Chương 53.1
Tư Bắc Thành ngây ra nhìn cha mẹ dẫn theo nhóc Kỳ lên xe rồi phóng đi như bay. Hai vợ chồng anh hai thấy vậy cũng vội vàng khích lệ con trai con gái.
"Bắc Viễn, Huyên Huyên, hai đứa cũng mau chóng đến thủ đô đi, nhất định không được thua!"
"Mẹ, mẹ đi nhanh đi." Tư Bắc Hâm sờ sờ hai chiếc thẻ trên người mình, một là căn cước, một là thẻ ngân hàng, rồi lại sờ vào túi tiền sạch hơn cả mặt mình, vẫy tay tiễn mẹ đi.
Mấy chiếc siêu xe lần lượt rời đi, chỉ còn lại mấy đứa cháu đứng tại chỗ, anh nhìn em, em nhìn anh.
"Chúng ta... tiếp theo nên làm gì?" Trong lòng Tư Bắc Viễn đã có kế hoạch lớn nhưng lại không biết lúc này nên làm gì trước.
"Mua vé xe?" Tư Bắc Thành sờ vào túi áo, chợt nhận ra điện thoại của mấy người bọn họ cũng đã bị thu mất.
"Trước tiên mua điện thoại đã." Tư Bắc Hâm bước lên trước, dò hỏi, "Mọi người nói xem, liệu chú nhỏ có phát hiện ra số tiền trong ví Wechat và Alipay của chúng ta không?"
"Em đoán là chúng ta phải mua lại thẻ sim mới rồi đăng ký tài khoản mới." Tư Huyên Huyên nghiêm túc nói, "Thanh toán điện tử đều có lưu vết, tự mình xóa cũng vô ích. Thay vì để chú nhỏ phát hiện rồi hủy tư cách, chi bằng chúng ta tự tạo tài khoản mới, làm lại từ đầu."
"Vậy bạn bè ở Ninh Thành của anh... cũng không thể liên lạc được à?" Tư Bắc Thành nhíu mày, "Bọn họ đâu phải người nhà họ Tư."
"Nếu không có cái danh phận người nhà họ Tư, anh nghĩ bọn họ có muốn làm bạn với chúng ta không?" Tư Bắc Hâm biết rõ điều này, "Trước đây khi cha mẹ em chưa ly hôn, số người chịu làm bạn với em rất ít, nhưng từ lúc họ ly hôn và em đổi sang họ Tư thì xung quanh bỗng nhiên có rất nhiều bạn bè."
Lời vừa dứt, những người khác đều im lặng.
Ngoài danh phận là người nhà họ Tư và một trăm vạn kia thì bọn họ dường như... chẳng còn gì cả.
Mà vì đã mua quần áo, số tiền còn lại thậm chí không đến một trăm vạn.
Tư Vân Dịch đứng trước cửa sổ, cúi mắt nhìn đám cháu trai cháu gái rời khỏi biệt thự bằng cách đi bộ, mấy đứa trẻ vừa đi vừa trò chuyện, từng chút từng chút rời khỏi tầm mắt.
Sở Quân Liệt cầm tập tài liệu đứng sau lưng Tư Vân Dịch, thỉnh thoảng lại sờ lên vành tai đỏ bừng của mình, cậu ngước mắt nhìn bóng lưng cao thẳng trước mặt, nhưng lại không dám mở miệng hỏi, những chuyện vừa rồi liệu có liên quan gì đến cậu hay không.
Nhưng chỗ quần áo kia đúng là loại rẻ nhất trên thị trường, có lẽ chỉ là trùng hợp, cũng có thể là Tư tiên sinh cố ý muốn dạy cho mấy đứa cháu một bài học.
Quản gia tiễn mấy đứa cháu xong thì lên lầu gõ cửa, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người thanh niên cao lớn đứng sau lưng cậu chủ, ánh mắt cậu dán chặt vào bóng lưng anh, như thể muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ còn lại sự lưu luyến sâu đậm trong đáy mắt.
"Cậu chủ." Quản gia hơi cúi người, "Khách đã rời đi hết rồi."
"Ừm." Tư Vân Dịch xoay người nhìn về phía quản gia, ánh mắt vẫn nhạt nhẽo như trước.
"Hãy giữ lại đồ đạc của bọn họ."
"Quần áo, điện thoại cùng các vật dụng cá nhân của các cô cậu chủ, tôi đều đã bảo quản riêng trong tủ chứa đồ." Quản gia mỉm cười, "Đợi họ từ thủ đô trở về, tôi sẽ trả lại cho họ."
"Được." Giọng điệu của Tư Vân Dịch có phần thả lỏng, anh tùy ý ngồi xuống một chỗ, ánh mắt rơi vào món đồ sứ trắng đặt trong phòng họp như một vật trang trí, thuận tay nhấc bình sứ lên, đầu ngón tay lướt qua lớp men trắng.
"Nếu không còn việc gì, ông cứ đi nghỉ trước đi."
Quản gia suy nghĩ một lát, nhìn đứa trẻ gần như do chính tay mình nuôi lớn.
"Cậu chủ, bây giờ nhà cũ đã là của cậu rồi, cậu có muốn về đây ở không?"
"Không cần." Ngón tay Tư Vân Dịch hơi khựng lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cha anh, người đã bắt đầu tham gia thử nghiệm lâm sàng.
So với bản thân, cha anh vẫn thích hợp làm chủ nhân của nhà cũ hơn, tốt nhất là có thể sống lâu trăm tuổi, mãi mãi làm chủ nơi này.
Quản gia hiểu rõ suy nghĩ của người trước mặt, ông gật đầu nói, "Tôi sẽ giám sát mọi việc, không để nhà cũ bám bụi, cùng cậu chờ lão gia trở về."
Tư Vân Dịch khẽ gật đầu, quản gia biết ý lui xuống.
Khoảnh khắc xoay người rời đi, quản gia thấy ánh mắt Sở Quân Liệt vẫn dừng trên người cậu chủ Vân Dịch, dường như từ đầu đến cuối chưa từng rời đi dù chỉ một giây.
Nghe tiếng quản gia rời đi, Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào món đồ sứ trắng trong tay Tư tiên sinh. Chiếc bình này có sắc trắng như tuyết, khi được bàn tay Tư tiên sinh cầm lên lại càng tôn lên những ngón tay thon dài tinh xảo của anh, nơi đầu ngón còn vương sắc hồng nhàn nhạt, trông càng thêm mê hoặc.
Sở Quân Liệt không kìm được mà tiến lên hai bước, lặng lẽ quỳ xuống trước mặt người kia, đôi mắt đen láy sáng rực.
Tư Vân Dịch đang nhìn bình sứ trong tay, nhận thấy động tĩnh bên cạnh, anh hơi nghiêng đầu, trông thấy ánh nhìn tha thiết của Sở Quân Liệt.
Loại ánh mắt này, Tư Vân Dịch đã quá quen thuộc. Đặt bình sứ xuống bàn, anh nâng tay, xoa nhẹ đỉnh đầu Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt thoải mái đến mức khóe miệng cũng nhếch lên, cậu lấy hết can đảm đưa tay nắm lấy mu bàn tay Tư tiên sinh, nhẹ nhàng dẫn dắt để bàn tay ấy từ trên đầu mình trượt xuống bên mặt.
Hai tay Sở Quân Liệt nâng niu bàn tay thon dài như ngọc trước mắt, nhẹ nhàng cọ vào, đôi mắt đen láy ánh lên, trông chẳng khác gì một chú chó lớn thích làm nũng.
Tư Vân Dịch cúi xuống nhìn cậu, cảm thấy dường như mình đã nuôi "Long Ngạo Thiên" chệch sang một con đường kỳ lạ nào đó.
"Hôm nay công việc thuận lợi chứ?" Tư Vân Dịch cảm nhận hơi ấm nơi lòng bàn tay, Sở Quân Liệt thỉnh thoảng lại để vành tai lướt qua ngón trỏ anh, khiến Tư Vân Dịch dễ dàng nhận ra tai cậu đang nóng ran.
Nhắc đến chuyện này, Sở Quân Liệt lập tức phấn chấn, hào hứng giơ cổ tay ra khoe chiếc đồng hồ của mình.
"Tư tiên sinh, có rất nhiều người nhận ra món quà mà anh tặng em đó! Phó cửa hàng trưởng của em còn ghen tị chết đi được, anh ta còn muốn ly gián em với anh, nhưng em chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi." Ánh mắt Sở Quân Liệt tràn đầy đắc ý, hệt như một chú chó lớn đang vui vẻ vẫy đuôi.
"Em nhất định sẽ đeo món quà của Tư tiên sinh mỗi ngày." Sở Quân Liệt nghiêm túc nói, "Khi đeo nó giống như anh ở bên cạnh em vậy."
Tư Vân Dịch cúi đầu, nhìn Sở Quân Liệt, khóe môi cong lên một độ cong rất nhỏ.
Món quà này, với Sở Quân Liệt hiện tại mà nói, đương nhiên là vô cùng quý giá. Nhưng chỉ cần cậu khôi phục ký ức thì e rằng cậu sẽ cảm thấy đeo nó cũng chỉ là chuyện tầm thường mà thôi.
Tối hôm đó, sau khi Tư Vân Dịch đưa Sở Quân Liệt về nhà ăn tối, anh liền nhận được cuộc gọi từ anh cả, nói rằng mấy đứa trẻ đã mua vé tàu đi thủ đô, bây giờ bọn chúng đang đợi ở ga.
"Em nói xem mấy đứa nhỏ này, bình thường anh thật sự không nhìn ra, đứa này còn tiết kiệm hơn đứa kia. Ngoại trừ Tư Bắc Viễn mua một vé giường nằm, những đứa khác đều không nỡ nên toàn mua vé ghế ngồi!"
Giọng anh cả đầy xót xa, "Từ Ninh Thành Đến thủ đô tàu chạy hơn hai mươi tiếng đồng hồ, mấy đứa nhỏ này trước giờ có bao giờ ngồi tàu lâu như vậy đâu!"
Tư Vân Dịch lặng lẽ lắng nghe, bên cạnh anh cả còn có chị dâu cả tiếp lời.
"Chúng nó hoàn toàn không biết ngồi hơn hai mươi tiếng trên tàu là cảm giác gì, nghĩ tiết kiệm được tiền là mua vé ghế ngồi, đến lúc đó ngủ không xong, ngồi cũng không yên..." Chị gãi cả cũng xót con nhà mình, "Thế này phải làm sao đây?"
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt đang mặc bộ đồ ngủ hình sói xám đi tới, giọng vẫn trầm ổn như thường, "Nếu anh chị thấy xót thì có thể bảo chúng nó quay về."
Sở Quân Liệt thành thạo kéo khóa áo ngủ xuống, nhẹ nắm lấy cổ chân Tư Vân Dịch, đặt đôi chân hơi lạnh của anh vào lòng cậu rồi kéo khóa lên đến giữa áo ngủ.
Vừa nghe Tư Vân Dịch nói vậy, đầu bên kia lập tức im bặt.
Quay về chẳng phải đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Tư sao? Sao có thể!
"Anh... anh đâu có định bảo bọn nhỏ từ bỏ." Anh cả có chút ngượng ngùng, "Chỉ là anh thấy bọn nhỏ chưa có kinh nghiệm xã hội, sợ bị thiệt thòi thôi."
"Con cái của anh chị vẫn còn mặc tã lót à?" Ánh mắt Tư Vân Dịch lạnh nhạt, "Có cần em gửi núm vú giả cho không?"
Sở Quân Liệt đang ôm chân Tư tiên sinh sưởi ấm, bỗng cảm thấy theo từng lời của Tư tiên sinh, một lực chân nhẹ nhàng nhưng không quá yếu ớt đẩy vào bụng cậu khiến cậu vô thức ngẩng lên.
Cảm giác kích thích bất ngờ khiến Sở Quân Liệt không nhịn được khẽ rên một tiếng, nhưng ngay sau đó cậu lập tức mím chặt môi, khuôn mặt dần ửng đỏ.
Tư Vân Dịch liếc nhìn Sở Quân Liệt, sau một khoảnh khắc im lặng, chân anh dần dần dịch về vị trí cũ. Đầu dây bên kia rõ ràng cũng nghe thấy tiếng rên ấy, bầu không khí trở nên im lặng đến kỳ lạ.
"Xin lỗi, làm phiền hai đứa rồi." Đầu dây bên kia lập tức cúp máy, Tư Vân Dịch đặt điện thoại xuống, nhìn Sở Quân Liệt mặt mày đỏ bừng, im lặng hồi lâu.
"Xin lỗi." Tư Vân Dịch giữ bình tĩnh, "Có bị đau không?"
Cảm giác được đôi chân trong lòng muốn rút về, Sở Quân Liệt vội nắm chặt cổ chân không buông, mặt cậu nóng ran, nhanh chóng lắc đầu, "Tư tiên sinh, anh đừng lo, chỉ là đẩy nhẹ một cái thôi, không đau, hoàn toàn không đau chút nào!"
Tư Vân Dịch hồi tưởng lại, cảm thấy lúc nãy chỉ chạm vào đường nét cơ ngực rắn chắc của Sở Quân Liệt, cũng không động đến chỗ quan trọng.
Chỉ là tiếng rên khi nãy mang theo âm mũi trầm thấp cùng tông giọng có chút ám muội, dễ khiến người khác nghĩ xa hơn.
Phòng khách bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, mặt Sở Quân Liệt nóng ran, không biết nên giải thích với Tư tiên sinh thế nào về âm thanh vừa rồi.
Chủ yếu là... có chút kỳ lạ mà dễ chịu, giống như một loại cảm giác khiến người ta nghiện, muốn được thêm vài lần nữa.
Nhưng điều này thực sự quá khó để nói ra.
Sở Quân Liệt bỗng nhiên nhận ra, nếu không giải thích, liệu Tư tiên sinh có nghĩ rằng cậu cố tình khiến anh khó xử trong cuộc gọi vừa rồi không?
Nhìn dáng vẻ có chút khổ sở của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch không hiểu sao lại nhớ đến một video ngắn mà cháu gái từng chia sẻ, một con mèo đội mũ, muốn làm nũng nhưng lại phát ra âm thanh "méo" một tiếng, sau đó lúng túng quay đầu đi.
Một nhân vật bá đạo như Long Ngạo Thiên đúng là không nên phát ra âm thanh trầm thấp đầy quyến rũ như vậy sau khi bị đá.
Ít nhất là không nên như vậy.
"Tư tiên sinh..." Sở Quân Liệt cố gắng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói, "Vừa rồi, cổ họng em có chút không thoải mái."
Thấy Sở Quân Liệt cố tìm lý do giải thích, Tư Vân Dịch thuận theo gợi ý, "Trong tủ thuốc có viên ngậm, nhớ uống nhiều nước ấm."
"Vâng, cảm ơn Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt mím môi cúi đầu, cố gắng làm dịu đi nhiệt độ trên mặt.
"Ngày mai tôi muốn ngủ thêm một chút." Tư Vân Dịch tự nhiên chuyển chủ đề, "Lúc ăn sáng không cần gọi tôi."
"Vâng, Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt ngoan ngoãn gật đầu, cậu hiểu rõ hai ngày nay Tư tiên sinh bận rộn vì chuyện ông cụ Tư và di chúc, chắc chắn rất mệt mỏi.
Tư tiên sinh đúng là nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sáng sớm hôm sau, Sở Quân Liệt dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, cố gắng giữ âm thanh nhỏ nhất có thể. Cậu cất phần của Tư tiên sinh vào tủ lạnh, sợ anh không để ý nên học theo trên TV, dán một tờ ghi chú lên tủ lạnh, cậu cẩn thận suy nghĩ hồi lâu rồi tỉ mỉ viết: "Tư tiên sinh, bữa sáng trong tủ lạnh."
Cảm thấy chữ viết không thể biểu đạt hết tâm ý của mình, Sở Quân Liệt vẽ thêm một hình người nhỏ đang bê đĩa đồ ăn ngay bên dưới dòng chữ.
Nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, cậu do dự một chút, vành tai hơi đỏ lên, rồi lại vẽ thêm một hình trái tim nhỏ bên cạnh đầu người nho nhỏ kia.
Một trái tim dường như chưa đủ, Sở Quân Liệt lại kín đáo vẽ thêm hai cái nữa, thổi nhẹ cho mực trên giấy khô đi, sau đó dán tờ giấy ngay ngắn lên tủ lạnh.
________________________________________________
Bản edit được đăng tải duy nhất trên Wattpad Muoimongmo, những trang khác đều là reup!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro