GIAM CẦM (Phiên ngoại H)
Mọi chuyện xảy ra như một lẽ đương nhiên.
Quần áo Vương Nhất Bác bị rượu đỏ tưới ướt nhẹp không thể mặc được nữa, Tiêu Chiến vậy mà tự tay cởi ra cho hắn.
Lúc ấy hắn để ý quần áo mà Tiêu Chiến đang mặc kia đem lại hương vị thân thuộc. Thân thể chặt chẽ dán sát, áo sơ mi trắng khiến cho hai người tựa như đang hòa vào nhau.
Tiêu Chiến nửa quỳ ngẩng đầu hôn hắn. Nụ hôn này mang theo mười phần hung hãn, hai người đều dùng hết sức mà bộc phát, như muốn nuốt trọn cả đối phương.
Trong miệng tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt mơ hồ, cộng với mùi rượu còn sót lại. Mỗi một hương vị đều khiến Vương Nhất Bác mê muội.
Tay trái của hắn thăm dò vào trong quần áo Tiêu Chiến, từ từ dời xuống, đường cong mà hắn ngày đêm mơ tưởng đang hoàn toàn bại lộ trước mặt, chỉ nhìn một thoáng đã khiến nửa thân dưới hắn căng lên.
Thiếu tướng khi say có hơi kịch liệt, lại có chút không chịu thua. Nhấc tay gạt đi bàn tay đang to gan làm càn kia, Tiêu Chiến uy hiếp hắn "Bàn tay này muốn bị phế?".
Chỉ là dưới hoàn cảnh này lại không có chút xíu uy hiếp nào. Vương Nhất Bác tự cho thế là tình thú, cười khẽ, thành thật mặc cho anh thao túng.
Tiêu Chiến vô cùng nghiêm túc nói: "Bây giờ đến lượt anh." Lưu loát cởi bỏ quần Vương Nhất Bác.
Nhưng tư thế này quả thực không tiện, Vương Nhất Bác bị khóa nửa ngồi dưới đất không động được, anh lại không thật sự muốn phản công, cắn môi ngây ngốc xoắn xuýt trong chốc lát, vị ngồi phía dưới cuối cùng không nhịn nổi mở miệng: "Anh ngồi lên trên."
Lúc này không còn cách nào khác, Tiêu Chiến thỏa hiệp. Anh dứt khoát ngồi lên, vòng lấy cổ Vương Nhất Bác, cả người dựa vào người hắn, tùy ý hắn khuếch trương cho mình.
Vương Nhất Bác trước đó bị khiêu khích một trận đến mức không kìm nén được, được cho phép liền không giữ chừng mực nữa, vân vê nhào nặn sau đó trực tiếp chen vào hai ngón tay.
Đột nhiên bị xâm nhập không khỏi làm anh nhíu mày. "Nhẹ một chút."
Tiêu Chiến khe khẽ kêu đau, sắc mặt càng thêm phiếm hồng.
Say trong men rượu càng làm cho cảm giác đau thêm rề rà, Vương Nhất Bác nghe trong giọng anh muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, liền không chút do dự lại tiến thêm một ngón, nhẹ nhàng thăm dò sâu vào mật địa.
"Muộn rồi."
Môi hắn dán tai Tiêu Chiến tai, hỏi:
"Ngoại trừ em ra, còn có nam nhân nào khác chạm vào anh hay không?"
Thật ra cửa huyệt Tiêu Chiến chặt chẽ, rõ ràng đã lâu chưa hề bị ai khai khẩn qua. Nhưng hắn vẫn muốn hỏi.
Hắn muốn biết, mình là người duy nhất của anh.
Vampire giỏi nhất là mê hoặc nhân tâm.
Chất giọng trầm thấp thì thầm giống như lướt nhẹ qua lòng Tiêu Chiến khiến anh ngứa ngáy, eo anh mềm nhũn, vùi vào lồng ngực Vương Nhất Bác.
"Bọn họ cũng không dám. Chỉ có em dám." Âm mũi Tiêu Chiến nghèn nghẹn.
"Vương Nhất Bác, thượng anh."
Vương Nhất Bác vô cùng hài lòng.
Rút ngón tay ra, vỗ vỗ khe mông Tiêu Chiến, để anh ngồi xuống. Tính khí kích thước kinh người của hắn đã sớm vận sức chờ phát động,
Tiêu Chiến chỉ có thể vịn bả vai hắn, từng chút từng chút bao bọc đưa nó tiến vào thân thể.
"Không. Ra ngoài. Thật lớn."
Bởi vì kích thích to lớn dưới thân, ngón chân Tiêu Chiến mãnh liệt cuộn lại, nước mắt sinh lý chảy ra, lắc đầu cự tuyệt.
Lần đầu tiên thử nghiệm tư thế ngồi cưỡi độ khó không nhỏ, nhưng đã lâu không ân ái khiến hắn có biết bao mơ tưởng, Vương Nhất Bác sao có thể tuỳ tiện buông tha, thong thả mà kiên định đem anh lấp đầy.
Tiêu Chiến có thể rõ ràng cảm nhận được Vương Nhất Bác chưa vào hết, anh nếm trải cảm giác dạt dào mà thân thể này đã từng quen thuộc, mềm nhuyễn thở dốc.
"Động eo một chút." Vương Nhất Bác lên tiếng chỉ thị.
Tiêu Chiến dùng tay chống đỡ bụng hắn, cả người run run, hai cỗ thân thể không chút khe hở dán vào, phát ra tiếng nước dinh dính.
Khoái cảm dần dần tích lũy trong người, đang chực chờ giây phút bùng phát.
Anh tìm được niềm vui thú khi nắm tiết tấu chủ đạo, tận lực tránh đi điểm mẫn cảm của mình, mỗi lần nhấp lên phía sau luôn cố ý mạnh mẽ xoắn lấy tính khí Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhịn không được hít sâu một hơi, không để cho mình lúc này bị tước vũ khí đầu hàng.
Nhận ra trò mèo nho nhỏ ấy, hắn đỡ lấy eo Tiêu Chiến, tìm đúng thời cơ dùng sức đỉnh vào, thẳng vào vị trí bí hiểm.
Vẽ ra một đường cực sâu, Tiêu Chiến không còn chống đỡ, nằm sấp trên người hắn, bật ra tiếng rên rỉ.
Vương Nhất Bác không hề cho anh cơ hội phản kích, tần suất đột nhiên tăng nhanh.
Hậu huyệt anh tê dại mềm nhuyễn, khoái cảm từ đuôi xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu, bị thúc làm cho nói không ra lời.
Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình đang còn lỏng lẻo lúc này cũng bị vận động kịch liệt làm cho đổ sụp xuống, nửa kín nửa hở khoác lên người, phối hợp với gương mặt phấn hồng của anh, hiện ra vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa chào mời.
Như thể kết hợp những tinh túy của đóa hồng đỏ thắm và trắng tinh khôi.
Vương Nhất Bác một tay nắm cánh tay trái của Tiêu Chiến, kéo anh đến trước mặt, bờ môi chạm vào bên trên đầu vai mượt mà đang lộ ra của anh.
Tiêu Chiến chịu không nổi loại trêu chọc ngọt ngào tình thú này, thật sự quá mức giày vò.
Anh né tránh sang một bên, khiến cho toàn bộ cần cổ thon dài bại lộ dưới mắt kẻ săn mồi.
"Thiếu tướng, có thể chứ? Em muốn."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm ấn ký vẫn chưa tan nơi vết cắn kia, mở miệng dò hỏi.
Vượt ngoài dự liệu của hắn, Tiêu Chiến không hề cự tuyệt, ngược lại chủ động tiến lên trước, nhẹ nhàng gật đầu.
Sự chần chờ lúc này đối lập hoàn toàn với dáng vẻ hung ác xưa nay của Vampire, hắn dán vào chỗ kia vờn quanh, dịch thể lưu lại một mảnh lạnh buốt.
"Đây là phần thưởng dành cho em."
Tay Tiêu Chiến xuyên qua sợi tóc đen nhánh khẽ cuộn lại, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Đừng gọi anh là thiếu tướng."
Vương Nhất Bác không chút do dự, thuần thục dùng sức cắn nát.
Tính khí nóng như lửa vẫn còn cứng rắn lưu lại trong cơ thể anh, khoái cảm đồng thời trên dưới như muốn đem người thiêu đốt.
"Tiêu Chiến. Tiêu Chiến của em."
Hoàn toàn văn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro