❣️Thế giới 1 (25): Dung Mẫn
"Em đang sợ cái gì?" Khóe miệng Hạ Vanh nở nụ cười lạnh lùng và châm biếm: "Chẳng lẽ em cảm thấy mình và Lục Trạch Vân còn có khả năng sao?"
Sắc mặt Tô Thừa tái nhợt vô cùng, bởi vì cậu biết người đàn ông này nói không sai, ngay khoảnh khắc ký vào hợp đồng kia, cậu và Lục Trạch Vân... cũng đã không còn khả năng nào nữa.
Thế nhưng điều buồn cười là, sự thật như vậy lại cần người đàn ông đã tự tay phá hủy mọi thứ này nhắc nhở.
Sự suy sụp và tuyệt vọng trên người thanh niên có thể thấy rõ bằng mắt thường, trong đôi mắt thất thần kia tràn đầy sự bất lực sâu sắc, nhưng vẻ đau khổ bi thương này không hề khiến Hạ Vanh chút nào thương cảm, ngược lại làm hắn cảm thấy càng thêm chướng mắt.
Bởi vì hắn biết, thanh niên hiện đang thân mật da thịt với mình bi thương khổ sở đến vậy, đều là vì sự tồn tại của một người đàn ông khác.
Dùng sức nắm cằm cậu, ánh mắt Hạ Vanh dường như chứa đựng lưỡi dao sắc bén, hắn nhìn người đang thất hồn lạc phách vì yêu cầu của hắn.
"Em còn đang do dự cái gì? Hay là, em đã hạ quyết tâm muốn từ bỏ bản hợp đồng kia?"
Hai chữ "hợp đồng" giống như dây leo đầy gai góc, quấn chặt lấy trái tim Tô Thừa, cậu cuối cùng vẫn mở điện thoại dưới ánh mắt của người đàn ông, ngón tay run rẩy bấm số điện thoại khiến cậu không biết phải đối mặt thế nào.
Tiếng chờ điện thoại đổ chuông vang lên, đúng lúc này, người đàn ông phía sau đột nhiên có hành động, bị bất ngờ không kịp phòng bị, Tô Thừa khẽ rên một tiếng khàn khàn, nhưng đối diện với ánh mắt cầu xin của cậu, hành vi của người đàn ông lại càng thêm không kiêng nể.
Tô Thừa không biết, phản ứng cơ thể căng thẳng của cậu càng làm ánh mắt người đàn ông thêm u ám, toàn bộ tâm trí cậu đều đặt vào chiếc điện thoại, mỗi tiếng nhắc nhở chờ đợi kết nối kia đều như những chiếc kim thép nhỏ đâm vào dây thần kinh của cậu.
Giờ khắc này, thời gian trở thành hồ chứa nỗi sợ hãi, mỗi một phút mỗi một giây đều bị kéo dài vô hạn, ngay khoảnh khắc thần kinh Tô Thừa sắp sụp đổ hoàn toàn, điện thoại rốt cuộc đã được kết nối.
"Tiểu Thừa? Mấy ngày nay em bận gì vậy?"
Giọng nói đầu dây bên kia ôn nhu chứa đựng sự quan tâm, hô hấp Tô Thừa lập tức đình trệ, nước mắt như vỡ đê tuôn xuống, cậu nắm chặt ga trải giường dưới thân, dùng sức đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cả người cũng không khống chế được run rẩy, yết hầu như bị vật nặng chẹn lại, làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.
"Alo? Tiểu Thừa? Sao em không nói gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Giọng Lục Trạch Vân đầu dây bên kia rõ ràng trở nên dồn dập, điều này khiến cảm xúc tủi thân ban đầu của Tô Thừa lập tức cảnh giác, cậu kiềm chế nước mắt, cố gắng làm giọng mình không còn khàn khàn nghẹn ngào như vậy: "E-Em không sao..."
"Tiểu Thừa, em khóc à? Có phải là bệnh tình của cha em..."
"Không, không phải..." Tô Thừa cố gắng làm mình bình tĩnh lại: "Cha em đã xuất viện, em chỉ hơi cảm cúm thôi..."
"Mấy ngày nay thời tiết đúng là có chút lạnh, em nhớ mặc thêm quần áo..." Giọng Lục Trạch Vân đầu dây bên kia dừng một lát rồi mới vang lên lần nữa: "Nếu không anh sẽ lo lắng."
"Được, em sẽ... ưm..." Bàn tay to rộng đang giữ eo cậu bỗng nhiên dùng sức hơn vài phần, Tô Thừa nhịn không được kêu rên thành tiếng.
"Sao vậy? Giọng em nghe kỳ lạ..." Dường như nhận thấy sự bất thường, giọng nói đầu dây bên kia đột nhiên nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lòng Tô Thừa căng thẳng, cậu cắn mạnh môi dưới của mình, cơn đau khiến cậu lấy lại được chút bình tĩnh: "Không có gì, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, bên này còn có chút việc, em cúp máy trước nhé."
Nhìn thấy Tô Thừa vội vàng cắt đứt điện thoại, Hạ Vanh ôm người từ trên giường dậy, trong giọng nói trầm thấp khàn khàn kia tràn ngập sự ngẫm nghĩ: "Em đoán cậu ta có phát hiện em đang lừa cậu ta không?"
Ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, Tô Thừa cứ như con rối bị rút đi linh hồn, mặc cho đôi môi nóng rực của người đàn ông đặt trên cổ vai mình, mãi cho đến khi cảm giác đau đớn chợt ập đến mới gọi hồn cậu trở về.
Tô Thừa theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, một dấu răng rõ ràng lưu lại trên vai mình, dường như muốn để lại dấu vết vĩnh cửu trên người cậu.
"Tôi sẽ chia tay với anh ấy..."
Giọng Tô Thừa nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, như thể sẽ tan biến nếu bị gió thổi qua, cậu không biết Lục Trạch Vân có phát hiện ra điều bất thường không, cũng không dám suy nghĩ, nhưng cậu đã không muốn chịu đựng sự tra tấn như vậy nữa, huống hồ điều này đối với Lục Trạch Vân cũng không công bằng.
Nhận được câu trả lời vừa lòng, ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Vanh cuối cùng cũng dịu đi phần nào, hắn nâng cánh tay lên, ôm chặt thân thể trong lòng hơn vài phần, làm thanh niên dán sát vào mình hơn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: "Thế thì tốt quá."
.
Hạ Vanh vốn nghĩ đợi Tô Thừa khỏe lại sẽ thả cậu về trường, nhưng kể từ khi ép cậu nói chuyện với Lục Trạch Vân xong, hắn đổi ý, giam lỏng người trong phòng suite suốt ba ngày, cho đến khi không thể không ra nước ngoài công tác, mới giao người cho Dung Mẫn sắp xếp.
Mỗi ngày ở trong căn phòng suite kéo chiếc rèm dày nặng này, không phải ăn cơm ngủ nghỉ thì là bị Hạ Vanh giày vò, Tô Thừa gần như không phân biệt được ngày đêm, cho đến khi ngủ dậy, mới biết được nhờ hệ thống nhắc nhở, Hạ Vanh đã bay suốt đêm đến nước M để bàn chuyện làm ăn.
Kéo chăn lên, Tô Thừa nhìn cơ thể đã được Hạ Vanh rửa sạch, từ mắt cá chân, cẳng chân, vòng eo, cho đến vai cổ, khắp nơi đều là dấu răng đối phương để lại, cậu nhíu chặt mày, trong miệng đầy vẻ ghét bỏ: "Cái tên Hạ Vanh này thuộc họ chó à, sao lại cắn người lung tung chứ?"
Hệ thống ngốc: "Ký chủ xin chờ một lát, tôi kiểm tra một chút... Ồ, ngài đoán đúng rồi, hắn thật sự là tuổi Tuất đó, có lẽ là muốn mài răng đi!"
Tô Thừa: "Ha ha, nếu hắn không phải mục tiêu công lược, tôi thật muốn dùng xích sắt trói hắn lại, sau đó chuẩn bị một đống xương cốt, bắt hắn mài mỗi ngày, mỗi tháng, không được ngừng một khắc nào!"
Chậc, hiếm khi thấy ký chủ nghiến răng nghiến lợi như vậy, hệ thống vội vàng an ủi: "... Ký chủ đừng tức giận, hiện tại hắn không phải đã bay ra nước ngoài rồi sao, khoảng mười ngày nửa tháng, ngài đoán chừng là không gặp được hắn."
Tô Thừa: "Vậy thì vừa hay, tôi hiện tại cũng nên ra ngoài lộ diện một chút, nếu không Lục Trạch Vân e rằng cũng muốn báo cảnh sát, tiện thể ăn bữa cơm chia tay gì đó, dù sao tôi cũng không phải loại người bắt cá hai tay."
Hệ thống: "?" Ồ... Không biết vì sao, luôn cảm thấy nghe hơi kỳ lạ?
.
Trong phòng ăn chuyên dụng của nhân viên, trợ lý Từ đẩy gọng kính, đưa thực đơn cho Tô Thừa.
"Đây là những món Hạ tổng thường gọi, Tô tiên sinh muốn ăn gì khác cũng có thể gọi." Tuy rằng có chút tiếc nuối vì không được đưa ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nhưng được giao nhiệm vụ chăm sóc Tô Thừa, ít nhất chứng minh ông chủ vẫn khá tin tưởng anh ta.
"Không cần." Tô Thừa lắc đầu, tùy ý gọi hai món chay: "Cứ gọi tôi là Tô Thừa được rồi."
Sau khi đưa thực đơn lại, căn phòng rơi vào im lặng ngắn ngủi, trợ lý Từ ho nhẹ một tiếng: "Hạ tổng dặn dò, muốn đưa cậu đi gặp Dung tổng, Dung tổng là quản lý vàng của Tinh Châu chúng ta, sau này sẽ do cô ấy phụ trách cậu."
"Dung Mẫn?" Tô Thừa rũ mắt: "Trước đây đã gặp một lần."
Trợ lý Từ hiểu ý không hỏi nhiều: "Vậy thì tiện quá, ăn xong tôi sẽ đưa cậu đi gặp cô ấy."
Trầm mặc một lát, Tô Thừa bỗng nhiên nói: "Hợp đồng của tôi chỉ là hạng C, tại sao lại do Dung tổng phụ trách?"
"Đây là ý của Hạ tổng." Trợ lý Từ lắc đầu.
Bữa trưa kết thúc trong im lặng, trợ lý Từ gửi tin nhắn xong thì đưa Tô Thừa đến bộ phận Quản lý nghệ sĩ.
Sự xuất hiện của Tô Thừa lập tức thu hút vô số ánh mắt, dù sao cậu có khuôn mặt quá ưu tú và khí chất nổi bật, trong mắt các quản lý quả thực là một cổ phiếu tiềm năng biết đi.
Và khi họ nhận thấy người dẫn đường lại là trợ lý đặc biệt của ông chủ, ánh mắt họ tức khắc thêm vài phần ý vị khác, nhao nhao tìm hiểu thân phận và bối cảnh của thanh niên xinh đẹp này.
Văn phòng Dung Mẫn rộng rãi sáng sủa, thấy hai người bước vào, khóe môi cô khẽ nhếch: "Tô Thừa, lại gặp mặt rồi, tôi đã nói cậu sẽ thay đổi chủ ý mà."
"Chào cô." Tô Thừa khẽ đáp lại.
"Trợ lý Từ vất vả rồi." Dung Mẫn ra hiệu việc giao tiếp đã hoàn thành, trợ lý Từ trước khi đi làm một động tác gọi điện thoại với Tô Thừa.
Dung Mẫn là kiểu nữ cường nhân điển hình, diện mạo cũng thuộc loại trương dương rực rỡ, cô đứng dậy từ sau bàn làm việc, đi đến trước ghế sofa ngồi xuống, sau đó vắt chéo chân.
"Không cần câu nệ, ngồi đi, nói chuyện về sự sắp xếp của công ty dành cho cậu."
Nhìn Tô Thừa ngồi xuống đối diện mình, Dung Mẫn không khỏi nhớ lại lần gặp mặt trước, ánh mắt thanh niên này kiên định từ chối cô, nơi đó chứa đựng tình yêu không hề che giấu đối với đàn piano, nhưng hôm nay đôi mắt sáng ngời trong suốt này lại bị phủ một tầng bóng tối.
"Hợp đồng hạng C là công ty ký với thực tập sinh, điểm này cậu cũng rõ chứ."
Dung Mẫn đánh giá khuôn mặt bình tĩnh của Tô Thừa, hạng A biến thành hạng C, vậy mà cũng không thấy chút hối hận nào, điều này khiến cô hơi khó đoán suy nghĩ của Tô Thừa.
"Tôi biết." Tô Thừa nhàn nhạt đáp lại, cậu chỉ muốn chịu đựng ba năm này.
"Với tài năng của cậu, hạng C chỉ là tạm thời."
Dung Mẫn có ý chỉ, cô biết rõ đây nhất định là Hạ tổng ra oai phủ đầu, nhưng việc trao đổi lợi ích trong giới giải trí rất thường thấy, ngay cả thủ đoạn ép người phục tùng của Hạ tổng cũng không quang minh chính đại.
"Sau này cậu sẽ phải học cùng với các thực tập sinh."
Nghe được lời này, đôi mắt Tô Thừa vốn đã có chút sa sút tinh thần cuối cùng cũng nổi lên một tia gợn sóng: "Vậy sau này tôi... còn có thể đi học không?"
"Đương nhiên..." Dung Mẫn cười nói lần nữa: "Chương trình học của công ty sắp xếp vào buổi chiều hoặc buổi tối, cậu có thể điều chỉnh theo lịch học của mình, hơn nữa chúng tôi từ trước đến nay cũng khuyến khích các nghệ sĩ chuyên sâu học tập."
Tô Thừa nhẹ nhõm, ít nhất còn có thể đi học, điều này đại diện cho việc cậu vẫn còn tư cách theo đuổi ước mơ của mình.
"Bất quá sau này cậu sẽ không thể ở ký túc xá trường, cần phải ở tại ký túc xá mà công ty cung cấp cho thực tập sinh."
"Ừ." Tô Thừa gật đầu.
"Đúng rồi, anh trai cậu Trịnh Giang cũng ký hợp đồng hạng C với Tinh Châu." Dung Mẫn bắt được sự kinh ngạc của Tô Thừa, nói đầy ẩn ý: "Xem ra cậu không biết?"
Là lão làng trong công ty, bất kỳ động tĩnh nào trong công ty cũng không thoát khỏi mắt Dung Mẫn, nghĩ đến việc Hạ tổng vậy mà giấu người trong công ty cả một tuần, Dung Mẫn đánh giá lại tầm quan trọng của Tô Thừa, cũng hiểu vì sao Trịnh Giang tuyến 18 kia lại có thể ký được hợp đồng hạng C.
Dung Mẫn biết rõ với điều kiện của Hạ Vanh, biết bao nhiêu nghệ sĩ chen chúc muốn leo lên, nhưng thanh niên trước mắt lại toát ra vẻ buồn bã không vui.
Cô không ngờ Hạ tổng lẫy lừng trên thương trường, lại bị vấp ngã trên người một nam sinh ngây thơ, còn chơi trò cưỡng đoạt.
Tuy rằng có chút thấy có lỗi với nam sinh đáng thương này, nhưng cô chỉ mong ông chủ có thể được như ý, nếu không cấp dưới sợ là phải gặp tai ương, dù sao ánh mắt khi Hạ tổng tức giận, có thể đóng băng người khác.
Tô Thừa vẫn đang tiêu hóa tin tức anh trai ký hợp đồng, lại bị Dung Mẫn nhìn ra vẻ muốn nói lại thôi: "Có việc cứ nói thẳng, sau này chúng ta còn phải trao đổi nhiều."
"Tôi có thể chuyển đến ký túc xá muộn một chút không?" Tô Thừa do dự nói: "Cha tôi không lâu trước đây nằm viện, tôi có chút không yên tâm về ông ấy, gần đây muốn ở nhà để tiện chăm sóc."
"Đương nhiên, gia đình quan trọng hơn." Dung Mẫn sảng khoái đồng ý, cô không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà khó chịu với Tô Thừa: "Đúng rồi, sau này cậu cứ gọi tôi là chị Dung là được."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro