Chương 7

Tin tốt là, Triệu Gia Hào tạm thời vẫn chưa "lòi đuôi" trước mặt chàng họa sĩ đáng yêu nhà mình.

Tin xấu là, Triệu Gia Hào nhìn tin nhắn Bành Lập Huân gửi cho mình, cảm giác muốn sụp đổ đến nơi.

Đầu tiên, vì truy đuổi không thành công mật danh ON, khiến nhiệm vụ của Triệu Gia Hào thất bại. Liên Minh cảm thấy thấy anh không đủ trình độ, muốn rút lại cấp bậc tay súng bắn tỉa át chủ bài của anh.

Thứ hai, một cây trong cặp súng lục anh mang theo đã biến mất, có thể đã bị mật danh ON lấy đi.

Sau một đêm gà bay chó sủa, sáng sớm ngày thứ hai đầu tuần, tất cả mọi người có mặt hôm qua đều được triệu tập đến trụ sở của Liên Minh.

"Việc này sao có thể trách anh ấy được?"

Lúc Triệu Gia Hào vội vã chạy đến, người anh em tốt ——— Bành Lập Huân đang bên trong phòng họp, bênh vực cho anh: "Nếu mật danh ON thực sự dễ bắt vậy tại sao lâu như vậy rồi Liên Minh vẫn bó tay chịu trói với cậu ta? Với lại các người cũng nên xem lại tinh tình báo của mình đi, mẹ bà mật danh ON rõ ràng là phụ nữ mà!"

Bành Lập Huân không chỉ lập luận chặt chẽ, mà nói năng còn rất hùng hồn, đại diện phát ngôn của Liên Minh bị cậu bật lại thì lắp bắp: "Tôi. . .Tôi biết tình cảm đồng đội giữa các cậu tốt, nhưng việc ELK thất bại là điều không thể chối cãi. Cho nên tiến hành giáng cấp cậu ấy cũng là đúng quy định."

"Các người đừng có ép người quá đáng!"

"Nếu vậy, tôi đề nghị đối xử công bằng, muốn phạt thì tất cả cùng chịu phạt." Tăng Kỳ ngồi một bên giơ tay: "Tối qua tại đó có ít nhất mười mấy người đều là các thành viên đứng đầu các tổ chức thuộc Liên Minh, bao gồm cả tôi, vậy mà không một ai chú ý đến mật danh ON, để chuyện như vậy xảy ra, bất kì ai ở đây cũng không tránh khỏi liên quan."

Tăng Kỳ nói xong, huých Từ Tiến Hách một cái, cậu vẫn còn đang dỗi vì chưa kịp ăn đồ ăn Tăng Kỳ làm cho mình đã bị gọi đi họp, nghe anh nói vậy, mặc kệ có nghe hiểu hay không cũng vẫn giơ tay ủng hộ Tăng Kỳ.

Bành Lập Huân hưởng ứng theo, Đường Hoa Ngọc cũng giơ tay.

Rất nhanh, tất cả thành viên có mặt trong phòng đều đứng về phía Triệu Gia Hào.

Lí lẽ không thắng được số đông.

"Chuyện là sao thế này?" Đương sự nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mắt, gãi gãi đầu.

Đúng vào lúc này, người ngồi ở vị trí trung tâm, ông lớn Đằng Tịnh của Liên Minh nãy giờ vẫn chưa mở miệng giờ lại hỏi.

"Làm sao mà cậu nhìn ra người kia là mật danh ON?"

Rất nhiều ánh mắt đều tập trung lên người Triệu Gia Hào, tất cả đều rất hiếu kì ——— một mật danh ON luôn có cách để giấu mình khỏi tai mắt của nhiều chỉ huy cấp cao của Liên Minh như vậy, sao có thể bị Triệu Gia Hào phát hiện ra được.

Triệu Gia Hào nghĩ đến cảnh phải kể lại việc mình bị cưỡng hôn tối qua cho nhiều người trước mặt nghe, lại bất giác cảm thấy hơi xấu hổ.

"Đừng lo, báo cáo nhiệm vụ của cậu đều có mỗi người ở đây lo một phần cho rồi." Đằng Tịnh tinh tế giải thích: "Điều chúng tôi muốn biết là, làm cách nào cậu có thể xác nhận đó là mật danh ON, mà không phải là kẻ thù khác của cậu ta?"

Triệu Gia Hào rất muốn tìm một chỗ nào đó để chui vào.

"Thì là, trực giác. Hơn nữa, tôi là người của Liên Minh, nếu không phải mật danh ON, người nọ hoàn toàn không cần phải. . .Cố ý làm rơi son môi vào bồn rửa mặt để thu hút sự chú ý của tôi. Cũng không thể là vì. . ." Triệu Gia Hào vừa nghĩ vừa xấu hổ khó nói.

"Cũng không thể là vì nổi máu dê với ELK của chúng ta đâu nhỉ. . ." Bành Lập Huân đâm một dao: "Xem ra mấy người vẫn có tí tác dụng, chí ít vụ 'thích cún trắng' kia là thích thật."

"Nhưng cậu là át chủ bài của Liên Minh, tin tức và thân phận của cậu đều là tuyệt mật, tôi không đồng ý với giải thích mật danh ON chọn cậu chỉ vì để khiêu chiến với Liên Minh. Tôi cho rằng cậu ta làm vậy là vì cậu có tầm quan trọng nhất định đối với cậu ta, cho nên cậu ta mới cố ý dẫn dụ cậu đi xa khỏi hiện trường hỗn loạn."

"Ý ông là gì?" Triệu Gia Hào đã nhận ra có gì đó không đúng trong cách nói của Đằng Tịnh.

Đằng Tịnh không những không trả lời, mà còn tiếp tục sai người bật đoạn camera ghi hình lên.

Trong hình, là cảnh mật danh ON dễ dàng bế công chúa Triệu Gia Hào vào lòng, một cước đá văng cửa quán cafe, sau khi đặt anh xuống sofa, cậu ta lấy súng lục đặc chế của Triệu Gia Hào để uy hiếp nhân viên quán. Kế tiếp lấy điện thoại Triệu Gia Hào, mở khóa gửi tin nhắn. Lúc rời đi thậm chí còn không quên khoác áo cho Triệu Gia Hào.

Triệu Gia Hào tan vỡ.

Anh nhìn đoạn băng ghi hình, sự che chở và bảo vệ mật danh ON dành cho anh quá đỗi quen thuộc, cùng với thói quen sau khi đặt anh xuống sofa, rồi dùng tay vỗ vỗ vai anh, tất cả đều chỉ rõ với Triệu Gia Hào ——— mật danh ON, dường như chính là người chồng sớm chiều ở chung với anh nhiều năm.

Lạc Văn Tuấn, chính là ON.

Trong nháy mắt, trong lòng Triệu Gia Hào cuộn trào trăm mối cảm xúc, nhưng bất kể là gì thì cũng đều có thể xé toạc anh ra trong tức khắc. Anh nắm chặt lòng bàn tay bản thân, lấy đau đớn là lý do để bản thân gắng gượng.

Thực chất ngay vừa rồi Triệu Gia Hào cũng chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, nhưng khi cảm giác được tình thế nguy hiểm trước mắt, một lần nữa anh lại theo bản năng mà đứng ra che chở Lạc Văn Tuấn.

"Tôi không biết cô ta." Triệu Gia Hào mỉm cười, lạnh lùng đáp lời: "Các người cũng biết, tôi đã kết hôn. Đối phương cũng là đàn ông."

Người hiểu anh sẽ biết, lúc này Triệu Gia Hào gần như đã bước vào trạng thái phòng bị, bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng ra chỉa vào gáy một ai đó.

Đằng Tịnh quan sát anh hồi lâu, không nói không rằng, tiếp tục chiếu tiếp các hình ảnh lên màn hình lớn, mọi người lập tức trở nên xôn xao.

"Ngày hôm qua các cột nhà chính trong quán bar đều bị cài thuốc nổ."

"Tuy không biết vì sao mật danh ON lại không kích nổ, nhưng sự tồn tại của hắn hiện tại chắc chắn chính là mối hiểm họa khổng lồ đe dọa đến cả quốc gia và mạng sống của người dân."

"Hiện tại, tôi đứng ra đại diện cho Liên Minh, ban bố lệnh truy nã cấp S: Trừ khử mật danh ON."

Triệu Gia Hào rét run cả người, mọi thứ xung quanh dường như trở thành tạp âm trong thế giới của anh.

Anh không biết bản thân đã rời khỏi trụ sở bằng cách nào, không biết mình làm sao mà về được tới nhà, cũng không biết bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt với Lạc Văn Tuấn.

Anh chỉ biết, Đằng Tịnh nói với anh đây là cơ hội "lấy công chuộc tội" tốt nhất.

Anh chỉ biết, lúc anh trở về nhà, Lạc Văn Tuấn và Hảo Gia, Âu Tạp vẫn ở đó chờ đón anh.

Anh chỉ biết, anh dùng khẩu súng lục còn lại chỉa về phía Lạc Văn Tuấn đang muốn tiến tới hôn mình, phút giây ấy, nước mắt anh đã không kìm được mà tuôn rơi.

"Đùa giỡn anh rất vui phải không? Lạc Văn Tuấn." Triệu Gia Hào đau đớn lau nước mắt, từng giọt từng giọt nặng nề rơi trên sàn nhà.

Thế nhưng vẻ mặt và giọng điệu của anh lại bình thản đến đáng sợ, nhìn không ra bất kì cảm xúc nào, giống như một hồi khổ hình không tiếng động.

"Hay anh phải gọi em là, mật danh ON?"

Hết chương 7.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lpl#onelk