🍀15. Khuyển Hại

Sắc trời tối đen như mực, mây đen cuồn cuộn, bao trùm cả mặt đất trong bầu không khí u ám.

Sự xuất hiện bất ngờ của người chơi rõ ràng đã khiến các "cư dân" trong con hẻm nhỏ vô cùng khó chịu. Chúng lẩn khuất đi ra từ bóng tối của những bức tường và bụi cây, phát ra những tiếng cười giễu cợt lạnh lẽo.

Tiếng cười đó không giống người cũng chẳng giống thú, vang vọng khắp các tòa nhà cũ kỹ. Nó ở ngay phía sau, ngay bên tai, khiến người ta sởn gai ốc

Trong khung cảnh như vậy, ngay cả những người dày dạn kinh nghiệm như Nghiêm Nhạc cũng không khỏi rùng mình.

"Không sao đâu." Nghiêm Nhạc trầm giọng trấn an mọi người, "Phó bản Quỷ Vương cấp A mọi người đều đã từng trải qua, hãy giữ bình tĩnh, đừng làm loạn đội hình."

Ầm!

Một tia sét đánh thẳng xuống đất, xé toạc nửa bầu trời, chiếu sáng cả con hẻm tối tăm như ban ngày.

Một bóng đen gầy gò, hình dáng như con chó, chậm rãi bước ra từ ánh sáng trắng bệch của tia chớp.

Bước chân của nó nhẹ nhàng không một tiếng động, dưới chân thì hiển hiện một mảng bóng tối sánh đặc di chuyển theo. Ngay lập tức, những hồn ma đang cười cợt trên cao bất giác im bặt, sợ hãi cúi đầu trước nó.

Đó chính là Quỷ Vương.

Khi nhận ra điều này, các người chơi vẫn chưa hoàn toàn cảm nhận được mức độ nguy hiểm mà nó đem lại.

Chỉ đến khi bóng đen ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu như máu hiện ra trong bóng tối, liếc nhìn một cách thờ ơ.

Bỗng nhiên, một cảm giác áp bức khó tả như móng vuốt sắc nhọn, bóp nghẹt trái tim của mỗi người chơi, khiến họ không thể thở nổi.

Thế nào gọi là khí thế áp đảo tuyệt đối?

Đó chính là trong một khoảnh khắc chạm mắt, họ không thể nảy sinh bất kì ý niệm phản kháng nào, trong đầu chỉ còn vang vẳng một chữ: Chạy!

Nghiêm Nhạc nghiến răng bước ra, lớn tiếng bày tỏ thái độ: "Thưa ngài Quỷ Vương, xin ngài hãy tin rằng chúng tôi không có ác ý!"

Động tĩnh trong hẻm không hề nhỏ, rất nhanh đã truyền đến căn hộ của Tạ Tự Bạch.

Tạ Tự Bạch buông dao xuống, cau mày đi tới bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy nhóm người của Nghiêm Nhạc.

Thấy người chơi không cầm vũ khí hay đạo cụ gì, cậu nhẹ nhõm thở phào, lông mày giãn ra.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, cậu không khỏi sững sờ.

Tạ Tự Bạch nhìn thấy hai người, mỗi người bưng một chậu sứ Thanh Hoa được chạm khắc tinh xảo, bên trong còn đựng đầy máu tươi đặc sệt. Nghiêm Nhạc nói một câu, bọn họ liền tiến lên một bước, dùng hai tay cung kính bưng chậu sứ lên cao, chìa về phía trước.

Từ thái độ chân thành và ngôn ngữ cơ thể của bọn họ, không khó để nhận ra, người chơi dường như muốn dâng máu cho Bình An.

"Bọn họ tốt bụng như vậy sao?" Tạ Tự Bạch rất bất ngờ, phản ứng đầu tiên là bên trong có độc.

Chưa đầy hai giây sau, cậu lại phủ nhận suy đoán này.

Không phải là cậu muốn bao che cho người chơi, mà dựa theo phong cách hành sự cẩn trọng của những người này, cho dù đã quyết định diệt trừ Quỷ Vương, thì cũng chỉ khi nào không còn đường lui mới lựa chọn mạo hiểm.

"Chẳng lẽ bọn họ nhận được gợi ý từ đâu đó, biết được Bình An lâu ngày không ăn sẽ rất nguy hiểm, nên mới chạy đến đây để tránh rủi ro?"

Tạ Tự Bạch suy nghĩ một chút, cảm thấy tám chín phần là đáp án này.

Cảm giác hiện tại của cậu rất phức tạp.

Nếu như không có câu chuyện của Hứa Thanh Nhiên đã khóc lóc kể lể trước đó, thì ngay khoảnh khắc biết được người chơi muốn giết Bình An, cậu sẽ không quan tâm đến sống chết của đám người này nữa.

Ngưng giờ đây, Tạ Tự Bạch sau khi đã hiểu được một phần sự việc, dường như cậu nhìn thấy được bóng dáng của hai nhân viên chết thảm kia trên đám người chơi, và cả chính bản thân mình khiếp sợ trốn trong cầu thang.

Cậu còn thấy sợi dây thép mà tất cả mọi người đang cùng nhau bước trên ấy.

Tạ Tự Bạch suy nghĩ miên man, đầu óc hiếm khi đờ đẫn, dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía dưới hẻm nhỏ.

Cún con Bình An dường như đã chấp nhận đề nghị của người chơi, hờ hững ngẩng cằm lên, đám đông âm hồn lùi lại, nhường ra một con đường.

Tạ Tự Bạch nhân cơ hội nhìn xuống chân người chơi, những túi máu y tế đã qua sử dụng chất đống.

Đám người chơi này tuy không coi mạng người ra gì, nhưng ít nhất cũng không hoàn toàn mất hết lương tâm.

Quan trọng hơn là số lượng rất lớn.

So với hai chậu máu ấy, thì số máu cậu lấy ra e là còn chưa đủ làm món khai vị.

Chưa kịp để Tạ Tự Bạch tiếp tục xem, mấy hồn ma bỗng chui ra từ trong tay áo, chắn trước cửa sổ.

Mấy cái đầu nhỏ xíu, cộng lại còn chưa cao bằng một đứa trẻ chín tuổi, nhưng lại mơ hồ biết được, để con người tận mắt chứng kiến quỷ quái ăn thịt đồng loại là chuyện vô cùng tàn nhẫn.

Tạ Tự Bạch kéo không được, cũng mặc kệ chúng.

Cậu xoay người trở lại căn bếp, nhìn nồi canh thịt đang sôi ùng ục, khựng lại một chút, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Không có quy định nào là sau khi ăn xong bữa chính thì không thể ăn thêm chút tráng miệng, đúng không?"

"Mew~" "Gâu gâu!"...

Mấy nhóc con cũng rất phối hợp kêu lên thành tiếng, âm thanh mềm mại ngọt ngào, khiến người ta muốn tan chảy.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của chúng, Tạ Tự Bạch không nhịn được cong môi, cắt mấy miếng thịt bò tươi đưa cho chúng.

Mấy con thú nhỏ nháy mắt sáng rực lên, tranh nhau lao lên ăn.

Tại sân thượng của một tòa nhà nằm chéo góc căn hộ của Tạ Tự Bạch, hai người chơi đang dùng ống nhòm quan sát động tĩnh trong hẻm nhỏ.

Bên cạnh họ là một người đàn ông bị trói chặt đang vùng vẫy kịch liệt, chính là Trương Bân. Gã bị bịt miệng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ, đôi mắt nhỏ hẹp nhìn chằm chằm hai người chơi với vẻ căm hận.

Một người hỏi: "Gã ta bị sao vậy?"

Người còn lại nhún vai: "Chắc là bị chuột rút nên muốn trở mình."

"Có nên giúp gã ta không?"

"Thôi đi, cẩn thận dính vận xui lại bị đám oan hồn ghi hận."

Họ vừa nói vừa cười, nhìn Trương Bân, không khỏi lộ ra ánh mắt ghét bỏ.

Từ khi biết được tên này chính là hung thủ ngược đãi và giết hại động vật nhỏ, thái độ của những người chơi đối với gã đã thay đổi 180 độ, không chỉ vì tâm lý biến thái của gã, mà còn vì nếu không phải gã gây chuyện, phó bản này sẽ không sinh ra nhiều oan hồn như vậy, càng không tăng độ khó lên cao như vậy!

Nhìn Trương Bân như con giòi bò tới chân mình, trong lòng người chơi dâng lên cảm giác ghê tởm, lập tức đạp gã ra xa.

Trương Bân lăn mấy vòng trên đất, đau đớn rên rỉ, nhìn họ chằm chằm, ánh mắt độc ác như muốn ăn tươi nuốt sống.

Người chơi còn lại bị gã nhìn đến rợn tóc gáy: "Gã sẽ không giở trò gì chứ?"

Người đồng đội nhíu mày: "Hắn còn có thể giở trò gì được chứ, chúng ta đã lục soát hết đồ đạc trên người hắn ta rồi, chỉ để lại cho hắn 1 bộ quần áo mà mặc. Lò mổ đóng cửa, gã cũng không có họ hàng thân thích gì mà giúp đỡ. Để phòng ngừa lỡ như, chúng ta còn sử dụng một số đạo cụ, gã không thể chủ động tấn công chúng ta, cũng không thể rời khỏi vị trí này..."

Đột nhiên hắn im bặt, tim đập thình thịch.

Không đúng, quả thật có điều gì đó không đúng.

Người chơi nhớ lại lúc trước khi bị đánh ngất và bị trói lên đây, Trương Bân cũng không hề náo loạn như vậy.

Biết rõ mình không thể chạy thoát, tại sao còn phải liều mạng vùng vẫy?

Vừa rồi Trương Bân luôn muốn đến gần sân thượng, không thể nào là muốn nhảy xuống. Gã đang nhìn cái gì... Có phải có màn kịch nào mà gã mong đợi sắp xảy ra?

Trong lòng người chơi chợt dâng lên dự cảm chẳng lành, vội vàng gọi Nghiêm Nhạc: "Hội trưởng Nghiêm, anh đừng qua đó vội, Trương Bân rất có thể đã giở trò gì đó mà chúng ta không biết!"

Nghiêm Nhạc đang ở trong con hẻm đột ngột dừng bước, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Anh ta bất ngờ không phải vì tiếng kêu to trong tai nghe, mà là âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên như chuông báo động.

[Đã tiến vào lĩnh vực cảm nhận tuyệt đối của Quỷ Vương, đạo cụ "Trảm Cốt Đao Tội Ác (chủ nhân cũ: Trương Bân)" đã kích hoạt hiệu ứng ẩn.]

["Trảm Cốt Đao Tội Ác": Không biết thanh đao này đã sát hại bao nhiêu sinh linh vô tội, trên đó vẫn còn lưu lại những vết máu loang lổ màu đỏ sẫm, giống như tội ác mà nó đã gây ra không thể gột rửa.

— Vô số oan hồn trút hận thù lên thân đao, mượn đó để nguyền rủa chủ nhân cũ của thanh đao vĩnh viễn không được siêu thoát.]

[Hiệu ứng chủ động]: Tăng 200% lực công kích đối với oan hồn bị thanh đao này giết hại lúc còn sống, đồng thời có hiệu ứng trấn áp cực mạnh.

[Hiệu ứng ẩn (đã kích hoạt)]: Tất cả quỷ quái có thù oán chưa trả với chủ nhân của thanh đao, khi nhìn thấy thanh đao này sẽ tăng gấp đôi giá trị phẫn nộ.]

[Giá trị phẫn nộ]: Bị ảnh hưởng bởi các yếu tố như giá trị đói khát, giá trị mệt mỏi, cảm xúc, v.v., khi giá trị đạt tối đa sẽ trực tiếp rơi vào trạng thái cuồng bạo.

— Giá trị phẫn nộ tăng gấp đôi!

Nhìn thấy giới thiệu về hiệu ứng ẩn, tất cả người chơi đều tối sầm mặt mũi.

Nếu họ nhớ không lầm, giá trị phẫn nộ của Quỷ Vương mà họ vừa mới giám định được là 76%! !

Nghiêm Nhạc cũng cảm thấy choáng váng.

Lúc nhận được trảm cốt đao này, vì cẩn thận, hắn ta đã sử dụng thuật giám định vài lần, kết quả đều không có gì bất thường.

Mà đạo cụ công kích mạnh mẽ quý giá như vậy, tăng 200% lực công kích lớn như vậy thì người chơi nào có thể từ bỏ?

Hơn nữa bọn họ cũng không chắc chắn việc đàm phán với Quỷ Vương có thành công hay không nên nhất định sẽ mang theo đao bên người, đề phòng hai bên bất hòa mà trực tiếp đánh nhau.

Anh ta tuyệt đối không ngờ rằng thuật giám định cấp A cũng không thể giám định ra hiệu ứng ẩn này, càng không ngờ rằng Trương Bân lại dám giở trò với bọn họ!

Trong lúc nguy cấp, Nghiêm Nhạc chỉ nghe thấy bản thân phát ra tiếng gầm rú xé toạc trời đất: "Chạy! Tất cả mau chạy đi! Chạy mau——!"

Nhưng đã quá muộn.

Chú chó Bình An đứng tại chỗ, trông có vẻ rất yên tĩnh, không có chút sát thương nào.

Nhưng chỉ cần quan sát kỹ, sẽ phát hiện không khí xung quanh nó hoàn toàn tĩnh lặng, giống như chân không.

Nó ngẩng đầu, nhìn vào chiếc chậu sứ trên tay Nghiêm Nhạc, rồi lại nhìn chiếc chậu trên tay người chơi khác đang hoảng sợ bỏ chạy, đồng tử màu đỏ tươi như máu lan ra tròng mắt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dần dần chiếm lấy toàn bộ hốc mắt.

Vù—

Không khí chấn động, rất nhẹ.

Giây tiếp theo, luồng không khí nhỏ bé gần như vô hình này bỗng nhiên bùng nổ, theo tần suất khuếch trướng của nó tạo ra một cơn bão có sức công phá ngang ngửa với một quả tên lửa áp suất cao!

Nhà cửa đổ sập, đất đá bay tứ tung. Tường gạch, đèn đường troηg nháy mắt hóa thành bột mịn, mặt đất bỗng nhiên nổi lên một làn sóng đất cao ba mét!

Tất cả người chơi đều bị thổi bay ra ngoài dưới áp lực không thể cưỡng lại, há miệng phun ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ đất.

Những người còn có thể đứng dậy, bao gồm cả Nghiêm Nhạc, đều không quá bốn người.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt treo một vầng trăng máu, bóng dáng con chó gầy gò đứng sừng sững dưới ánh trăng máu vô tận.

Nó cúi đầu, run rẩy gào thét, như thể đang chịu đựng một cơn đau dữ dội. Xương cốt phát ra tiếng động răng rắc điên cuồng, cơ thể như một lớp da gân vặn vẹo không ngừng phình to, nó to dần hơn cả cây cối, cao hơn những tòa nhà, cho đến khi đủ che khuất cả bầu trời!

"Gào—!"

Lãnh địa của Quỷ Vương mở rộng, tất cả mọi người đều không thể tự mình rời đi.

Những người chơi còn tỉnh táo ngẩng đầu nhìn con quái vật khổng lồ, đồng tử co rút lại, cuối cùng hoàn toàn mất đi tiếng nói.

Hai người chơi canh giữ bên ngoài con hẻm đột nhiên mất liên lạc với những người khác, sắc mặt đại biến.

Họ chạy đến bên hàng rào nhìn xuống, không còn thấy bóng dáng bất kỳ ai trong hẻm, lập tức tức giận quay đầu lại: "Trương Bân, mày —!"

Lời còn chưa dứt, móng vuốt sắc nhọn đã xuyên qua lồng ngực của cả hai người chơi, hai người im lặng khó hiểu nhìn xuống chỗ ngực mình đã bị xuyên thủng rồi lại quay qua Trương Bân.

Dưới tác dụng của đạo cụ, Trương Bân không thể trực tiếp tấn công bọn họ.

Nhưng oan hồn lại không phải Trương Bân.

Tại sao. . . Tại sao oan hồn căm hận Trương Bân lại đến cứu gã?

Bịch.

Hai thi thể nặng nề ngã xuống đất, đôi mắt mở trừng trừng không cam lòng.

Trương Bân để oan hồn cởi trói cho mình, sau đó giẫm một chân lên mặt người chơi, gót giày nặng trịch ma sát khiến ngũ quan họ nát bét.

Gã nhổ một bãi vì bọt, cười khẩy nói: "Nếu không phải nể mặt bọn mày có thể giúp tao đối phó với con súc sinh kia, thì tao sao có thể nhịn bọn mày đến bây giờ?"

Nói xong, gã lại quay lại tát mạnh vào oan hồn một cái, nghe được tiếng kêu đau đớn mà đám oan hồn phát, lúc này hắn mới hả giận một chút: "Vừa rồi nhìn bọn nó đá tao, tụi mày coi rất sướng phải không? Súc sinh!"

Trương Bân biết người chơi không hiểu đã sử dụng tà thuật gì mà nhốt gã ở đây, nhưng điều này lại đúng ý gã.

Gã nhặt ống nhòm lên, nhìn về phía đầu hẻm nhỏ bên dưới.

Có bí thuật tăng cường, gã có thể trực tiếp nhìn thấy tình hình bên trong lãnh địa Quỷ Vương.

Nhìn thấy Nghiêm Nhạc và những người khác gầm rú lao về phía Quỷ Vương, gã béo nheo mắt, nụ cười âm trầm càng thêm nồng đậm.

Quỷ quái sau khi phát cuồng sẽ mong manh như tờ giấy, đợi khi đám người chơi tiêu hao hết sức lực của con súc sinh kia, chính là lúc gã ra tay ngồi mát ăn bát vàng.

"Tao đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đến!"

Nghĩ đến việc mình có thể nô dịch Quỷ Vương, tài phú và địa vị trong tầm tay, gã không khỏi lộ ra bản chất, điên cuồng cười lớn: "Đánh đi! Giết đi! Vì mạng sống của mình mà hãy dốc hết sức lực đi! Sẽ không còn thứ gì có thể cản trở ta—"

Lời còn chưa dứt.

Thì một bóng hình gầy gò, tay xách theo một thùng nhựa xuất hiện ở đầu con hẻm.

-----------------------------

Mai lên nốt chương còn thiếu trong tuần nhen các mom.

Chúc mọi người đọc vui vẻ.

Nếu có lỗi hay phần dịch nào không ổn mọi người có thể báo ngay cho Seo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro