Chương 33
Xe dừng trước cổng Liễu phủ, tiểu lại đi xuống gõ cửa.
Cửa vừa được mở ra, lão bộc trông thấy Liễu Triều Minh, ngạc nhiên hỏi: "Đại nhân đã về rồi sao?"
Liễu Triều Minh quanh năm bận rộn công vụ, thường xuyên ở lại Đô Sát Viện ngày đêm, rất ít khi về phủ, vì vậy nghe thấy tiếng gọi này của người đầy tớ, trong phủ lập tức có người nối lời hỏi: "Đại nhân đã về rồi sao?"
Cùng với tiếng nói, hai người tùy tùng từ bên trong bước ra, một trong số đó Tô Tấn đã gặp, chính là người đã đưa ô cho nàng trong cơn mưa gió ở Đại Lý Tự ngày đó, tên là An Nhiên, người còn lại mặc áo dài trắng trơn, ngũ quan thanh tú, có vài phần giống An Nhiên, có lẽ hai người là huynh đệ.
Hai người cùng nhau tiến lên đón, nhưng khi nhìn thấy Tô Tấn thì đồng thời khựng lại, nhìn nhau, An Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Đại nhân, vị này là... khách ngài mời đến phủ sao?"
Liễu Triều Minh nhàn nhạt "ừ" một tiếng, phân phó: "A Lưu, ngươi đi chuẩn bị cho Tô chủ sự một bộ y phục sạch sẽ."
A Lưu vâng dạ, vẻ mặt tò mò muốn nói gì đó, bị An Nhiên liếc mắt một cái, đành vâng mệnh đi.
An Nhiên hỏi: "Đại nhân muốn đàm đạo cùng vị kia ở đâu?"
Liễu Triều Minh nhìn Tô Tấn một cái, nói: "Thư phòng."
Phủ họ Liễu rất thanh tịnh, có lẽ vì chủ nhân không thường ở nhà, trong phủ cả người hầu tổng cộng chưa đến mười người, vắng vẻ đến nỗi không giống phủ đệ của một vị Tả Đô Ngự Sử nhị phẩm.
Liễu Triều Minh dẫn Tô Tấn đi vòng qua sân trước, vào thư phòng.
A Lưu đã chuẩn bị xong y phục, trên khay là một bộ trường bào màu trắng ánh trăng, lại gần còn ngửi thấy mùi hương đỗ nhược thoang thoảng.
Liễu Triều Minh nhất thời ngẩn người.
A Lưu cười nói: "Tô công tử, ngài dáng người mảnh khảnh, đây là y phục cũ của đại nhân thời còn thiếu niên, tiểu nhân đã giặt mấy lần rồi, năm nào cũng dùng hương xông qua một lượt, công tử cứ yên tâm mặc."
Tô Tấn không khỏi nhìn Liễu Triều Minh một cái, Liễu Triều Minh giật mình, vội dời mắt đi.
Tô Tấn do dự một chút, đáp "được", nhận lấy y phục rồi quay người đi vào gian trong.
A Lưu đi theo sau nàng, lại ân cần hỏi: "Tô công tử, tiểu nhân lát nữa xin phép được mang nước nóng đến cho ngài nhé?"
Tô Tấn gật đầu: "Làm phiền rồi."
Ai ngờ A Lưu nói xong, không đi ra khỏi gian trong mà lại tiến lên muốn giúp Tô Tấn thay y phục.
Tô Tấn đột ngột lùi lại một bước, ngơ ngác nhìn hắn.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "A Lưu." Liễu Triều Minh hơi nhíu mày, ánh mắt rơi ra ngoài cửa, "Ra ngoài."
A Lưu có chút không hiểu, nói: "Đại nhân từ khi lập phủ đến nay, ngoài mấy vị khách không mời mà đến như Thẩm đại nhân, đây vẫn là lần đầu tiên đại nhân đưa người về phủ. Con và tam ca từ nhỏ đã theo hầu đại nhân, biết đại nhân tính tình lạnh nhạt không thích náo nhiệt, nhưng cái đạo đãi khách này, quan trọng là ở sự chu đáo nhiệt tình, A Lưu hiểu điều đó."
Hắn vừa nói vừa nhìn Tô Tấn, ân cần nói tiếp: "Tô công tử, ngài không biết đâu, ngài là người đầu tiên đại nhân mời đến phủ, là khách quý. Lát nữa A Lưu thay y phục xong cho ngài, rồi sẽ mang nước nóng đến, bộ đồ ngài đang mặc không được sạch sẽ lắm, A Lưu lát nữa sẽ giặt giúp ngài, đúng rồi, Tô công tử ngài thích ăn gì, tiểu nhân sẽ bảo bá Lưu chuẩn bị..."
Hắn nói chuyện luyên thuyên không dứt, Tô Tấn và Liễu Triều Minh đều nhất thời im lặng nhìn hắn.
May mắn là An Nhiên kịp thời đến thư phòng, thấy tật cũ của A Lưu lại tái phát, một tay nắm lấy cánh tay hắn, kéo thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi ra với ta."
A Lưu nói: "Ấy, tam ca, con còn chưa nói..."
An Nhiên thò đầu vào nói với Tô Tấn: "Tô chủ sự thứ lỗi, tứ đệ của ta mắc bệnh sạch sẽ quá mức, lại còn rất lắm lời, xin ngài thông cảm." Nói rồi, một tay bịt miệng A Lưu, vừa kéo vừa đẩy hắn ra ngoài.
Liễu Triều Minh nhìn Tô Tấn một cái, rồi cũng ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại.
Tô Tấn vừa cởi áo khoác ngoài, đã nghe thấy bên ngoài An Nhiên nhất thời không bịt kịp miệng A Lưu, giọng nói luyên thuyên lại vang lên: "Không phải, Liễu đại nhân, sao ngài cũng ra ngoài rồi, chẳng phải chỉ là thay quần áo thôi sao..."
Liễu Triều Minh lạnh giọng nói: "Tìm thứ gì đó bịt miệng hắn lại."
An Nhiên đáp: "Vâng, nhất định bịt, bịt cả ngày."
Một lát sau, Tô Tấn thay xong y phục, đẩy cửa đi ra.
Ánh nắng mùa hè vừa đẹp, Liễu Triều Minh chắp tay sau lưng đứng dưới một cây nữ trinh, những bông hoa trắng nhỏ li ti rụng xuống cành, hắn mặc áo có thêu hình hạc tiên, dáng người cao ráo, đứng thẳng như ngọc.
Liễu Triều Minh nghe thấy tiếng mở cửa, quay người lại, ánh mặt trời xiên chiếu, nhàn nhạt phủ lên hàng lông mày của hắn, vốn đã rất đẹp, giờ lại như được phủ thêm một lớp hào quang.
Hắn nhìn Tô Tấn mặc bộ y phục thời thiếu niên của mình, ánh mắt hơi cụp xuống, nhất thời không nói gì.
Tô Tấn bước tới chắp tay vái hắn, gọi một tiếng: "Liễu đại nhân."
Liễu Triều Minh "ừ" một tiếng, ánh mắt rơi vào mái hiên cong phía sau nàng: "Ngươi đã nghĩ kỹ sau này phải làm sao chưa?"
Tô Tấn khẽ lắc đầu: "Không biết, cứ đi từng bước xem sao."
Liễu Triều Minh lúc này mới dời mắt nhìn nàng, một lát sau, khẽ hỏi: "Vì sao muốn nhập sĩ?"
Tô Tấn mím môi, một lúc sau mới buồn bã nói: "Năm xưa tổ phụ bị oan mà chết, trong lòng không cam tâm, một lòng muốn đòi lại công bằng, đòi lại sự trong sạch cho người, mới khổ đọc sách để đi thi làm quan, đáng tiếc," giọng nàng nghẹn lại, "Sau này mới phát hiện, cái gọi là công bằng, trong sạch, chính nghĩa, đôi khi chỉ là thủ đoạn của kẻ cầm quyền để mê hoặc dân chúng, chúng chỉ có thể tồn tại trong quy luật của sự kiềm chế lẫn nhau và lòng dân đồng lòng, nếu không, chẳng đáng một xu."
Liễu Triều Minh hỏi: "Vậy nên ngươi sống qua ngày đoạn tháng?"
Tô Tấn cười một tiếng: "Cũng không hẳn, ta đã chọn con đường này, dù thế nào cũng phải đi tiếp. Lúc đó đã nhập sĩ rồi, liền một lòng nghĩ cách làm tốt những việc trước mắt."
Liễu Triều Minh gật đầu: "Chân đạp đất, mắt nhìn xa, cũng không phải là một cách sinh tồn tồi." Rồi hắn đột nhiên hỏi Tô Tấn: "Ngươi lúc nhỏ có từng nghe nói về Liễu gia không?"
Liễu gia là một dòng dõi đại nho, từ thời tiền triều vẫn luôn vững vàng, mấy trăm năm đã sinh ra vô số tướng quân, tể tướng, vương hầu, tuy cũng có người đổ máu hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực, nhưng gia tộc cành lá sum suê, chưa từng tổn thương đến gốc rễ.
Tô Tấn biết Liễu Triều Minh hỏi Liễu gia ở Hàng Châu chính là dòng dõi của hắn, bạn thân của Tạ tướng là Ngự sử Mạnh từng làm thầy ở Liễu gia trong những năm binh biến, Tạ tướng cũng từng đến làm khách, rất được Liễu lão kính trọng, coi như là nửa người quen cũ.
Tô Tấn nói: "Nghe nói rồi, nhưng lúc nhỏ chỉ biết Liễu Vân, không biết Liễu Triều Minh."
Lời gốc của Tạ tướng sau khi đến làm khách là, Liễu gia có con trai, tự là Vân, người như ngọc, ánh sáng thu vào bên trong.
Liễu Triều Minh chắp tay sau lưng nhìn về phía xa nói: "Năm xưa ngươi gặp nạn, vì sao không đến Liễu gia cầu cứu?"
Tô Tấn khẽ cười: "Năm xưa gặp nạn, tận mắt chứng kiến người thân bị hãm hại đến chết, không còn tin được ai nữa, hơn nữa từ Thục Trung về Hàng Châu ngàn dặm, lúc đó ta bất mãn, chỉ cầu khổ đọc sách để rửa oan cho tổ phụ, làm sao có thể đi?"
Liễu Triều Minh cụp mắt xuống, một lát sau mới nói: "Ngươi... ở trong triều, còn tâm nguyện gì chưa xong?"
Tô Tấn ngẩn người: "Ý đại nhân là gì?"
Liễu Triều Minh nhìn sâu vào mắt Tô Tấn: "Muốn tìm Triều Thanh? Muốn giết Tằng Bằng và Tằng Hữu Lượng để báo thù cho việc hai người năm xưa hãm hại ngươi? Hay là muốn rửa oan cho Tạ tướng?" Hắn dừng lại một chút, "Những việc này ta có thể giúp ngươi làm, nhưng ngươi, phải đi."
Tô Tấn không hiểu: "Đại nhân muốn ta đi đâu?" Rồi nàng như chợt hiểu ra: "Đại nhân muốn ta rời khỏi kinh thành, rời khỏi nơi thị phi này?"
Nàng cụp mắt xuống cười một tiếng: "Nhưng ta rời đi rồi thì sao, ta đã một thân một mình, ở đâu chẳng phải sống qua ngày đoạn tháng? Thiên hạ rộng lớn không còn nơi nương tựa, chi bằng ở lại nơi thị phi này, cố gắng hết sức làm một vài việc có thể làm được..."
"Ngươi có thể đến Hàng Châu." Liễu Triều Minh ngắt lời.
Rồi hắn tránh ánh mắt của Tô Tấn, khẽ nói: "Quê hương của ta."
Tô Tấn hơi ngẩn người, hỏi: "Đại nhân mưu đồ gì?" Dừng lại một chút, không khỏi lại hỏi, "Có phải là lão Ngự sử trước khi lâm chung, đại nhân đã hứa sẽ chăm sóc ta?"
Liễu Triều Minh không biết nên trả lời thế nào, trong lòng cảm thấy đúng, nhưng nhất thời lại cảm thấy không phải.
Tâm tư trong lòng như tuyết rơi, chạm đất liền tan, không để lại dấu vết.
Hắn quay mặt đi nói: "Ngươi thân là nữ nhi, giả làm nam nhi đi thi làm quan đã là trái lẽ thường, lẽ nào còn muốn ở lại đây lún sâu hơn nữa?"
Hắn hít sâu một hơi, giọng trầm xuống: "Ván cờ đêm qua đã kéo ngươi vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị giữa Thái tử và Thất vương. Ngươi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc sao? Chu Mẫn Đạt đã nhìn thấu thân phận nữ tử của ngươi. Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà bày mưu tính kế. Nếu đây là thời thái bình thịnh trị thì không sao, nhưng hiện tại, bệ hạ tuổi đã cao, các phiên vương* tranh giành quyền lực. Bài học của 'Loạn bảy nước' thời Tây Hán hay 'Loạn tám vương' thời Tây Tấn vẫn còn đó. Cuộc đấu đá phe phái ngày càng gay gắt, chỉ một hai năm, hoặc chậm nhất ba năm nữa thôi, cả kinh thành sẽ trở thành vòng xoáy máu tanh, không ai có thể thoát thân, ngươi cũng không ngoại lệ. Nếu ngươi còn tiếp tục dấn vào, chắc chắn sẽ lún sâu vào bùn lầy, đến lúc đó rơi xuống vực thẳm vạn trượng, e rằng ngay cả ta cũng khó lòng bảo toàn cho ngươi."
(*vương tử đang nắm giữ các vùng đất)
Gió thổi qua, hoa nữ trinh xào xạc rơi xuống.
Tô Tấn ngước mắt nhìn Liễu Triều Minh trong gió: "Nếu ta đi rồi, đại nhân thì sao? Ngày đó đại nhân ở vườn trước cung đã lấy danh nghĩa Đô Sát Viện để cứu ta một mạng với Đông cung, giờ ta đã trở thành nhân chứng của Thái tử điện hạ, đại nhân lại muốn đưa ta đi? Vậy sau này đại nhân sẽ đứng chân như thế nào giữa Đông cung và Thất vương?"
Nàng quay lưng đi: "Đại nhân, chúng ta đều là thân bèo bọt, ngay từ khi bước chân vào con đường làm quan, đã lún sâu vào vũng bùn này, không mong chờ mưa thuận gió hòa để giữ mình trong sạch, chỉ nguyện giữ vững lòng mình." Nàng vừa nói vừa khẽ cười, "Chẳng phải đại nhân còn hỏi ta, có nguyện đến Đô Sát Viện, làm một vị ngự sử lật đổ cái sai, giữ vững lòng mình hay không sao?"
Hoa rơi lả tả trên vai nàng, trượt xuống theo vạt áo, rơi xuống đất.
Đó là y phục thời thiếu niên của hắn, chưa đến tuổi đôi mươi, khí thế ngút trời, ôm ấp hoài bão lớn lao.
Kỳ lạ là nàng rõ ràng là nữ nhi, hắn lại như nhìn thấy chính mình của ngày xưa trong dáng vẻ của nàng.
Liễu Triều Minh dời mắt đi, ánh mắt trầm ngâm nhìn những bông hoa nữ trinh nằm trên mặt đất, khẽ nói: "Chuyện đến Đô Sát Viện coi như bỏ qua."
"Ngươi cứ coi như ta chưa từng nói câu này."
Bóng dáng Tô Tấn khựng lại một chút.
Liễu Triều Minh phất tay đi về phía hành lang dài, hỏi: "An Nhiên, phòng khách đã chuẩn bị xong chưa?"
An Nhiên thò đầu ra từ ngoài hành lang: "Chuẩn bị xong rồi, Tô chủ sự có muốn đi nghỉ ngơi ngay không?" Rồi cười với Tô Tấn, "Tiểu nhân xin phép đưa chủ sự qua đó."
Liễu Triều Minh khẽ gật đầu, liếc mắt thấy Tô Tấn đứng lặng dưới cây nữ trinh một lát, rồi chắp tay vái hắn sâu một cái, quay người đi về phía phòng khách.
An Nhiên đưa Tô Tấn đến phòng khách, rồi vội vã quay trở lại thư phòng, thấy Liễu Triều Minh vẫn còn đứng ở hành lang, không khỏi tiến lên nói: "Đại nhân, tiểu nhân vô năng, không thể giúp đại nhân giải ưu, hơn nữa còn một chuyện, nói ra e rằng càng thêm sầu muộn cho đại nhân."
Liễu Triều Minh nhíu mày liếc hắn một cái: "Cứ nói không sao."
An Nhiên nuốt nước bọt nói: "Là thế này, vừa nãy Thẩm đại nhân không biết từ lúc nào đã đến, nấp ngoài thư phòng nghe trộm nửa ngày, hiện đang ở chính đường đợi ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro