❣️Thế giới 1 (30): Tôi tự mình làm...
Tô Thừa vốn tưởng rằng sau khi kết thúc công việc bận rộn ở nước ngoài, Hạ Vanh sẽ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Không ngờ hôm sau cậu đã bị đối phương "đóng gói" đưa lên máy bay riêng, đi đến một địa điểm nghỉ dưỡng được mệnh danh là "Thiên đường nhân gian".
Khi làm nhiệm vụ, Tô Thừa rất ít có cơ hội ra ngoài đi dạo, trong lòng cậu vẫn rất mong chờ, xuống máy bay, càng cảm thấy nơi này không hổ được mệnh danh là nơi gần thiên đường nhất, quả thực đẹp đến nghẹt thở.
Tại biệt thự ven biển của Hạ Vanh, quản gia và người hầu đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Điều làm Tô Thừa bất ngờ hơn là, Hạ Vanh không chỉ chuẩn bị một bữa tiệc tối riêng tư dưới trời đầy sao cho cậu, mà còn tặng một viên đá quý màu xanh lam như nước biển.
Đây đâu phải là đi nghỉ cùng kim chủ, rõ ràng là đang được người ta nâng niu, cưng chiều trong lòng bàn tay.
Về điều này, Tô Thừa cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Còn đứng từ góc độ của Hạ Vanh mà xem, thì kể từ đêm ở phòng tập đó, Tô Thừa dường như đã hoàn toàn bị thuần phục, biểu hiện vô cùng thuận theo nghe lời, trên giường càng chủ động phối hợp.
Biểu hiện như vậy cũng làm Hạ Vanh cảm thấy vô cùng hài lòng, độ hảo cảm cũng rốt cuộc từ 75 điểm tăng lên đến 80 điểm, cũng coi như là có một bước nhảy vọt.
Sau khi lại một lần bị giày vò đến mệt mỏi rã rời, Tô Thừa được Hạ Vanh ôm vào lòng, lưng tựa vào lồng ngực kiên cố ấm áp của đối phương đang mơ màng sắp ngủ, giọng hệ thống lại đột nhiên vang lên trong đầu.
Hệ thống ngốc: "Ký chủ, đã xảy ra một chuyện rất kỳ lạ, độ hảo cảm của Lục Trạch Vân đối với ngài cứ như tàu lượn siêu tốc dao động không ngừng, vừa rồi thậm chí còn khoa trương tăng từ 60 điểm lên 90 điểm, bất quá hiện tại lại ổn định ở 80 điểm."
Tô Thừa: "Ồ? Xem ra Lục Trạch Vân một tháng hơn này không rảnh rỗi, phỏng chừng là đã điều tra ra được chút manh mối."
Hệ thống ngốc: "Anh ta đã điên cuồng gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho ngài, bất quá Trịnh Giang trước đó đã lén lút chặn tất cả các phương thức liên lạc có liên quan đến Lục Trạch Vân trên điện thoại của ngài, cho nên ngài đều không nhận được."
Tô Thừa: "Loại công tử phong lưu như Lục Trạch Vân, từ trước đến nay tự hào về việc đùa bỡn tình cảm người khác, lần này bị cắm sừng giống như một cái gai, đau đớn sâu sắc thần kinh anh ta. Hiện tại biết tôi có khả năng không phải tự nguyện ở bên Hạ Vanh, anh ta nhất định đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức biết được toàn bộ sự thật từ miệng tôi."
Hệ thống ngốc: "Đáng tiếc Lục Trạch Vân không phải mục tiêu công lược, độ hảo cảm có cao bao nhiêu cũng là vô ích."
Tô Thừa: "Không thể nói như vậy, hiện giờ độ hảo cảm của Hạ Vanh đã ổn định, cũng là lúc tôi nên đi gặp Lục Trạch Vân, dù sao công cụ hình người này... chung quy cũng cần sử dụng cho đúng tác dụng."
Hạ Vanh thường ngày bận rộn không ngừng, lần này thả lỏng hoàn toàn, cả ngày đưa Tô Thừa tiêu tốn thời gian trên hòn đảo nhỏ riêng tư, ước chừng dừng lại bảy ngày.
Mà từ thông tin hệ thống có được, mấy ngày nay Lục Trạch Vân liên lạc không được, đã tìm người sắp phát điên rồi, ngay cả Trịnh Giang cũng chỉ biết cậu cùng Hạ Vanh rời đi, hoàn toàn không biết địa điểm cụ thể.
Sau khi trở về điểm xuất phát, Hạ Vanh lại bảo cậu nghỉ ngơi ở ký túc xá hai ngày, ngay trước đêm sắp khôi phục chương trình thực tập, Tô Thừa cuối cùng cũng giải phóng dãy số bị phủ bụi kia khỏi danh sách đen, một dấu chấm hỏi vừa gửi đi, điện thoại đã điên cuồng rung lên.
"Tiểu Thừa?" Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, giọng nói khàn khàn của Lục Trạch Vân ập đến: "Trong khoảng thời gian này em đi đâu?!"
Tô Thừa không trả lời vấn đề này, cậu trầm mặc một lát mới mở lời: "... Anh Lục, anh tìm em có chuyện gì sao?"
Nghe ra sự xa lạ trong giọng Tô Thừa, giọng Lục Trạch Vân đầu dây bên kia cũng có một chút tạm dừng.
"Thực xin lỗi, tiểu Thừa, lần trước là anh quá xúc động, thật ra sau khi trở về, anh vẫn luôn muốn gặp mặt xin lỗi em một cách tử tế, chúng ta... có thể gặp lại một lần không?"
Tô Thừa không nói gì, điện thoại cứ thế im lặng hơn mười giây, giọng Lục Trạch Vân mới lần nữa vang lên: "Anh biết em có thể không muốn gặp, nhưng anh thật sự rất lo lắng cho em."
"Em rất tốt." Tô Thừa rũ mắt, giọng nói lại trầm thấp khác thường.
"Tiểu Thừa, em thật sự là tự nguyện ở bên Hạ Vanh sao?" Lục Trạch Vân đầu dây bên kia cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Trước đây em từng nói em bị người theo dõi, sau đó anh tìm người điều tra, lại ngoài ý muốn phát hiện ra một vài chuyện..."
Nghe được lời Lục Trạch Vân nói, tim Tô Thừa chợt thắt lại, giọng cậu có chút khô khốc hỏi: "Anh... phát hiện ra cái gì?"
"Là chuyện của Trịnh Giang, đêm đó em cũng đi quán bar đó đúng không? Hạ Vanh chính là từ chỗ đó đưa em đi..."
Các đốt ngón tay Tô Thừa trắng bệch vì dùng sức, lúc trước cậu lựa chọn dứt khoát chia tay, thậm chí không hề đề cập đến những gì mình đã trải qua, chính là không muốn kéo Lục Trạch Vân vào vòng xoáy này.
Bất kể là Cao Hồng hay Hạ Vanh, đều vượt xa khả năng chống lại của người thường, ngay cả một đạo diễn lớn như Lục Trạch Vân cũng không được.
"Thực xin lỗi..." Giọng nói đầu dây bên kia đột nhiên khàn đi: "Vào lúc em cần anh nhất, anh lại không ở bên."
"Qua hết rồi." Tô Thừa cố gắng giữ giọng nói ổn định, nhưng hốc mắt ửng hồng lại bán đứng cậu.
"Tiểu Thừa, cho dù chia tay, chúng ta vẫn là bạn bè đúng không?" Trong giọng Lục Trạch Vân ẩn chứa sự cầu khẩn: "Hơn nữa trước đây em cũng nói anh là thần tượng của em, chẳng lẽ em thật sự ngay cả gặp anh một lần cũng không muốn sao?"
Tô Thừa cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, cậu rõ ràng đã học được cách làm một con rối ngoan ngoãn, nhưng giọng nói của Lục Trạch Vân lại giống như một chiếc chìa khóa, "rầm" một tiếng mở tung những ký ức bị chôn vùi sâu trong tâm trí cậu.
Những quá khứ tươi sống, rạng rỡ kia tuôn trào ra, nóng rát khiến hốc mắt cậu cay xè.
"Tiểu Thừa?" Sự lo lắng trong giọng Lục Trạch Vân càng sâu: "Em còn ở đó không?"
"Ừm..." Tô Thừa khẽ lên tiếng, giọng mũi có vẻ hơi nặng, cậu hít sâu vài hơi, mới tạm thời áp chế được sự xúc động muốn rơi lệ: "Em ở đây..."
"Em... khóc sao?" Giọng Lục Trạch Vân đầu dây bên kia rõ ràng trở nên căng thẳng, anh vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Có phải Hạ Vanh hắn..."
"Anh Lục, anh muốn gặp ở đâu?"
Cậu không biết quyết định này của mình, là muốn gặp mặt báo cho Lục Trạch Vân không nên dính vào vũng nước đục này, hay là... muốn gặp lại người đàn ông đã từng cho cậu những chờ đợi tốt đẹp đến vậy.
Hẹn gặp địa điểm xong, Tô Thừa vừa cúp điện thoại, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy Hạ Vanh, hô hấp cậu cứng lại, sống lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hạ Vanh... có nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cậu không?
"Hạ tiên sinh?" Cậu cố gắng trấn tĩnh mở cửa, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt: "Muộn như vậy anh tìm tôi có việc gì sao?"
"Sao? Không có việc gì thì không thể tìm em sao?" Nhìn cậu có vẻ câu nệ, Hạ Vanh kéo lỏng cà vạt, ném chiếc áo khoác tây trang vào lòng cậu: "Tối nay tôi ở đây." Ngữ khí của hắn đầy chắc chắn.
Khi tiếng nước vang lên, Tô Thừa đang máy móc treo chiếc áo khoác, bỗng nhiên, tiếng nước ngừng, phía sau cánh cửa phòng tắm, tóc Hạ Vanh ướt nhỏ nước, ánh mắt như chim ưng khóa chặt cậu: "Ngẩn người làm gì? Lại đây."
Có lẽ là vì say rượu, đáy mắt Hạ Vanh có chút đỏ, nhìn giống như một con dã thú đang tức giận, Tô Thừa đè nén sự mâu thuẫn trong lòng, vừa đi đến trước mặt người đàn ông đã bị ôm chặt, theo sau đó là sự chiếm đoạt mạnh mẽ không chút lưu tình.
"Ưm..." Mùi rượu trong miệng Hạ Vanh khiến Tô Thừa nhịn không được nhíu mày, mà lực mạnh bạo giữa môi răng chạm nhau càng khiến cậu cảm thấy đau đớn, hai tay chống lại lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, Tô Thừa mạnh mẽ đẩy người ra.
Đối mặt với sự phản kháng của Tô Thừa, Hạ Vanh cũng không tức giận, hắn nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ bị hôn mút của cậu, trong giọng nói trầm thấp khàn khàn tràn đầy dục vọng không hề che giấu: "Em cùng tôi tắm..."
Hạ Vanh say rượu có vẻ cường thế hơn ngày thường, ánh mắt nóng rực kia thậm chí làm Tô Thừa có ảo giác cậu đã không còn mảnh vải che thân, ngay trong vài giây cậu do dự này, người đàn ông đã tiến lên hai bước, khóe miệng nhếch lên một độ cong ái muội mà ngẫm nghĩ: "Xem ra em là muốn tôi tự mình động thủ..."
"Không, không cần..." Theo bản năng nắm chặt cổ áo bị người đàn ông kéo ra, Tô Thừa lùi lại một bước, giọng nói lắp bắp: "Tôi tự mình làm..."
Hạ Vanh không còn cưỡng ép nữa, dùng ánh mắt nóng rực nhìn thanh niên dùng ngón tay thon dài trắng nõn từng cúc cởi bỏ nút áo rút đi quần áo, lộ ra cơ thể trắng nõn hoàn mỹ.
Rõ ràng đã không chỉ một lần nếm qua hương vị, nhưng nhìn cảnh tượng mê người như vậy, Hạ Vanh vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, hận không thể lập tức đè thân hình mảnh khảnh xinh đẹp này dưới thân mà chà đạp hung hăng.
Khi chiếc quần cuối cùng che đậy cơ thể cũng bị cởi bỏ, đầu ngón tay Tô Thừa run rẩy, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì thì đã bị người đàn ông sớm đã không kìm nén được ôm vào phòng tắm.
.
Ba ngày sau, kết thúc một buổi học sáng, Tô Thừa rời khỏi trường học nhưng không đi thẳng đến Tinh Châu tham gia luyện tập, mà bắt một chiếc taxi, đi đến một quán cà phê có vị trí hẻo lánh và không gian yên tĩnh.
Cậu đẩy cửa quán cà phê, chuông gió reo khẽ, Lục Trạch Vân ngẩng đầu, bóng dáng khiến anh trằn trọc khó ngủ cứ thế đập vào tầm mắt.
Khoảng thời gian này đối với Lục Trạch Vân thực sự gian nan, chuyện xảy ra đêm đó ở bờ biển khiến anh mỗi khi nhớ lại đều hối hận vô cùng.
Phải biết cam tâm tình nguyện luôn là nguyên tắc của anh, cho dù phong lưu thành tính, anh cũng tuyệt đối không chịu làm chuyện cưỡng ép người khác, nhưng đêm đó anh lại như ma xui quỷ khiến suýt nữa chiếm đoạt Tô Thừa.
Sự bất thường này khiến Lục Trạch Vân vừa hối hận vừa kinh hãi, anh không thể không thừa nhận, thanh niên này ảnh hưởng đến mình đã vượt quá mong đợi, anh từng muốn tự tay chặt đứt chấp niệm không nên có này.
Lục Trạch Vân cố gắng dùng công việc và người tình mới để giải toả bản thân, nhưng những con mồi được chọn lọc kỹ lưỡng kia, dưới sự đối lập với Tô Thừa đều trở nên vô vị nhạt nhẽo.
Ánh mắt hơi rũ của thanh niên khi chơi đàn piano, khuôn mặt nghiêng chuyên chú, giống như từng thước phim điện ảnh lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Anh bỗng nhiên ý thức được, người niên này đặc biệt đến mức nào, đôi mắt trong suốt nhìn thấu đáy lòng kia, tài năng biểu diễn kinh người cùng sự dịu dàng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Không giống những người khác, từ khi tiếp cận anh đã mang theo mục đích rõ ràng.
Tô Thừa tựa như khối ngọc thô chưa được tạo hình, thuần khiết và xinh đẹp đến mức khiến anh tự thấy hổ thẹn.
Chỉ là khi đó anh hoàn toàn không biết quý trọng, mãi đến khi mất đi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, rốt cuộc anh đã phụ bạc một phần tình cảm chân thành đến nhường nào.
Giờ khắc này, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, chính mình... còn có cơ hội vãn hồi phần tình cảm này không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro