🍀3. Khuyển Hại
Sảnh chờ của người chơi.
Âm thanh thông báo lạnh lẽo đã kết thúc từ lâu, nhưng đám đông bên dưới vẫn ồn ào nhốn nháo như thể sắp nổ tung.
"Phó bản cấp A, Boss cấp A? Lại còn là Quỷ Vương?? Đang đùa à!"
"Nghe nhầm rồi, chắc chắn là tôi nghe nhầm rồi."
"Tỉnh táo lại đi, làm sao tất cả mọi người ở đây đều nghe nhầm được?"
"Nhưng đó là Quỷ Vương cấp A! Kể từ khi trò chơi vô hạn bắt đầu đến nay, chúng ta mới chỉ gặp Quỷ Vương cấp A một lần, hậu quả là..."
Không ai dám nói tiếp.
Nỗi sợ hãi không nói nên lời lan rộng trong lòng tất cả mọi người.
Khoảng một năm trước, trò chơi vô hạn giáng xuống thế giới thực, mở màn là ba trăm triệu người bị kéo vào một quảng trường vô biên vô tận.
Nhìn quanh một lượt, loại người gì cũng có, không phân biệt chủng tộc, tuổi tác hay giới tính, bất kể đang ở thời gian và địa điểm nào, trong đám đông đang la hét thậm chí còn có cả thuyền trưởng tàu ngầm đang ở độ sâu hai ngàn năm trăm kilomet dưới đáy biển.
Bên tổ chức trò chơi thể hiện ra sức mạnh thần bí khó lường của mình, nhưng lại không xuất hiện trực diện.
Trên bầu trời bao la vô tận, chỉ có một cái bóng ma hình tròn giống như hố đen đang treo lơ lửng, lớn đến mức có thể che khuất cả bầu trời.
Khi bóng đen đó đến gần, từ trên cao nhìn xuống, tất cả mọi người đều đồng thời nhận được một thông tin chấn động.
— Trên toàn cầu có khoảng tám tỷ người, ba trăm triệu người bọn họ đã trở thành những người sống sót cuối cùng.
— Muốn chuộc mạng cho bảy tỷ bảy trăm triệu người còn lại, trở về thế giới thực, phải có người liên tục vượt ải lần đầu thành công [10] lần thử thách trong vòng ba năm, giành chiến thắng trong trò chơi này!
— Ngược lại, nếu cuối cùng không ai thành công, bọn họ sẽ bị giam cầm trong thế giới vô hạn này, vĩnh viễn không có hồi kết.
Ý nghĩa của từ "liên tục" rất dễ hiểu, không được bỏ qua, không được thất bại giữa chừng.
"Vượt ải lần đầu" tức là tham gia vào mỗi một lần thử thách được tạo ra lần đầu tiên, chỉ cần vượt qua được, đều có thể được tính là [1] lần.
Nhưng những người chơi lúc đó đều không thể nhận ra, hai từ này kết hợp lại với nhau có sức nặng đến nhường nào.
Đặc biệt là khi họ biết rằng, chết trong phó bản sẽ không thực sự chết, mà chỉ bị xóa sạch tất cả ký ức và điểm tích luỹ liên quan đến thử thách, tâm trạng lập tức từ ủ rũ chuyển sang vui mừng hớn hở, tự tin tăng vọt.
Thử thách không chết thì sợ cái gì?
Bọn họ có tới ba trăm triệu người, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết phó bản rồi, giành chiến thắng chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Cho đến khi phó bản Quỷ Vương cấp A [Nữ Gả Núi]* được mở ra.
[*Tên phó bản này tôi không biết để sao cho hợp lý mặc dù tôi hiểu ý nghĩa nó. Gốc là "Gả sơn nữ" ý chỉ một tập tục bên trung khi xưa nó hàm ý na ná ý tế thần, mà vị thần ở đây khả năng cao là sơn thần.]
Số người chơi tham gia vượt ải lần đầu: Hai trăm năm mươi bốn triệu ba trăm ba chục nghìn người.
Số người chơi vượt ải thành công: Một nghìn tám trăm sáu mươi bảy người.
Tỷ lệ sống sót chưa đến một phần một trăm nghìn!
Điều đáng sợ hơn nữa là, dù những phó bản trước đó có khó khăn đến đâu, thì sau khi kết thúc, tất cả những người chơi đã chết đều sẽ được hồi sinh.
Tuy nhiên, sau khi phó bản Quỷ Vương cấp A đó kết thúc, vậy mà lại có người chơi tự sát ngay tại sảnh chờ được cho là tuyệt đối an toàn!
Họ nhìn thấy ảo giác [Nữ Gả Núi] ở trong cơ thể mình, tự cầm dao rạch da, mổ bụng, vì quá đau đớn mà khiến lòng trắng mắt đầy những tia máu đỏ tươi dữ tợn, vừa nôn ra máu vừa lôi hết nội tạng của mình ra, điên cuồng gào thét cầu xin mọi người xác nhận.
"Nhìn xem! Cô ta ở đây, mau giúp tôi bắt lấy cô ta, nhanh lên!... Tại sao các người không nhìn thấy? Tại sao không cứu tôi?! Tôi sắp bị cô ta ăn thịt rồi!"
Sau đó, bọn họ hò reo trong vũng máu, nhảy múa tưng bừng, vừa khóc vừa cười, đã hoàn toàn điên cuồng: "Hahaha... Tôi bắt được Nữ Gả Núi rồi, tôi vượt qua rồi! Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi... Haha huhuhu mẹ ơi..."
Người chơi sẽ không chết, vết thương có thể hồi phục, ký ức có thể xóa sạch.
Nhưng tổn thương tinh thần gây ra lại giống như giòi ăn sâu vào linh hồn, khiến con người ta trở thành kẻ điên.
Kể từ đó, không còn ai dám xem thường trò chơi sống chết liên quan đến toàn nhân loại này nữa, thậm chí có một nửa số người bị ám ảnh tâm lý quá lớn, sợ hãi đến mức từ bỏ hoàn toàn việc thử thách vượt ải lần đầu.
Còn phó bản Quỷ Vương cấp A, cũng trở thành cơn ác mộng không thể xóa nhòa trong lòng họ.
Không lâu sau, thông báo thử thách chính thức được đưa ra.
Những người chơi run rẩy mở thông tin thông báo trên giao diện trò chơi.
Khi nhìn thấy dòng chữ "Quỷ Vương cấp A" màu đỏ như máu kia, tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, chìm xuống đáy vực.
Có người chửi bới ầm ĩ, có người thì cam chịu.
Những người chơi cũ may mắn sống sót sau phó bản [Nữ Gả Núi] năm đó càng thêm suy sụp gào thét: "Không có điểm yếu, Quỷ Vương cấp A căn bản không thể nào có điểm yếu!"
"Đặc tính của Quỷ Vương cho phép chúng có thể triệu hồi ác quỷ không ngừng, chúng không biết đau đớn, thực lực mạnh mẽ, trong lòng ngoài thù hận ra thì chỉ có bản tính khát máu, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, gặp phải chúng ta chỉ có thể chạy trốn, hoặc là ngồi im chờ chết!"
Tuyệt vọng, bầu không khí ngột ngạt giống như cơn gió lạnh thổi đến từ vùng đất băng giá, tràn vào trái tim mỗi người chơi.
[ Dự kiến thời gian mở phó bản [Khuyển Hại] ]: 18:00 tối mai, kính mời quý vị đón chờ!]
Một dòng chữ máu hiện lên trên giao diện trò chơi, hai chữ "đón chờ" cuối cùng hơi méo mó.
Ác ý nồng nặc ập vào mặt, như thể đang chế giễu kết cục của những con châu chấu đá xe như bọn họ.
.
.
.
Ngày hôm sau, Tạ Tự Bạch dậy từ rất sớm.
Tối qua ngủ khá muộn, không ngờ sáng dậy người không hề có chút khó chịu nào, ngược lại còn cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Tâm trạng Tạ Tự Bạch không khỏi vui vẻ, nhìn lên bầu trời, cả thế giới như trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, có một loại cảm giác rộng mở như thể đã giác ngộ rất rõ ràng.
Rửa mặt đơn giản, thu dọn gọn gàng, cậu xách cặp tài liệu và hộp thức ăn cho chó ra khỏi cửa.
Bầu trời sau cơn mưa giông trông trong xanh hơn mọi ngày, trời trong gió nhẹ, là một ngày đẹp trời.
Do thời gian còn sớm nên trên đường chỉ có lác đác vài người qua lại.
Tạ Tự Bạch chạy chậm một mạch đến đầu con hẻm nhỏ. Gạch đá ở đây gồ ghề, nước đọng không chảy vào cống được, khiến mặt đất ẩm ướt lầy lội.
Nghĩ thầm với bản tính ghét nước của mình, chắc hẳn cún con sẽ trốn trong ổ không chịu ra, định bụng vào sâu trong ngõ tìm, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng của .
Thân gầy gò, đứng nghiêm, đang thò cổ ra chăm chú nhìn về một hướng.
Bên phải là hướng Tạ Tự Bạch đi làm, bên trái là đường tan làm về nhà.
Nhưng Tạ Tự Bạch đi làm không đi đường này, khiến chú chó ngỡ rằng thanh niên sẽ chỉ xuất hiện từ phía bên trái.
Như thể tâm linh tương thông, Tạ Tự Bạch mỉm cười gọi to: "Bình An!"
Đôi tai lông xù của chú chó lập tức dựng đứng lên.
Nó quay đầu lại nhìn thấy Tạ Tự Bạch, có hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ thanh niên lại xuất hiện vào giờ này.
Ngay sau đó, cái đuôi vẫy nhanh vun vút thể hiện rõ sự vui vẻ trên mặt chú ta.
Quả nhiên là ẻm đang đợi cậu.
Trong lòng Tạ Tự Bạch cảm thấy ấm áp, không khỏi cong môi.
Cho đến khi chú chó vui mừng nghiêng người, để lộ ra những bóng đen đang bị che khuất.
Ban đầu cậu cứ tưởng là bóng của nó, nhưng nhìn số lượng phân nhánh, một, hai, ba... tổng cộng có sáu cái đầu!
Bước chân Tạ Tự Bạch khựng lại, đồng tử co rút.
"Gâu —!"
Chú chó đột nhiên sủa lên một tiếng rất lớn.
Nhân lúc Tạ Tự Bạch còn đang ngẩn người vì tiếng sủa, nó nhanh chóng giơ chân đá về phía đám bóng đen đang quấn lấy nhau.
Mấy cái bóng như bị va chạm, áp sát mặt đất bay ngược ra ngoài.
Tạ Tự Bạch sau khi hoàn hồn cũng phản ứng rất nhanh.
Cậu ba bước gộp làm hai chạy tới, không kịp nhìn kỹ xem đó là thứ gì đã ôm chầm lấy chú chó, nhìn chằm chằm vào nơi những cái bóng biến mất, sắc mặt khó coi: "Bình An, em không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Gâu- gừ ừ."
Chú chó dụi đầu vào ngực cậu, dường như đang an ủi thanh niên rằng nó không sao.
Nhưng nếu Tạ Tự Bạch cúi đầu xuống, sẽ nhìn thấy một khuôn mặt chó đầy chột dạ và căng thẳng của ẻm.
May là Tạ Tự Bạch không nhìn biểu cảm của nó.
— Cậu lựa chọn trực tiếp tiến lên.
"Bình An, đợi anh ở đây một chút."
Nếu là trước đây, Tạ Tự Bạch sẽ không lỗ mãng như vậy.
Nhưng Bình An sống ở đây, mà cậu sắp phải đi làm, nhất định phải giúp chú chó loại bỏ nguy hiểm trước.
Nhìn mấy cái bóng kia hành động nhanh nhẹn, vóc dáng nhỏ nhắn, chắc là thú hoang cỡ nhỏ.
Để phòng hờ, Tạ Tự Bạch nhặt một cây gậy nhựa trên mặt đất để phòng thân.
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng tiến về phía trước của thanh niên, chú chó sợ đến mức suýt chút nữa thì xù lông.
Nó vội vàng liên tục giải phóng hơi thở tạo áp lực đối với những hồn ma đang ẩn nấp trong ngõ sâu kia, hung dữ cảnh cáo chúng phải trốn cho kỹ, không được để thanh niên phát hiện ra một chút bất thường nào.
Lũ mèo chó nào dám cãi lời, thu lại nanh vuốt, co rúm lại thành một cục cỡ bằng cây nấm, nấp trong bóng cây râm mát và bóng râm của các tòa nhà, run rẩy cuống cuồng giả làm chim cút.
Khi Tạ Tự Bạch tìm kiếm mấy vòng mà không tìm thấy gì, cả hai bên đều thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng lẽ mình lại nhìn nhầm?" Tạ Tự Bạch vỗ trán.
Gần đây cậu hay nghi thần nghi quỷ, hay là cuối tuần đi khám bác sĩ xem sao.
Vì nấn ná mất thời gian, Tạ Tự Bạch thậm chí còn không kịp vuốt ve an ủi chú chó, chỉ kịp mở hộp thức ăn đặt bên cạnh ổ của nó rồi vội vàng chạy nhanh đến công ty.
Sau khi cậu đi, những hồn ma rụt rè thò đầu ra từ trong bóng tối, tò mò tiến lại gần hộp thức ăn đang tỏa ra mùi hương hấp dẫn kia.
Những con mèo hoang, chó hoang chết ở khu vực này, thức ăn ngon nhất cả đời chúng chính là thức ăn thừa trong thùng rác, trước giờ chưa từng thấy món nào ngon như thế.
Chúng không thể ăn trực tiếp, chỉ có thể hít hà mùi hương.
Tuy rằng cách ăn này sẽ khiến thức ăn trở nên vô vị như thạch cao, nhưng dù sao cũng có cái mà ăn.
Tiếc là con chó làm Vương của đám hồn ma không có ý định chia sẻ thức ăn.
"Grừ!" Đây là của tao, cút hết cho tao!
Một tiếng gầm gừ lạnh lùng như băng khiến tất cả lũ mèo chó sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Chú chó dùng đuôi bảo vệ hộp thức ăn, đợi đến khi đám hồn ma chạy sạch sẽ, mới khịt mũi hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ngửi ngửi, rồi quý trọng liếm láp.
Một tiếng sau.
Tạ Tự Bạch đến dưới lầu công ty, tiện đường ghé vào quán bên cạnh mua bữa sáng.
Chủ quán là một người phụ nữ trung niên mặt tròn trịa, do Tạ Tự Bạch thường xuyên đến quán bà ấy ăn nên hai người cũng quen mặt nhau.
Thấy thanh niên từ xa chạy tới, bà ấy thành thạo chọn mấy chiếc bánh quẩy vừa mới chiên xong, cho vào túi cùng với sữa đậu nành.
Đột nhiên mắt bà ấy sáng lên, kinh ngạc như phát hiện ra châu lục mới: "Thằng nhóc này hóa ra lại đẹp trai như vậy? Trước giờ sao dì không nhận ra nhỉ."
Sự kinh ngạc trong mắt bà chủ là thật, nhưng Tạ Tự Bạch cũng không nghĩ nhiều.
Gương mặt cậu ngày thường vẫn vậy, sáng nay soi gương cũng không thấy có gì khác lạ, cậu chỉ đó xem như lời chào hỏi thông thường, mỉm cười nói: "Có lẽ là tối qua ngủ ngon, nên trông có tinh thần hơn ạ."
"Hôm nay bà chủ cũng xinh đẹp như mọi ngày, sắc mặt rất tốt, bình thường dì dùng mỹ phẩm hiệu gì vậy ạ?"
Bà chủ xua tay: "Dì làm nghề ăn uống, bận từ sáng đến tối, người lúc nào cũng ám mùi dầu mỡ, làm gì dùng mỹ phẩm chứ, con cứ khéo nịnh dì."
Miệng bà ấy thì cằn nhằn, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ vui mừng, tay cầm đũa không ngừng, gắp thêm một chiếc bánh quẩy cho vào túi.
"Người trẻ tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút. Nhớ quảng cáo giúp dì đấy nhé."
Tạ Tự Bạch cũng không từ chối, cong mắt nhận lấy: "Cảm ơn bà chủ, nhất định phải làm rồi ạ."
Tạm biệt bà chủ tiệm, Tạ Tự Bạch trở về công ty chấm công đi làm.
Kết quả vừa bước vào cửa đã bị dọa cho giật mình.
Cậu đến cũng không tính là muộn, nhưng trên bàn làm việc đã chật kín người, ngã trái ngã phải nằm vật vờ trên bàn, cả người như tỏa ra luồng khí đen như sắp chết.
Tạ Tự Bạch có hơi sững sờ.
Cậu nhớ rõ hôm qua đồng nghiệp đều đã về nhà, sao bây giờ nhìn như thể đã tăng ca suốt đêm vậy?
"Tạ Tự Bạch! Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, không muốn sống nữa à?"
Nghe thấy tiếng gọi sốt ruột của đồng nghiệp bàn bên cạnh, Tạ Tự Bạch hoàn hồn.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo bản năng, cậu vẫn nhanh chóng làm ra hành động chính xác nhất lúc này — nhanh chóng ngồi vào chỗ làm của mình, làm theo mọi người mở phần mềm làm việc trên máy tính.
Ngay khi màn hình máy tính vừa sáng lên được vài giây, bỗng có một tiếng gào khiến người ta lạnh sống lưng vang vọng khắp khu vực làm việc, âm thanh lớn đến chói tai.
Chủ nhân của giọng nói cao to vạm vỡ, ước chừng cao ít nhất hai mét, trông rất dễ tạo áp lực cho người khác, bước chân dậm xuống sàn nhà như có gió, trong nháy mắt đã đi qua hơn nửa khu vực làm việc, lao thẳng về phía Tạ Tự Bạch.
"Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, vậy mà bây giờ mới tới, công ty tuyển cậu vào là để cậu ăn không ngồi rồi à!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro