❣️Thế giới 1 (39): Tôi thừa nhận, tôi yêu anh

Lục Trạch Vân siết chặt ngón tay đến trắng bệch, ba năm phiêu bạt nơi đất khách đã khiến trong mắt anh đọng lại nỗi hận bị chôn sâu.

Giờ đây, cảnh cũ lại tái hiện — Hạ Vanh vẫn giữ thái độ ngạo mạn, nhìn người khác từ trên cao xuống. Lục Trạch Vân bỗng bật cười lạnh, bước lên một bước.

"Hạ tổng, năm đó tôi giữ đúng lời, ra nước ngoài ba năm. Giờ thì... đến lượt anh thực hiện lời hứa."

Ánh mắt Hạ Vanh chợt tối lại, cơ bắp dưới lớp vest căng cứng.

Hắn bật cười, bàn tay phải vô thức chạm vào túi áo, nơi cất chiếc hộp nhung nhỏ: "Cậu lấy tư cách gì để nói câu đó với tôi?"

Yết hầu Lục Trạch Vân khẽ động, định mở miệng nhưng Tô Thừa đã bước lên, chắn trước mặt anh.

Dáng người gầy gò của Tô Thừa trong ánh hoàng hôn trông càng kiên quyết: "Chúng tôi đã quay lại với nhau."

Câu nói ấy như hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm dậy lên những đợt sóng không dứt.

Sắc mặt Hạ Vanh lập tức trầm xuống như sắt, còn trong mắt Lục Trạch Vân thoáng hiện vẻ ngạc nhiên pha lẫn vui mừng. Anh định nắm tay Tô Thừa, nhưng giữa chừng lại khựng lại.

"Ồ? Quay lại?" Giọng Hạ Vanh mang ý cảnh cáo, ánh mắt lướt qua giỏ đồ ăn đầy nguyên liệu tươi mới trong tay Lục Trạch Vân: "Xem ra anh đã tự nhiên ra vào nhà người khác rồi nhỉ?"

Hắn quay sang Tô Thừa, giọng đột nhiên cao lên: "Hay là hai người vẫn luôn giữ liên lạc?"

Tô Thừa siết chặt đầu ngón tay đến mức in hằn vệt đỏ hình trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay.

"Ba năm nay..." Cậu nói từng chữ một: "Tôi chưa từng gặp anh ấy, chưa từng gọi điện, chưa từng nhắn tin, chưa từng liên lạc bất kỳ lần nào."

Hạ Vanh bước lên một bước, khí thế mạnh mẽ ép sát: "Vậy tại sao cậu ta vừa về nước, hai người đã vội vã trốn đến cái nơi hẻo lánh này để sống cùng nhau?"

"Anh muốn nghĩ sao thì tùy." Khóe môi Tô Thừa cong lên một nụ cười chua chát, giọng nói mệt mỏi: "Dù sao trong lòng anh sớm đã có kết luận rồi, đúng không?"

"Vậy còn Tống Thịnh thì sao? Em quyến rũ nó rồi lại bỏ rơi, giờ lại quay về với người cũ?" Lời nói của Hạ Vanh đầy ghen tuông, mất hết lý trí.

Hắn nhìn quanh sân nhỏ đơn sơ, ánh mắt dừng lại trên bàn đá có hai chén trà: "Hay là suốt ba năm qua, em vẫn đang diễn trò?"

Những lời cay nghiệt đó lập tức châm ngòi cơn giận của Lục Trạch Vân. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Thừa, anh đột nhiên tung nắm đấm.

Con ngươi Hạ Vanh co rút lại — khi thấy nắm đấm của Lục Trạch Vân lao đến mang theo tiếng gió xé, hắn không kịp tránh hoàn toàn.

Cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào xương gò má, vị tanh của máu lập tức lan trong khoang miệng.

"Ngoài việc dùng hợp đồng để trói buộc em ấy, anh còn biết làm gì nữa?" Giọng Lục Trạch Vân run lên vì phẫn nộ, anh nắm cổ áo Hạ Vanh: "Em ấy là con người, không phải món đồ để anh muốn sắp đặt thế nào cũng được!"

Hạ Vanh quệt vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

Hắn bất ngờ dùng sức, đẩy mạnh Lục Trạch Vân ép chặt vào tường rồi tung cú đấm nặng vào bụng đối phương: "Chuyện giữa tôi và em ấy, không tới lượt cậu xen vào!"

Hai người vật lộn trong sân hẹp, mỗi cú đấm của Lục Trạch Vân đều mang theo cơn phẫn uất dồn nén suốt ba năm xa xứ.

Còn cú đánh của Hạ Vanh thì tràn ngập cơn giận dữ của kẻ bị thách thức quyền chiếm hữu.

Giữa cơn hỗn loạn, hai chén trà trên bàn đá bị hất văng, tiếng pha lê vỡ loảng xoảng khiến Tô Thừa bừng tỉnh.

"Đủ rồi!" Tiếng hét thất thanh của cậu bị lấn át bởi tiếng ẩu đả.

Cậu lao tới định kéo hai người ra, nhưng bị trúng cú đấm quét ngang của Hạ Vanh, không kịp tránh, cậu bật tiếng kêu đau.

Âm thanh đó như một gáo nước lạnh dội thẳng lên hai người đàn ông đang điên tiết.

Khi nhận ra mình làm Tô Thừa bị thương, Hạ Vanh khựng lại, ngay sau đó lãnh thêm cú đấm mạnh từ Lục Trạch Vân.

Lục Trạch Vân nhân cơ hội thoát khỏi bàn tay đang túm cổ áo mình, xoay người nhìn Tô Thừa, nét hung hăng trên gương mặt lập tức biến mất, thay bằng sự lo lắng.

"Em bị thương rồi? Có cần đến bệnh viện không?"

Tô Thừa lắc đầu, ánh mắt lại bị thu hút bởi vật gì đó trên mặt đất.

Giữa đống mảnh vỡ của chén trà, một chiếc hộp nhung xanh mở nắp nằm lẫn ở giữa, bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hạ Vanh nhìn theo ánh mắt của cậu, theo bản năng đưa tay sờ túi áo — chỉ chạm phải khoảng trống rỗng.

Khi hắn cúi người nhặt chiếc hộp đựng nhẫn lên, trên lớp nhung mềm đã in lại một vệt máu từ vết thương trên khớp ngón tay.

"Đây là chiếc nhẫn anh đặt làm riêng." Giọng Hạ Vanh bỗng trở nên rất nhẹ, và hắn chợt nhận ra rằng những suy đoán vừa rồi của mình thật nực cười.

Ba năm qua, hắn gần như kiểm soát mọi việc liên quan đến Tô Thừa. Nếu cậu thực sự còn liên lạc với Lục Trạch Vân, thì làm sao hắn lại không biết được?

Hạ Vanh cẩn thận lấy ra một chiếc nhẫn từ trong hộp: "Hai chiếc nhẫn đính hôn này không chỉ khắc chữ cái đầu tên của chúng ta, mà còn có nốt nhạc đầu tiên trong bản nhạc piano mà em thích nhất."

Hắn tiến lên một bước, nhưng khi thấy Tô Thừa vô thức lùi lại thì khựng người đứng yên.

Ánh nắng xuyên qua tán cây, hắt xuống mặt nhẫn những tia sáng lấp lánh chói mắt.

Hạ Vanh bỗng nhận ra màn cầu hôn mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị, giờ đây, giữa cảnh hỗn độn như thế này, thật buồn cười.

Hắn nắm chặt chiếc hộp trong tay, vẫn cố chấp tiến thêm một bước: "Anh có thể cho em tất cả mọi thứ."

Tô Thừa nhìn chiếc nhẫn sáng rực trong nắng, ánh mắt rối bời.

"Hạ Vanh, giữa chúng ta chưa từng có phản bội."

Cậu khẽ chạm vào chỗ đau trên mặt rồi đứng thẳng dậy, giọng nói nhẹ nhưng vô cùng kiên định.

"Tôi thừa nhận, tôi yêu anh." Khóe môi cậu nhếch lên nụ cười tự giễu: "Đến cả bản thân tôi cũng thấy nực cười."

Tô Thừa nở nụ cười thoải mái, trong lòng là cảm giác nhẹ nhõm như vừa trút được bí mật nặng nề bấy lâu.

Ba năm bên nhau, cả hai đều hiểu rõ tình cảm của đối phương nhưng lại tránh né, không dám nói ra chữ "yêu".

Giờ phút này, nghe được lời thổ lộ của Tô Thừa, Hạ Vanh cảm thấy trong ngực dâng lên một cảm xúc lạ lùng, một cơn rung động chưa từng có, mạnh mẽ hơn bất kỳ chiến thắng nào trên thương trường.

Hắn không thể không thừa nhận, chính mình cũng đã lặng lẽ sa vào tình cảm đó trong những ngày ở bên nhau.

Sắc mặt Hạ Vanh dần dịu lại, hắn vươn tay về phía Tô Thừa, giọng nói trầm thấp và ôn hòa hiếm thấy: "Nếu em yêu anh, vậy hãy quay lại bên anh..."

"Nhưng tình yêu không phải là xiềng xích." Tô Thừa lắc đầu: "Bản hợp đồng đã hết hiệu lực rồi, Hạ Vanh. Giữa chúng ta, ngay từ đầu đã chỉ là một cuộc giao dịch."

Những lời ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Hạ Vanh. Hắn há miệng, giọng nói khó khăn như bị nghẹn lại trong cổ họng.

"Anh và Bạch Du đã hủy bỏ hôn ước, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."

Tô Thừa nhìn chiếc nhẫn trong tay hắn, khẽ cười: "Anh xem, đến giờ anh vẫn chưa hiểu."

Cậu nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại: "Tình yêu không phải là sự ban ơn, không phải chiếm hữu, càng không phải thứ anh chỉ trao đi khi anh muốn."

Giọng Tô Thừa bình thản, nhưng ánh mắt cậu lại ánh lên một nỗi buồn sâu kín, như lưỡi dao nhỏ sắc bén, dễ dàng chạm vào nơi lạnh lẽo trong tim Hạ Vanh.

Bàn tay Hạ Vanh khựng lại giữa không trung, chiếc hộp rơi xuống đất kêu "lạch cạch" một tiếng khô khốc.

Khoảnh khắc đó, hàng loạt ký ức ùa về trong đầu hắn — hình ảnh Tô Thừa nằm ngủ trên ghế sofa chờ hắn về đêm khuya, nụ cười gượng gạo khi bị hắn kéo đi dự tiệc, và cả câu nói của Tống Thịnh hôm ở khách sạn: "Cậu căn bản không hiểu thế nào là yêu em ấy."

Thì ra, suốt thời gian qua, hắn luôn coi sự dịu dàng và nhẫn nhịn của Tô Thừa là điều hiển nhiên, mà chưa từng nghĩ đến nỗi chịu đựng và tổn thương phía sau.

Giống như việc hắn luôn quen với việc mua tặng những món quà xa hoa, nhưng chẳng bao giờ hiểu được Tô Thừa thực sự cần gì.

Hạ Vanh lại cúi xuống nhặt chiếc nhẫn lên, ánh kim loại phản chiếu hình bóng tiều tụy của hắn.

Giờ hắn mới hiểu, chính hắn là người đã đẩy tình cảm này đến bước đường cùng.

"Là anh sai rồi..." Người đàn ông từng kiêu ngạo và mạnh mẽ giờ đây lại cất tiếng nói khẽ, từng chữ nặng trĩu.

Hắn đứng trước mặt Tô Thừa, bóng dáng cao lớn kéo dài trong ánh hoàng hôn, nhưng lại toát lên vẻ mệt mỏi và buồn bã.

Tô Thừa sững sờ.

Cậu chưa từng mong đợi điều gì quá xa vời, càng không ngờ người đàn ông quyền lực, luôn đứng trên đỉnh cao ấy lại có thể cúi đầu xin lỗi mình.

Trong mắt Hạ Vanh là những cảm xúc rối loạn, đôi mắt thường ngày sắc bén như chim ưng giờ lại mang theo chút cầu khẩn.

"Có thể... cho anh thêm một cơ hội không?" Hạ Vanh tiến một bước, ngón tay run rẩy muốn chạm vào mặt Tô Thừa, nhưng dừng lại giữa chừng: "Lần này... anh nhất định sẽ cho em đủ tôn trọng và tự do."

Tô Thừa nhìn hắn, biết rõ hắn đã phải trải qua nhiều đau khổ trong thời gian qua, nhưng cậu chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhẹ đến gần như không nghe thấy.

"Không cần... Anh không cần thay đổi vì tôi." Cậu quay người lại, động tác chậm rãi nhưng dứt khoát: "Rồi anh sẽ gặp người phù hợp hơn. Tôi chỉ là kẻ lướt qua trong cuộc đời anh thôi."

Bàn tay Hạ Vanh siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch nhưng hắn không dám ngăn cản.

Hắn chỉ có thể đứng nhìn Tô Thừa đi về phía căn nhà cũ kỹ, dáng người gầy nhưng thẳng và dứt khoát, như thể sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Lục Trạch Vân đứng bên cạnh, kéo lại cổ áo lộn xộn, ba năm dồn nén trong lòng giờ tan thành hư không.

Anh nhướng mày, chỉ ra cổng, lạnh lùng nói: "Hạ tổng, tội xâm nhập tư gia, chắc anh không muốn thử đâu. Mời anh đi cho."

Ánh mắt Hạ Vanh từ bóng lưng Tô Thừa chuyển sang Lục Trạch Vân, lạnh hẳn đi.

Dù lúc này hắn trông thật thảm hại, nhưng sức ép từ hắn vẫn mạnh đến mức khiến người khác khó thở: "Tôi sẽ không buông tay. Em ấy sinh ra là để thuộc về tôi."

"Không tiễn." Lục Trạch Vân lo cho vết thương của Tô Thừa, lạnh lùng nói một câu rồi quay vào nhà.

Ánh nắng len qua khung cửa sổ chiếu vào phòng. Tô Thừa ngồi trên ghế mây bên cửa, để ánh sáng dịu dàng lướt qua gương mặt.

Lục Trạch Vân mang hộp thuốc lại, nhẹ nhàng xử lý vết trầy trên mặt cho cậu.

"Đau không?" Lục Trạch Vân hỏi, ngón tay khẽ chạm vào gò má Tô Thừa, nơi đó còn một vệt bầm nhỏ.

Tô Thừa lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.

Trong sân, bóng dáng của Hạ Vanh đã biến mất, nhưng trong không khí dường như vẫn còn lưu lại mùi hương quen thuộc của hắn.

Lục Trạch Vân sau khi giúp Tô Thừa bôi thuốc xong, cuối cùng cũng hỏi ra câu mà anh vẫn luôn muốn hỏi: "Những lời em nói vừa rồi... là thật sao?" Giọng anh nhẹ đến mức như sợ làm vỡ đi giấc mơ đẹp này.

Lúc này Tô Thừa mới hoàn hồn, nhận ra Lục Trạch Vân đang nói đến câu "Chúng tôi quay lại với nhau" mà cậu đã nói với Hạ Vanh. Cậu tránh ánh mắt chờ đợi của anh, luống cuống đứng dậy: "Xin lỗi, là em cố ý nói thế để khiến Hạ Vanh từ bỏ hy vọng thôi... Mặt anh bị thương rồi, để em bôi thuốc..."

"Tiểu Thừa!" Lục Trạch Vân giữ chặt lấy tay cậu, lực vừa đủ để không cho cậu rút ra, nhưng cũng không khiến cậu đau. Giọng anh trầm và dịu dàng: "Anh không có ý ép em đâu, chỉ là vừa rồi hơi kích động. Nếu em không muốn, sau này anh sẽ không hỏi lại nữa."

Tô Thừa nhìn vào đôi mắt của anh, trong đó tràn đầy thấu hiểu và bao dung. Khác hẳn với sự áp đặt của Hạ Vanh, Lục Trạch Vân luôn dịu dàng và chu đáo, điều đó lại càng khiến Tô Thừa thấy day dứt.

Cuối cùng, cậu lên tiếng hỏi điều vẫn day dứt trong lòng: "Anh thật sự không hận em sao? Năm đó nếu không vì em, anh cũng đâu phải bị ép rời đi."

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ cậu. Nếu Lục Trạch Vân chưa từng quen biết Tô Thừa, có lẽ anh sẽ không bị đẩy ra nước ngoài.

Lục Trạch Vân đặt bàn tay ấm áp lên cổ tay cậu, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ nhiều, chuyện đó vốn dĩ không liên quan đến em." Ngón tay cái của anh khẽ vuốt nhẹ cổ tay cậu: "Nếu nhất định phải nói ai nợ ai, thì chắc chắn là anh nợ em. Năm đó anh không nên lấy em làm quân cờ trong vụ cá cược ấy. Là anh quá kiêu ngạo, quá ích kỷ."

Anh khẽ cười, nụ cười ấy khiến Tô Thừa nhớ đến dáng vẻ của anh khi họ mới gặp nhau. Khi đó, Lục Trạch Vân vẫn là một công tử nổi tiếng đào hoa trong giới giải trí. Còn giờ đây, thời gian đã mài giũa anh thành một người đàn ông điềm đạm và chín chắn hơn.

"Em biết không? Trước khi gặp em, anh luôn nghĩ tình yêu chỉ là một trò chơi. Cho đến khi nỗi nhớ em khắc sâu vào tận xương tủy, anh mới hiểu thế nào là yêu thật sự."

Tình cảm ấy, trong mắt Lục Trạch Vân, quá đỗi đẹp đẽ, đẹp đến mức không thể vấy bẩn.

Anh hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định nói ra điều tăm tối nhất trong lòng, anh không muốn giấu giếm người mình yêu nữa.

"Thật ra... năm đó là anh trai em bán em cho đoàn phim." Giọng anh khàn khàn, chứa đầy áp lực và lo lắng: "Gã còn ám chỉ rằng anh muốn làm gì em cũng được."

Đồng tử Tô Thừa khẽ co lại. Cậu không ngờ rằng kỷ niệm đẹp nhất của mình lại ẩn giấu một sự thật tàn nhẫn như vậy.

Nhưng lạ thay, cậu không cảm thấy phẫn nộ như tưởng tượng.

Có lẽ vì thời gian đã xóa nhòa tất cả, hoặc vì cậu đã sớm nhìn thấu bộ mặt giả dối của Trịnh Giang. Những chuyện cũ năm xưa giờ đây chỉ còn là những bức ảnh mờ phai trong ký ức.

"Anh cũng có lỗi." Lục Trạch Vân cười khổ, chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận sự thất vọng trong mắt cậu.

Nhưng Tô Thừa chỉ bình tĩnh chớp mắt: "Nhưng cuối cùng anh đã không làm gì cả." Cậu nhẹ giọng nói: "Vậy xem như là huề."

Lục Trạch Vân bật cười, trong mắt ánh lên những giọt nước mắt: "Nghĩ lại, đó có lẽ là quyết định đúng đắn nhất trong đời anh. Nếu không... chắc anh sẽ hận chính mình cả đời."

.

Sáng hôm sau, trong đầu Tô Thừa vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống — độ hảo cảm của Hạ Vanh dành cho cậu đã tăng lên đến 92 điểm.

Hệ thống nói với giọng hốt hoảng: "Ký chủ ơi, Hạ Vanh đã đỗ xe ở đầu ngõ rồi! Nhưng lạ lắm, anh ta chỉ ngồi trong xe nhìn về phía này, vẫn chưa xuống xe."

Tô Thừa ngừng việc đang tỉa hoa, môi khẽ cong lên đầy ẩn ý: "Thế thì đúng là phong cách của anh ta rồi. Người như Hạ Vanh — luôn muốn kiểm soát mọi thứ, bị tôi từ chối chẳng khác nào bị tát vào mặt."

Cậu đặt kéo xuống, ánh mắt xa xăm: "Lời xin lỗi ngày hôm đó, chắc đã lấy đi hết lòng kiêu hãnh của anh ta rồi."

"Không ổn rồi!" Hệ thống ngốc lo lắng: "Nếu độ hảo cảm cứ đứng yên thế này thì sao?"

"Từ từ thôi..." Tô Thừa vừa cắt tỉa cành lá, vừa nói bình thản: "Cậu quên rồi à, chúng ta vẫn còn một con bài tẩy. Tôi đã nghiên cứu kỹ thông tin của Bạch Du, kiểu người bị đàn ông tệ bạc làm tổn thương sâu sắc như y thường rất dễ hành động cực đoan."

"Nhưng chẳng phải Hạ Vanh từng nói họ chỉ là đối tác làm ăn thôi sao?" Nó ngây ngô hỏi.

"Ngốc thật." Tô Thừa bật cười: "Tình cảm vốn dĩ là chuyện từ một phía nhiều hơn là đến từ cả hai bên. Hạ Vanh đúng là chỉ xem Bạch Du là người hợp tác, nhưng còn Bạch Du thì chưa chắc."

Giọng hệ thống đột nhiên trở nên hưng phấn: "Tôi hiểu rồi! Ý của ký chủ là nếu Bạch Du vì ghen tuông mà làm điều gì cực đoan, thì sẽ khiến Hạ Vanh bị kích động, đúng không?"

"Thông minh lắm." Tô Thừa cầm bình tưới, thong thả tưới nước cho cây, dáng vẻ bình thản: "Cứ chờ xem đi. Người từng bị tình yêu tổn thương sâu nhất chính là người biết cách khiến người khác đau hơn ai hết."

.

Thời gian trôi qua, kể từ hôm họ nói rõ mọi chuyện, khoảng cách ba năm giữa Tô Thừa và Lục Trạch Vân dường như tan biến. Một tháng qua, họ cùng nhau trồng hoa trong sân, cùng nhau nấu ăn và khi Lục Trạch Vân làm việc, Tô Thừa chỉ yên lặng ngồi bên cạnh đọc sách. Cuộc sống giản dị ấy khiến Tô Thừa cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản hơn bao giờ hết.

Nhưng sự yên bình ấy bị phá vỡ vào một đêm khuya.

Lục Trạch Vân vừa kết thúc buổi làm việc trực tuyến với đối tác nước ngoài, đã là hai giờ sáng. Anh xoa cổ mệt mỏi, theo thói quen mở điện thoại và ngay lập tức khựng lại khi thấy dòng hashtag đang nằm trong top tìm kiếm.

#Nam diễn viên nổi tiếng Tô Thừa lộ video nhạy cảm#

Lục Trạch Vân ngồi bật dậy, cau mày nhấn vào chủ đề đang nhanh chóng lan rộng. Đoạn video có chất lượng không cao, rõ ràng là bị quay lén. Nhìn bối cảnh thì giống như phòng tập vũ đạo. Người đàn ông cao lớn quay lưng về phía camera đã bị làm mờ, còn Tô Thừa trong vòng tay người kia lại quay mặt về phía ống kính.

Dù chỉ lộ mặt và vài chuyển động cơ thể, ai nhìn cũng hiểu họ đang làm gì.

Tay Lục Trạch Vân run lên, khu vực bình luận đã nổ tung.

"Đã nghe đồn từ lâu là cậu ta dựa vào thân thể để leo lên!"

"Giả vờ thanh cao lắm, hóa ra sau lưng lại trụy lạc thế này!"

"Tư thế thuần thục ghê nhỉ..."

Lục Trạch Vân nghiến răng chịu đựng, đọc hết những lời bẩn thỉu và cay độc đó rồi nhanh chóng bấm báo cáo từng bình luận một.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, những tin tức liên quan đến Tô Thừa đã nhanh chóng leo từ vị trí thứ bảy lên vị trí đầu tiên trên bảng tìm kiếm.

Lục Trạch Vân lập tức nhận ra chắc chắn có người đang cố tình hãm hại Tô Thừa. Anh vội vàng gọi cho vài người bạn trong giới để tìm hiểu, nhưng người ta chỉ mập mờ nói rằng chuyện này rất phức tạp, vượt ngoài khả năng can thiệp của anh, bảo anh nên tự lo cho bản thân và cho Tô Thừa.

Ngắt điện thoại, Lục Trạch Vân chân trần lao ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Tô Thừa thì dừng lại.

Anh không dám tưởng tượng nếu Tô Thừa nhìn thấy đoạn hot search đó sẽ phản ứng thế nào, điều đó có thể nghiền nát toàn bộ niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của cậu.

Hít sâu một hơi, Lục Trạch Vân nhẹ nhàng gõ cửa: "Tiểu Thừa, em tỉnh chưa?"

Trong phòng im phăng phắc, không có tiếng trả lời.

Lục Trạch Vân hơi chần chừ rồi khẽ đẩy cửa bước vào.

Ánh trăng xuyên qua khe rèm chiếu xuống giường, Tô Thừa nằm nghiêng, ngủ say, hoàn toàn không biết gì.

Thấy cảnh đó, Lục Trạch Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Anh bước ra ngoài thật khẽ, nhưng trong lòng vẫn nóng ruột như lửa đốt. Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng gỡ hot search!

Đúng lúc ấy, điện thoại anh rung lên - là Hạ Vanh. Anh lập tức bấm nghe.

"Em ấy thấy chưa?" Giọng trầm thấp của Hạ Vanh vang lên từ đầu dây bên kia, ẩn chứa chút lo lắng.

"Chưa thấy, em ấy đang ngủ." Lục Trạch Vân hạ giọng đáp.

Sau vài giây im lặng, Hạ Vanh nói tiếp: "Chuyện này trước bình minh tôi sẽ xử lý xong. Giúp tôi chăm sóc em ấy."

Lục Trạch Vân siết chặt điện thoại, giọng mang theo nghi ngờ không che giấu: "Người trong video... là anh, đúng không?"

Đầu dây bên kia im vài giây rồi đáp khẽ: "Phải..."

"Anh định xử lý sao?"

"Đã liên hệ toàn bộ truyền thông lớn, hot search đang được gỡ. Đội kỹ thuật đang truy tìm nguồn phát tán video, luật sư cũng chuẩn bị khởi kiện." Hạ Vanh bình tĩnh nói.

Lục Trạch Vân không nói gì thêm, cúp máy. Dù tức giận và không cam lòng, anh vẫn phải thừa nhận, muốn đối đầu với tư bản thì chỉ có thể dùng tư bản.

Bóng đêm đặc quánh.

Tâm trạng Lục Trạch Vân dần trầm xuống. Anh nhớ lại ba năm trước, cũng từng bất lực và hoang mang như vậy.

Vì sao mỗi lần Tô Thừa cần đến anh, anh lại chỉ có thể đứng ngoài nhìn, yếu đuối đến đáng thương?

Đầu gối trũng xuống, anh đưa tay xoa thái dương đang giật thình thịch, để mặc cảm giác thất bại như thủy triều cuốn lấy mình.

Lục Trạch Vân trằn trọc suốt đêm, nhưng may thay, trước khi trời sáng, Hạ Vanh giữ lời, hot search biến mất kỳ lạ.

Mọi video và bài viết bàn tán về Tô Thừa đều bị xóa sạch không còn dấu vết, như thể chưa từng tồn tại.

Chỉ còn vài tài khoản nhỏ lẻ lẩm bẩm những câu như "Tại sao xóa bài của tôi?" hay "Sức mạnh của tư bản thật đáng sợ", nhưng chẳng mấy chốc, những tiếng nói đó cũng lặng đi.

.

Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào bếp. Mùi cháo nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

Lục Trạch Vân xoa thái dương mệt mỏi, ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt bình thản của Tô Thừa.

Tô Thừa đang đứng trước bếp, ánh sáng nhuộm quanh người cậu một viền vàng nhạt. Khóe môi cậu nở nụ cười nhẹ, trông hoàn toàn không biết gì về cơn bão tối qua.

"Dậy sớm vậy?" Tô Thừa bưng chén cháo quay lại, ánh mắt dừng lại trên quầng thâm mắt anh: "Lại thức đêm nữa à?"

Tô Thừa biết rõ nguyên nhân khiến anh trông như vậy. Chuyện tối qua, hệ thống đã nói hết cho cậu biết.

Đội xử lý truyền thông của Tinh Châu đúng là lợi hại, bây giờ trên mạng không còn chút dấu vết nào của đoạn video đó nữa.

Nhưng người dám đối đầu với Hạ Vanh ở thành phố S, thật ra lại khá thú vị.

Kết quả điều tra cuối cùng của hệ thống cũng xác nhận suy đoán của Tô Thừa — kẻ đứng sau chính là Bạch Du.

Tên thiếu gia họ Bạch này tính tình cay nghiệt, ban đầu mua chuộc Trịnh Giang và tổ quay phim, còn chuốc say người ta để moi chuyện riêng tư. Y vốn chỉ định bới móc vài chuyện nhỏ, không ngờ lại vớ được một con cá lớn có thể gây chấn động cả giới giải trí.

Lục Trạch Vân nhận lấy bát cháo nóng đặt lên bàn, khẽ đáp: "Ừ, dạo này bên kia nhiều việc quá."

"Công việc bận vậy, sao không kết thúc sớm một chút?" Tô Thừa dọn xong bữa sáng, tiếng thìa chạm vào chén vang lên trong trẻo: "Thức khuya và lệch múi giờ mãi sẽ hại sức khỏe đó."

Lục Trạch Vân ngẩng lên nhìn cậu: "Em có chịu đi cùng anh không?"

Tiếng thìa rơi xuống, kim loại chạm sứ vang lên rõ ràng trong buổi sáng yên tĩnh: "Anh có thể đặt vé ngay bây giờ."

Anh muốn đưa Tô Thừa rời khỏi nơi đầy thị phi này, tốt nhất là mãi mãi không quay lại.

Tô Thừa nhạy cảm nhận ra điều gì đó khác lạ, cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu."

Lục Trạch Vân cố che giấu nỗi lo lắng. Hơi nóng từ bát cháo mờ đi nét mặt anh, chỉ còn lại nụ cười gượng gạo.

Anh trêu: "Chỉ là thấy em hôm nay tâm trạng khá tốt, chắc sẽ đồng ý lời mời của anh."

Tô Thừa cúi đầu, muỗng cháo trong miệng tan ra nhưng chẳng còn vị gì.

Có lẽ... cậu thật sự nên rời khỏi đây.

Hạ Vanh như một thứ ký sinh dai dẳng, chỉ khi nhổ tận gốc thì cậu mới có thể sống lại thật sự.

Cậu ngẩng nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng chốc như thấy lại chiếc xe màu đen quen thuộc đang đỗ ở đầu hẻm, lặng lẽ như một con thú đang ngủ đông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro