta có thể bảo hộ tỷ, sẽ không liên lụy tỷ sao?"
"Không phải mù quáng tín nhiệm." Ninh Tịnh thành khẩn nói: "Bởi vì ta biết, ngươi về sau sẽ trở nên vô cùng lợi hại. 50 năm sau, trong Kim Quang Tông , sẽ không có người có thể cùng ngươi địch nổi."
Nàng nói chính là sự thật, trước khi Đại khí vận giả Thẩm Nhược Phàm xuất hiện, Tranh Hà là người không ai có thể đánh bại.
Mí mắt Tranh Hà run rẩy, ngực nảy lên một cổ chua xót, ngọt ý.
Hai người không nói chuyện nữa. Thẳng đến khi âm thanh yến hội từ phía xa truyền đến, Ninh Tịnh mới phát hiện hai người đã ngồi trên nóc nhà rất lâu.
Ninh Tịnh đẩy đẩy cánh tay hắn, nói: "Tranh Hà, tỉnh, về phòng ngủ."
Tranh Hà nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã say hoàn toàn .
Ninh Tịnh thở dài một hơi, ánh mắt lại lơ đãng mà dừng ở trên đai lưng hắn. Trong một cái thế giới, nàng ở trên người A Tư Già Lạc (bánh bao nhỏ thứ tư , nam chính là con rồng ở Ma giới á )thấy được ấn kí quen thuộc kia, bỗng nhiên một ý định hiện lên trong đầu nàng.
Ninh Tịnh mím môi. Rõ ràng biết suy nghĩ này thực vớ vẩn, nhưng là có một trực giác kì quái, lại thúc đẩy nàng muốn nhìn xem, vị trí ấy trên người Tranh Hà, có phải hay không cũng có cái ấn dấu kia.
Thế giới này bảo thủ, đổi lại là ngày thường, muốn nhìn Tranh Hà cởi áo tháo thắt lưng, là không có khả năng. Nếu thật sự muốn chứng thực ấn ký có tồn tại hay không, hiện tại Tranh Hà say như chết, chính là cơ hội tốt nhất.
Ninh Tịnh do dự nói: "Ngươi nói xem ta có thể nhìn sao?"
Hệ thống: "Tuy rằng không thể lý giải ngươi vì sao có loại xúc động này, bất quá, chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, muốn làm cái gì đều tùy ngươi."
Ninh Tịnh hít sâu một hơi, ngồi ngay ngắn, rốt cuộc hạ quyết tâm, khẩn trương mà duỗi tay hướng về phía đai lưng Tranh Hà.
Xiêm y Tranh Hà màu lam, đai lưng màu đen càng làm lộ rõ vòng eo săn chắc của hắn. Nếu muốn xem vị trí gần tuyến nhân ngư, phải đem đai lưng cởi ra, áo khoác rộng mở.
Ninh Tịnh khẽ cắn môi, giống làm ăn trộm, chậm rãi cởi đai lưng Tranh Hà.
Sau khi cởi đai lưng, Ninh Tịnh tay chân nhẹ nhàng mà đem vạt áo hướng hai bên rộng mở. Thân thể thiếu niên nhiệt độ cao, mặc y phục không nhiều lắm, liền lộ ra vạt áo trong màu trắng đơn bạc.
Ninh Tịnh lén lút mà đem vạt trong hơi mỏng từ trong quần hắn rút ra, cuốn lên phía trên. Thiếu niên mười bốn tuổi, nhìn mảnh khảnh, cơ bụng này thế nhưng mà từng khối rõ ràng, vân da rắn chắc mà thon dài.
Ninh Tịnh: "Ta cảm thấy chính mình đang phạm tội."
Hệ thống: "......"
Tác giả có lời muốn nói: o(≧v≦)o
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro