🍀2. Khuyển Hại
Lời còn chưa dứt, trước mắt hai người đồng thời tối sầm, nôn ra mấy ngụm máu đen đặc quánh như nhựa đường.
Tiếp theo là cơn đau xé ruột xé gan, hành hạ bọn họ sống không bằng chết, tiếng kêu thảm liên tục vang lên.
Bàn ghế bị xô ngã, ly rượu trên tay rơi xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh lẫn với rượu bắn tung tóe, trong phòng nhất thời hỗn loạn một mảng.
Hai người gian nan bò dậy, mặt cắt không còn chút máu, trong mắt đầy sự kinh ngạc sợ hãi, nào còn thấy đâu cái vẻ kiêu ngạo vừa rồi.
Tên đàn ông trung niên sợ hãi chất vấn: "Thằng trời đánh đó rốt cuộc đã làm gì vậy!? Cậu ta không phải là người thường sao, tại sao chúng ta lại bị phản phệ!?"
Ông ta nghĩ mãi không ra, ngược lại vì cơn giận sục sôi, lại nôn ra một mồm máu đen.
Hình ảnh chuyển sang phía một người một chó bên này.
Từ lúc chó hoang tắt thở đến khi khôi phục sức sống một cách kỳ diệu, đại khái là khoảng ba phút, trong khoảng thời gian đó Tạ Tự Bạch ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhìn thấy chó hoang rốt cuộc cũng có tinh thần, trái tim treo lơ lửng trên cổ họng cậu rơi trở lại chỗ cũ, cơ bắp căng cứng cũng thả lỏng.
Cậu chợt nảy ra một cảm giác hoang đường "Mình đang nằm mơ sao".
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đầu tiên là trong đầu cậu xuất hiện một giọng nói kỳ lạ, giọng nói đó bảo cậu nhanh chóng về nhà. Sau đó, cậu nhìn thấy chú chó bị tạt axit, nửa người đã bị ăn mòn nghiêm trọng.
Mắt thấy chú chó sắp tắt thở đến nơi, nhất định phải lập tức làm gì đó, đầu óc cậu nghĩ ra một chiêu hiểm, cho chú chó đang đói meo móc uống máu.
Điều kỳ diệu là, chú chó thực sự đã chết đi sống lại trước mắt cậu.
...Cái quái quỷ gì thế này, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy!
Quá mức khϊếp sợ, khiến đầu óc Tạ Tự Bạch chậm chạp hơn mấy phần, ngây ngốc "nhìn nhau đắm đuối" với chú chó.
Chú chó ngẩng đầu nhìn cậu, nó chỉ còn một con mắt, hiện lên một màu đỏ tươi như máu, nhưng lại có một sự ôn hòa khó tả, như thể ngàn lời muốn nói đều ngưng tụ trong ánh mắt này.
Cho đến khi Tạ Tự Bạch ngất xỉu.
Có lẽ là do mất máu quá nhiều, đầu óc thanh niên choáng váng một trận, cảnh vật trước mắt trở nên hư ảo, tầm nhìn rơi xuống nhanh chóng.
Nhưng cậu không ngã xuống mặt đất lạnh cứng, chú chó dựa lại gần, thân thể gầy yếu bị thương đột nhiên trở nên rất có lực, vững vàng đỡ lấy cậu.
Không, chờ đã.
Phải... phải nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện.
Tạ Tự Bạch nhìn chằm chằm vào phần mặt bê bết máu của chú chó, cố gắng mở to mắt.
Cậu muốn bò dậy, nhưng rốt cuộc không chống lại được cơn mệt mỏi ập đến, hàng mi run rẩy như cánh bướm chậm chạp khép lại.
...
Không biết qua bao lâu.
Tạ Tự Bạch bị một chiếc lưỡi ấm áp mềm mại liếʍ tỉnh.
Cậu mở mắt ra nhìn thấy một cái mặt chó lành lặn, mơ màng chớp chớp mắt.
Ký ức trước khi ngất xỉu ập đến như sóng biển, khiến cậu giật mình ngồi bật dậy, không thể tin nổi mà véo véo mặt chú chó.
Tuy lông vẫn xù xì như vậy, thân hình vẫn gầy gò như vậy, nhưng lại không hề nhìn thấy một vết thương nào.
"Chuyện gì vậy? Em không sao... thực sự không sao rồi! Sao có thể như vậy?"
Nhận ra lời nói của mình có hơi kỳ quặc, Tạ Tự Bạch vội vàng sửa lời: "Không đúng, không sao là tốt rồi mới đúng."
Nhìn thấy vẻ vừa lo lắng vừa vui mừng chân thành trên mặt Tạ Tự Bạch, mặt chú chó không thay đổi nghiêng đầu, bắt đầu vẫy đuôi.
Không lâu sau, Tạ Tự Bạch phát hiện xung quanh có gì đó không đúng.
Trên mặt đất ngoại trừ một lớp bụi, rải rác đá vụn và túi nilon bị dẫm bẹp ra, không có một chút vết máu nào.
Tạ Tự Bạch tập trung tinh thần, xắn tay áo mình lên một phát.
Da trên cổ tay trắng nõn lành lặn, không có dấu răng và vết thương do bị cắn.
Cậu lại vội vàng lấy điện thoại ra, xem giờ, 00:44.
"... Mình là mệt đến mức đầu óc lẫn lộn rồi, hay là đang mộng du?"
Tạ Tự Bạch không hiểu lẩm bẩm.
Đột nhiên, cậu cảm thấy có thứ gì đang cọ vào bắp chân mình, lông cứng như rơm, còn có xương nhô lên.
Cúi đầu nhìn, quả nhiên là chú chó.
Dường như đây là lần đầu tiên chú chó học cách thân cận với con người, động tác rất vụng về.
Tính cách của nó luôn khó gần, lạnh lùng, cọ xát chưa được mấy cái, thấy vẻ mặt Tạ Tự Bạch không thể tin nổi nhìn nó chằm chằm thì sững người.
Lại cúi đầu nhìn, thấy móng vuốt bẩn thỉu và thân hình gầy gò của mình, tưởng Tạ Tự Bạch cũng giống những người khác, chê nó bẩn và xấu xí, bèn không được tự nhiên lùi lại vài bước.
Ai ngờ, lần thở ra tiếp theo Tạ Tự Bạch đã không kìm lòng được nhào tới, vừa kinh ngạc vừa vui mừng ôm chầm lấy nó.
"Vừa rồi em đang cọ vào anh sao?"
Chú chó vốn đang ủ đột suýt chút nữa thì bị dọa cho kêu lên.
Không trách Tạ Tự Bạch lại kích động như vậy.
Trước đó cậu đã cố gắng thân cận với chú chó đến mười mấy lần, nhưng đối phương đều tỏ ra lạnh lùng, chạm cũng không cho chạm vào, cũng không ăn thức ăn của bất kỳ ai cho.
Vậy mà bây giờ, chú chó vốn không thích người lạ, có tính phòng bị rất cao lại chủ động cọ xát vào cậu, đây là bước tiến vượt bậc cỡ nào!
"Thực ra em không chán ghét anh, đúng không?"
Trải nghiệm kỳ ảo ly kỳ trước đó, đã bị Tạ Tự Bạch quy kết là giấc mơ khi cậu mệt mỏi quá nên ngã xuống đất.
Có lẽ chú chó xuất hiện sau khi cậu ngất đi, không những không bỏ đi mà còn ngồi canh cậu tỉnh lại, sao có thể không khiến Tạ Tự Bạch cảm động cho được?
Cậu lại một lần nữa dịu dàng lên tiếng mời: "Cún con*, đi theo anh nhé."
[*Gốc là "chó ngoan" Sou để vậy cho nó gần gũi và nghe cũng dễ thương hơn mà phải không....]
Chú chó rõ ràng không quen được người ta ôm, trong lúc Tạ Tự Bạch nói chuyện, nó còn giãy dụa vài cái.
Sau đó không biết có phải chìm đắm trong hơi ấm của thanh niên hay không, dần dần không còn cựa quậy nữa.
"Em theo anh , anh đảm bảo mỗi ngày sẽ chải lông, tắm rửa cho em, cho em ăn no mặc ấm, sạch sẽ, không để em phải chịu đói."
Tạ Tự Bạch nói: "Nhà anh tuy không lớn, nhưng anh sẽ cố gắng kiếm tiền, để tương lai chúng ta cùng nhau ở nhà lớn. Nếu em luyến tiếc nơi này, đợi công việc bận xong, anh sẽ cùng em đến đây, đến lúc đó sẽ không còn ai đuổi mắng em nữa, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
Những lời này, đều là lời thanh niên chôn giấu trong lòng, vẫn luôn muốn nói với chú chó.
Một khi đã mở lời thì không nhịn được lải nhải nói rất nhiều.
Chú chó không hề tỏ vẻ khó chịu, ngẩng đầu, tựa vào lồng ngực gầy gò nhưng rắn chắc của Tạ Tự Bạch, tai thỉnh thoảng lại động đậy một chút, như thể đang lắng nghe rất chăm chú.
Giọng nói êm tai, dịu dàng, cố ý hạ thấp để phù hợp với thính lực nhạy cảm của chú chó, lời nói vô hình như truyền đến hơi ấm thực sự.
Thế nhưng cuối cùng, cho đến khi thanh niên nói xong, chú chó vẫn không đồng ý.
Nó quay đầu, thoát khỏi vòng tay thanh niên, chui vào chiếc thùng nhựa ẩn mình trong bụi cây.
Chiếc thùng nhựa không lớn, vừa đủ chứa thân hình gầy gò của chú chó, phần trên bị hở, nằm nghiêng trên mặt đất, miễn cưỡng có thể làm ổ.
Mọi khi ngủ, chú chó đều co lại nằm trong này, không biết có phải sợ vi khuẩn trên người nó hay không mà bà cụ cũng không nhặt chiếc thùng này đi.
Tạ Tự Bạch thở dài, tiếc nuối nhưng không nản lòng, bởi vì cậu biết chú chó vẫn còn ở đây, sau khi tan làm, cậu có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.
Cậu ngồi xổm trước thùng nhựa, chú chó cũng không trốn tránh, nhìn chằm chằm vào cậu.
Cho đến khi Tạ Tự Bạch cởϊ áσ ra, bọc lấy thân hình chú chó: "Tối nay lạnh như vậy, đắp vào sẽ ngủ ngon hơn."
Cậu không thiếu gì một chiếc áo, mà một chú chó chịu ở bên cạnh cậu lúc cậu bất tỉnh là thật sự rất hiếm thấy.
Cậu thật sự rất thích chú chó này.
Lúc này, chú chó cũng ngây người.
Bên trong chiếc áo vẫn còn hơi ấm, thoang thoảng một mùi sữa tắm hương cỏ cây.
Chú chó nhịn không được cúi đầu ngửi nhẹ, nghe thấy Tạ Tự Bạch lại nói: "Tuy em không đi theo anh, nhưng chúng ta coi như đã quen biết, không thể cứ gọi em là chó mãi được... Anh gọi em là Bình An được không?"
Chú chó bị bỏ rơi từ nhỏ, không có tên. Tạ Tự Bạch luôn cảm thấy chú chó hiểu được tiếng người, vì vậy mới nghiêm túc thương lượng với nó.
Trong lời nói này thực ra ẩn chứa một chút tâm tư, bởi vì tình cảm khi đặt tên là tương hỗ.
Không chỉ con người sẽ để tâm đến chú chó, mà chú chó khi nghe thấy có người gọi tên mình, nó sẽ biết là ai đang gọi nó, lâu dần sẽ hình thành bản năng ỷ lại một cách vô thức.
"Bình An, Bình An ngoan."
Tạ Tự Bạch xoa đầu chú chó, cong đôi mắt như ngọc, dịu dàng thì thầm cầu nguyện.
"Năm năm tháng tháng, bình an vô sự. Thân thể khỏe mạnh, phúc lộc dồi dào."
Đúng lúc này, trên trời vang lên một tiếng sấm rền, trong không khí tràn ngập hơi nước lạnh lẽo, dự đoán không bao lâu nữa sẽ có mưa to.
Tạ Tự Bạch đột nhiên đứng dậy, cảm thấy hình như mình quên mất việc gì đó.
Chết rồi, còn quần áo trên ban công!
"Không được, anh phải về nhà nhanh, mai gặp lại nhé Bình An—"
Tạ Tự Bạch nhặt chiếc cặp công văn rơi trên đất lên, nhấc chân chạy.
Năm giây.
Mười giây.
Hai mươi giây.
Chú chó từ lúc Tạ Tự Bạch đặt tên cho nó cũng đã đứng bất động, lúc này lại đột nhiên như phát điên, lao nhanh ra khỏi thùng nhựa.
Bốn chân gầy gò chạy hết tốc lực, kéo theo một đường tàn ảnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng cách đó không xa, sợ rằng chỉ cần một giây thôi cũng sẽ lạc mất.
Sắp sửa lao ra khỏi đầu hẻm, một luồng sức mạnh vô hình kéo chú chó lại, khiến nó ngã nhào xuống đất.
Lúc này, Tạ Tự Bạch đã chạy khuất khỏi góc đường, cách đầu hẻm một khoảng.
Nghe thấy tiếng động nhỏ, cậu như cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gì.
"Hôm nay mình bị làm sao thế này?" Tạ Tự Bạch bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu, tiếp tục chạy.
Phía sau, chú chó loạng choạng đứng dậy, lại bò ra mép hẻm nhỏ, ngây ngốc nhìn ra ngoài.
Trên cổ nó từ từ hiện ra một vòng vết thương đen sạm.
Chú chó không có ai để chờ đợi, cũng không phải luyến tiếc quá khứ, càng không phải là kẻ cuồng ngược đãi muốn ở lại nơi bị ghẻ lạnh này.
Nó chỉ là bị hai kẻ xấu dùng bùa chú đeo vào chiếc vòng cổ và dây xích vô hình, đến chết cũng không thể rời đi.
"Ư ử—"
Nhìn thấy bóng dáng Tạ Tự Bạch sắp sửa biến mất ở cuối đường, chú chó sốt ruột thở hổn hển, móng vuốt cào đất, cơ thể run rẩy nghẹn ngào, thậm chí còn không nhận ra mình đang phát ra tiếng kêu ư ử đầy tủi thân.
Nó không nỡ để người này rời đi.
Hiện tại nó đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, biết rằng chỉ cần mình cố gắng kêu lên một tiếng, người đó sẽ quay đầu lại, tiến đến ôm nó một lần nữa.
Thế nhưng, nhìn ánh đèn rực rỡ phía xa, nó do dự, cái miệng đang há hốc từ từ khép lại.
Chú chó cứ như vậy nhìn theo, nhìn thanh niên chạy nhanh về phía trước, rời xa con hẻm tối tăm vắng vẻ, đầy rẫy ác ý này.
Nhìn thanh niên bước qua ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, bước vào con đường sáng rực ánh đèn, trở lại thế giới của những con người bình thường.
Phía sau chú chó, con hẻm cuối cùng cũng lộ ra diện mạo đáng sợ thực sự của nó.
Chỉ thấy sương đen cuồn cuộn tràn ngập, vô số hồn ma chó mèo từ dưới đất chui lên. Chúng ngạo mạn cười lên the thé, âm thanh như tiếng trẻ con khóc, lại giống tiếng đỗ quyên khấp huyết*, chói tai nhức óc.
*Khấp huyết: nghĩa đen là khóc đến chảy máu mắt, nghĩa bóng là chỉ sự đau khổ đến tột điểm.
Vô số hồn ma điên cuồng lao vào một khu dân cư nào đó, như móng vuốt sắc nhọn xuyên qua cơ thể hai người đàn ông, máu tươi bắn tung tóe.
Hai người đau đớn đến mức khuôn mặt méo mó, hoảng sợ kêu gào thảm thiết, nhưng nhất thời vẫn chưa tắt thở được.
Chỉ thấy gã béo phản ứng lại trước, ánh mắt hung ác, đẩy tên đàn ông trung niên bên cạnh về phía đám hồn ma, kiềm chế chúng, đồng thời rút ra một xấp bùa.
Bùa không châm lửa cũng tự bốc cháy, chặn đứng sự tấn công của những hồn ma khác.
Gã béo nhân cơ hội ôm cái bụng bê bết máu bỏ chạy, trong nhà chỉ còn lại tiếng gào thét khản đặc của tên đàn ông trung niên: "Trương Bân, mày dám bán đứng tao, đồ súc sinh—!"
Giây tiếp theo, tên đàn ông trung niên bị ném lên cao, vô số hồn ma xông lên, cười ha hả chui vào cơ thể ông ta.
Cơ thể ông ta lập tức phồng lên như quả bóng bay, tên đàn ông trung niên không ngừng cầu xin tha thứ, gào thét, nhưng đều vô ích. Cuối cùng, da thịt bị kéo căng đến cực hạn, phát ra một tiếng "đùng", máu thịt nứt toác, rơi xuống như mưa.
Chú chó ngoảnh mặt làm ngơ trước tất cả những điều này.
Nó quay trở lại thùng nhựa. Nửa bên người đã thối rữa, lộ ra xương trắng. Nửa bên còn lại lành lặn, cẩn thận áp vào chiếc áo mà Tạ Tự Bạch để lại.
Con ngươi đỏ tươi duy nhất đầy vẻ thờ ơ, chỉ khi ngửi thấy mùi hương còn sót lại của thanh niên, nó mới lộ ra một chút quyến luyến.
[Đing, kiểm tra phát hiện ra khu vực này đã sinh ra "Quỷ Vương" cấp A.]
Giọng nói điều khiển Tạ Tự Bạch trước đó lại vang lên, nhưng lại được phát ra dưới dạng loa phóng thanh, truyền đến một không gian khác.
Những người nghe thấy đều như thể sét đánh ngang tai, sắc mặt hoảng hốt.
[Phó bản [Khuyển Hại] đã được tạo ra, sắp tiến hành mở ra.]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro