🍀12. Khuyển Hại

Ngay lúc đó, có chuyện bất ngờ xảy ra.

Trong căn hầm tối tăm tĩnh mịch bỗng nổi lên một cơn gió âm u kỳ dị, sức gió cực lớn, lạnh thấu xương, rít qua tai Tạ Tự Bạch, làm cho núi xương cốt kia rung lên điên cuồng, kêu lên răng rắc, như thể sắp sống lại!

Tạ Tự Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, phản xạ theo bản năng còn nhanh hơn phản ứng của não bộ, cầm cuốn sách lao thẳng về phía lối ra.

Nhưng với thân thể yếu ớt vì ngồi văn phòng lâu ngày của cậu, muốn trèo lên giếng cạn cũng cần một khoảng thời gian.

Tay Tạ Tự Bạch vừa nắm lấy sợi dây thừng, còn chưa kịp dùng sức thì mắt cá chân đã truyền đến một lực kéo cực lớn, kéo cậu bay ngược trở lại!

Rầm! Lưng Tạ Tự Bạch đập mạnh vào đống xương, khiến đống xương trắng bay tứ tung.

Cũng coi như trong cái rủi có cái may, xương cốt dày đặc đã đỡ được không ít lực va chạm, chỉ khiến cậu đau đến mức tối sầm mặt mũi chứ không đến mức ngất xỉu ngay lập tức.

Cậu vừa loạng choạng đứng dậy, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng gầm rú chói tai đến mức như sắp vỡ giọng.

"Meww!! " "Gàooo —!" ...

Là những hồn ma.

Quỷ quái vốn được sinh ra từ oán niệm, rất dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc. Nhìn thấy thanh niên mà mình muốn bảo vệ bị thương ngay trước mắt, trong lòng chúng sao có thể không phẫn nộ?

Trong nháy mắt, đám hồn ma đều thay nhau lộ ra vẻ mặt dữ tợn, cơ thể gớm ghiếc, điên cuồng lao lên cắn xé kẻ tập kích!

Kẻ tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, đau đớn gào thét, không thể không dừng lại để đối phó với chúng.

Cũng chính lúc này, Tạ Tự Bạch mới có thể nhìn rõ diện mạo thật của nó.

Trong nháy mắt, cậu như quên cả thở.

Đó là một oan hồn cự thú cao lớn gần như chạm tới trần nhà, đen kịt không có đồng tử, đầu lâu to lớn, lúc bị nó nhìn chằm chằm thì như có một luồng khí lạnh lẽo chạy thẳng vào xương sống, phảng phất có thể cảm nhận được oán hận ngập trời trong lòng nó.

Cự thú ra tay dứt khoát, thực lực cũng mạnh đến kinh người, đánh nhau túi bụi với đám hồn ma.

Gạch ngói vỡ vụn, sàn nhà và tường nứt ra những vết nứt nhỏ, bụi dày đặc rơi xuống rào rào từ trần nhà, động tĩnh càng ngày càng lớn.

Tạ Tự Bạch biết rõ, bản thân chỉ là một người bình thường, ở lại cũng chỉ gây vướng víu, nên không quay đầu lại.

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu nắm lấy sợi dây thừng trên giếng cạn một lần nữa, một tiếng gào đau đớn vang lên từ phía sau.

"Ngaooo!"

Tạ Tự Bạch đột ngột quay người lại.

Có một hồn ma bị cự thú cắn trúng!

Nhìn thấy mèo nhỏ đau đớn giãy giụa, trong đầu cậu không phải là sợ hãi, mà là tức giận và lo lắng không thể kìm chế.

Cảm xúc dâng trào kích thích tuyến thượng thận tiết ra hoocmon mãnh liệt, lúc này đây đầu óc cậu trở nên cực kỳ tỉnh táo.

— Sách ngự quỷ đang ở trong tay cậu, thứ xấu xí này dựa vào đâu mà dám làm tổn thương chó mèo nhà cậu?!

Trong nháy mắt, Tạ Tự Bạch rụt tay lại, lật mở sách cổ, ánh mắt tập trung một cách lạ thường, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trong từng trang sách đang lật qua lật lại trước mặt.

Cách chế ngự con quái vật này... Ở đâu? Ở đâu?

Ở đâu?!

Khi nhìn thấy một đoạn chữ viết nào đó, ánh mắt Tạ Tự Bạch đột nhiên dừng lại.

Tim cậu đập rất nhanh, "Bụp" một tiếng đóng sách cổ lại, quay người lao vào núi xương trắng đã bị xô ngã lung tung kia.

Con cự thú khi đánh nhau nhất định sẽ tránh đi bản thể của mình, phạm vi lựa chọn ngay lập tức được thu hẹp lại.

Tạ Tự Bạch cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm mọi nơi.

Cuối cùng, khi chạm vào một hộp sọ bị khuyết một nửa, cự thú đột nhiên phát ra tiếng gầm rú hoảng sợ, bất chấp sự tấn công của đám hồn ma cũng muốn lao về phía cậu.

Tìm thấy rồi! Không chút suy nghĩ, Tạ Tự Bạch dùng sức đập mạnh hộp sọ xuống đất ngay trước mặt cự thú.

"Rống!!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu cự thú nứt ra một đường, nó đau đến ngửa tới ngửa lui, từ trong không trung ngã ầm xuống đất.

Đám hồn ma thấy vậy thì mừng rỡ, định nhân lúc nó yếu thế ra tay lấy luôn mạng của nó, nhưng nghe thấy thanh niên kêu lên một tiếng "Quay lại", chúng lập tức thu lại vẻ hung dữ, nhanh chóng quay về bên cạnh cậu.

Tạ Tự Bạch rất nhanh đã tìm thấy hồn ma vừa bị cắn kia, vớt lên kiểm tra.

May mà mèo ta nhanh trí, ngay lập tức cắn trả rồi nhân cơ hội trốn thoát, không có chuyện gì lớn.

Chỉ là để lại một vết thương lớn bằng cái bát, làm Tạ Tự Bạch đau lòng không thôi.

Mèo nhỏ không thích bị người khác lật qua lật lại, cũng không cam tâm bản thân thế mà không đánh bại được con cự thú kia, rất muốn quay đầu lại đánh thêm một trận, bất mãn rầm rì.

Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt cau mày hối hận tột độ của thanh niên, ý chí sục sôi có thù tất báo kia đột nhiên biến mất sạch sẽ.

"Meo." Nó cúi thấp đầu, cọ cọ vào cổ tay thanh niên, kêu meo meo.

Tạ Tự Bạch túm lấy mấy hồn ma này, nhét hết vào tay áo mình.

Đột nhiên cậu nhìn thấy hồn ma đang canh giữ miệng giếng bay xuống, cậu lập tức hiểu ngay đã có người phát hiện ra động tĩnh ở đây và đang nhanh chóng chạy đến.

Cho dù kẻ đến là người chơi hay gã béo, cậu đều không sẽ không có kết cục tốt.

Tạ Tự Bạch lập tức đưa ra quyết định, nhìn về phía con cự thú vẫn đang đau đớn gầm rú kia, lạnh lùng ra lệnh: "Phá hủy nơi này, đưa tao lên trên đừng để người khác nhìn thấy."

Cự thú nhe răng trợn mắt, còn muốn vùng vẫy, chỉ thấy thanh niên giơ hộp sọ lên đe dọa nó đành phải tuân lệnh.

Cùng lúc đó, bên ngoài giếng, lò mổ.

Người chơi không phải kẻ điếc, cũng không phải kẻ ngốc. 

Từ vị trí giếng cạn truyền đến động tĩnh vang trời, nhưng trên mặt đất lại chẳng thấy gì bất thường, họ lập tức đoán được động tĩnh này là từ dưới lòng đất truyền đến, hẳn là có mật thất giấu dưới giếng.

Thế nhưng đám oan hồn cũng nghe được tiếng động kia thì bỗng nhiên phát điên.

Không, phải nói là chúng vốn đã rất điên, chỉ trong nháy mắt đó chúng bỗng trở nên liều mạng hơn, bất chấp nguy cơ hồn phi phách tán cũng phải ngăn cản bọn họ tiến đến thăm dò.

Là ai đang thao túng chúng? Bên đó có bí mật gì không thể để lộ ra ngoài ánh sáng sao?

Chưa để cho đám người chơi kịp suy xét tỉ mỉ, ông chủ lò mỏ vốn nhút nhát sợ sệt bỗng xông ra từ xó xỉnh nào không biết, trong tay còn vung vẩy một con dao rựa lớn.

Gã bỗng nhiên không thèm đếm xỉa tới tính mạng mình nữa, vừa vung dao rựa vừa gào lên giận dữ: "Lũ khốn kiếp chúng mày, tao liều mạng với chúng mày! Đến đây, chính tao giết chúng mày đấy, có bản lĩnh thì giết tao đi, tại sao lại muốn làm hại người khác?"

Nhìn thấy gã xuất hiện, nỗi thù hằn trong ánh mắt của những oan hồn tăng vọt, gần như hóa thành thực chất.

Thế nhưng hình như kiêng dè uy lực của con dao rựa lớn kia nên chúng vẫn luôn không dám tiến lên.

Gã béo tiếp tục gào thét, ra vẻ như tay chân vụng về, cho dù trong tay có vũ khí nhưng chẳng chém trúng được mấy con oan hồn.

Đám người chơi vội vàng xông lên, giải cứu gã ra khỏi vòng vây.

Một cách tự nhiên, vô số ánh mắt không nhịn được mà đổ dồn vào con dao rựa kia.

Đó là một con dao chặt xương có kiểu dáng bình thường, nhưng được làm cực kì to, gần như có thể so sánh được với dao chặt củi. Thân dao dày nặng, lưỡi dao sắc bén, trên bề mặt còn lưu lại những vết tích màu đỏ sẫm, giống như vết máu không thể rửa sạch được vậy.

Nhìn qua là biết ngay đây không phải là đạo cụ thông thường.

Thấy đám người chơi đều bị con dao thu hút, trong mắt gã béo xẹt qua một ý niệm như thể đã đạt được mục đích.

Nhưng gã còn chưa đắc ý được bao lâu thì bên giếng cạn bỗng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả mặt đất dường như cũng vì thế mà rung chuyển theo.

Nhìn qua, đừng nói là giếng cạn, ngay cả nhà xưởng nhỏ bên cạnh giếng cũng bị lật tung!

Cự thú ngẩng đầu lên giữa không trung, xung quanh bị đám oan hồn đen kịt bao vây, không nhìn rõ hình dạng cụ thể của nó cũng như Tạ Tự Bạch đang được nó giấu trong lòng.

Dưới sự va chạm dữ dội của cự thú, đủ loại sắt thép, linh kiện máy móc bên trong rơi lả tả khắp mặt đất như "tiên nữ rải hoa".

"Duma..."*

 [*Gốc là "Mã mẹ nó" dịch là "con bà nó" thì thấy chưa ổn lắm nên thôi Seo để dịch như trên cho nó thân quen dễ hiểu nhất :)). ]

Gã béo sốt ruột đến mức suýt chút nữa quên mất mình còn đang diễn kịch với đám người chơi, may mà kịp thời kìm lại được.

Gã ôm ngực thở hổn hển, cố gắng chịu đựng.

Thế nhưng còn chưa đợi gã kịp hoàn hồn ánh mắt cự thú bỗng nhiên rét lạnh, lao thẳng về phía hai dãy nhà xưởng còn lại.

—Ầm!

Vẫn là tiếng nổ chấn động màng nhĩ, vẫn là cảnh tượng "tiên nữ rải hoa". Xưởng đã bị phá hủy, biến thành đống đổ nát.

Gã béo trợn trắng mắt, suýt chút nữa ngất xỉu, đau đớn run rẩy gắn từng hơi nói: "Súc sinh —"

"Nguy rồi, Hứa Thanh Nhiên vẫn còn ở bên trong!" Mắt cự thú chuyển hướng, nó lao về phía khu nhà ở, Nghiêm Nhạc giao gã béo cho những người đồng đội khác, nhanh chóng chạy đến cứu viện.

Hắn ta vung tay một đường kiếm khí màu trắng lóe lên giữa không trung đánh trúng cụ thú, nó dường như không chịu nổi đòn đánh ấy mà lùi lại phía sau, để lộ tòa nhà gần như đổ nát phía dưới.

Thông qua lỗ hổng lớn bị làm thủng trên trần nhà, có thể mơ hồ nhìn thấy hai người may mắn còn sống sót trong phòng. Thanh niên đang che chở nữ sinh trong lòng , trên lưng toàn là đất đá bụi bặm.

Hữa Thanh Nhiên vừa mở mắt đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật cắn răng chịu đựng đau đớn của Tạ Tự Bạch.

Đá rơi lộp bộp từ trên người thanh niên rơi xuống, sắc mặt cậu tái nhợt, hai cánh tay run rẩy chống đỡ, thấy cô tỉnh lại cậu còn nhe răng cười an ủi: "May mà cô không sao."

Tim Hứa Thanh Nhiên dường như thắt lại, thấy phía trên có một tảng đá đang treo lơ lửng bằng một đoạn thép gai, cô vội vàng kéo Tạ Tự Bạch cùng nhau né quá một bên.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Oan hồn đó đang tấn công chúng ta sao? Sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy?" Đầu óc Hứa Thanh Nhiên đầy sương mù, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đổ nát xung quanh, không lâu sau đã kịp phản ứng lại chuyện gì đang diễn ra. Cô mắng thanh niên một câu:" Anh đang bị thương sao còn che cho tôi làm gì, anh có bị ngốc không hả?!"

Trong lời nói đó sự đau lòng vẫn chiếm đa số, Hứa Thanh Nhiên kéo lấy Tạ Tự Bạch: "Nhanh lên, chúng ta mau rời khỏi đây."

Chờ đến khi hai người men theo cầu thang rút lui, Nghiêm Nhạc cũng tạm thời đánh lùi được cự thú.

Đám oan hồn đồng thời tản đi, một nhóm người tập hợp tại khu đất trống tương đối an toàn.

Những người chơi khác tuy không để Hứa Thanh Nhiên vào mắt, nhưng khi thấy đồng đội mình bình an vô sự cũng nhẹ nhõm đôi phần.

Nói đến người duy nhất ở đây lòng đau như cắt, đại khái chỉ có mỗi ông chủ của lò mổ đã bị phá hủy gần hết kia.

Gã nhặt miếng tôn rơi trên mặt đất lên, nhìn đống đổ nát hoang tàn trước mắt, tức giận đến run người.

Nghiêm Nhạc dẫn vài người chơi đến an ủi gã, tiện thể tiếp tục dò hỏi, nhưng lại bị gã túm lấy.

Hắn ta ngạc nhiên cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của gã béo, từng chữ gã thốt ra đều chất chứa hận thù: "Chỉ cần ngày nào Quỷ Vương còn tồn tại thì đám oan hồn này sẽ không bao giờ ngừng nghỉ. Các vị đã bị oan hồn ngắm tới, nếu không nhanh chóng hành động thì tất cả đều phải chết!"

Nghiêm Nhạc không nói được lời phản bác nào. 

Theo mạch truyện của phó bản, đám oan hồn tuyệt đối sẽ không chỉ xuất hiện hai lần này, biết đâu còn có lần thứ ba, thứ tư, thứ năm sáu bảy tám...

Lần này bọn họ đã chặn được, nhưng cũng dần cảm thấy đuối sức.

Lỡ như đến ngày mai, thực lực của đám oan hồn lại tăng lên gấp đôi thì bọn họ phải làm sao đây?

"Oan hồn bình thường tụ tập lại đã đáng sợ như vậy, Quỷ Vương chắc chắn còn ghê gớm hơn." Nghiêm Nhạc nói hàm ý trong khi đó hắn nhìn vào con dao rựa trong tay gã béo: "Chúng tôi cần một vũ khí thuận tay hơn."

Nghe vậy, gã béo chậm rãi nở một nụ cười quỷ dị: "Tôi biết."

Mười phút sau, Nghiêm Nhạc và nhưng người khác trở lại nơi tụ tập, phát hiện Hứa Thanh Nhiên đang bôi thuốc cho Tạ Tự Bạch.

Thanh niên mặc ngược áo khoác, vén vạt áo sơ mi lên, để lộ tấm lưng, hình như có hơi ngại ngùng nên mím chặt môi, ánh mắt lập lòe.

Một người đàn ông lại yếu ớt e lệ như vậy.

Nghiêm Nhạc lắc đầu, cho đến khi nhìn thấy vết thương bầm tím chồng chéo, thảm đến không nỡ nhìn kia, biểu cảm có hơi sững sờ.

Hứa Thanh Nhiên không có kinh nghiệm bôi thuốc cho người khác, tay lúc nhẹ lúc nặng, nhưng thanh niên đều nhịn xuống không kêu một tiếng.

"..." Nghiêm Nhạc đương nhiên không biết Tạ Tự Bạch còn bị cự thú quật ngã một cú, nhìn về phía đồng đội: "Sao lại bị thương nặng thế này?"

Đồng đội bĩu môi: "Quái vật đè sập mái nhà, lúc đó cậu ta lao lên che cho Hứa Thanh Nhiên, toàn bộ đá đều rơi hết lên người cậu ta."

Nói xong lại nhìn Tạ Tự Bạch đang mím chặt môi, cái nhìn của những người chơi khác về cậu cũng dần thay đổi trong vô thức: "Cũng là một người đàn ông cứng cỏi, nếu không phải NPC, tôi nhất định sẽ kéo cậu ta gia nhập công hội của chúng ta."

Nghiêm Nhạc nghe xong cũng không tỏ ý kiến gì.

Hắn ta bước tới, thấy Tạ Tự Bạch tuy không kêu đau nhưng cơ thể đã run rẩy dữ dội, bất đắc dĩ đè Hứa Thanh Nhiên xuống: "Được rồi, cô đừng có hành hạ người ta nữa, để tôi làm cho."

Thuốc mỡ thoa lên da, lực tay nhẹ nhàng đến bất ngờ.

"Ah." Thanh niên đang chịu đựng con đau nãy giờ hình như lúc này mới nhận ra sau lưng đã đổi người, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Nghiêm Nhạc, có hơi dè dặt gọi: "Nghiêm..." Như thể không biết xưng hô như thế nào, cậu tạm dừng.

"Cậu nhỏ hơn tôi, gọi tôi là anh Nghiêm là được." Nghiêm Nhạc thuận miệng nói: "Cậu tên Tạ Tự Bạch đúng không? Cái tên hay đấy. Tôi có việc muốn nhờ cậu."

"Vâng...Có chuyện gì vậy?"

"Con chó hoang mà cậu hay cho nó ăn ở đâu?"

Hàng mi của Tạ Tự Bạch đột nhiên rũ xuống.

_____________________________

Dị là xong lời hứa 30c, tầm này chương là bằng khoảng 32c bản cũ á.

Mọi người đọc dần nghen tại một chương không cắt nó hơi dài, Seo chắc vài ngày mới lên được một chương quá nên có gì cứ vào tối CN là tui gom góp rồi đăng một thể nhen.

Mọi người tùy tầm Donate thì Seo cảm ơn 🍀

Donate tại đây: 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro