Chương 12

Chương 12

Thời tiết ngày càng lạnh, Sở Ngôn lại càng giống một chú chó lớn sợ rét. Mỗi tối trước khi ngủ hắn đều ôm chặt Tạ Dư Niên vào lòng không chịu buông tay. Nhưng vì sợ đè lên bụng anh, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng vòng hờ tay qua eo. Buổi sáng hắn cũng không muốn rời giường, vùi đầu vào gối, phát cáu một trận rồi mới chịu mở mắt, sau đó lại dính lấy Tạ Dư Niên đòi một nụ hôn.

Bụng của Tạ Dư Niên đã nhô lên một đường cong nhỏ, không quá rõ ràng, nhưng mỗi khi anh cởi áo khoác, Sở Ngôn vẫn có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé đang ẩn giấu dưới lớp quần áo rộng thùng thình kia.

Sở Ngôn cảm thấy vui mừng, thêm một chút sợ hãi. Vậy nên hắn chăm sóc Tạ Dư Niên cẩn thận hơn, có khi còn nảy sinh suy nghĩ kỳ quái, muốn thu nhỏ anh lại rồi đặt vào túi áo mình.

Ba tháng đầu trôi qua suôn sẻ, đáng lẽ Sở Ngôn có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ai ngờ rằng phản ứng thai kỳ của Tạ Dư Niên lại đột ngột trở nên dữ dội.

Những cơn nôn nghén liên tục khiến anh hầu như không thể ăn uống, gương mặt tái nhợt như tờ giấy. Sở Ngôn nghĩ đủ mọi cách, mua về hàng đống thực đơn dinh dưỡng, sốt ruột đến mức lửa xém lông mày nhưng chẳng có cách nào hiệu quả.

Nghiêm trọng hơn là pheromone của Tạ Dư Niên bắt đầu mất cân bằng, tuyến thể mỏng manh sưng lên trông rất đáng sợ, những tia máu đỏ tươi nổi bật trên làn da tái nhợt gần như trong suốt.

Lúc đầu Sở Ngôn không để ý, vì Tạ Dư Niên vẫn luôn dùng miếng dán ức chế, cười nói không sao, trách Sở Ngôn làm quá lên. Cho đến một đêm nọ, Sở Ngôn bất chợt tỉnh giấc, mơ màng đưa tay tìm kiếm thì phát hiện trong lòng mình trống trơn. Hắn mở mắt, nhìn thấy Tạ Dư Niên đang cuộn mình ở mép giường, lưng anh run lên không ngừng vì cơn đau dữ dội.

Không khí trong phòng tràn ngập pheromone của Omega, điên cuồng lan tỏa khắp nơi.

Vào khoảnh khắc đó, Sở Ngôn cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt, nghiền nát.

Từ khi mất trí nhớ tỉnh lại đến giờ, Tạ Dư Niên luôn tỏ ra bình tĩnh, đôi khi còn giống một Alpha hơn cả hắn. Cho đến trước hôm nay, biểu hiện của anh khi mang thai vẫn khiến Sở Ngôn nghĩ rằng anh đang kiểm soát mọi thứ rất tốt. Mặc dù Sở Ngôn biết rằng mang thai rất vất vả, nhưng những lời trấn an của Tạ Dư Niên vẫn khiến hắn yên lòng.

Phải đến lúc này Sở Ngôn mới nhận ra rằng tất cả sự bình tĩnh đó đều là do anh diễn cho hắn xem mà thôi.

Những lúc hắn không thấy, Tạ Dư Niên đã một mình âm thầm chịu đựng nỗi đau khi nuôi dưỡng một sinh mệnh mới.

Hắn phải ngu ngốc đến mức nào mới tin vào những lời dối trá của Tạ Dư Niên vậy.

Sở Ngôn cảm thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt suýt nữa rơi xuống. Nghe thấy tiếng rên rỉ bị kìm nén trong đau đớn của Tạ Dư Niên, hắn nhắm chặt mắt.

Hắn cố gắng đè nén nghẹn ngào nơi cổ họng, giả vờ như chưa tỉnh ngủ, kéo Tạ Dư Niên trở lại trong lòng mình.

"Sao lại trốn?" Sở Ngôn cố bắt chước giọng điệu buồn ngủ, nhưng sự run rẩy trong âm thanh quá rõ ràng, khiến hắn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình thật sự quá tệ, hoàn toàn không bằng Tạ Dư Niên.

Tạ Dư Niên không trả lời, chỉ xoay người, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Sở Ngôn.

Lòng bàn tay Sở Ngôn chạm vào lớp mồ hôi lạnh dính nhớp trên lưng anh, hơi thở rối loạn phả lên da hắn, khiến hắn cảm giác như có một con dao cùn đang chọc vào máu thịt mình, cứa nát từng dây thần kinh mong manh.

"Mau ngủ đi." Sở Ngôn ép bản thân nhắm mắt, ôm chặt Tạ Dư Niên hơn.

Hôm sau, tinh thần của Tạ Dư Niên rõ ràng rất kém, bước đi loạng choạng, quầng thâm dưới mắt đậm hơn.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh đã gầy đi với tốc độ đáng sợ, trên người chỉ còn lại chút thịt ở vùng bụng.

Sở Ngôn không chần chừ nữa, lập tức kéo anh đến bệnh viện.

Tạ Dư Niên muốn từ chối, nhưng Sở Ngôn chỉ im lặng quấn khăn quàng cổ cho anh, che khuất nửa khuôn mặt. Lớp vải tối màu càng làm làn da anh trông trắng hơn, nhưng không phải là sắc trắng khỏe mạnh, mà là màu sắc nhợt nhạt của bệnh tật.

"Anh lo cho em." Cuối cùng, Sở Ngôn chỉ thốt ra bốn chữ, sau đó nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tạ Dư Niên, kéo anh ra ngoài.

Bàn tay Sở Ngôn vẫn ấm áp như trước đây.

Sau khi kiểm tra tại bệnh viện, sắc mặt bác sĩ trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Sở Ngôn cảm thấy toàn thân như bị treo lơ lửng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Không khí trong căn phòng chật hẹp bỗng trở nên nặng nề, dày đặc, từng chút một chặn đứng đường thở của hắn. Cảm giác nghẹt thở mơ hồ khiến hắn cực kỳ khó chịu, thậm chí có chút hoảng sợ muốn bỏ chạy.

Dù có mất mặt thế nào đi nữa, sự thật là hắn đang sợ hãi.

"Không có đánh dấu vĩnh viễn, cũng không có đánh dấu tạm thời. Pheromone trong cơ thể Omega hiện đang ở trạng thái cực kỳ mất cân bằng. Nếu không có Alpha đánh dấu, pheromone mà Omega tiếp xúc mỗi ngày trở nên xa lạ với thai nhi, từ đó gây phản ứng bài xích, dẫn đến phản ứng thai kỳ nghiêm trọng. Nếu thiếu pheromone của Alpha, thai nhi sẽ phát triển chậm, thậm chí có thể gây tổn thương không thể hồi phục."

Ánh mắt của bác sĩ dừng lại ở Sở Ngôn, đôi môi đẹp đẽ mím chặt.

"Bây giờ đã qua ba tháng, tuyến thể yếu ớt của Omega không thể chịu nổi dù chỉ là một ký hiệu tạm thời."

Tạ Dư Niên suốt cả quá trình đều im lặng, sắc mặt so với lúc đến còn trắng bệch hơn. Khi Sở Ngôn nắm tay anh rời đi, anh mới nhận ra ngón tay hắn cũng đang run rẩy.

"Niên Niên." Sở Ngôn để Tạ Dư Niên ngồi xuống ghế dài trong hành lang bệnh viện, ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Ánh mắt hắn rất dịu dàng, giọng nói cũng trầm thấp hơn ngày thường rất nhiều.

"Niên Niên, đừng sợ. Có thể nói cho anh biết tại sao trước đây anh không đánh dấu em không?"

Đôi mắt mơ màng của Tạ Dư Niên cuối cùng cũng có tiêu cự.

Anh cụp mắt, lặng lẽ nhìn Sở Ngôn.

Hai năm trước, trong phòng trang điểm trước khi hôn lễ bắt đầu, Sở Ngôn cũng đã nhìn anh như thế này...

Ngoài kia, âm nhạc đám cưới vui tươi vang lên, chồng tương lai của anh mặc bộ vest vừa vặn, trên ngón tay còn đeo chiếc nhẫn cưới mà họ đã cùng chọn lựa.

"Em đừng lo, tôi sẽ không đánh dấu em, đám cưới này chỉ để người bên ngoài nhìn thôi, như vậy khi chúng ta ly hôn sẽ dễ dàng hơn."

Giọng Sở Ngôn êm ái, ngọt ngào, giống như lời thì thầm của tình nhân.

Nhưng Tạ Dư Niên biết, hắn không hề cho mình quyền từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro