Chương 115
"Lời trước không ăn nhập với lời sau, đã mười năm không qua lại với Tô phủ, Tô Ngự sử làm sao có thể kịp thời biết tin phụ thân qua đời?" Chu Trạch Vi nói: "Thập Tam ngươi với Tô Ngự sử giao tình rất thân thiết, nóng lòng cứu hắn, điều này bản vương hiểu. Nhưng ngươi không thể vì cứu người mà làm chứng giả, ta nghĩ ngươi thương bệnh chưa khỏi, tạm không tính toán với ngươi, ngươi nếu còn ngang ngược, đừng trách ta trừng phạt nặng cả ngươi."
Chu Nam Tiện nói: "Hoàng huynh cho rằng bản vương làm chứng giả, là vì vụ án này còn chưa sáng tỏ. Bản vương dù là người trong quân ngũ, cũng biết xét án định tội cần có nhân chứng vật chứng đầy đủ. Bây giờ Tô Uyển và Khâu sử thừa Thái bộc tự còn đang trên đường lên kinh thành. Hoàng huynh chỉ dựa vào vài vật kiện do trình lên mà muốn phạt nặng một Ngự sử Tứ phẩm, e rằng không hợp lý."
Hắn nói đến đây, khẽ ngừng lại một chút, đột nhiên ôm quyền chắp tay cúi người với Chu Trạch Vi một cái: "Hoàng huynh không bằng đợi thêm vài ngày, đợi Tô Uyển và Khâu sử thừa lên kinh thành. Đến lúc đó nếu vẫn chứng minh Tô Ngự sử có tội xúi giục chiều chuộng, hoàng đệ cam lòng cùng nàng ta chịu phạt."
Lúc hoàng hôn giờ Tuất (từ 7 - 9 giờ tối), đại điện u tối, Chu Trạch Vi cách ánh đèn lờ mờ nhìn về phía Chu Nam Tiện, chốc lát chỉ nói: "Người đâu, thắp thêm vài ngọn đèn cho bản vương."
Kẻ sĩ sau ba ngày xa cách, thì nên lau mắt mà nhìn.
(*Không nên giữ mãi cách nhìn cũ, mà phải công nhận sự thay đổi, tiến bộ của người khác.)
Chu Trạch Vi thực ra biết Thập Tam đệ này của hắn tâm tư sáng suốt hơn cả người khác, nhưng hắn từ nhỏ nhận được sự yêu chiều quá mức, dù chân thành thẳng thắn, lại không nguyện trực diện với sự u ám đằng sau Hoàng quyền hiển hách này.
Đều nói cứng quá dễ gãy, Chu Trạch Vi vốn tưởng rằng Chu Nam Tiện trải qua kiếp nạn này, cho dù không nhất quyết không gượng dậy nổi, thế nào cũng phải mất hơn nửa năm mới hồi phục lại. Không ngờ mới chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, Thập Tam đệ này của hắn, từ trước đến nay một mực thẳng tính, không những nảy sinh ra nhiều tâm cơ phức tạp này, thế mà còn có thể mạnh mẽ đè nén sự căm hận đối với mình, trở nên biết co biết duỗi rồi.
Là vì Tô Thời Vũ này sao?
Chu Trạch Vi nghĩ, nếu Thập Tam vẫn là Thập Tam của ngày trước, tạm thời không lấy mạng hắn thật cũng không sao. Nhưng hắn bây giờ đã muốn tính kế, đã muốn mưu lược, thì chính là kình địch, là đối thủ, là đối với bản thân mà nói, người nhất định phải giết.
Nốt chu sa giữa mày phát ra vẻ khát máu, Chu Trạch Vi thần sắc nghiêm lại: "Cưỡng từ đoạt lý. Vụ án này liên lụy rộng, Thái bộc tự khanh, Binh bộ Viên ngoại lang đều có thể làm chứng, nào có chuyện nói không có nhân chứng? Ngươi có biết hai quan viên Thái bộc tự bị Tô Tấn vu hãm ngày mai sẽ bị lưu đày đến Lũng Tây không? Ngươi bảo bản vương đợi, đợi cái gì? Đợi Tô Thời Vũ vu oan cho người cần vu oan, cứu người cần cứu rồi, rồi lại làm giả chứng cứ đến trước mặt bản vương để tự chứng minh bản thân trong sạch sao?"
Nói đến đây, Chu Trạch Vi không nhìn Chu Nam Tiện nữa, lớn tiếng phân phó: "Người đâu! Bắt Thiêm Đô Ngự sử Tô Tấn và Thập Tam Điện hạ Chu Nam Tiện, người bao che tội hành cho nàng ta, cùng nhau——"
Lời chưa nói xong, cửa Phụng Thiên điện bỗng bị đẩy ra.
Mặt trời lặn về tây, Liễu Triều Minh đứng trong tia tà dương cuối cùng lúc hoàng hôn, ánh mắt lướt qua trong điện, lạnh lùng lên tiếng nói: "Bản quan nghe nói Thất Điện hạ bắt người của Đô sát viện ta, đặc biệt đến hỏi Điện hạ, người này rốt cuộc đã phạm tội gì?"
Thần sắc Chu Trạch Vi càng thêm âm u: "Lúc Hình bộ bắt người, Liễu đại nhân cũng có mặt, thế mà không biết Tô Tấn lợi dụng chức vụ, vu oan giá họa cho hai quan viên vô tội của Thái bộc tự, để giúp cứu mệnh ân nhân của muội muội nàng ta Tô Uyển thoát tội sao?"
"Nếu như Điện hạ nói đến Tô Uyển trong lời mình là Tô Uyển của Tô phủ Khỉ Châu," Liễu Triều Minh bước qua ngưỡng cửa, tiến vào trong điện, "thì bản quan có thể chứng minh rằng Tô Ngự sử không hề biết chuyện tiểu muội của nàng ta lên kinh thành."
Hắn vừa nói vừa gọi một tiếng: "Ngôn Tu."
Chốc lát sau, Ngôn Tu liền từ ngoài Phụng Thiên điện bưng một cái khay đi đến. Trên khay ngoài vài phong thư cũ ra, còn có một tờ trạng chỉ.
Liễu Triều Minh nói: "Lão gia Tô phủ Khỉ Châu là bạn cũ của Văn Viễn hầu, những năm này thường xuyên thư từ qua lại với Văn Viễn hầu. Thất Điện hạ nếu xem những phong thư này thì sẽ biết, Tô Ngự sử từ mười năm trước rời nhà, quả thật chưa từng liên lạc với người trong Tô phủ, ngay cả cận cảnh của nàng ta, lão gia nhà họ Tô cũng là từ chỗ Văn Viễn hầu biết được.
"Năm ngoái vào thu, trong phong thư cuối cùng, Tô lão gia nói sức khỏe ngày càng tệ, ngày ra đi không còn xa nữa. Văn Viễn hầu nhận được thư này, nhờ bản quan hỏi thăm, lúc này mới biết lão gia nhà họ Tô đã qua đời vào đầu đông. Sau đó bản quan chuyển lời này cho Tô Ngự sử, nàng ta mới viết gia thư an ủi. Mười năm thời gian, Tô phủ biến thiên ra sao nàng ta không biết, người trong nhà thêm bớt ra sao nàng ta cũng không biết, lẽ nào chỉ dựa vào một phong gia thư gửi về Tô phủ, Thất Điện hạ liền muốn vu khống người của Đô sát viện ta lạm dụng quyền lực mưu lợi riêng sao?"
"Chính là như vậy." Chu Nam Tiện nói: "Tô Ngự sử sau khi giao gia thư cho bản vương, cũng từng nói rõ không biết Tô phủ bây giờ có bao nhiêu người, muốn nhờ thân binh của bản vương hỏi thăm kỹ lưỡng. Lời này bản vương không thay đổi, chuyển cáo cho thân binh đó. Hoàng huynh đã nhận được gia thư của Tô Ngự sử rồi, chắc hẳn thân binh của bản vương cũng đang trên đường về kinh thành. Hoàng huynh đợi hắn về kinh thành, sai hắn hỏi qua thì sẽ biết."
Chu Nam Tiện biết, Chu Trạch Vi đã nhận được gia thư của Tô Tấn rồi, vậy thì thân binh gửi thư này nhất định đã gặp bất trắc, nhưng cũng chính vì thế, âm mưu vu hãm Tô Tấn của Chu Trạch Vi mới có sơ hở.
Chu Nam Tiện nói tiếp: "Gia thư của Tô Ngự sử, bản vương đã xem qua, bên trong chỉ nhắc đến một mình Tô lão gia. Còn về tiểu thư nhà họ Tô này, nàng ta đã nhận được thư của Tô Ngự sử quyết định lên kinh thành, chắc hẳn đã gặp qua thân binh của bản vương, và hỏi thăm qua cận cảnh của Tô Ngự sử. Lời nói của một mình nàng ta cuối cùng cũng không làm bằng chứng được, Hoàng huynh có thể đợi thân binh của bản vương về kinh thành rồi, sai hai người đối chất, xem xem rốt cuộc Tô Ngự sử có xúi giục chiều chuộng không, hay là chuyện này căn bản chỉ là một sự hiểu lầm, là tiểu thư nhà họ Tô trong lúc tình thế cấp bách chỉ nhắc đến tên Tô Ngự sử, liền bị kẻ hữu tâm mượn cớ để làm to chuyện."
Cuối cùng Liễu Triều Minh nói: "Lỡ Thất Điện hạ không tin bản quan và Thập Tam Điện hạ, cũng không sao, ở đây còn có một bản chứng từ do Văn Viễn hầu tự tay viết, Thất Điện hạ lẽ nào lại không tin Văn Viễn hầu."
Tề Bá Viễn dù đã sớm trí sĩ, nhưng hắn là người duy nhất còn sống trong ba vị mưu sĩ bên cạnh Chu Cảnh Nguyên ngày trước, thân phận không phải người thường có thể so sánh, Chu Trạch Vi cho dù có nắm đại quyền trong tay đến mấy, cũng không dám không nể mặt Tề Bá Viễn này.
Chuyện đã đến nước này, xem ra hôm nay cũng chỉ có thể tha cho Tô Tấn một lần.
Ánh mắt Chu Trạch Vi lướt qua trong điện, từ Chu Nam Tiện đến Liễu Triều Minh cuối cùng dừng lại trên người Tô Tấn.
Hắn mới không tin Tô Tấn chỉ là một con riêng của Tô phủ Khỉ Châu. Hình vẽ hai công tử khác của lão gia nhà họ Tô hắn đã sớm xem qua rồi, không có chút nào giống với Tô Tấn, hơn nữa hai người đó tài văn chương kém cỏi, ngay cả Tú tài cũng chưa từng đỗ, làm sao có thể có một huynh đệ tài hoa kinh diễm như vậy? Đã có, Tô phủ lại vì sao phải đuổi Tô Tấn đi chứ?
Hắn vẫn luôn cảm thấy thân phận của Tô Tấn đáng ngờ, nhưng vẫn luôn không thể tra ra gì. Nhưng sau vụ án hôm nay, nghi ngờ trong lòng hắn càng sâu sắc hơn.
Chu Nam Tiện và Liễu Triều Minh thì cũng đành, cả hai người họ từ khi Tô Tấn nhập sĩ (làm quan) đã chiếu cố nàng ta rất nhiều.
Nhưng Tô Thời Vũ này rốt cuộc là ai? Thế mà có thể được Mạnh lão Ngự sử và Văn Viễn hầu đồng thời chiếu cố đến mức này.
Chu Trạch Vi đột nhiên cảm thấy mình đã chạm đến rìa của một bí mật to lớn. Hắn chỉ cần thuận theo manh mối, theo quan hệ giữa Tô Tấn với Mạnh Lương và Tề Bá Viễn điều tra sâu hơn, liền có thể nắm được một nhược điểm chí mạng. Một nhược điểm đủ sức lấy mạng Tô Tấn, lấy mạng Chu Nam Tiện, thậm chí còn có thể khiến Liễu Triều Minh nguyên khí đại thương.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Trạch Vi đột nhiên không hề tức giận nữa. Hắn cười cười, ôn tồn nói: "Chưa nói đến Văn Viễn hầu, lần này Tô Ngự sử có Thập Tam và Liễu đại nhân đồng thời bảo lãnh, bản vương làm gì còn gì không tin tưởng được nữa chứ? Xem ra vụ án này quả thực là bản vương xử lý quá vội vàng rồi. Tô Ngự sử, ngươi đứng dậy đi."
Tô Tấn vừa nãy bị tạt tử kẹp ngón tay, bây giờ dù có thuyên giảm, nhưng cơn đau thấu tim ở mười ngón tay vẫn chưa nguôi.
Nàng dùng đầu ngón tay chống xuống đất, từ từ đứng dậy, trán đã đầm đìa mồ hôi, nhưng còn chưa kịp thở một hơi, chỉ nghe Chu Trạch Vi lại nói: "Tội danh dĩ quyền mưu tư này của ngươi quả thực là một sự hiểu lầm, bản vương sẽ không truy cứu nữa. Nhưng số ngựa triều đình tổn thất quả thực có liên quan không thể tách rời với ngươi. Nếu đặt vào lúc bình thường thì cũng không sao, bây giờ Bắc Cương sắp sửa có chiến tranh, Tây Bắc, Lĩnh Nam cũng có động loạn, chính là lúc cần dùng ngựa.
"Tô Ngự sử vốn luôn cần mẫn, bản vương không muốn phạt bổng lộc của ngươi để bù đắp tổn thất, hơn nữa phạt bổng lộc cũng không giải quyết được vấn đề. Tô Ngự sử túc trí đa mưu, không bằng ngươi thay bản vương nghĩ xem, có cách nào có thể nhanh chóng bù đắp số ngựa bị mất cho Bắc Đại doanh không?"
Trong điện trừ phe đảng Chu Trạch Vi, tổng cộng chỉ đứng có ba người, Tô Tấn, Chu Nam Tiện và Liễu Triều Minh.
Ngựa dân và ngựa quan của Đại Tùy đều có ghi chép, bình thường không thể điều động. Chu Trạch Vi lại không cho Tô Tấn dùng bổng lộc bù đắp sai lầm, vậy thì lời này của hắn, chỉ có thể là nói cho một người nghe.
Chu Nam Tiện trầm mặc một chút nói: "Mất bao nhiêu con ngựa?"
Chu Trạch Vi nói: "Binh bộ báo là mười chín con, nhưng bị thương bao nhiêu thì không biết rồi. Thập Tam ngươi đã từng dẫn binh, biết dùng ngựa lúc chiến tranh, có con bị thương tàn, có con bị bệnh đều không dùng được, nếu không làm lỡ chiến cuộc há chẳng phải được ít mất nhiều sao? Vì thế lần này hơn trăm con binh mã được điều động từ Quảng Tây đến, e rằng đều không thể dùng được nữa rồi."
Chu Nam Tiện nhàn nhạt nói: "Vậy thì xin Hoàng huynh nói rõ một con số cụ thể, số ngựa bị tổn thất này, toàn bộ do Nam Xương phủ của ta bồi thường."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro