051. Everything is insane!
051. Everything is insane!
"Sao mãi không trả lời thế..." Ngụy Tử Hư đã dán tai lên thiết bị liên lạc một lúc lâu, bực bội thảy tay xuống.
Rõ ràng cậu cảm nhận được Niên Vị Dĩ theo cậu ra khỏi con đường mòn, lằng nhà lằng nhằng đi đằng sau. Kết quả mấy phút sau quay đầu lại, người đã mất tích. Đoạn đường này có tận vài cái lối rẽ, nghĩ đến bản tính tò mò trẻ con của Niên Vị Dĩ, có lẽ anh bị cái gì hấp dẫn, bỏ Ngụy Tử Hư lại đi thăm dò một mình. Ngụy Tử Hư thấy hơi mệt tâm, chỉ đành quay lại tìm từng lối rẽ một.
Lối rẽ lồng lối rẽ, ban đầu Ngụy Tử Hư còn cố gắng nhớ đường, càng về sau càng lực bất tòng tâm. Cứ cách vài phút cậu lại gửi tin cho Niên Vị Dĩ nhưng không hề nhận được phản hồi. Nếu Niên Vị Dĩ lẻ loi một mình thì không thể không nghe thấy âm báo nhắc nhở của thiết bị. Ngụy Tử Hư nhăn mày, đã thế Niên Vị Dĩ còn là Alice, là mục tiêu công kích hàng đầu, gặp ai đi chăng nữa cũng sẽ rước lấy phiền phức.
"Đm!"
Ngụy Tử Hư không chú ý tới miệng mình lại văng ra một câu chửi tục, bình thường cậu luôn là một người nói năng thận trọng.
"Sao mình lại không trông chừng anh ta chứ..."
Khoảng cách chỉ có mấy mét, rõ ràng hai người chỉ đi trên một con đường thẳng tắp, sao cậu lại chắc chắn Niên Vị Dĩ đi ngay sát mình đến thế? Ngụy Tử Hư cẩn thận nhớ lại, lần cuối cùng nói chuyện với Niên Vị Dĩ là lúc anh nói mình có thể dùng trình chỉnh sửa bản đồ để tạo ra một cái cho khu vực này, sau đó thì mải mê chụp ảnh bằng tablet. Lúc đó Ngụy Tử Hư có hơi thả lỏng, cảm giác căng thẳng trong việc tìm tọa độ đã giảm đi, tiếp tục đi về phía trước. Bây giờ nghĩ lại, không thể tin nổi cậu có thể thoải mái đến mức đó trong trò chơi chết chóc, tựa như có một giọng nói thì thầm bên tai: Tình hình đang được cải thiện, phần thắng của chúng ta rất lớn.
"Không hợp lý..."
Ngụy Tử Hư nhận ra gì đó, giơ ngón cái xoa cằm. Đúng lúc này, một giọng nói bằng tiếng Tây Ban Nha đột nhiên vang lên từ bên phải:
"Jin! Jin, cô có ổn không?"
Âm thanh bị bóp nghẹt, Ngụy Tử Hư nhất thời không nghe ra là ai. Có điều ở đây chỉ duy nhất một đội dùng tiếng Tây Ban Nha mà thôi. Ngụy Tử Hư vội vàng náu mình vào trong tường cây, thận trọng di chuyển về phía trước, muốn tìm nơi phát ra âm thanh.
Ngụy Tử Hư tiến lên từng chút một, đi tới tường cây cuối cùng. Cậu phát hiện phía bên kia là một cái công viên. Công viên nhỏ nhắn tinh xảo, ở trung tâm có một cái đài phun nước mini, bao quanh là đường đi và hàng rào. Tất cả kiến trúc đều làm bằng chất liệu thạch cao trắng, nhìn qua vừa sạch sẽ lại mỏng manh. Trên đường gạch đen đỏ giao nhau, mỗi viên khắc một ký hiệu của bộ bài Tây, từ 2 đến A cùng với 4 loại màu sắc.
Mick đưa lưng về phía Ngụy Tử Hư, quỳ gối trên thảm cỏ bên trái đài phun nước. Trước mặt anh ta là một cây cột bằng thạch cao trắng toát. Hai tay chống lên bãi cỏ, thò đầu vào cái động dưới chân cột, hét to vào bên trong.
Mặt ngoài thạch cao có khắc phù điêu, Ngụy Tử Hư quan sát kỹ, là một câu tiếng Anh viết hoa mỹ:
"Cẩn thận thỏ!"
Giọng Mick vọng lại từ trong hang động, chẳng trách lại nặng nề khó nghe như vậy.
"Jin! Cô có nghe thấy không? Chết tiệt, sao cái hang này sâu thế?"
Xem ra Jin bất cẩn rơi vào hang thỏ. Ngụy Tử Hư liền tận dụng thời cơ, lập tức nín thở, tiếp cận Mick, chuẩn bị nhấc khuỷu tay huých vào cổ Mick, đánh ngã anh ta trước rồi tính tiếp.
Ai ngờ Mick phản ứng rất nhanh, Ngụy Tử Hư vừa tới phía sau, anh ta đã cúi rạp người theo phản xạ, lăn sang một bên cách mười mấy mét, kéo dài khoảng cách với Ngụy Tử Hư. Anh ta đứng lên, trông thấy Ngụy Tử Hư mặt mày hoang mang, chìa tay ra, hỏi: "Tôi định chào hỏi một câu... Sao phải cảnh giác thế?"
Mặc dù Mick không thấy Ngụy Tử Hư có bất kỳ tư thế công kích gì, nhưng vẫn trầm giọng nói: "Chào hỏi thì sao không đi tới trước mặt rồi làm?"
"Tiện đường." Ngụy Tử Hư nói, liếc lên nhìn ID 'Nữ hoàng đỏ' trên đỉnh đầu Mick, hỏi: "Jin rơi vào trong hang rồi?"
"Không liên quan tới cậu." Mick trả lời.
"Này thì chưa chắc."
Ngụy Tử Hư lắc đầu, cười khổ ra hiệu với hai ký hiệu khác trên ID của Mick.
Anh ta có hai tấm huy chương 'Đứa trẻ dũng cảm' và 'Đứa trẻ thông minh'.
Mick cũng ngẩng lên: "Ồ? Có vẻ chỗ tôi có vật cậu cần. Đồng đội của cậu đâu? Chẳng lẽ cũng rơi vào trong động à?"
Mick nhắc đến Niên Vị Dĩ, Ngụy Tử Hư nhớ anh nói đã sử dụng 'The Devil' với Mick. Anh nói lúc phát động năng lực 'Khống chế', tinh thần đối phương sẽ hoảng hốt cộng thêm đau đầu kịch liệt, như vậy Ngụy Tử Hư có thể lợi dụng lúc tình hình Mick không ổn mà chiếm lợi.
Ngụy Tử Hư chợt mỉm cười: "Anh ta đang bận chuyện quan trọng hơn. Tôi thấy anh không dùng đến huy chương 'Đứa trẻ thông minh', hay là cho tôi đi?"
"Cậu nói như vậy..." Mick trả lời: "Chắc chắn là đã biết bệ đặt huy chương 'Đứa trẻ thông minh' ở đâu."
Đã đến nước này thì không có gì là dễ thương lượng. Ngụy Tử Hư không chút do dự tập kích ngực và bụng anh ta, Mick chưa từng trải qua huấn luyện chiến đấu bài bản, hẳn là không ứng phó nổi tình huống bất ngờ này.
Mick thấy Ngụy Tử Hư xông tới thì lập tức lùi lãi, miễn cưỡng tránh được Ngụy Tử Hư. Thế nhưng Ngụy Tử Hư cắn chặt không buông, một quyền sượt qua cơ bụng Mick. Mick ăn đau, hơi gập người lại, Ngụy Tử Hư chớp cơ hội đạp lên đầu gối anh ta. Mick cắn răng chịu một cước này, quỳ một chân xuống đất, để lộ các vị trí trọng yếu như cằm với xương cổ ngay trước mặt Ngụy Tử Hư. Ngụy Tử Hư đưa tay chuẩn bị đánh mạnh xuống thì bị Mick tránh ra theo bản năng.
Ngụy Tử Hư tiếp tục đuổi theo, phát hiện biểu cảm Mick cứng ngắc, hai mắt cũng trống rỗng.
'Khống chế' có hiệu lực rồi? Ngụy Tử Hư mừng thầm, càng thêm nhanh chóng công kích.
Nhưng trạng thái của Mick rất kỳ lạ.
Tốc độ phản ứng nhanh hơn vừa nãy một chút, ánh mắt rõ ràng không nhìn đến Ngụy Tử Hư nhưng thân thể lại tự hành động, chuẩn xác né tránh quyền cước của cậu. Một lúc sau, anh ta thậm chí còn tìm được cơ hội phản kích, cực kỳ không tương xứng với năng lực đánh nhau vốn có của Mick.
"Chẳng lẽ sau khi 'Khống chế' có hiệu lực thì rơi vào trạng thái này? Nội tâm Ngụy Tử Hư rất hoài nghi, Mick bây giờ khiến cậu nhớ tới một người– Từ Khải Tường. Sau khi phát động lá bài 'Strength', gã ta cũng có vẻ mặt cứng nhắc y như này, cơ thể cũng tự động thực hiện các động tác chiến đấu. Nhưng có một chút khác biệt, nếu như là lá bài 'Strength' chân chính thì Ngụy Tử Hư đã bị đè xuống đất ăn đánh rồi, không thể chống trả được tới bây giờ.
Mười mấy phút sau, Mick vẫn không có vẻ gì sẽ xuất hiện các triệu chứng mà Niên Vị Dĩ nói. Ngụy Tử Hư cũng dần mất sức, rốt cục không địch lại Mick, bị cánh tay lực lưỡng của anh ta túm lấy eo, hất ra đằng xa.
"Hộc... Hộc..." Ngụy Tử Hư thở hổn hển: "Xem ra Trần Lộ Diêu không nói dối, anh lén lút luyện tập với Jin, kỹ thuật tiến bộ không ít."
"Trần Lộ Diêu?" Ông ta cho cậu biết những gì?" Mick cười xùy một tiếng: "Lão hồ ly đó, tốt nhất cậu đừng tin chuyện hoang đường của ông ta, tôi chịu thiệt mấy lần rồi."
"Sao lại là cậu?"
Niên Vị Dĩ nắm lồng, hỏi Tấn Tước: "Nơi này khá kín đáo, lại không tới được bằng đường lớn. Thiết bị của cậu cũng hiển thị tọa độ của cái bệ huy chương 'Đứa trẻ thông minh' sao?"
Nghe anh hỏi như vậy, lông mày Tấn Tước nhướn cao một chút, nhìn theo phương hướng phía sau Niên Vị Dĩ. Phản ứng này hiển nhiên là không biết có bệ huy chương ở đây. Quả nhiên Director cho mỗi người một tọa độ khác nhau, chứng thực suy đoán của Niên Vị Dĩ, song cũng để lộ vị trí bệ huy chương. Có điều bên cạnh ID của Tấn Tước không có ký hiệu huy chương 'Đứa trẻ thông minh', Niên Vị Dĩ cũng không lo lắng về vấn đề này.
Thế lại càng kỳ lạ, Niên Vị Dĩ chỉ nói vị trí của mình cho Ngụy Tử Hư, sao Tấn Tước tìm đến còn nhanh hơn cả cậu, chẳng lẽ cậu ta có Thuận Phong Nhĩ「1」 à?
"Hộc... Hộc, anh à, chờ em với."
Lối vào đường mòn trườn ra một mảnh bụng, Tấn Hầu cố gắng chui vào, Niên Vị Dĩ trông thấy ID trên đỉnh đầu cậu ta là sâu bướm. (Ủa Tần Quy Xán cũng là sâu bướm, có hai người à !!!?)
"Niên Vị Dĩ ở đây à... Ô, thật này– Anh ta là 'Alice'! Hì hì, anh ơi, chúng ta may thật đấy."
Dựa theo cách nói của Director thì giết được Alice là trò chơi sẽ kết thúc." Tấn Tước ra hiệu cho Tấn Hầu bằng ánh mắt: "Dù gì bây giờ anh ta cũng trốn không thoát, em xử lý anh ta đi."
Tấn Hầu lùi lại một bước: "Em, em không làm được đâu, anh làm đi..."
Tấn Tước không nói lời nào, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh. Niên Vị Dĩ đoán khả năng trên người bọn họ không có vũ khí hay vật dụng gì, không có biện pháp lấy mạng người khác trong yên lặng. Có lẽ Tấn Tước định dùng bất cứ thứ gì có ở đây, tảng đá hoặc gai gỗ gì đó để giết Niên Vị Dĩ. Nhưng may mắn là Director cẩn thận trước sau, trên thảm cỏ mềm mại không có lấy một hòn đá hay vật gì nguy hiểm, nhánh cây tách ra từ trên tường cũng mảnh mai yếu ớt, không thể trở thành vũ khí giết người.
Tấn Tước cau mày suy nghĩ, tiến gần tới chiếc lồng, khoanh tay quan sát Niên Vị Dĩ bên trong. Khe hở đủ để cậu ta luồn cánh tay vào, nếu đủ ác độc có thể cách chiếc lồng bóp chết Niên Vị Dĩ. Niên Vị Dĩ cũng nghĩ đến chuyện giống Tấn Tước, đang tính toán làm sao để giết chính mình trong chuyện này, anh nghĩ càng nhiều càng cụ thể hơn, tránh cho gặp phải thủ đoạn thâm độc.
Có điều cùng là bị người bên ngoài lồng dò xét, Tấn Tước không mang đến cảm giác bức bách bằng Trần Lộ DIêu. Niên Vị Dĩ biết rõ cậu ta không thể giết người bằng tay không, Tấn Tước không có kinh nghiệm kiểu đó. Tấn Tước cũng ý thức được điểm này, cân nhắc một lúc, cuối cùng cậu ta cũng quyết định, lật cổ tay phải ra" "Sử dụng 'Judgement'--「2」"
"Anh!" Tấn Hầu bất ngờ vọt tới túm cổ tay Tấn Tước: "Anh muốn dùng bài 'Judgement' với anh ta à, lãng phí quá đi!"
"Không sao." Tấn Tước gỡ tay cậu ta ra: "Kỹ năng này rất dễ mất kiểm soát, ban đầu anh không định sử dụng với mình. Anh ta bị giam ở đây không có thuốc ức chế, sớm muộn gì cũng kiệt sức tới chết, trong lúc đó chúng ta đi tìm huy chương 'Đứa trẻ thông minh', cộng với điểm thưởng của điều kiện ẩn là xếp hạng sẽ an toàn."
Tấn Hầu vẫn cố chấp không đồng ý: "Nhưng mà dùng 'Judgement' thì về sau anh ta sẽ biến thành... Tóm lại là không được, nhiều biến số lắm."
"Mày là anh hay tao là anh?" Tấn Tước bắt đầu mất kiên nhẫn.
Niên Vị Dĩ thấy bọn họ sắp cãi nhau ầm ĩ thì vội vàng khuyên can: "Yên lặng một chút yên lặng một chút, mọi người nói chuyện bình tĩnh ôn hòa tí đi, cãi nhau không giải quyết được vấn đề đâu." Anh nói với Tấn Tước: "Em trai cậu cũng có lý mà, cậu chỉ có một lần sử dụng bài, nếu dùng cho tôi mà tôi không chết thì mất cả chì lẫn chài đấy." Anh quay sang Tấn Hầu: "Nhưng mà Tấn Hầu này, cậu không có biện pháp tốt hơn sao, anh cậu không giết tôi thì tôi sẽ bị đội khác giết, cậu không thấy tiếc à?"
"Tôi thấy," Niên Vị Dĩ gãi đầu: "Hai người thương lượng một tí đi, tôi bị nhốt ở đây không chạy được. Tôi nói cho các cậu vị trí của huy chương 'Đứa trẻ thông minh', các cậu xem có dễ lấy không trước đã."
"Anh chịu nói à?" Tấn Tước nhìn Niên Vị Dĩ, bộ dáng dở khóc dở cười: "Sao anh có thể dùng giọng điệu không liên quan đến mình để thảo luận vấn đề sống chết của bản thân thế? Hôm qua anh bảo không quan tâm đến phán xét của người lạ, tôi còn tưởng anh khoác lác, bây giờ nhìn anh chết đến nơi rồi vẫn không lo lắng chút nào, khiến tôi hoài nghi anh có phải bị thiếu hụt cảm xúc không? Tiếc thật, tôi giết anh cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu có thể quen nhau ở bên ngoài thì tôi nghĩ chúng ta nói không chừng sẽ làm bạn đấy."
Tấn Hầu vội vã hỏi: "Huy chương ở đâu?"
"Vừa rồi có một chiếc drone màu trắng bạc cướp đi, bay theo hướng kia, hai người Trần Lộ Diêu đuổi theo rồi, nghe họ nói chuyện thì có vẻ chủ của nó sở hữu hai tấm huy chương, các cậu có muốn không–"
"Drone, ở chỗ này có drone à?" Tấn Tước bắt được trọng điểm: "Anh nghĩ nó có chức năng theo dõi không?"
"Ấy," Niên Vị Dĩ sửng sốt: "Chắc là có, không thì làm sao nó thấy được trong tay tôi có huy chương..."
"Quá tốt rồi!" Tấn Tước lắc bả vai Tấn Hầu: "Nhanh lên! Hack cái máy bay đó!"
"Có thể đấy, nhưng cần thời gian..."
Cặp sinh đôi lập tức tránh Niên Vị Dĩ, đứng ở góc tường cây cách đó không xa thảo luận. Niên Vị Dĩ rốt cục cũng trì hoãn được chút thời gian, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Ngụy Tử Hư kịp thời đuổi tới cứu anh một mạng.
"Khụ khụ!"
Ngụy Tử Hư vật lộn mãi mới thoát khỏi trận chiến với Mick, bị đánh trúng vài cú, trên mặt có vài vết bầm. Cậu ngồi xổm dưới chân tường cây ho khan, thở dốc một lát mới bình ổn lại được, đứng lên chạy đi.
Cậu đánh nhau với Mick lâu như vậy, Mick lại không có dấu hiệu gì là đã trúng kỹ năng 'Khống chế', không khỏi khiến Ngụy Tử Hư kỹ năng này vô hiệu đối với anh ta, hoặc là bởi vì trạng thái của Niên Vị Dĩ không ổn mới ảnh hưởng đến tác dụng của nó.
Ngụy Tử Hư đưa thiết bị lên tai nghe ngóng, vẫn chỉ toàn tạp âm như cũ, Niên Vị Dĩ bặt vô âm tín, mà cậu chạy vội tới đây không chụp ảnh lại, đã không nhớ nổi đường về.
Không còn cách nào, Ngụy Tử Hư chỉ có thể tiến lên phía trước vô định, tự mình tìm kiếm vị trí của Niên Vị Dĩ.
Đi qua một bụi hàng rào, trước mắt Ngụy Tử Hư là một sườn núi xanh mướt trải rộng, nghiêng về phía trước một chút, có một dải đường đá uốn lượn kéo dài về phía đỉnh núi. Ngụy Tử Hư vừa đạp lên đường đá, đột nhiên có một quả cầu lông màu trắng lăn tới bên chân, nhảy nhót chạy đến trước mặt Ngụy Tử Hư.
Ngụy Tử Hư cúi xuống nhìn, hóa ra là một bé thỏ trắng.
Thỏ trắng chạy ra phía xa năm mét thì dừng lại, đánh hơi xung quanh, quay sang Ngụy Tử Hư. Nó đứng thẳng thân trên, đôi mắt đỏ máu nhìn Ngụy Tử Hư chằm chằm.
"Hihi! Hihihihihi! Everything is insane!"
Một tràng tiếng kêu kỳ dị tuôn ra từ miệng thỏ trắng, Ngụy Tử Hư trơ mắt nhìn đầu nó nứt ra thành bốn cánh hoa, máu thịt văng tung tóe, từ vị trí xương cổ duỗi ra một đoạn nòng súng, súng máy hạng「3」 nhẹ nhắm thẳng vào trái tim Ngụy Tử Hư.
===
Chú thích:
「1」 Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ: 2 vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió.
「2」 trong Bộ Ẩn Chính, Judgement đại diện cho kết quả, cho phán quyết cuối cùng cho chuỗi những hành động của bạn. Dù tốt đẹp hay không thì Judgement vẫn cho thấy sự kết thúc và bắt đầu một hành trình mới.
「3」 súng máy hạng nhẹ (tiếng Anh: light machine gun - LMG) hay súng trung liên là một loại vũ khí bộ binh được thiết kế để có sử dụng và di chuyển bởi một người lính, cá nhân, có hay không có một sự trợ giúp của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro