Thế giới 5: bánh bao nhỏ thứ năm (13)

Trong nháy mắt, thời gian hai năm vụt qua.

Tháng ba dưới chân núi nhập xuân. Khắp núi tuyết tan lộ ra những mầm non xanh biết mới nhú. Trên cành điểm xuyến đoá hoa đào, hương thơm thấm người.

Sáng sớm, Ninh Tịnh uể oải mà dựa vào ghế đá trong viện, trên đầu gối để sẵn một quyển sách, nửa cánh tay chống vào bàn đá, bên cạnh là một đĩa trái cây đã rửa sạch sẽ.

Nàng ngồi ghế đá, không phải là cái loại không có lưng ghế, mà là lấy noãn thạch tạo thành, lưng ghế làm hình vòng cung. Được đặt ở dưới tàng cây, tán cây chắn đi ánh mặt trời, dư lại vài tia nắng vừa vặn chiếu lên thân thể, vừa lúc có thể thích ý mà nằm ở chỗ này phơi nắng.

Sáng sớm tinh mơ, không đi giám sát tân đệ tử luyện công, trốn ở chỗ này lười biếng, cũng không phải Ninh Tịnh cố ý.

Tình hình thực tế là mấy ngày trước, thời vốn dĩ vẫn luôn dần dần tăng, nửa đêm thay đổi bất thường, bỗng nhiên nóng lạnh. Lúc Ninh Tịnh ngủ không đắp chăn, ngày hôm sau, quả nhiên liền cảm lạnh nóng lên, tỉnh lại đầu nặng nề, tứ chi mệt mỏi.

Lâu lắm không sinh bệnh, thật là ứng với câu bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Mấy ngày đầu, vì tránh gió, nàng đều ở trong phòng đóng cửa không ra. Thời cổ không có thuốc hạ sốt, cũng may, nhị môn vốn dĩ am hiểu y độc , Ninh Tịnh mỗi ngày nuốt một đống thuốc viên nhỏ, thành công bớt sốt, cuối cùng có thể ra cửa hoạt động.

Chỉ tiếc, người trạng thái còn chưa khỏi hẳn , trong khoảng thời gian này cũng chưa có tinh thần.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, mỗi ngày lúc này, đều có một tiểu đồng đưa dược tới, Ninh Tịnh đấm bả vai một chút, cũng không quay đầu lại, liền nói: "Sáng sớm đã hạ sốt, hôm nay phần dược này, ta không uống, ngươi đi xuống đi."

Tiếng bước chân hơi dừng một chút, vẫn như cũ tiếp tục về phía trước, Ninh Tịnh hơi sửng sốt, liền cảm giác được một đôi tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên vai mình, lực độ vừa phải mà bóp nhẹ.

Ninh Tịnh thoải mái mà nhắm hai mắt lại, một lát sau bỗng nhiên giật mình —— không đúng, mỗi ngày tiểu đồng đưa dược tới chũng chỉ 10 tuổi, không có khả năng tay lớn như vậy, hơn nữa, ngẫu nhiên làn da lòng bàn tay chạm vào nàng cổ, là có chứa một tầng chai hơi mỏng......

Ninh Tịnh mở mắt, kinh ngạc mà quay đầu lại, trên đầu gối áo chòng dùng để giữ ấm cũng trượt xuống dưới, kinh hỉ nói: "Tranh Hà? Sao ngươi trở lại nhanh như vậy ?"

Phía sau đứng một thiếu niên thanh y chừng 15-16 tuổi, trường thân ngọc lập, dung nhan trích tiên, chỉ là khí chất lại có chút quá mức sắc bén.

Tranh Hà buông lỏng tay ra, ngồi xuống ghế đối diện Ninh Tịnh, nhìn nàng chăm chú , rõ ràng mắt mang ý cười, lại giả vờ thất vọng nói: "Lục sư tỷ, ta đến gần như vậy, ngươi lại không có phát hiện là ta."

"Ta sao có thể nghĩ đến, rốt cuộc, ngươi ngày hôm trước truyền thư cho ta, nói là ít nhất còn sáu bảy ngày mới trở về a."

Mỗi năm, Kim Quang Tông không chỉ có tiếp thu tiểu đệ tử tiến đến báo danh, càng sẽ tiếp thu một vài tu đạo sĩ có thế gia tương đối nổi danh, chọn lựa một ít hạt giống tốt, thu vào môn hạ, này là khai quật hạt giống tốt, không cần giống như Tranh Hà phải trải qua khảo thí nhập môn cùng khảo hạch, mà có thể hưởng thụ tiện lợi thông qua, trực tiếp đi theo thất môn học tập.

Kim Quang Tông sẽ phái đệ tử, theo một lộ tuyến, xuống núi, tự mình chiêu mộ mầm non tốt. Tranh Hà cũng nhận nhiệm vụ ở trong đội ngũ, xuất phát ở một tháng trước.

Tranh Hà cười cong đôi mắt.

Đôi mắt hắn là điển hình mắt đào hoa, đường cong tuyệt đẹp, thủy quang diễm liễm, hắc bạch phân minh, làn da đuôi mắt lại không phải hoàn toàn tái nhợt, ẩn ẩn hiện lên một tầng màu đỏ nhạt đến nhìn không ra, phi thường chiêu đào hoa.

Ngày thường, rất ít khi nhìn thấy cảm xúc của hắn lộ ra ngoài như vậy. Thanh lãnh giữa mày trở thành hư không, xuất hiện vài phần thiên chân: "Lục sư tỷ, ngươi xem xong thư của ta rồi sao? Ta thực vui vẻ."

Ninh Tịnh lại bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Này cũng đáng để vui vẻ? Tuy rằng là ta nhiều việc, nhưng xem thư của ngươi cũng không mất quá nhiều thời gian."

Tranh Hà dừng một chút, trong thanh âm nhiều vài phần ủy khuất: "Đó là bởi vì lâu như vậy tới nay, Lục sư tỷ ngươi chỉ hồi âm cho ta hai phong thư, còn cái khác đều là việc công gửi thư tín tiện thể hồi âm cho ta."

Ninh Tịnh khóe miệng hơi hơi vừa kéo, liếc mắt nhìn hắn: "Nếu mỗi một phong thư ngươi viết ta đều phải hồi, thì ta đây mỗi ngày liền làm không được bao nhiêu việc."

Tranh Hà không nhịn được cười ha ha lên.

Thời điểm lên đường, không có trạm dịch có thể truyền tin. Chỉ là cũng không ngăn cản được Tranh Hà nhiệt tình viết thư. Đến mỗi một tòa thành, Tranh Hà liền sẽ truyền tin cho Ninh Tịnh. Một lần đưa chính là tích lại một chồng.

Tiểu tử này phong cách viết thư, một chút cũng không giống bản nhân hắn. Ngày thường, Tranh Hà xử sự lãnh đạm, nhưng mỗi một phong thư của hắn, đều lảm nhảm đến không thể lảm nhảm, bao gồm chính mình hôm nay làm cái gì, ăn cái gì, gặp được ai. Bất luận việc lớn việc nhỏ, tất cả đều muốn Ninh Tịnh xem. Cuối cùng, còn sẽ hàm súc mà thêm vài câu nói tưởng niệm Ninh Tịnh . ( =_= )

Trước kia như thế nào liền mắt bị mù, không phát hiện tiểu tử này là người lảm nhảm?

Mỗi lần nhìn đến phong thư rậm rạp chữ kia, Ninh Tịnh đều sẽ rầm rì mà nói: "Lúc trước không nên dạy hắn nhiều chữ như vậy."

Hệ thống: "......" .

Trong Kim Quang Tông, có nơi thống nhất thu nhận thư tín. Cách mấy ngày, Ninh Tịnh liền sẽ thu được một chồng tin. Người truyền tin từ lúc bắt đầu kinh ngạc, đã trở nên thấy nhiều không trách.

Tuy rằng nội dung mỗi phong thư của Tranh Hà, không ngoại lệ đều là ăn cơm, ngủ, kết giao bằng hữu, ở nhà đến không thể lại ở nhà, nhưng Ninh Tịnh nghĩ tới hình ảnh Tranh Hà mỗi đêm trước khi ngủ, nghiêm túc mà viết thư cho nàng, liền có chút mềm lòng.

Phun tào lại phun tào, mỗi một lần, nàng đều kiên nhẫn mà xem xong mỗi cái phong thư. Chẳng qua, nàng tương đối lười, lâu như vậy tới nay, cũng chỉ hồi âm hai phong thư, còn lại đều là việc công gửi thư tín tiện thể hồi âm cho Tranh Hà biết tình trạng của nàng.

Tranh Hà giải thích nói: "Những người khác thật là còn có sáu bảy ngày nữa mói trở lại. Kỳ thật, viết phong thư cuối cùng cho ngươi, nơi muốn đi đều đã đi hết rồi, đang muốn trở về. Nhưng lúc ấy, ta lại nhận được tin ngươi sinh bệnh, cho nên cũng chỉ có mình ta trở về trước. Thân thể đã tốt hơn chưa?"

"Ai nhiều chuyện như vậy, loại chuyện râu ria này cũng viết tin...... chỉ có chút sốt, không có gì đại sự. Buổi sáng hôm nay, cơ bản đã khỏi hẳn." Ninh Tịnh ngón tay lật tới lật lui thư trên đầu gối một chút.

"Ta vừa mới đi một đoạn thời gian, Lục sư tỷ liền sinh bệnh, ngươi cũng không chiếu cố chính mình." Tranh Hà than một tiếng, bàn tay thon dài chậm rì rì từ tay áo lấy ra một bao mứt hoa quả, cố ý nói: "Vốn dĩ nghĩ đến Lục sư tỷ phải uống dược, biết tỷ sợ đắng, cố ý ở trên đường mua cho tỷ. Bất quá tỷ hiện tại không cần uống dược......"

Ngữ điệu hắn thật sự chậm, Ninh Tịnh quả nhiên mắc câu, lập tức ngồi dậy, đôi mắt tỏa sáng.

Thời điểm tiểu hài tử nhận được lễ vật ngoài ý muốn, đều lộ ra biểu tình kinh ngạc. Lục sư tỷ ngẫu nhiên cũng sẽ giống tiểu hài tử, nàng như vậy thật đáng yêu —— Tranh Hà hơi hơi mỉm cười, đem mứt hoa quả đưa cho nàng, thanh âm trong trẻo dặn dò nói: "Cũng không thể ăn nhiều. Mỗi ngày một viên."

Ninh Tịnh nga một tiếng, ngoan ngoãn nhận lấy.

Tranh Hà quan tâm nói: "Hôm nay còn chút lạnh, không bằng trở về phòng nằm đi?"

"Không được, ta nằm mấy ngày, thân thể đều muốn rỉ sắt......" Ninh Tịnh nhìn Tranh Hà, bỗng nhiên sửa miệng: "Muốn mốc."

"Lát ăn xong, ta bồi tỷ đến sau núi tản bộ một chút."

Lúc này, bỗng nhiên có một tiểu đồng xông vào viện môn, hướng Ninh Tịnh cùng Tranh Hà hành lễ, nói: "Lục sư tỷ, Tranh sư huynh, tông chủ truyền triệu các ngài đi qua."

Đây là lần đầu tiên cùng Tranh Hà gặp mặt tông chủ Kim Quang Tông.

Đối với tông chủ vì sao phải triệu kiến người bệnh nặng mới khỏi là nàng, Tranh Hà hiển nhiên có chút nghi hoặc, Ninh Tịnh nhưng vẫn thập phần bình tĩnh. Bởi vì, tông chủ truyền triệu, là biến chuyển trọng đại kế tiếp của cốt chuyện.

Nên tới vẫn phải tới, bánh răng cốt truyện bắt đầu chuyển động.

Phía trước nói, Kim Quang Tông thường xuyên sẽ tiếp một ít khoản thu nhập thêm từ việc trảm yêu trừ ma. Trước khi Ninh Tịnh bị bệnh, ở Nghi Châu đã xảy ra hung án yêu ma cùng nhau hại người. Lúc trước, đã định ra người được chọn đi trước, chỉ là nàng sinh bệnh, không thể đi ra ngoài, Kim Quang Tông liền phái đệ tự nhị môn khác đi.

Chỉ là, làm người kinh ngạc chính là, Kim Quang Tông luôn luôn không đâu địch nổi, lần này lại khó gặp nhiều khó khăn. Đệ tử hôn mê, bị thương, cũng chỉ thăm dò được một chút chi tiết của yêu quái kia.

Ninh Tịnh cũng không ngoài ý muốn. Nếu nói trước kia gặp được thi quỷ là một bữa ăn sáng, Cưu Vẫn là tiểu Boss, thì trước mắt yêu quái này, tuyệt đối được so với cấp đại Boss. Tiểu đệ tử không so được với nó, một chút cũng không kỳ quái.

Rốt cuộc, ở nguyên cốt truyện, ngay cả Tranh Hà, cũng suýt nữa chết ở trên tay yêu quái này.

Nếu năm ấy Tranh Hà tám tuổi, Ninh Tịnh không đem hắn tới nhị môn, thì hiện tại mười sáu tuổi hắn hẳn là vừa mới bộc lộ tài năng, bị người đào tới nhị môn. Nhóm đầu được lựa chọn giết yêu quái, Tranh Hà cũng không có bị lựa chọn. Cho đến khi tin tức nhóm đầu tiên thất bại truyền đến, người nhị môn, mới đem đệ tự có năng lực xuất chúng-Tranh Hà vào chiến đội.

Ninh Tịnh: "Xem đi, không đem nhân vật quan trọng bỏ vào đội ngũ, hậu quả toàn thể đều trở thành NPC, chính là đoàn diệt. Quả nhiên là định luật hoàng kim nha."

Hệ thống: "......"

Tranh Hà vào chiến đội. Chỉ là lúc ấy đại ma đầu tương lai tiếng tăm lừng lấy hiện tại chỉ là một thiếu niên tuổi 17 đầy bất mãn. Đợt thứ hai giết yêu, đủ loại nguyên nhân, yêu quái bày ra ảo cảnh, mọi người bị tách ra. Đoạn thời gian đó Tranh Hà thiếu chút nữa bị yêu quái lăn lộn chết, có thể thấy được đây là cái nhiệm vụ nguy hiểm cỡ nào.

Lại nói nhân vật Lục Khinh Tuyết này, ở nguyên cốt truyện, cùng Tranh Hà hoàn toàn là người xa lạ. Ở cái thời điểm ấy, nàng cũng không có sinh bệnh mà dựa theo tông chủ chỉ định, trở thành đội viên của chiến đội đầu tiên, oanh oanh liệt liệt mà bị trọng thương. Không có tử vong lập tức, mà là về tới nội tông tiếp thu trị liệu, chỉ là không chịu đựng tới một tháng, liền hương tiêu ngọc vẫn.

Hệ thống: "Ân, ngươi so với nguyên cốt truyện sống được lâu hơn rồi."

Ninh Tịnh nhìn trời: "Đạo lý ta đều hiểu, nhưng ta cũng không cảm thấy thật cao hứng." _(:з)∠)_

Ý tứ của Tông chủ, nhị môn bị thương nặng, ném mặt mũi Kim Quang Tông phải tự minh thu hồi, cho nên vẫn như cũ sẽ từ nhị môn chọn —— đương nhiên, đội hình sẽ lớn hơn nữa, người được chọn cũng sẽ chọn đến càng cẩn thận.

Mà truyền triệu nàng lại đây, nói trắng ra là chính là quan tâm một chút thân thể nàng như thế nào. Nếu nàng đã khỏi hẳn, như vậy lúc này đây nàng phải tham gia nhiệm vụ lần này, thuận tiện đem Tranh Hà theo.

Ninh Tịnh quỳ xuống, cung kính nói: "Cẩn tuân ý chỉ tông chủ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro