Chương 1: Gấu con hay là gấu ba?
Đêm lộng lẫy.
Đèn nê ông đỏ sáng lấp lánh, tô điểm loang lổ cho thành phố.
Từng hàng xe nối đuôi nhau trên đường, hòa quyện vào bầu trời sao rực rỡ, tạo nên một hình ảnh tráng lệ.
Đương nhiên, những cảnh tượng này nhìn trên mặt đất không có gì mới mẻ, nhưng nếu chuyển sang nơi khác lại có sự khác biệt.
Nói ví dụ như... Ở trên lầu chóp quan sát của toà nhà cao sáu mươi tầng.
Đàm Minh Triết mặc một thân quần áo màu đen, đem mình hoà vào đêm tối. Cậu mang một cái trùm mắt màu đen, lộ ra một đôi mắt đẹp đẽ khôn khéo —— là một cặp mắt đào hoa, thâm thúy, câu hồn, đuôi mắt hơi cong lên, giống như ẩn chứa tia lửa điện.
Đôi mắt này cũng chính là bộ phận Đàm Minh Triết tự luyến nhất trên cơ thể mình.
Sống mũi cao thẳng giống như đao kiếm, môi mỏng tựa như cười mà không phải cười, phối hợp với cặp mắt đào hoa kia, cơ hồ giống như một vị công tử nhà giàu bất cần đời.
Trên tay Đàm Minh Triết mang găng tay đặc chế, nơi đầu gối cũng là bảo vệ đầu gối đặc chế, chân cũng đi giày đặc chế.
Tại sao nói đặc chế? Bạn lập tức liền biết.
Chỉ thấy cậu từ mái nhà đột nhiên nghiêng người, thuận thế thả người xuống.
Thả xuống một nửa đột nhiên dừng lại, bàn tay của cậu dính ở trên vách tường, đầu gối và giày cũng đều dính trên vách tường, giống như một con thạch sùng, cậu lên tiếng chửi vào một cái cửa sổ mở ra hơn phân nửa.
"Đàm Tiểu Duệ! Nói với con bao nhiêu lần, nửa đêm không được mở cửa sổ! Còn có, bây giờ là giờ đi ngủ, con còn làm cái gì vậy hả?"
Sau khi Đàm Minh Triết bò vào cửa sổ liền đóng cửa số lại kỹ càng, rồi lại kéo rèm cửa sổ vào, sau đó xoay người đi đến phòng ngủ, qua khe cửa lộ ra ánh đèn sắc màu ấm áp, cậu mở cửa ra, nhìn thấy con trai của cậu Đàm Tiểu Duệ ngồi khoanh chân ở trên ghế sa lon, đang dùng tay nhỏ lưu loát đánh chữ trên máy tính. Vì vậy không nhịn được rống lên vài câu.
Đàm Tiểu Duệ năm nay sáu tuổi, nói một cách chính xác vẫn chưa tới sáu tuổi, năm tuổi tám tháng. Diện mạo của thằng nhóc tuy không bằng Đàm Minh Triết, ít nhất đôi mắt không mị lực như vậy, nhưng cũng là cậu bé ngây thơ đẹp trai đúng tiêu chuẩn. Thằng bé thông minh thừa kế IQ cao của Đàm Minh Triết, ranh ma quỷ quái, thỉnh thoảng vẫn làm cho ba ba tức giận.
Có lúc Đàm Minh Triết còn cắn răng nghiến lợi suy nghĩ, tự dưng cậu lại sinh thằng nhóc này ra làm gì!
Tuy bị ba ba trách mắng Đàm Tiểu Duệ cũng không ngẩng đầu lên, mắt cũng không thèm chớp chỉ mở miệng nói: "Con là nhìn thấy tín hiệu của ba ba ở trên mái nhà mới đi mở cửa sổ ra. Còn con tại sao không ngủ....Không phải vì chờ ba ba sao? Chẳng may ba ba có mệnh hệ gì thì con sẽ không còn ba ba, sẽ trở thành đứa nhỏ mồ côi đáng thương biết bao."
Đàm Minh Triết: "..."
Nhìn xem, đứa con này không phải là trời cao phái xuống trừng phạt cậu chứ!
Thế nhưng nếu thật sự nói đến, Đàm Tiểu Duệ lớn lên như vậy cũng là Đàm Minh Triết gieo gió gặt bão. Cậu nghĩ nuôi con là vì muốn có người làm bạn, đến lúc thật sự có đứa bé này cậu ngược lại để cho nó tự do phát triển, trong ngày thường không phân biệt lớn nhỏ, hai cha con luôn đùa giỡn vui vẻ, ngoại trừ không khiến thằng bé chết đói, thằng nhóc này quả thực trưởng thành theo phương hướng vô lo vô nghĩ, tự do phát huy.
"Con cài đặt tín hiệu theo dõi ở trên người ba ba..." Đàm Minh Triết ở trên người tìm một hồi nhưng vẫn không tìm được, cuối cùng từ bỏ, cậu một bên cởi quần áo, một bên đi đến phòng tắm, "Đợi một chút ba tắm xong đi ra, con còn chưa lên giường ngủ, cẩn thận ba đánh con."
"Con tự liên hệ người ta mua máy theo dõi, nếu không ba ba đi đâu con cũng không biết." Đàm Tiểu Duệ vẫn không hề sợ hãi sự uy hiếp của ba ba, đàng hoàng trịnh trọng, tràn đầy bình tĩnh mà trả lời. Bé rốt cục giương mắt nhìn Đàm Minh Triết: "Ngày hôm nay không có thu hoạch ạ?"
"Ngày hôm nay chỉ là đi nghiên cứu một chút" Đàm Minh Triết trả lời xong, quần áo cũng đã cởi gần hết, cậu chỉ một vết tích thật dài trên bụng mình, nhìn Đàm Tiểu Duệ dạy dỗ, "Lão tử chính là phạm tội lớn mới sinh ra thằng nhóc con, con không thể cùng lão tử nói chuyện khách khí một chút sao?"
Đàm Tiểu Duệ lườm một cái: "Ngàn năm nói đi nói lại một câu đó, ba ba không sợ phiền à? Không có câu nào mới sao, vết tích kia của ba chính là thời điểm đánh nhau ẩu đả tạo thành, đánh không lại bị người ta đâm cho một dao, ba ba mắng con cũng không cần mắng ấu trĩ như thế được không?"
Đàm Minh Triết: "..."
Tính khí của cậu có chút kém, nói không lại liền dự định dùng vũ lực giải quyết, thời điểm muốn đi đến gần Đàm Tiểu Duệ, thằng bé lại nhìn cậu nở nụ cười ngây thơ, khuôn mặt tươi cười này khiến Đàm Tiểu Duệ thoạt nhìn giống như đứa trẻ bình thường: "Xin lỗi ba ba, con sai rồi, ba nghe lời, đi tắm được không? Nước nóng con đã giúp ba chuẩn bị, ba mà không đi thì nước sẽ nguội mất. Hơn nữa hiện tại trời rét, ba không nhanh đi tắm, không cẩn thận chim lớn nhất định sẽ bị cảm mạo."
"Lão tử đời trước nhất định thiếu nợ con!" Đàm Minh Triết cắn răng nghiến lợi nói một câu, rồi quay người tiến vào buồng tắm.
Thời điểm đóng lại cửa phòng tắm cậu cúi đầu liếc mắt nhìn xuống, "chim lớn"...Cái từ này ở một góc độ nào đó giống như đang lấy lòng cậu.
Thằng nhóc thúi kia chính là điểm yếu của cậu.
Đàm Minh Triết đi vào bồn tắm, thoải mái nhắm mắt lại bắt đầu ở trong đầu nghiên cứu phương án tốt nhất quy hoạch địa hình con đường điều tra được ngày hôm nay.
Thời điểm Đàm Tiểu Duệ mở cửa phòng tắm, Đàm Minh Triết lại đang ngủ.
Đàm Tiểu Duệ rón ra rón rén đi tới, nắm mũi Đàm Minh Triết.
Đàm Minh Triết đầu tiên là há to miệng hô hấp, nhưng dùng miệng hô hấp dù sao cũng khó chịu, cuối cùng cậu cũng bị đánh thức, sau đó liền nghe thấy tiếng Đàm Tiểu Duệ cười khanh khách.
Cậu nhanh tay ôm chầm lấy thằng nhóc, đem bé ấn vào trong bồn tắm.
"Buông con ra, con tắm rồi..." Đàm Tiểu Duệ giãy giụa hai lần, bọt nước tung toé, nước trong bồn tắm cũng chảy ra một ít rơi xuống sàn nhà.
"Thằng nhóc thúi, con tắm chung với ba ba đi." Đàm Minh Triết hai ba bước cởi bỏ áo ngủ của nhóc con, kéo vào trong lồng ngực.
Đàm Tiểu Duệ đạp chân, bị ba ba cù nách mấy lần, nhất thời mềm thành một cục bông, ở trong lồng ngực Đàm Minh Triết cười ha ha.
Vòi nước có thể tự chỉnh nhiệt độ ổn định, cho nên Đàm Minh Triết và con trai tắm một lúc nước cũng không lạnh, sau đó mới lấy khăn tắm lớn choàng vào, nhảy ra ngoài đi về phòng ngủ, tung con trai lên giường, chính mình cũng nhảy lên.
Một lớn một nhỏ song song ngã vào giường lớn, Đàm Tiểu Duệ bò vào trong góc, lấy chăn mềm mại che mình, Đàm Minh Triết thì lại dùng một khăn tắm lau tóc, đứng ở bên tủ quần áo tìm quần lót mặc vào.
"Con có mặc quần lót không?" Đàm Minh Triết hỏi Đàm Tiểu Duệ.
Đàm Tiểu Duệ suy nghĩ một chút nói: "Có ạ..."
Đàm Minh Triết liền tìm một cái quần lót nhỏ màu vàng in hình nhân vật hoạt hình, ném cho Đàm Tiểu Duệ, ném rất chuẩn, quần lót trực tiếp rơi trên mặt trắng mịn của nhóc con.
Đàm Tiểu Duệ bĩu mỗi ném quần lót xuống dưới, ở bên trong chăn đem quần lót mặc vào.
Đàm Minh Triết lấy ra máy sấy tóc, quỳ ở trên giường, giúp Đàm Tiểu Duệ sấy tóc, sau đó mới tự sấy qua loa cho mình, đến khi tóc khô mới tắt máy sấy, vứt trong ngăn kéo.
"Ba ba, đi đâu vậy?" Đàm Tiểu Duệ ngáp một cái, vừa muốn nhắm mắt đi ngủ, phát hiện Đàm Minh Triết đi ra ngoài, bé không nhịn được ngồi dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm ba ba mình.
Đàm Minh Triết quay lại hôn trán bé một cái, sau đó dùng tay tiện thể vò tóc của bé: "Ba ba đi rót cốc nước uống, con uống không?"
"Có ạ." Đàm Tiểu Duệ không cùng ba ba bé tính toán, chờ sau khi Đàm Minh Triết đi rót nước, bé mới dùng tay nhỏ chỉnh lại tóc.
Đàm Minh Triết mang nước trở về, hai cha con mỗi người một cốc uống hết.
Hai cha con nằm ở trên giường, Đàm Tiểu Duệ đem bàn chân nhỏ nhét vào giữa hai chân Đàm Minh Triết sưởi ấm, âm thanh mềm mại mà làm nũng nói: "Ba ba, con có thể không đi vườn trẻ không?"
"Hả? Tại sao không đi? Ở vườn trẻ có bạn nhỏ chơi với con, còn có rất nhiều đồ chơi, rất tốt mà!" Đàm Minh Triết là loại người vừa dính vào gối liền đầu hàng, cậu mơ mơ màng màng xoa lưng con trai đối với vấn đề thằng nhóc nói không muốn đi vườn trẻ một chút cũng không để ở trong lòng.
"Mấy đứa bé ở đó quá ngây thơ, con chán lắm." Đàm Tiểu Duệ đánh giá nhóm trẻ con cùng tuổi, bé đem đầu chôn vào trong lồng ngực của Đàm Minh Triết, dùng tay nhỏ ôm eo cậu, "Ba ba, con cũng có thể tự học mà."
"Ba chưa nói con không thể tự học, con trai của ba thông minh như vậy, chương trình tiểu học lớp ba lớp bốn hiện tại cũng không có vấn đề gì! Chính là... Con vẫn còn nhỏ không giao lưu với bạn bè, về sau con sẽ có hội chứng tự kỷ." Đàm Minh Triết hiếm thấy nhíu lông mày phân tích sự 'lo lắng' của cậu cho con trai nghe.
Đàm Tiểu Duệ: "..."
Ba ba à, ba ba cảm thấy con có người cha nghịch ngợm như vậy thì sẽ có hội chứng tự kỷ sao?"
"Vậy... Nếu không con nhảy lớp đi? Con cảm thấy bạn bè ở vườn trẻ quá ngây thơ, vậy thì học lên năm thứ ba tiểu học thử xem? A... Có phải nhảy quá nhanh hay không? Chúng ta trước tiên bắt đầu từ năm từ hai đi thế nào?" Đàm Minh Triết vỗ mông nhỏ Đàm Tiểu Duệ, thở dài.
Cậu vốn là muốn cho con trai giao lưu với những đứa nhỏ cùng tuổi, trải qua tuổi ấu thơ bình thường vui vẻ là tốt rồi, nhưng hôm nay nghe con trai nói như thế, đổi vị trí của Đàm Tiểu Duệ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy khả năng để con trai tiếp xúc với đám bạn lớp mẫu giáo, thật là làm khó thằng bé, không bằng cứ thử vượt lớp học lên tiểu học rồi lại tính tiếp!
Đàm Tiểu Duệ yên lặng chu miệng nhỏ, rầu rĩ không vui mà dạ một tiếng.
Kỳ thực bé cũng không muốn nhảy lớp, chỉ muốn tự mình học thôi.
Quan trọng hơn là, bé muốn trông chừng ba ba, ba ba làm việc rất vô căn cứ, chạy đông chạy tây không an toàn, có bé ở nhà giám sát sẽ tốt hơn một chút, bằng không phỏng chừng ba ba sẽ bay đi đâu mất.
Đàm Minh Triết nghe được con trai trả lời —— mặc dù không mấy vui vẻ, dù sao cũng là đồng ý —— nhất thời yên tâm, liền mở miệng nói: "Vậy cứ quyết định như thế đi, giờ thì phải đi ngủ thôi, ngủ ngon nha bảo bối."
Đàm Tiểu Duệ: "... Ngủ ngon ba ba."
Đàm Tiểu Duệ ăn ngủ cũng rất có khoa học, cho nên tỉnh cũng sớm, Bé từ dưới cánh tay ba ba bò ra ngoài, chạy đến phòng vệ sinh đi tiểu.
Rửa mặt xong đi ra nhìn thấy quần áo vứt trên thảm trải sàn phòng khách, chịu khó nhặt lên vê thành một đống chạy đến cửa một căn phòng mở ra, bước vào.
Phòng này chính là phòng làm việc của Đàm Minh Triết, bên trong có rất nhiều máy móc tinh xảo, cạnh bàn làm việc là một tủ quần áo, bên trong treo mấy bộ đồ màu đen, giống như bộ quần áo Đàm Tiểu Duệ đang cầm trong tay.
Đàm Tiểu Duệ mang tới một cái ghế đặt trước tủ quần áo, leo lên cầm quần áo treo vào móc.
Xong xuôi đi xuống, liếc mắt nhìn máy móc dụng cụ nằm trên bàn làm việc... cũng không biết ba ba hiện tại đang nghiên cứu cái gì.
Đàm Minh Triết sau khi thức dậy men theo hương vị đồ ăn đi thẳng đến nhà bếp, Đàm Tiểu Duệ đang đứng ở trên ghế rán trứng. Nghe thấy tiếng bước chân, bé nói: "Bánh mì đã nướng xong, sữa bò cũng hâm xong rồi, ba ba bê ra đi."
"Tuân mệnh!" Đàm Minh Triết cảm giác vui mừng, dựa theo lời con trai dặn dò dọn xong bữa sáng, bánh mì đã lấy ra đặt ở trên đĩa, sữa bò cũng đã rót vào cốc, sau đó ngồi đợi trứng chiên và xúc xích.
Không bao lâu Đàm Tiểu Duệ cầm hai đĩa trứng chiên và xúc xích lại đây, bé đang muốn bò lên trên ghế lại bị Đàm Minh Triết bế lên, cẩn thận đặt ở trên ghế.
Đàm Tiểu Duệ: "..." Động tác quá đột ngột, làm bé hơi sợ!
Người nào đó lấy lòng cắt nhỏ trứng chiên và xúc xích cho bé: "Ăn đi con."
Nói thật giống như ba ba nấu ăn vậy.
Đàm Tiểu Duệ nhận lấy, cắn một cái, răng trắng lúc ẩn lúc hiện nói: "Ba ba hôm nay ba ba đưa con đi vườn trẻ làm thủ tục thôi học đi!"
Đàm Minh Triết trêu đùa bé: "Ba ba mất trí nhớ, con đang nói cái gì, ba ba nghe không hiểu."
Đàm Tiểu Duệ đá chân ba ba tức giận a nói: "Vậy ba ba đừng ăn bữa sáng con làm!"
"Thích ăn thì ăn." Đàm Minh Triết liền cắn một miếng lớn, trên mặt mang ý cười giảo hoạt.
Đàm Tiểu Duệ nhìn ra ba ba đang đùa mình, không nhịn được lườm một cái.
Có ba ba ấu trĩ như thế, quả thực không chịu được...
Tác giả có lời muốn nói: 【 năm mới vui vẻ, bắt đầu bộ truyện mới rồi, mong mọi người đọc nhiều, cho ý kiến a, hi vọng truyện sẽ được nhiều người đón nhận】 tất cả mọi người cảm thụ không ra mang trùm mắt làm sao lộ ra cặp mắt đào hoa, khụ khụ, đây là dụng ý của ta~ trực quan sáng tỏ ~
Hết chương 1
Edit muốn nói: Duệ Duệ bảo bối thật dễ thương a.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro