❣️Thế giới 1 (11): Chiếc hộp cấm kỵ Pandora
Tô Thừa hỏi: "Hệ thống ngốc, Hạ Vanh ra chưa?"
Hệ thống đáp: "Ký chủ, thời điểm canh đúng rồi, giờ ngài đi vào sảnh chính thì hắn sẽ vừa hay thấy được ngài đó!"
Quán ăn bên hồ mang đậm phong cách cổ, khung cảnh nên thơ, chỗ ăn uống là dãy nhà hai tầng. Vừa bước vào sảnh, tầng một có sân khấu biểu diễn hí kịch, còn hành lang dài trên tầng hai có thể trực tiếp nhìn xuống dưới.
Lúc này đã qua giờ ăn trưa, mà cũng chưa đến giờ biểu diễn nên sảnh lớn tầng một không có nhiều người. Dưới lời nhắc của hệ thống, Tô Thừa biết mình đã thành công thu hút được ánh mắt của Hạ Vanh đang đứng trên hành lang tầng hai.
Nhưng Tô Thừa đi bên cạnh Lục Trạch Vân không hề dừng bước, cũng chẳng ngẩng đầu nhìn qua. Hai người chỉ xuất hiện trong sảnh chừng mười mấy giây, rồi dưới sự dẫn dắt của cô gái mặc sườn xám, họ đi vào hành lang bên cạnh, hướng về phía phòng riêng.
Tô Thừa cố ý kể với Lục Trạch Vân chuyện mình bị theo dõi, chính là để dễ sắp xếp thời gian hơn, để Hạ Vanh có thể nhìn thấy cậu và Lục Trạch Vân khi rời quán. Với sự giúp đỡ của hệ thống, rõ ràng Tô Thừa đã đạt được mục đích này.
Lúc đó, trên hành lang tầng hai, một người đàn ông trung niên đeo kính trông khoảng hơn năm mươi tuổi thấy Hạ Vanh đột nhiên dừng bước, nhìn xuống tầng một. Ông theo bản năng cũng nhìn theo, nhưng chẳng thấy có gì đặc biệt.
"Hạ Vanh?" Ông gọi.
"Không có gì đâu, chú Tống, chỉ là nhìn thấy người quen thôi."
Hạ Vanh thu lại ánh mắt, giọng bình thản nhưng trong đôi mắt sâu như hồ kia lại ánh lên chút suy nghĩ phức tạp.
Hắn rất chắc chắn mình không nhìn nhầm — nam sinh đi bên cạnh Lục Trạch Vân chính là Tô Thừa, người mà không lâu trước đó đã bị hắn dọa khóc trong phòng riêng ở quán bar. Đêm hôm đó, chuyện xảy ra thật sự làm người khác bàn tán, nghe nói sau khi Cao Hồng tỉnh lại thì tức giận vô cùng, tuyên bố sẽ khiến kẻ dám động vào ông ta phải trả giá đắt.
Tuy nhiên, vì chuyện đó xảy ra trong quán bar dưới danh nghĩa của Hạ Vanh, nên hắn đã chủ động gọi điện cho Cao Hồng, nói rằng sẽ cho đối phương một lời giải thích và mập mờ ám chỉ rằng tạm thời đừng động đến Tô Thừa. Dù trong lòng Cao Hồng có bất mãn, nhưng nể tình hợp tác nhiều năm, cuối cùng vẫn đồng ý.
Chỉ là không ngờ, hắn vừa định cho Tô Thừa thời gian tự suy nghĩ, thì cậu lại thản nhiên ra ngoài ăn uống như chẳng có chuyện gì. Nhưng quan hệ giữa Tô Thừa và Lục Trạch Vân là gì chứ?
Phải nói rằng, tận mắt nhìn thấy "con mồi" mà mình nhất định phải có lại vừa nói vừa cười với một người đàn ông khác, dù là Hạ Vanh vốn luôn trầm ổn cũng không khỏi hiện rõ vẻ khó chịu trên mặt.
Nghĩ đến chuyện đêm đó, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt tinh xảo đến mức hiếm có của Tô Thừa — hàng mi dài run rẩy khi hắn tiến lại gần, và phản ứng ngượng ngùng đến đỏ tai khi bị hắn hôn...
Từ sau lần gặp mặt ấy, Hạ Vanh phát hiện bản thân thường mơ thấy bóng hình của nam sinh ấy. Cậu như hóa thành một yêu tinh quyến rũ, vừa ngây thơ vừa mê hoặc, khiến hắn trong mơ vừa sảng khoái vừa không cách nào thoát ra.
Bóng dáng đó giống như mở ra chiếc hộp cấm kỵ Pandora trong lòng hắn, làm những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay bùng lên dữ dội — và chẳng thể nào dừng lại...
.
"Hạ tổng, đoạn phim này ngài đã xem qua rồi chứ? Có vấn đề gì không?"
Sau khi toàn bộ quá trình quay hoàn tất, bản phim mẫu được gửi trước cho người đầu tư chính là Hạ Vanh. Riêng Lục Trạch Vân thì rất hài lòng với bộ phim trinh thám này — đặc biệt là phần thể hiện của Tô Thừa khiến anh càng tràn đầy mong đợi cho sản phẩm cuối cùng. Giờ chỉ cần Hạ Vanh gật đầu là có thể bắt đầu khâu hậu kỳ.
Ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, Hạ Vanh không nói gì, chỉ ấn điều khiển cho màn hình hạ xuống.
Giai điệu du dương của tiếng đàn vang lên trong không gian yên tĩnh của văn phòng. Trên màn hình là cây đàn dương cầm trắng tinh, và theo góc quay chậm rãi tiến gần — người mặc bộ vest trắng ngồi trước đàn cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Khuôn mặt tinh xảo như được thượng đế hôn lên, đôi mắt trong suốt khiến người ta liên tưởng đến bầu trời xanh thẳm — tất cả hiện ra rõ ràng trên màn ảnh.
Hạ Vanh nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng ấy, không hề chớp mắt. Trong ánh nhìn sâu thẳm ấy hiện lên nỗi đau và sự bình thản, dù đã xem đi xem lại nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy, lòng hắn vẫn như có gì đó rung động.
Với tư cách là nhà đầu tư, Hạ Vanh đã đọc qua kịch bản. Hắn biết rõ vai diễn kia — "Thiên tài piano" — là linh hồn của cả bộ phim mà Lục Trạch Vân đã khổ công tạo dựng.
Ban đầu hắn nghĩ nhân vật này quá trừu tượng, dù Lục Trạch Vân tài giỏi đến đâu cũng khó thể hiện được như mong muốn. Nhưng thật không ngờ, người được chọn thay thế lại có thể diễn ra được mức độ kinh diễm đến vậy.
Âm nhạc du dương, gương mặt hoàn hảo, ánh mắt sâu thẳm chan chứa cảm xúc — tất cả hòa quyện tạo nên một bữa tiệc thị giác không thể chê vào đâu được. Ngay cả Hạ Vanh cũng không khỏi chìm đắm trong đó.
Sau khi đoạn phim dừng lại, Lục Trạch Vân mất vài giây mới hoàn hồn. Anh từng hợp tác với Tinh Châu nhiều lần. Có lẽ vì tin tưởng năng lực của anh, nên trong các dự án trước, Hạ Vanh luôn để anh toàn quyền phụ trách quay phim.
Lần này anh đến cũng theo thông lệ — để bàn bạc với Hạ Vanh một số việc quan trọng. Nhưng thấy đối phương không vội nói đến công việc, lại cố ý cho xem cảnh quay có liên quan đến Tô Thừa, điều đó khiến Lục Trạch Vân không khỏi suy nghĩ sâu hơn.
"Nhân vật này ban đầu đã được chọn diễn viên rồi, nhưng do gặp sự cố nên không thể tham gia quay. Tuy việc chọn người thay thế khá gấp gáp, nhưng Hạ tổng cũng thấy rồi, kết quả cuối cùng cực kỳ xuất sắc."
Với tư cách đạo diễn kiêm nhà đầu tư một phần, Lục Trạch Vân có quyền quyết định việc chọn diễn viên phụ. Tuy nhiên, "Thiên tài piano" ban đầu vốn là vai diễn dành cho một tân binh mà Tinh Châu đang chuẩn bị đẩy mạnh quảng bá.
Trước đó, anh đã bàn chuyện này với Tinh Châu, các lãnh đạo cấp cao cũng đồng ý với quyết định của anh. Nhưng hôm nay, thái độ của Hạ Vanh lại khiến Lục Trạch Vân nhất thời không đoán được ý hắn là gì.
"Hiện tại người đóng vai "Thiên tài piano" tên là Tô Thừa, là sinh viên của Học viện Âm nhạc. Tuy không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng cậu ấy có năng khiếu biểu diễn rất nổi bật. Tôi cảm thấy sự xuất hiện và cách thể hiện của cậu ấy sẽ giúp bộ phim thêm phần rực rỡ."
Nhân vật "Thiên tài piano" tuy xuất hiện không nhiều, nhưng lại mang ý nghĩa rất sâu sắc cho toàn bộ bộ phim. Hơn nữa, trong quá trình quay, biểu hiện của Tô Thừa khiến Lục Trạch Vân cực kỳ hài lòng.
Cũng chính vì vậy, anh nghi ngờ Hạ Vanh để ý đến tiềm năng của nhân vật này, muốn nhân cơ hội này nâng đỡ diễn viên khác của Tinh Châu. Mà nếu với tư cách là nhà đầu tư chính, Hạ Vanh kiên quyết muốn thay người, anh cũng chẳng có quyền phản đối.
Trải qua nhiều năm lăn lộn thương trường, Hạ Vanh đã có con mắt nhìn người rất sắc bén. Hắn nhanh chóng đoán được suy nghĩ của Lục Trạch Vân.
"Tôi biết đạo diễn Lục luôn muốn hướng tới sự hoàn hảo. Tôi không có ý kiến gì về bản phim, cũng rất đồng ý với kỹ năng diễn xuất của tân binh này. Chỉ là tôi hơi tò mò — một người trẻ có ngoại hình nổi bật và tài năng như vậy, đạo diễn Lục phát hiện ra bằng cách nào?"
Hôm đó, sau khi rời khỏi nhà hàng, Hạ Vanh đã lập tức cho người điều tra mối quan hệ giữa Tô Thừa và Lục Trạch Vân. Không ngờ lại phát hiện ra rằng chàng trai từng "gây chuyện" trong quán bar của mình lại chính là người đang đóng trong bộ phim do hắn đầu tư.
Nhưng điều khiến hắn chú ý hơn cả là — hình như giữa Tô Thừa và Lục Trạch Vân có mối quan hệ đặc biệt?
Nghe Hạ Vanh hỏi như vậy, Lục Trạch Vân mỉm cười nhạt: "Anh trai của Tô Thừa là một diễn viên trong đoàn phim. Cậu ấy đến đoàn để tìm người, tôi tình cờ nhìn thấy, cảm thấy rất phù hợp nên cho thử vai. Thực tế chứng minh, cậu ấy thật sự rất hợp với nhân vật "Thiên tài piano" này."
Nghe câu trả lời ấy, ánh mắt Hạ Vanh dần trở nên sâu hơn. Xem ra những gì hắn điều tra được là đúng — hai người này mới quen biết nhau chưa đến một tháng. Hắn từng nghe qua về tiếng tăm phong lưu của Lục Trạch Vân — mỗi lần ra phim mới, chuyện tình cảm của anh đều góp phần không nhỏ vào việc quảng bá.
Mà Tô Thừa rõ ràng chính là "đối tượng mới" mà Lục Trạch Vân đang chú ý. Không biết quan hệ của hai người hiện giờ đã tiến triển tới đâu rồi...
"Hạ tổng?"
Thấy Hạ Vanh im lặng, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, Lục Trạch Vân hơi lo lắng. Dù Hạ Vanh là nhà đầu tư chính, anh cũng không thích người khác can thiệp quá sâu vào bộ phim của mình.
"Là một tân binh mà khiến cậu vừa lòng đến vậy, xem ra Tô Thừa thật sự có tiềm năng. Tôi sẽ cho Dung Mẫn tiếp xúc với cậu ta."
Là một doanh nhân lão luyện, Hạ Vanh đã quen giấu cảm xúc thật trong lòng. Trước mặt Lục Trạch Vân, hắn không để lộ chút dấu hiệu nào cho thấy mình có quen biết với Tô Thừa.
Dung Mẫn?
Nghe cái tên đó, Lục Trạch Vân hơi kinh ngạc. Anh biết rõ người phụ nữ này — một quản lý nổi tiếng trong giới giải trí, từng dẫn dắt nhiều nghệ sĩ hàng đầu. Ý của Hạ Vanh rõ ràng là không chỉ muốn ký hợp đồng với Tô Thừa, mà còn muốn giao cho Dung Mẫn — người đại diện vàng — trực tiếp quản lý cậu.
Ngay khoảnh khắc đó, không hiểu sao Lục Trạch Vân cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng có muốn nói ra, anh cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu...
Sau khi bàn qua vài chuyện ngoài lề, Hạ Vanh mới chuyển sang thảo luận công việc chính của bộ phim. Hai người trao đổi khoảng nửa tiếng, rồi Lục Trạch Vân mới đứng dậy rời đi.
.
Từ sau khi Hạ Vanh nhìn thấy cậu và Lục Trạch Vân cùng xuất hiện ở nhà hàng, Tô Thừa phát hiện độ thiện cảm của Hạ Vanh với mình lại tăng thêm 5 điểm, hiện đã đạt tổng cộng 55 điểm. Khi cậu đang nghĩ xem có nên tiếp tục tạo thêm vài "cuộc gặp ngẫu nhiên" nữa không, thì một cuộc gọi lạ bất ngờ đến.
Đầu dây bên kia là một nữ quản lý tên Dung Mẫn, đến từ công ty giải trí Tinh Châu của Hạ Vanh.
Sau khi biết mục đích cuộc gọi, Tô Thừa nói thẳng rằng mình không có ý định gia nhập giới giải trí. Nhưng người phụ nữ này vẫn kiên trì muốn gặp mặt. Vì lịch sự, Tô Thừa cuối cùng cũng đồng ý.
Theo lịch hẹn, cậu đến quán cà phê gần trường. Vừa bước vào, cậu đã thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ, trông chín chắn và sang trọng, đang ngồi bên cửa sổ. Khi nhận ra cậu, cô mỉm cười vẫy tay.
"Xin chào, cậu là Tô Thừa đúng không? Mời ngồi..."
Dù đã xem ảnh chụp trước đó, nhưng khi nhìn thấy Tô Thừa ngoài đời thật, ngay cả Dung Mẫn — người đã gặp vô số trai xinh gái đẹp trong giới — cũng không khỏi kinh ngạc.
Chàng trai này dù không trang điểm hay chỉnh sửa gì, vẫn đủ sức khiến người khác không thể rời mắt. Ngoại hình và khí chất bẩm sinh như vậy đúng là nên thuộc về thế giới giải trí. Không trách được ông chủ lại đích thân bảo cô đến gặp — đúng thật là một "hạt giống vàng" hiếm có!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro