Chương 9: Tìm cha.

Đàm Tiểu Duệ ở trong phòng tắm trước tiên xác nhận cửa có đóng kỹ hay không, sau đó mới đem Đàm Minh Triết từ trong túi áo móc ra, đặt ở trên bồn rửa mặt, thấp giọng hỏi: "Ba ba, ba ba muốn tắm rửa không? Con lấy cho ba hộp đựng xà phòng ba ba tắm ở trong đấy nhé?"

Đàm Minh Triết bất đắt dĩ suy nghĩ một chút, sau đó cũng cởi quần áo ra: "Được thôi, ba ba cũng tắm."

"Được rồi!" Đàm Tiểu Duệ hiện tại có Thẩm Đường Cửu làm chỗ dựa, không còn xoắn xuýt lo lắng giống như lúc trước, bây giờ bé còn có tâm tình chơi đùa, trước kia là ba ba bé chăm sóc bé, hiện tại bé còn có thể ngược lại chăm sóc cho ba ba.

Hoặc là nói... Trêu chọc ba ba...

Đàm Tiểu Duệ cầm lấy hộp đựng xà phòng, cho thêm nước ấm, cẩn thận đặt Đàm Minh Triết lên bồn rửa mặt: "Con giúp ba ba tắm nhé?"

"Không cần, con tự mình tắm đi." Đàm Minh Triết nhảy vào trong hộp xà phòng, sau đó lại nhảy ra ngoài, lắc đầu nói, "Không được, hộp xà phòng quá bé ba ba không chui vào được."

"Chờ con, con tìm cái khác lớn hơn." Đàm Tiểu Duệ quay đầu nhìn một chút, chỉ vào bồn rửa mặt, "Để con đổ nước vào đây, ba ba tắm ở đây đi."

"Cũng được, trước tiên giúp ba ba lau khô đã."

Đàm Tiểu Duệ dùng khăn lau khô cho Đàm Minh Triết, cười nói: "Bên trong này thật sạch sẽ, để con cho ba ba xà phòng thơm."

Bé ra sức rửa sạch bồn rửa mặt, đậy kín miệng lắp tháo nước, xả nước nóng, cười nói: "Xong rồi ạ, ba ba còn có thể ở bên trong bơi lặn."

"Ừm." Đàm Minh Triết nhảy vào, cảm giác nhiệt độ vừa vặn, cậu bơi vài vòng, thật sự vui vẻ.

Đàm Tiểu Duệ tự mình ngồi trong bồn tắm, kì cọ thật hăng hái.

"Ba ba, sau này làm sao bây giờ ạ?" Đàm Tiểu Duệ ngẩng đầu nỗ lực xoa xoa bàn chân nhỏ, sau đó quay đầu hỏi ba ba bé.

"Ừm... Hôm nay ba cũng suy nghĩ rất nhiều, con xem trước tiên để chú Thẩm bảo vệ con đi tìm cha con được không?" Đàm Minh Triết từ bồn rửa mặt lộ đầu ra, nói với bé.

"Cha con?" Đàm Tiểu Duệ không rõ, "Cha con không phải là ba ba sao?"

"Ba ba đúng là ba con, nhưng cha con là một người khác, tuy rằng ba cũng không biết người đó là ai." Đàm Minh Triết hao tổn tâm trí nâng người lên nói.

"..." Đàm Tiểu Duệ không hiểu.

"Con lại rồi, ba ba đã nói với con, con là do ba ba sinh ra, nhìn, chỗ này còn có vết mổ đây." Lúc này Đàm Minh Triết lại chỉ vào vết tích trên bụng mình nói với Đàm Tiểu Duệ.

"Nói dối." Đàm Tiểu Duệ bĩu môi, "Con không tin!"

"... Đứa nhỏ này, tại sao con lại không tin ba?" Đàm Minh Triết bất đắc dĩ.

Đàm Tiểu Duệ không để ý tới cậu, tự mình cầm khăn mặt lau khô ráo, sau đó đi tới đứng trước bồn rửa mặt, cầm Đàm Mình Triết lên đặt ở bên trong khăn mặt, lăn hai vòng, cười khanh khách nói: "Ba ba nhỏ như vậy chơi rất vui."

Đàm Minh Triết: "..."

"Tắm xong chưa?" Bên ngoài Thẩm Đường Cửu đợi nửa ngày cũng không thấy đứa nhỏ đi ra, liền đi tới đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, gõ cửa một cái.

"Tắm xong rồi ạ!" Đàm Tiểu Duệ bị dọa sợ hết hồn, vội vàng trả lời, sau đó cầm lấy Đàm Minh Triết bỏ vào bên trong khăn mặt cuộn lại, mang theo đi ra mở cửa, "Chú Thẩm, chú tắm đi."

"Chú không vội, đi, chú đưa cháu đi tham quan phòng ngủ, cháu xem cháu muốn ngủ ở phòng nào." Thẩm Đường Cửu quay người dẫn bé, muốn mang bé đi tham quan phòng ngủ.

Thời điểm Đàm Tiểu Duệ rời buồng tắm đột nhiên nghĩ đến quần áo nhỏ của Đàm Minh Triết chưa lấy, liền quay về cầm lấy, giấu bên trong khăn mặt.

Đàm Minh Triết cũng thật thảnh thơi, chuẩn bị chờ tới lúc ngủ lại nói với con trai chuyện về cha của thằng bé.

Thằng nhóc thúi này nếu vẫn không tin, thực sự làm khó cậu!

Nhà Thẩm Đường Cửu nằm ở tầng cao nhất của khu chung cư, không gian rất lớn, là kiểu nhà ống, hai tầng trên dưới, xuyên qua sảnh lớn có cầu thang hướng lên trên, trên lầu cũng có ba phòng, một phòng vệ sinh, tầng dưới tổng cộng ba phòng ngủ, hai buồng tắm cùng nhà bếp cũng đều ở tầng dưới.

Thẩm Đường Cửu mang theo Đàm Tiểu Duệ đi nhìn phòng ngủ một chút, ba phòng ngủ kích thước to nhỏ khác nhau, nhưng kiểu trang trí lại không khác biệt cho lắm: "Cháu thích ngủ ở phòng nào?"

Đàm Tiểu Duệ hỏi hắn: "Chú ngủ ở phòng nào ạ?"

"Phòng chú ở tầng dưới."

"Vậy cháu cũng ở lầu dưới đi."

Thẩm Đường Cửu ngẫm lại cũng đúng, khoảng cách gần một chút cũng thuận tiện bảo vệ.

Vì vậy hai người liền đi xuống tầng, mỗi người ngủ một phòng.

Thẩm Đường Cửu đương nhiên vẫn là ở trong phòng ngủ của hắn lúc trước, bên trong có cửa sổ, tủ quần áo, bàn làm việc, rất rộng và thoáng mát.

Gian phòng hắn sắp xếp cho Đàm Tiểu Duệ thì ở bên cạnh phòng khách -- so với phòng của hắn nhỏ hơn, nhưng lại có giường đôi, tổ hợp tủ quần áo cùng bàn học.

"Tiểu nam tử hán một mình cháu có thể ngủ không?" Thẩm Đường Cửu đưa Đàm Tiểu Duệ trở về phòng, đứng ở cửa hỏi bé, đồng thời nỗ lực ở trong đầu suy nghĩ về bài hát thiếu nhi hoặc là chuyện kể trước khi đi ngủ, nếu như thằng nhóc này cần người dỗ mới có thể đi vào giấc ngủ, vậy hắn cũng phải nghĩ biện pháp phối hợp mới được.

Khách hàng là thượng đế mà!

"Cháu có thể tự mình ngủ, chú Thẩm ngủ ngon." Đàm Tiểu Duệ bé ngoan gật đầu, lộ ra miệng đầy răng trắng.

Thẩm Đường Cửu nở nụ cười xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, quay người trở về phòng.

"Ngủ ngon chú Thẩm."

"Ngủ ngon."

Sau khi cửa phòng đóng lại, Đàm Tiểu Duệ cầm lấy khăn mặt giũ ra, Đàm Minh Triết nhô đầu ra, có chút thẹn thùng mà liếc nhìn cửa phòng, than thở: "Thẩm thiếu gia rất có kiên nhẫn với trẻ con."

Đàm Tiểu Duệ giơ khăn mặt lên, quăng Đàm Mình Triết lên trên giường khiến cho cậu lăn mấy vòng trên chăn, Đàm Tiểu Duệ còn cười hì hì nói: "Chú ấy so với ba ba quả nhiên khác xa."

Đàm Minh Triết: "..."

Thằng nhóc thúi này!

Cậu buồn bực từ trên chăn nhảy xuống, chạy đến bên gối, miễn cho bị thằng nhóc đè lên.

Đàm Tiểu Duệ nở nụ cười một hồi, từ trong túi lấy ra quần áo nhỏ của Đàm Mình Triết, trong lúc ba ba thay quần áo, bé đem quần áo cũ cùng khăn mặt đi giặt cho sạch, trở về tìm cái mắc áo treo ở trên máy sưởi.

Thành phố B vào lúc này đã tiến vào cuối mùa thu, tuy rằng không khí còn ấm, nhưng Thẩm Đường Cửu đã dọn dẹp máy sưởi.

"Còn chưa ngủ?" Thẩm Đường Cửu vừa vặn muốn đi rửa mặt, nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ còn chưa ngủ, thuận miệng hỏi một câu.

"Cháu ngủ ngay đây, cháu đi giặt khăn mặt" Đàm Tiểu Duệ đáp lại nở nụ cười.

"Ừm." Thẩm Đường Cửu liền đi phòng vệ sinh.

Đàm Tiểu Duệ đóng cửa lại, lên giường tắt đèn ngủ.

"Ngày mai con nói với Thẩm Đường Cửu, để chú ấy dẫn con đi nước A." Đàm Minh Triết nằm bên tai Đàm Tiểu Duệ, thấp giọng thương lượng với bé.

"Tại sao vậy? Chúng ta vừa mới đến mà." Đàm Tiểu Duệ cũng nhỏ giọng đáp trả.

"Con đừng hỏi tại sao, cứ nói với chú ấy như vậy."

"Vậy nếu như chú ấy hỏi tại sao?"

"Ừm... Thì nói đi tìm người thân."

"Tìm ai?" Đàm Tiểu Duệ từ nhỏ đến lớn đã biết ba ba bé chỉ có một mình, làm gì còn người thân nào.

"Chính con tự nói dối đi." Đàm Minh Triết trong thời gian ngắn không nghĩ tới, "Con không phải diễn rất nhập tâm sao? Cái gì mà cậu con kết hôn, cái gì mà mợ không thích con..."

"... Đây không phải là bởi vì ba ba quá không đáng tin cậy?" Đàm Tiểu Duệ dùng ngón ta chọc Đàm Minh Triết, "Tại sao con lại có ba ba vô căn vô cứ như thế?"

"Trời sinh rồi con trai, ghét bỏ cũng không thay đổi được gì đâu." Đàm Minh Triết vui sướng hài lòng nói, "Thế nhưng ba ba rất vui vẻ khi sinh ra con."

"Ba ba, kỳ thực con cũng không ghét bỏ ba ba." Đàm Tiểu Duệ đến gần nhẹ nhàng hôn Đàm Minh Triết một cái.

"Ba ba biết rồi, ngủ đi, ba ba hát cho con nghe." Đàm Minh Triết nằm ở bên tai Đàm Tiểu Duệ  hát bài đồng dao ru bé ngủ, tiếng ca mềm mại an thần, Đàm Tiểu Duệ giống như thường ngày, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.

Sau khi Thẩm Đường Cửu tắm xong, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nhìn một chút, thấy Đàm Tiểu Duệ ngủ rất an ổn mới đóng kín cửa, trở về phòng mình.

Thời điểm lau tóc Đường Thu Diệp gọi điện thoại cho hắn, Thẩm Đường Cửu thở dài, ngoan ngoãn nhận máy, còn chưa nói, đầu bên kia đã liên tục hỏi một đống vấn đề: "Con trai, con không bắt nạt Duệ Duệ đấy chứ? Buổi tối dẫn nó đi ăn cái gì? Thằng bé còn nhỏ, con nên mua cho nó chút sữa bò, hoa quả, thực phẩm dĩnh dưỡng... đúng rồi, nó ngủ chưa? Chưa ngủ thì bảo nó đến đây nói chuyện với mẹ chút."

"Mẹ không nói cho cha chuyện này chứ?" Thẩm Đường Cửu xoa xoa ấn đường, hắn chưa trả lời ngay trước tiên hỏi câu như vậy.

"Con trả lời vấn đề mẹ hỏi trước đã."

"Thằng bé ngủ rồi, con là người lớn bắt nạt nó làm cái gì? Buổi tối hai chú cháu ăn mì, còn đi siêu thị mua cho nó một thùng sữa bò, một thùng sữa chua, thêm một cái máy bay điều khiển từ xa. Buổi tối trước khi ngủ cho nó uống một hộp sữa mới ngủ. Hoa quả tạm thời chưa mua, không có tay cầm." Thẩm Đường Cửu lần lượt trả lời câu hỏi của mẹ.

"Tại sao lại ăn mì? Không ăn đồ ăn dinh dưỡng một chút. Không phải con biết nấu ăn sao?!"

"Con vừa mới trở về, trong nhà không có đồ ăn gì cả." Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ nói, "Còn có chuyện này, mẹ à, con nói thật với mẹ, thằng bé không phải con trai của con, nó đã nói xin lỗi con rồi, ở sân bay gặp phải người xấu mới nhờ cậy con giúp đỡ. Thằng bé gặp phải phiền phức, muốn nhờ con bảo vệ nó. Đáng tiếc người lớn trong nhà không có cách nào đi cùng nó, cho nên... Mẹ, mẹ đừng quá kích động."

"..." Đường Thu Diệp sửng sốt một hồi, mới cười mắng, "Con thằng nhóc thúi này, không thể nói cho mẹ muộn một chút à? Tốt xấu gì cũng để mẹ vui vẻ lâu một chút."

"Vui vẻ hay không sớm hay muộn gì mẹ cũng không phải biết được chân tướng." Thẩm Đường Cửu nhàn nhạt nói, "Thật ra con cũng muốn cho mẹ biết sự thật muộn hơn một chút, nhưng sợ đến lúc đấy đó mẹ sẽ oán trách con."

"Con cũng biết mẹ oán trách con,chừng nào thì con có thể yên bề gia thất, mẹ cũng không sốt sắng nữa." Đường Thu Diệp nói hai câu, trong lòng vẫn là không cam tâm, "Mẹ nhìn đứa bé Duệ Duệ kia gương mặt của nó rất giống con, không phải mẹ sốt ruột muốn có cháu đâu, nhưng khi con còn bé cũng giống như nó bây giờ vậy, vừa về đến nhà mẹ đã lấy ảnh của con lúc nhỏ ra xem rồi."

Thẩm Đường Cửu: "..." Còn nói không phải sốt ruột muốn có cháu?

"Được rồi, con hôm nay cũng đủ mệt, nghỉ sớm một chút đi. Nếu Duệ Duệ có chuyện uỷ thác con, con phải cẩn thận bảo vệ nó, bản thân cũng phải cẩn thận một chút." Đường Thu Diệp dặn dò xong, sau đó mới cúp điện thoại.

Thẩm Đường Cửu tắt điện thoại ngồi ở trên giường một chút liền đứng dậy đi phòng tắm, đứng đối diện tấm gương nhìn mình một chút, lầm bầm: "Thật sự rất giống mình sao? Sao mình không cảm giác được nhỉ?"

Hết chương 9.

Edit có lời muốn nói. Thật ra là anh cũng nghi ngờ đúng không? Nếu không cũng không đi nhìn gương kiểm tra. Đừng dối lòng!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro