Chương 154
Liễu Vân cùng Cung Thuyên cùng nhau tới sao?
Chu Nam Tiện đáp: "Bản vương đã biết." Hắn suy nghĩ một lát, rồi nói với Tô Tấn: "Có lẽ bọn Man tộc Xích Lực phía tây bắc lại có dị động, ta nhất định phải gặp hai người họ."
Tô Tấn gật đầu, tháo trâm ngọc xuống, thả mái tóc dài ra rồi vấn lại búi tóc, đội phát quan lên.
Chu Nam Tiện chỉnh lại vạt áo cho nàng, rồi mới bước tới đẩy cửa sảnh ra.
Bên ngoài sảnh, quỳ gối chỉ có La Tùng Đường và Vưu công công, Liễu Vân và Cung Thuyên vẫn còn chờ ở hành lang bên ngoài con đường nhỏ đầy hoa dành dành*.
(*hay còn có tên gọi khác là hoa chi tử)
Điều khiến Chu Nam Tiện lo lắng trong lòng kỳ thực là chiến sự phía tây bắc, nhưng phàm là chuyện gì cũng có thứ tự trước sau. Những người chờ đợi ngoài sảnh không ai không phải là đại quan tước vị Thượng thư Nhất phẩm. Đợi mời vài người vào trong sảnh, hắn nói với La Tùng Đường: "La Thượng thư, khanh nói trước đi."
Ai ngờ La Tùng Đường vừa đứng vững, ngẩng mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, 'bịch' một tiếng lại quỳ xuống.
Đất đầy mảnh vụn tách trà vỡ, nhưng bàn ghế án đài vẫn còn nguyên vẹn, điều này nói lên tách trà này không phải do vô ý làm đổ, mà là do Điện hạ cố ý ném vỡ.
Vưu công công bên ngoài cũng nhìn thấy đống sứ vỡ trên sàn, vội dặn nội thị vào dọn dẹp.
La Tùng Đường nhân cơ hội lại nhìn Tô Tấn một cái, đầy bụng ấm ức nghĩ thầm không biết vừa rồi nàng đã gây chuyện xui xẻo gì cho Điện hạ mà khiến Điện hạ giận dữ đến vậy. Dựa vào mối quan hệ giữa Tô Thị lang và Điện hạ, Điện hạ chắc chắn không nỡ trừng phạt nàng. Cơn giận dữ này e rằng lại phải do mình gánh chịu thay cho Tô đại nhân rồi.
Chu Nam Tiện thấy hắn nửa ngày không mở miệng, bực bội nói: "Cái miệng của khanh đẻ ra đằng nào thì cũng chỉ là đồ trang trí thôi, lấy kim tới bản vương đích thân khâu lại cho khanh nhé?"
La Tùng Đường nhịn không được nói: "Điện hạ, miệng đẻ ra, ngoài để nói ra, còn để ăn cơm nữa ạ." Lại thừa lúc Chu Nam Tiện thực sự đi tìm kim, hắn không chút úp mở dập đầu ba cái xuống đất tạ tội, rồi mới nói: "Bẩm Điện hạ, lão thần tới là vì chuyện Quốc sứ Quan Thiêm trở về nước."
Hắn nói đoạn, ngẩng mắt nhìn Chu Nam Tiện một cái nữa: "Lần trước hắn bị đám sơn phỉ kia làm kinh sợ, nói lần này muốn hồi trình vào ngày mùng tám tháng bảy, vì ngày này là một ngày đại cát đại lợi gì đó rất quan trọng của Quan Thiêm quốc họ."
Chu Nam Tiện khẽ nhíu mày: "Nhưng mùng tám tháng bảy cũng là ngày Đại xuất táng* của Đại Hoàng huynh và Hoàng tẩu."
(*nghi lễ đưa linh cữu ra mộ địa sau khi hoàn thành lăng mộ)
La Tùng Đường nói: "Ồ, cái này thì không sao. Lễ tiễn biệt hồi trình lần trước Thất vương tử đã làm rồi, không có lý nào làm lại lần nữa. Đến lúc đó chỉ cần phái một đại thần có danh vọng thay mặt Điện hạ tiễn đưa một đoạn là được."
Tiểu xuất táng là đưa linh cữu từ linh đường nơi đặt linh cữu đến quan tài, còn Đại xuất táng, là sau khi hoàng lăng xây xong, di chuyển linh cữu vào mộ huyệt trong hoàng lăng. Ngày đó do Hoàng đế hoặc Trữ quân dẫn đầu, thân thích tông thất đi theo sau, tiếp theo là ba vệ quân thân cận. Đại thần thì không có định số, phân người đi làm việc khác cũng là được.
Chu Nam Tiện hạ mặt xuống, thong thả hỏi: "Vậy theo ý kiến của La Thượng thư, nên phái ai đi thay mặt bản vương tiễn đưa vị sứ thần Quan Thiêm quốc này đây?"
La Tùng Đường cười làm lành: "Trong lòng Điện hạ chẳng phải đã có tính toán rồi sao? Chính là Tô Thị lang thích hợp nhất, người mà cuối năm nay sẽ đi thăm lại Quan Thiêm." Lại thừa lúc Chu Nam Tiện chưa nổi giận, hắn nói thêm một câu: "Lão thần đã nghĩ thay cho Điện hạ rồi. Gần đây quốc sự bận rộn, ngày mùng tám tháng bảy đó, lão thần là Đường quan Lễ bộ, đương nhiên phải cùng Lưu đại nhân Công bộ và những người khác chờ ở hoàng lăng. Vậy thì, sứ thần của Quan Thiêm sẽ do Tô đại nhân đi tiễn. Ngoài ra, Cung đại nhân phải lo việc quân, Tăng đại nhân đang vội vàng lập danh sách Thu tuyển tháng tám, đại thần tùy tùng trong Đại xuất táng có thể để Liễu đại nhân hoặc Thẩm đại nhân dẫn đầu. Không biết ý Điện hạ như thế nào?"
La Tùng Đường dù sao cũng là Thượng thư một bộ, một loạt sắp xếp đưa ra không có chỗ nào không thỏa đáng. Nhưng Chu Nam Tiện nghe thế nào cũng thấy không thuận tai, quở trách: "Lễ bộ của các khanh phụ trách việc ngoại giao, chọn một sứ thần đi thăm mà còn phải mượn người từ Hình bộ."
La Tùng Đường bĩu môi, ấm ức nói: "Bệ hạ đã điều hết nhân tài ưu tú cho Đô Sát Viện rồi. Tô Thị lang tuy là người của Hình bộ, nhưng trước đây dù sao cũng là Ngự sử, xuất thân Ngôn quan, người có năng lực thì làm nhiều thôi ạ." Lại nhìn sang Liễu Vân, muốn kéo một người ủng hộ: "Liễu đại nhân là bá nhạc* của Tô đại nhân, hiểu Tô đại nhân nhất. Liễu đại nhân khanh nói với Điện hạ xem, vị sứ thần đi thăm lại này, phải chăng ngoài Tô đại nhân đã không còn ai thích hợp hơn nữa."
(*người phát hiện và trọng dụng tài năng)
Liễu Vân liếc nhìn Tô Tấn một cái, không tiếp lời.
Chu Nam Tiện nói: "La Tùng Đường khanh ra ngoài đứng đi."
La Tùng Đường ngơ ngác, ý của Thái tử Điện hạ, đại khái là còn muốn suy tính kỹ hơn sao?
Cũng tốt, hắn cứ chờ.
Hắn lui ra ngoài điện, thầm nghĩ đứng không bằng quỳ, nói không bằng im lặng. Thế là vạt áo được vén lên, hắn quỳ thẳng tắp lại ở ngoài ngưỡng cửa.
Chu Nam Tiện nói: "Người đâu, đóng cửa lại cho bản vương."
Vì ở đây đang nghị sự trong Chi tử đường, quân thần không cần quá câu nệ lễ nghĩa. Vưu công công khi tới đóng cửa, Liễu Vân lại nhìn Tô Tấn một cái, nhẹ nhàng nói một câu: "Tô Thị lang đến sớm hơn."
Tô Tấn không chút động sắc đáp: "Vâng, ta tới trình tấu chương tổng hợp án kiện cả năm của Hình bộ cho Điện hạ."
Cung Thuyên giật mình: "Nhanh vậy đã chỉnh lý xong rồi sao?" Lại thở dài một tiếng: "Ôi, Binh bộ của lão phu làm sao tìm ra được những người có bút lực uyên bác, ghi nhớ tốt như Liễu Vân Thời Vũ đây chứ."
Liễu Vân lại nói: "Tổng hợp án tình đã chỉnh lý xong rồi, thì sai người đưa một bản đến Đô Sát Viện. Triệu Diễn cũng kịp kết thúc công việc nửa đầu năm trước khi vào thu."
Trách nhiệm giữa Tam pháp ti liên quan chặt chẽ đến nhau, nhiều việc quan trọng cần cùng nhau thực hiện.
Tô Tấn gật đầu nói: "Vâng, ta sẽ dựa vào nội dung tấu chương đang có trong tay, kịp thời viết thêm hai bản nữa trước phiên Đình nghị ngày mai, gửi đến Đô Sát Viện và Đại Lý Tự."
Chu Nam Tiện nghe vậy, sợ nàng lại thức khuya, liền nói: "Gian bên cạnh bút mực đầy đủ, đằng nào ta cũng nghị sự với Liễu Ngự sử và Cung Thượng thư ở đây, khanh vào đó viết không làm lỡ việc."
Tô Tấn tuân lệnh, cùng Chu Nam Tiện, Liễu Vân và Cung Thuyên cùng nhau hành lễ đáp lại, cầm án tông và tấu chương đi vào gian bên.
Chu Nam Tiện lúc này mới nhìn về phía Cung Thuyên và Liễu Vân, hỏi: "Hai vị đại nhân tới đây, phải chăng Tây Bắc xảy ra chuyện loạn lạc?"
Đại Tùy bên ngoài có tứ mối hiểm họa, đó là Bắc Lương ở biên giới phía bắc, Xích Lực ở tây bắc, Quan Thiêm ở Lĩnh Nam, và Uy khấu trên biển Đông.
Hiện nay triều đình đang trong thời kỳ hoàng quyền bất ổn, kẻ địch bên ngoài rình rập lợi dụng cơ hội chỉnh đốn binh mã tới xâm phạm. Trong đó, Bắc Lương do Tứ vương tử Chu Dục Thâm suất quân đối địch; phía biển Đông, là Thích Vô Cữu xuất chinh trên biển; còn Quan Thiêm quốc và giặc cướp Lĩnh Nam hợp nhất thành một đại quân, tuy bị La tướng quân đánh tan, nhưng La tướng quân cũng không may tử trận. May mắn là Quan Thiêm không biết nội tình Đại Tùy thiếu tướng lĩnh, thiếu soái, trong lòng còn nghĩ đối thủ cũ Mười Hai vương tử khiến họ nghe danh đã khiếp sợ vẫn còn đang nghỉ ngơi trong cung chưa ra đánh họ, thế là vội vàng phái sứ thần tới hòa giải, điều này mới có việc Tô Tấn phải đi thăm lại.
Xét theo cục diện hiện tại, Đại Tùy đã là nội ưu ngoại loạn. Nếu Xích Lực ở tây bắc lại gây loạn, chưa nói đến việc trong lãnh thổ Đại Tùy còn có thể tìm được vị tướng tài thứ hai nào có thể lĩnh binh đi tây bắc hay không, chỉ riêng đối với việc quân chính và dân chính mà nói, đều là không thể gánh vác nổi.
Tuy nhiên, sợ cái gì thì cái đó đến, quả nhiên Cung Thuyên nói: "Bẩm Điện hạ, sáng sớm nay nhận được cấp báo, Xích Lực quả thực có động thái chỉnh đốn binh mã rồi."
Ánh mắt Chu Nam Tiện trầm xuống.
Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy đây là chuyện sớm muộn.
Sau khi Đại Tùy lập triều, nhiều vấn đề do triều đại trước để lại chưa được giải quyết triệt để. Giang sơn vốn dĩ đã ẩn chứa nguy cơ chồng chất, thêm vào đó sau này lại thi hành chế độ phong phiên, các vương tử mỗi người chiếm cứ một phương, lại đa phần là những người tài năng đầy dã tâm, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến giữa nhau.
Giống như ngày hôm nay, mấy vị vương gia lợi hại còn chưa đánh nhau thì cơ bản đã chết và phế bỏ gần hết rồi. Việc không để kẻ địch bên ngoài lợi dụng lúc giang sơn nội loạn chia cắt để trục lợi đã là rất tốt rồi.
Nhưng hoàng quyền chấn động, ngay cả giặc cướp bên trong còn lợi dụng cơ hội làm loạn, kẻ địch bên ngoài há lại không thừa nước đục thả câu?
Chu Nam Tiện nói: "Thôi được, Xích Lực đã chỉnh đốn binh mã, chúng ta chỉ đành kịp thời ứng phó. Hai vị đại nhân đối với tướng soái xuất chinh, quân tư quân phí có ý kiến gì chưa?"
Cung Thuyên nói: "Bẩm Điện hạ, quân tư quân phí chỉ đành giao cho Thẩm Thanh Việt nghĩ cách, lão thần bên này đã nói với hắn rồi." Lại nói: "Còn về tướng soái xuất chinh, lão phu cùng Liễu đại nhân đã bàn bạc, ý kiến có chút khác biệt, xin Điện hạ quyết định sớm, định đoạt sớm."
Chu Nam Tiện gật đầu một cái, nhìn về phía Liễu Vân: "Liễu đại nhân ý muốn ai?"
"Mười Hai vương tử." Liễu Vân nói: "Trong triều tướng soái quá ít, trừ khi Thích Đô đốc hoặc Tứ vương tử có thể kịp thời chiến thắng trở về trước cuối thu, nếu không, nhân tuyển này chỉ có thể là Mười Hai vương tử."
Cung Thuyên nói: "Nỗi lo của lão phu là, vấn đề Quan Thiêm quốc bên kia vẫn chưa được giải quyết. Hiện tại Tô Thời Vũ tuy phải đi sứ, nhưng một khi đàm phán không ổn, Lĩnh Nam nhất định cần Mười Hai vương tử tọa trấn. Hơn nữa khí hậu Tây Bắc khắc nghiệt, địa thế hiểm trở, Mười Hai vương tử rốt cuộc chưa từng lĩnh binh ở Tây Bắc, đi tới đó chưa chắc đã thích hợp. Giá như La tướng quân còn sống thì tốt, hắn đi đó có thể đảm nhiệm."
Hắn nói đoạn, lại nhìn Chu Nam Tiện một cái, suy nghĩ một lát nói: "Kỳ thực còn có một nhân tuyển thích hợp nhất thực sự, chính là Thái tử Điện hạ ngài. Ngài đã từng lĩnh binh ở Tây Bắc, tài năng thống soái trong triều không ai không biết, nhưng ngài đi rồi, triều cục sẽ thế nào? Chính vì thế lão phu cảm thấy, chi bằng để Chu tướng quân đi."
Vị Chu tướng quân này, là biểu đệ của cố Hoàng hậu, Chu Tuân. Họ "Chu" này là do Cảnh Nguyên Đế đích thân ban tặng.
Năm khởi binh, Chu Tuân cũng từng lĩnh binh chinh chiến một phương, nhưng luôn giữ thái độ theo khuôn phép, không có chiến công hiển hách.
Chu Nam Tiện suy nghĩ một lát nói: "Nếu là chiến sự thông thường thì cũng được, nhưng ở Tây Bắc đó, Chu Tuân chưa chắc đã đảm nhiệm được."
"Vâng, lão phu cũng nghĩ như vậy." Cung Thuyên nói: "Nhưng Tây Bắc đó, chẳng phải còn có Mao Tác Phong làm Tham tướng sao? Triều đình trước tiên phái Chu tướng quân qua đó, hai người họ hợp lực, sao cũng có thể chống đỡ được một thời gian. Đợi Tứ vương tử Thích Đô đốc bên kia chiến thắng, hoặc Tô Thị lang giải quyết xong vấn đề Quan Thiêm, Mười Hai vương tử có thể chinh chiến, lại phái đi Tây Bắc cũng tốt."
Kỳ thực Mao Tác Phong hiện tại không ở Tây Bắc, mà đang trấn giữ ở An Khánh phủ cùng với Phượng Dương quân của Chu Trạch Vi.
Chuyện này Cung Thuyên nhất định biết, hắn nói như vậy, kỳ thực là nhắc nhở Chu Nam Tiện kịp thời giải quyết vấn đề Nam Xương quân và Phượng Dương quân, để Mao Tác Phong sớm trở về Tây Bắc.
Chu Nam Tiện đương nhiên cũng nghe hiểu, gật đầu một cái coi như đáp lại hắn, hỏi Liễu Vân: "Khanh nghĩ sao?"
Liễu Vân trầm mặc một lát, nói: "Thần tin Tô Thời Vũ."
Tin nàng đi sứ nhất định có thể giải quyết bang giao với Quan Thiêm quốc, vì vậy không cần phân Chu Kỳ Nhạc đi Lĩnh Nam để phòng bất trắc.
Chu Nam Tiện "ừm" một tiếng: "Bản vương cũng tin nàng." Dừng một chút, nói: "Vậy cứ quyết định như vậy đi. Đợi Thẩm Thanh Việt gom đủ quân tư quân phí, lập tức phái Chu Kỳ Nhạc xuất chinh Tây Bắc."
Cung Thuyên nhìn Chu Nam Tiện, rồi lại nhìn Liễu Vân, luôn cảm thấy hai câu nói cuối cùng của hai người họ dường như có chút kỳ lạ, nhưng hắn không nghe hiểu.
Hắn là người có tính cách thẳng thắn, quyết đoán. Thầm nghĩ đã chọn xong tướng soái xuất chinh, vậy thì các việc của Binh bộ cũng nên gấp rút chuẩn bị. Vì thế cũng không nghĩ nhiều, liền nói: "Thái tử Điện hạ là tài soái, quyết định đưa ra nhất định không sai. Việc này đã định rồi, lão phu xin trở về Binh bộ soạn công văn." Nói đoạn lại chắp tay hành lễ với Chu Nam Tiện và Liễu Vân, rồi lui ra ngoài sảnh. Nhìn La Tùng Đường vẫn còn quỳ ở ngoài ngưỡng cửa, hắn rất chu đáo kéo cửa lại giúp Thái tử Điện hạ.
Trong Chi tử đường lúc này chỉ còn lại Chu Nam Tiện và Liễu Vân hai người.
Liễu Vân vì phải chờ bản tổng hợp tấu chương của Tô Tấn chép lại một bản, nên không thể đi.
Chu Nam Tiện vì phải chờ Tô Tấn mang tấu chương và án tông ra, nên cũng không thể đi.
Hai người cứ thế cùng nhau đứng khoanh tay im lặng, không ai mở miệng nói một lời nào.
Một lát sau, hai người dường như nghĩ đến điều gì đó, mở miệng vừa định đồng thời lên tiếng, chợt nghe có người gõ cửa ngoài điện.
Người tới là hộ vệ Tần Tang của Chu Nam Tiện, hắn nói: "Điện hạ, cung Diên Hợp hình như có chuyện xảy ra rồi ạ."
Chủ vị của Diên Hợp cung chính là Phi tần Kỳ đang mang thai cốt nhục của Chu Trạch Vi.
Chu Nam Tiện nghe vậy liền nói: "Vào đây nói."
"Vâng." Tần Tang đẩy cửa vào nhà, rồi khép cửa lại. Nhìn thấy Liễu Vân cũng ở đó, hắn ngẩng mắt xin chỉ thị của Chu Nam Tiện.
Ban đầu Chu Trạch Vi phái thám tử đi Thục Trung dò la thân thế của Tô Tấn, dấu vết của thám tử đó chính là do Liễu Vân nói cho hắn biết. Nay hắn cũng dùng chuyện của Phi tần Kỳ để đối phó với Chu Trạch Vi, tự nhiên cũng không cần giấu Liễu Vân.
Chu Nam Tiện nói: "Không sao."
"Vâng." Tần Tang chắp tay: "Vừa rồi Phi tần Kỳ đau bụng, An Y chính liền mang theo dược liệu chạy tới. Không lâu sau Thất vương tử cũng vào cung, hình như... hôm nay sẽ giúp Phi tần Kỳ giục sinh."
Chu Nam Tiện nghe vậy lại sửng sốt. Chu Trạch Vi cùng Phi tần Kỳ tư thông là bí mật liên quan đến tính mạng, hắn cho dù có lo lắng cho đứa con này đến đâu, lúc này cũng nên tránh hiềm nghi, sao không ở yên trong phủ, vào cung làm gì?
Chu Nam Tiện hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Quả nhiên, Tần Tang đáp: "Còn có một chuyện kỳ lạ nữa." Hắn dừng một chút: "Vừa rồi người tới bẩm báo ti chức chuyện này là Cấm Vệ Quân tới không lâu, Dư mỹ nhân ở Đường Lê cung bên cạnh Diên Hợp cung đã theo tới. Vì nàng ta xưng có chuyện đại sự liên quan đến Tô Thị lang, muốn đích thân bẩm báo Thái tử Điện hạ, cho nên dọc đường đi không ai ngăn cản."
Liên quan đến Tô Thời Vũ?
Trong lòng Chu Nam Tiện đột nhiên có dự cảm chẳng lành, nói: "Cho nàng ta vào."
Không lâu sau, Dư mỹ nhân được truyền vào trong Chi tử đường. Nàng ta vốn nhút nhát, đợi Tần Tang đóng chặt cửa sảnh lại, đầu gối nàng ta mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, run rẩy nói: "Bẩm Thái tử Điện hạ, Thất vương tử sai tì thiếp mang một câu nói cho Điện hạ, là... liên quan đến Tô đại nhân."
"Thất vương tử hắn nói, hắn biết Thái tử Điện hạ muốn lập ai làm phi nhất rồi —— Tạ gia, A Vũ."
Vẻ mặt Chu Nam Tiện hoàn toàn lạnh lẽo xuống.
Cuối cùng vẫn bị Chu Trạch Vi biết được.
Cũng phải, ba tháng thời gian, mình cho dù có thể đích thân giết thám tử, có thể đoạt lấy tất cả chứng cứ trong tay hắn, nhưng lại không thể ngăn cản hắn trước đó đã viết thư báo tin thật cho Chu Trạch Vi.
Chu Nam Tiện nhàn nhạt hỏi một câu: "Khanh biết Chu Trạch Vi tại sao lại để khanh mang câu nói này cho bản vương không?"
"Bẩm Thái tử Điện hạ, ti thiếp, ti thiếp không biết ạ. Thất vương tử chỉ nói một câu như vậy không rõ nguyên do."
Chu Nam Tiện liền nói: "Tần Tang, khanh giam nàng ta lại, không được gặp bất kỳ người ngoài nào."
Dư mỹ nhân nghe vậy, kinh hoàng trợn to mắt, lệ châu không ngừng lăn xuống từ khóe mắt, môi run rẩy nhưng nói không nên lời.
Tần Tang tuân lệnh, đang định kéo Dư mỹ nhân đi, lúc này, Liễu Vân nói: "Không được."
Hắn liếc nhìn Chu Nam Tiện một cái, rồi nói: "Giết nàng ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro