Chương 163

Tô Tấn đặt màn che bên cạnh xuống, Hồ Nguyên Tiệp hỏi: "Có phải Thái tử điện hạ biết tiểu sứ lòng như tên bắn về, đặc biệt phân phó binh vệ tùy tùng đi nhanh hơn không?"

Tô Tấn nói: "Phải, chính là vâng ý Thái tử điện hạ."

Hồ Nguyên Tiệp cảm khái nói: "Trước đó từng gặp Thái tử điện hạ một lần, cảm thấy hắn vô cùng ít lời, chỉ hỏi tại hạ một số phong tục ở Quan Thiêm, tùy người đến Quan Thiêm có ở không quen hay không vân vân, không ngờ hắn riêng tư lại chu đáo mọi việc, dùng lời của Đại Tùy các ngươi mà nói, có thể xem là người có tấm lòng nhiệt thành." Hắn nói rồi, suy nghĩ một chút lại nói, "Nhưng các vương tử Đại Tùy các ngươi đều có nhân phẩm tốt như vậy, sáng sớm hôm nay trước khi khởi hành, Thập nhị điện hạ còn đặc biệt đến tiễn tại hạ."

Chu Kỳ Nhạc?

Tô Tấn nghe lời này vô cùng kinh ngạc.

Chu Kỳ Nhạc ngày thường ngoài xử lý quân vụ, việc triều chính hoàn toàn không bận tâm, hôm nay sao vô duyên vô cớ lại quan tâm đến bang giao của Đại Tùy và Quan Thiêm rồi.

Nàng trong lòng sinh nghi, hỏi: "Không biết Thập nhị điện hạ đến tiễn Hồ sứ tiết đã nói những gì?"

"Chỉ hỏi thăm hành trình." Hồ Nguyên Tiệp cười nói, "Tô đại nhân có lẽ không biết, Thập nhị điện hạ trấn thủ Lĩnh Nam, thường xuyên chinh chiến nơi biên cương, người dân chỗ chúng ta nghe danh hiệu của hắn là như sấm bên tai, Quốc vương của chúng ta thường ngưỡng mộ Cảnh Nguyên Đế, nói các vương tử của ngài ấy, ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, Thập nhị điện hạ và Thái tử điện hạ không cần nói đến, nghe nói còn có một Tứ điện hạ, trấn thủ Bắc Quan hơn mười năm, lại có thể khiến đám man di Bắc Lương đáng sợ kia nghe danh mất vía."

Tô Tấn nghe lời này, thầm nghĩ, hóa ra Chu Kỳ Nhạc đến tiễn Hồ Nguyên Tiệp, là vì chiến sự ở Lĩnh Nam.

Nàng lại vén màn xe nhìn ra ngoài một cái.

Giờ Dần một khắc, trời đất vẫn còn tối đen, nhưng nàng đã mong trời sáng, mong ngày trở về rồi.

(*3-5 giờ sáng) 

Chu Nam Tiện nói với nàng muốn định ngày vào mười ba tháng bảy, nàng liền thấy ngày này rất tốt, vì Chu Nam Tiện cũng xếp thứ mười ba, đã làm Thập tam điện hạ bao nhiêu năm.

Đời này nàng chưa từng có lần nào như hôm nay toàn tâm mong đợi một chuyện, ngay cả thời khắc cũng phải đếm từng khắc trôi qua.

Đợi đến khi chân trời lóe lên một tia sáng yếu ớt, đã là giờ Mão chính rồi.

(*5-7 giờ sáng)

Chu Kỳ Nhạc đứng trên Thừa Thiên môn lầu, nhìn hướng sứ thần Quan Thiêm rời đi, im lặng không nói.

Không hẹn mà gặp có người phía sau gọi một tiếng: "Thập điện hạ."

Chu Kỳ Nhạc quay đầu nhìn lại, lại là Chu Dực Hành cũng lên môn lầu rồi.

"Ta nghe người phía dưới của ngươi nói, ngươi từ đêm qua đã đứng một mình ở đây, hơi không yên lòng, lên xem sao."

Chu Dực Hành vết thương chưa lành, sắc mặt còn vô cùng tái nhợt.

Chu Kỳ Nhạc kinh ngạc nói: "Thập huynh sao lại vào cung rồi, là hôm nay cũng phải đi tiễn Đại hoàng huynh sao?" Lại hỏi, "Vết thương đỡ hơn chưa?"

Chu Dực Hành cười nhạt một chút: "Đã đỡ nhiều rồi."

Tiểu tư đi theo một bên khoác áo lông không hợp thời tiết cho hắn, lại đưa một tấm khăn vải ướt lên.

Chu Dực Hành dùng khăn vải chậm rãi lau tay, đưa lại cho tiểu tư, phân phó một câu: "Các ngươi đều lui xuống."

Chu Kỳ Nhạc và Chu Dực Hành ngày thường tuy không thân thiết, nhưng hai người này kỳ thực là cùng phụ thân cùng mẫu thân, huynh đệ ruột thịt thật sự. Sau khi Thục phi sinh hạ Chu Dực Hành, vì Hoàng Quý phi dưới gối không có con, bất đắc dĩ gửi nuôi Chu Dực Hành ở Trọng Hoa cung.

Khi ấy Thục phi còn vì thế mà buồn bã một thời gian, mãi đến khi Chu Kỳ Nhạc ra đời mới có chút chuyển biến tốt.

Hai huynh đệ họ tuy không lớn lên cùng nhau, nhưng sau khi hiểu rõ nhân quả huyết mạch, nói chuyện lại thân thiết hơn so với người ngoài.

Chu Dực Hành đi thẳng vào vấn đề nói: "Thập nhị, Thập huynh hỏi ngươi, Chu Trạch Vi hôm nay có phải muốn khởi binh rồi không?"

Lời này nếu đổi người khác đến hỏi, Chu Kỳ Nhạc nhất định sẽ không trả lời, nhưng nói với Chu Dực Hành thì không sao.

"Phải." Chu Kỳ Nhạc nói.

Chu Dực Hành ngẩn người một chút, ngay sau đó thở dài nói: "Thập nhị, ngươi đã không nghe lời Thập huynh rồi."

Đầu năm khi Chu Nam Tiện còn bị giam cầm ở Đông cung, có một lần, Chu Kỳ Nhạc tìm Chu Dực Hành cùng đi tế bái sinh mẫu Thục phi của họ.

Hai người cưỡi ngựa đi trên đường, Chu Dực Hành liền khuyên Chu Kỳ Nhạc: "Ngươi đã chọn định Thất huynh rồi, thì không nên lúc nào cũng nghĩ đến việc cứu Thập tam. Tranh đoạt hoàng quyền là tàn khốc nhất, chút thiện niệm gọi là của ngươi này, ném vào trong vòng xoáy này, cuối cùng chỉ hại người hại mình. Chu Trạch Vi và Chu Nam Tiện, ngươi chỉ có thể chọn một người, người còn lại ngươi có lóc xương cắt thịt, cũng nên đoạn tuyệt tình nghĩa với hắn."

Chu Kỳ Nhạc lại nói: "Ta vẫn luôn đi theo Thất huynh, nhưng ta không thể không lo cho Thập tam, lóc xương cắt thịt ta ngược lại không sợ, nhưng ta không đành lòng nhìn Thập tam vì cuộc tranh đấu huynh đệ này mà bị tàn hại đến chết, hắn vốn không nghĩ đến việc làm hoàng đế, chỉ vì tranh đấu của Đại hoàng huynh và Thất huynh mà sa sút đến nước này, ta muốn bảo toàn mạng sống cho hắn, đợi mọi thứ ổn định, ta sẽ đưa hắn đi."

"Một núi không thể có hai hổ, một giang sơn không thể tồn tại hai quân vương có khả năng kế thừa đại thống. Ngươi đưa Thập tam đi, muốn để hắn đi đến đâu? Trong tranh đoạt hoàng quyền, không thể dung thứ sự đại nghĩa lẫm liệt như thế này, loại 'nghĩa khí và không đành lòng' này chỉ có thể bị coi là nhu nhược."

Chu Kỳ Nhạc đứng trên môn lầu, nhớ lại lời Chu Dực Hành khi trước khuyên mình, nói: "Ta bây giờ, hơi hiểu ý của Thập huynh ngày trước rồi."

Hắn rủ mắt xuống, vươn tay vuốt ve chỗ tường cung xây bằng gạch đá bị lõm xuống: "Là ta, liều mạng bảo vệ Thập tam, hại Thất huynh rồi." Hắn khẽ nở nụ cười khổ, "giờ đây Thập tam hắn nhất định phải giết Thất huynh. Thất huynh biết đã đến đường cùng, mới muốn khởi binh một trận, nhưng Thất huynh hắn —— chưa từng trách tội ta."

Chu Dực Hành quay mặt nhìn Chu Kỳ Nhạc một cái, rốt cuộc cũng là huynh đệ ruột thịt, đuôi mắt như đuôi én hầu như giống y hệt mình, hắn suy nghĩ một chút nói: "Nếu ngươi nguyện nghe lời ta, vậy Thập huynh hôm nay lại khuyên ngươi một câu —— Thập tam đã có thể cửu tử nhất sinh quay về, Chu Trạch Vi đã là cùng đường mạt lộ rồi. Ngươi bây giờ không nên nhúng tay vào chuyện của Thất huynh nữa, chuyên tâm hết lòng vì triều đình là được rồi, hết lòng vì quân chủ, trong triều thiếu võ tướng, giang sơn này sẽ có đất dụng võ cho ngươi, biên cương Đại Tùy vẫn đang chờ ngươi đến trấn giữ."

Chu Kỳ Nhạc nói: "Thập huynh đã lấy lời này ra khuyên ta, thì nên biết con người ta, sao có thể vào thời điểm quan trọng này lại bỏ mặc Thất huynh. Năm ta mười hai tuổi rơi vào tay sơn phỉ, là Thất huynh đến cứu mạng ta, sau này xương chân gãy nát, cũng là hắn cõng ta đi từng nhà cầu y, ta có được ngày hôm nay, có thể làm tướng quân, đều là vì Thất huynh lúc ta nguy nan nhất đã không bỏ mặc ta, ta biết hắn dã tâm bừng bừng, cũng biết việc hắn làm không thể nói là đúng đắn bao nhiêu, nhưng ta không thể không giúp hắn."

Nói đến đây, hắn như thể nhớ lại chuyện cũ nào đó, thở dài cười một tiếng: "Thập huynh ngươi không biết, lúc nhỏ, lúc chúng ta nhiều huynh đệ còn chơi cùng nhau, ai cũng nói Thất huynh là người có tính cách tốt nhất, ôn hòa nhất. Kỳ thực ta biết không phải, có một lần ta đi tìm Thất huynh, thấy một con mèo nhỏ chỉ chắn đường hắn, hắn liền xách con mèo đó ném xuống ao dìm chết. Hắn cũng biết ta đã nhìn thấy sự bạo ngược âm hiểm của hắn, đến nỗi sau này một khoảng thời gian rất dài, hắn đều khá khó chịu với ta, năm đó ta rơi vào tay sơn phỉ, lúc hắn cứu ta ra, còn nói với ta, ngươi ngu ngốc thế này, sao không chết quách đi cho rồi."

Khi Chu Dực Hành nghe Chu Kỳ Nhạc nói những lời này, không khỏi nghĩ đến người đó mà mình không hề thân thiết, luôn luôn mỉm cười nhìn mình từ đằng xa, sinh mẫu Thục phi của mình.

Nghe nói bà ấy cả đời ôn uyển như nước, không tranh không giành.

Vì thế mới nuôi dưỡng ra một Chu Kỳ Nhạc như vậy chăng.

Luôn ghi nhớ điều tốt của người khác, luôn muốn báo đáp.

Ngay cả hắn người làm huynh trưởng ruột thịt, khi trước tự đả thương mình một đao thả Thập tam về, Chu Trạch Vi muốn giết hắn, cũng là bị Chu Kỳ Nhạc chặn lại.

Sự thiện lương như vậy đặt trong tranh đoạt hoàng quyền, thật đáng thương lại đáng hận.

Chu Dực Hành nói: "Ta khi trước nói với ngươi nhiều đạo lý, ta bây giờ thà rằng ngươi không hiểu. Ngươi sau này cứ đi biên quan, cả đời đừng quay trở lại đây nữa, ngươi nên là một tướng quân giỏi, giết địch phá giặc, chinh chiến bốn phương, nhưng ngươi không nên là vương tử."

Chu Kỳ Nhạc hỏi: "Giống Tứ huynh sao?"

Chu Dực Hành nhìn hắn một cái, lại nhìn về chân trời xa, sơn hà như họa, tráng lệ vô biên, hắn cười một tiếng: "Tứ huynh không giống."

Bắc cung truyền đến tiếng kèn hiệu, là sắp đến giờ Thìn rồi, phải xuất binh đưa tang rồi.

 (*7-9 giờ sáng)

Chu Kỳ Nhạc và Chu Dực Hành cùng nhau quay người nhìn về phía Bắc cung cấm.

Ánh mắt của Chu Kỳ Nhạc lướt qua khóe mắt Chu Dực Hành, đuôi mắt như đuôi én đẹp đẽ, rất giống Thục phi, người mà sinh mẫu hắn thương nhớ cả một đời, cảm thấy mắc nợ cả một đời, huynh trưởng này.

"Thập huynh." Chu Kỳ Nhạc nói, "Đợi hạ tuần tháng bảy, sinh thần của sinh mẫu, chúng ta lại cùng nhau đi thăm bà một lần nữa đi. Chúng ta còn chưa từng cùng nhau chúc thọ sinh mẫu bao giờ."

Chu Dực Hành đã đáp lại tiếng kèn hiệu, đã đi đến bên bậc thềm môn lầu.

Kỳ thực hắn chưa từng quá bận tâm đến những lễ nghi tầm thường này, người chết chỉ là một nắm đất vàng, sinh thần hay tế nhật gì, đều là phù vân thoảng qua mắt.

Nhưng hắn nhìn Chu Kỳ Nhạc đang nhìn mình, đột nhiên cảm thấy đệ đệ này chinh chiến bên ngoài, chịu đựng phong sương sa trường, kỳ thực lớn lên rất giống mình.

Đột nhiên cảm nhận được một loại tình thân cốt nhục, ngay sau đó gật đầu nói: "Được, hạ tuần tháng bảy, Thập huynh cùng ngươi đi thăm sinh mẫu."

Sau khi Chu Dực Hành rời khỏi môn lầu, Chu Kỳ Nhạc gọi một cận thị đến hỏi: "Đã nhìn rõ chưa? Tô Thị lang cùng sứ tiết đi đường nào?"

Cận thị nói: "Bẩm Thập nhị điện hạ, quả thật là đi đường quan đạo, bên Thập tam điện hạ, Liễu đại nhân, Thẩm đại nhân hình như không biết chuyện hỏa dược."

Chu Kỳ Nhạc im lặng một chút nói: "Ngươi phái một người đi đường tắt đến trước Ngao thành chờ sẵn, nhất định phải chặn sứ tiết đó lại trước khi hắn đến Ngao thành."

Cận thị khó hiểu nói: "Thập nhị điện hạ đã không muốn sứ tiết gặp hại, vì sao không phái người lập tức đuổi theo đội hộ tống?"

"Dù sao cũng phải tranh thủ chút thời gian cho Thất huynh." Chu Kỳ Nhạc nói, lại hỏi, "Mấy hôm nay sai ngươi kiểm kê, binh vệ trong Bắc Đại doanh còn nghe lệnh bản vương, ngươi kiểm kê xong chưa?"

"Bẩm điện hạ, đã kiểm kê xong rồi, cộng thêm phủ binh của điện hạ, tổng cộng chín trăm hai mươi sáu người, nay cũng đã bố trí toàn bộ ra ngoài Hoàng Lăng."

"Được, bảo bọn họ chuẩn bị tốt, tùy thời đợi lệnh ta, nhất định phải giúp Thất huynh về Phượng Dương."

"Vâng!"

Đại xuất binh là do Thái tử Chu Nam Tiện dẫn đầu, các vương tử và thân quyến tùy tùng, đại thần không cố định số lượng.

Tam Vệ thân quân không phải toàn bộ tùy tùng, ngoại trừ Trung Hiếu vệ vốn đóng ở Hoàng Lăng, Cẩm Y Vệ, Kim Ngô Vệ và Kỳ Thủ vệ quản nghi trượng mỗi vệ chọn một nghìn người.

Khi Chu Nam Tiện đến Bắc môn, binh vệ cùng tông thân triều thần đã xếp hàng đứng sẵn.

Hắn nhìn từ xa, chỉ thấy hôm nay Chu Trạch Vi quả nhiên mặc thân triều phục thêu mãng được ban, ánh mắt chạm phải ánh mắt hắn, lại còn cười một tiếng.

Chu Nam Tiện không để ý đến hắn, nhận lấy rượu tế nội thị bên cạnh đưa tới uống xong, trước khi lên ngựa, hỏi Tần Tang: "Tả Khiêm đã đưa Đỗ Trinh về cung chưa?"

Tần Tang nói: "Bẩm điện hạ, Tả tướng quân vừa rồi sai người đến báo, đã đưa về rồi. Hiện tại Thẩm đại nhân đang cầm lệnh trạng của Hình bộ và Đô Sát viện đi thẩm vấn."

Chu Nam Tiện 'Ừm' một tiếng, vẫn còn hơi không yên lòng.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong số quần thần đưa tiễn, trong Thất khanh chỉ đến có một Liễu Vân, suy nghĩ một chút nói: "Ngươi sai người truyền lệnh cho Thanh Việt, bất luận thẩm ra điều gì, lập tức sai người đến Hoàng Lăng bẩm báo bản cung."

Tần Tang nói: "Điện hạ yên lòng, bên Thẩm đại nhân cũng nói đúng như vậy."

Chu Nam Tiện lúc này mới gật đầu một cái, lên hoàng liễn.

Tiếng kèn hiệu ba dài một ngắn, giờ Thìn ba khắc, đội ngũ đưa tang Thẩm Tịnh và Chu Mẫn Đạt bắt đầu khởi hành.

(*7-9 giờ sáng) 

Khi Thẩm Hề thẩm vấn Đỗ Trinh, nghe thấy tiếng kèn hiệu này, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc nửa khắc, lại đưa mắt về, giơ tờ danh sách trên tay nói: "Nói đi, trên này những thứ nào có vấn đề."

Tờ danh sách này là hắn đêm qua chỉnh lý ra, tất cả đều là những thứ trên sổ sách xuất chinh Lĩnh Nam đầu năm, vật tư tính trọng lượng không rõ ràng.

Đỗ Trinh bị trói trên một chiếc ghế bát tiên, vẫn còn ấm ức nói: "Ngươi cho dù muốn thăng nhiệm Thượng thư, bây giờ cùng ta vẫn là Thị lang, ngươi lấy gì mà thẩm vấn ta như vậy?"

Thẩm Hề cười một tiếng, ngược lại cũng không tránh mũi nhọn lời hắn, lấy nhu chế cương, nói: "Ngươi ta tuy cùng là Thị lang, nhưng triều đình bây giờ, quân chính triều chính đều do Đông cung làm chủ, ta một câu nói muốn mạng ngươi, cách chức ngươi dù sao cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."

Hắn nói rồi, lại thu hồi nụ cười, lạnh nhạt nói: "Sở dĩ ta nói rõ ràng như vậy cho ngươi biết, không phải uy hiếp ngươi, chỉ là không muốn lãng phí thời gian với ngươi. Bây giờ Chu Trạch Vi cùng đường mạt lộ, đã không bảo vệ được ngươi nữa, chính ngươi cũng rõ điểm này, nếu không đêm qua ngươi vì sao phải chạy trốn. Ngươi đã bị Kim Ngô Vệ bắt về, thì nên hiểu trong cung này ngoại trừ bản quan có thể bảo vệ tính mạng ngươi, ai cũng không thể."

Hắn đập tờ danh sách lên bàn án trước mặt Đỗ Trinh, lại hỏi một câu: "Những thứ nào?" Sau đó nói, "Không nói ta lập tức dùng hình."

"Nói, nói!" Đỗ Trinh vội vàng nói, mắt hắn nhìn vào hai mươi mấy món đồ trên danh sách, lại rụt rè nói: "Vậy nếu ta thật sự nói ra, ngươi có thể đảm bảo giữ lại tính mạng ta không?"

Thẩm Hề khoanh tay đứng đó, cười lạnh một tiếng: "Người đâu, Dùng hình!"

"Vâng——"

Lập tức có hai tên ngục tốt khiêng hình cụ vào trong nhà.

Đỗ Trinh vừa nhìn thấy hình cụ kia, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, nói: "Ta nói, là diêm tiêu*, diêm tiêu!"

(*Nitrat kali - một thành phần chính trong thuốc súng)

"Diêm tiêu?" Thẩm Hề ngẩn người.

"Hơn nữa..." Đỗ Trinh nhấc mí mắt lên, cẩn thận từng li nhìn trộm sắc mặt Thẩm Hề một cái, "Thất điện hạ sớm vài năm trước, mượn vụ án Tào Vận, ngầm móc nối, tích trữ không ít lưu huỳnh."

Diêm tiêu và lưu huỳnh?

Đây là muốn làm hỏa dược?

Ánh mắt Thẩm Hề lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng, sau một khắc, hắn hỏi: "Chu Trạch Vi muốn chôn hỏa dược ở đâu? Hoàng Lăng? Hay là nơi khác?"

Kỳ thực hắn có thể hỏi như vậy, trong lòng đã có đáp án.

Nếu là Hoàng Lăng thì ngược lại còn tốt, Hoàng Lăng là đất đai của thiên gia, Chu Nam Tiện hôm nay phải đưa cố thái tử và cố thái tử phi xuất binh, sao có thể không tra ra.

Đỗ Trinh lắc đầu, nói nhỏ: "Không phải..." Lại nói, "Là dùng để đối phó Tô Thị lang, nghe điện hạ nói, muốn chôn ở Ngao thành."

Thẩm Hề nghe lời này, lập tức ngẩn người.

Qua nửa khắc, hắn hỏi: "Chu Trạch Vi điên rồi sao? Vì sao phải động đến Tô Thời Vũ?"

Đỗ Trinh nói: "Chuyện này kỳ thực ta đã hỏi Thất điện hạ, hắn nói, chỉ khi động đến Tô Thời Vũ, hắn mới có một tia sinh cơ."

Chỉ khi Tô Thời Vũ gặp chuyện, Chu Nam Tiện và Liễu Vân mới trong lúc bàng hoàng hỗn loạn mang đến cho hắn một tia sinh cơ.

Có gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi cho tờ danh sách đã chỉnh lý xong trên bàn án bay lật phật kêu lên.

Lòng Thẩm Hề phiền loạn, vung tay hất tung mọi thứ trên bàn án xuống đất, lại nói: "Ở Ngao thành còn có sứ tiết Quan Thiêm hắn không biết sao? Hai nước giao chiến, đều không giết sứ giả đến, Chu Trạch Vi đây là muốn gây chiến sao?!"

Nhưng nói xong lời này, hắn đã không còn thời gian đợi Đỗ Trinh trả lời.

Hắn lại nhìn sắc trời một cái, buộc bản thân bình tĩnh lại, tự trong lòng tính toán thời gian một chút, ngay sau đó phân phó hộ vệ đứng canh một bên nói: "Lập tức phái người đi đường tắt đến Ngao thành, nhất định phải kịp trước khi sứ thần Quan Thiêm và Thời Vũ đến Ngao thành chặn họ lại, ngoài ra, phái người nhanh chóng đến Hoàng Lăng, bẩm báo việc này cho Thái tử điện hạ và Liễu Vân."

Hộ vệ vâng lời, lĩnh mệnh lui xuống.

Thẩm Hề không muốn để ý đến Đỗ Trinh nữa, định đi tìm sổ sách xem có gì sơ suất không, khi đẩy cửa bước ra, lại bị ánh mặt trời đột nhiên chiếu xuống làm chói mắt.

Cái chói mắt này, mặt trời gay gắt lúc gần thu, giống như ánh xuân ngày ở Chiêu Giác tự vậy, rực rỡ vô cùng.

Quan lại lớn nhỏ bên ngoài nghe thấy Thẩm Thượng thư nổi giận, lũ lượt tự phạt quỳ xuống đất ở bên ngoài.

Thẩm Hề nhìn nhìn mặt trời mùa thu, lại nhìn nhìn những người đang chen chúc quỳ gối trước mặt, đột nhiên cảm thấy không đúng.

Hôm nay Hoàng Lăng động binh, là Chu Trạch Vi thân lâm tuyệt cảnh cố gắng một lần, hắn sẽ không không để lại đường lui cho mình.

Hắn thích nhất là giấu một kế sách, một chiêu sau cùng cho mình.

Còn lần này, chiêu sau cùng của hắn là gì.

Hỏa dược? Hay là Ngao thành?

Mặt Thẩm Hề lập tức trắng bệch, sắc máu nhanh chóng biến mất khỏi má hắn, chỉ có nốt ruồi lệ kia sâu thẳm tỏa sáng.

Hắn lại bước vào trong nhà, nhìn Đỗ Trinh, trầm và tĩnh hỏi: "Chôn hỏa dược ở Ngao thành, là Chu Trạch Vi nói cho ngươi biết sao?"

"Phải, phải." Đỗ Trinh vội vàng gật đầu nói, lúc Thẩm Hề đi ra, hắn đã suy nghĩ rõ ràng, bây giờ trong cung, quả thật chỉ có Thẩm Thượng thư có thể giữ mạng hắn, thế là lại khai ra: "Chuyện này Thập nhị điện hạ cũng biết, sau khi tan trực hôm qua, sau khi Thất điện hạ nói việc này cho ta biết, Thập nhị điện hạ còn vì việc này mà cãi nhau với Thất điện hạ."

Thẩm Hề nghe hắn nói xong, nửa khắc sau, lại dường như đứng không vững mà lảo đảo lùi về sau một bước, ngay sau đó quát lớn: "Người đâu, người đâu!"

Kim Ngô Vệ thống lĩnh Diêu Giang bị Chu Nam Tiện để lại trong cung nghe tiếng xông cửa xông vào: "Thẩm đại nhân, ti chức có mặt."

Thẩm Hề nói: "Đi đuổi, nhanh chóng đi đuổi theo đội ngũ của sứ tiết Quan Thiêm, càng nhanh càng tốt!"

Diêu Giang nhìn quanh một cái, Kim Ngô Vệ hai bên lĩnh mệnh, nhanh chóng lui xuống.

Thẩm Hề cố gắng bình tĩnh lại một chút, lại nói: "Đi Thái Y viện nữa, để lại một người, những người còn lại cũng toàn bộ ra thành, dọc theo quan đạo đi đuổi theo Tô Thị lang và Hồ sứ tiết, nhất định phải cứu hai người họ về."

Hỏa dược phải xử lý thế nào? Thẩm Hề nghĩ.

Nhưng hắn lúc này phút này, đã không kịp nghĩ từng bước từng bước nữa rồi.

"Còn phải điều binh." Thẩm Hề nói, "Diêu Giang, ngươi dẫn toàn bộ nhân mã có thể tập hợp đủ của ngươi, dọc theo quan đạo mau chóng tới đó, lại phái một người, theo bản quan đến Hoàng Lăng!"

Thời khắc tốt để hạ táng là giờ Thân.

(*15-17 giờ chiều)

Khi Chu Trạch Vi theo mọi người đến Hoàng Lăng, giờ Mùi đã trôi qua hai khắc rồi.

(*13-15 giờ chiều)

Hắn nhìn về chân trời xa, hôm nay không biết sao, ánh mặt trời gần thu chói chang đến trắng bệch, mỗi lần ánh mặt trời rực rỡ như vậy, đều là ngày tốt của hắn.

Tâm trạng của hắn rất tốt.

Tự nhiên cũng không phải tốt vô cớ.

Chu Trạch Vi nghĩ, hắn nói hỏa dược chôn ở Ngao thành, bọn họ liền tin sao? Đương nhiên chôn ở Ngao thành cũng không tệ, nhưng binh pháp dùng quỷ kế, cốt ở đánh bất ngờ mà, hắn vì sao phải chôn xa như vậy?

Nghe nói Tô Thời Vũ hôm nay còn đang vội vã lên đường? Chu Trạch Vi vui vẻ nghĩ, nàng ấy vốn là người ung dung, cũng không biết lần này vội vàng đi vội vàng về làm gì? Vội vàng đi đầu thai sao? Theo tốc độ của nàng ấy, hỏa dược kia e là đã nổ rồi.

Trên Trường Sinh đạo phía trước Hoàng Lăng, Liễu Triều Minh đang dẫn theo quần thần, hướng về Chu Nam Tiện hành một lễ.

Chu Trạch Vi càng thêm vui vẻ, không nhịn được cười lên, trong lòng nghĩ: Không kịp rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro