Chương 15

Chương 15

Nghe Sở Ngôn nói những lời này, đôi mắt Tạ Dư Niên tràn ngập sự khó tin, khiến Sở Ngôn một lần nữa cảm nhận được cảm xúc mang tên đau lòng.

Hắn nghĩ có lẽ đây không phải là một nơi thích hợp để thổ lộ, nhưng khi tình cảm đã đến, việc che giấu nó trở thành một điều rất khó khăn.

Vậy nên Sở Ngôn từ từ nghiêng người, nhẹ nhàng đặt lên má Tạ Dư Niên một nụ hôn.

"Niên Niên." Hắn lại thốt ra hai chữ này, giọng nói trầm thấp, mang theo tình cảm triền miên.

Đó là giọng điệu mà Tạ Dư Niên chưa từng nghe thấy.

Tạ Dư Niên chưa từng nghĩ mình sẽ gặp được sự may mắn này, anh cũng từng tràn đầy hi vọng, nhưng sau một thời gian dài bị đối xử lạnh nhạt, ngọn lửa nhỏ đó đã sớm bị cơn mưa lớn dập tắt.

Anh không còn ôm những ảo mộng viển vông, luôn cho rằng có lẽ mình thực sự không xứng đáng có được tình yêu.

Nhưng người mà anh đã từng dùng hết sức lực để đuổi theo, giờ phút này đột nhiên dừng bước chân, đưa tay về phía anh, dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng có nói với anh rằng, Tạ Dư Niên, anh yêu em.

Đó là những lời mà ngay cả trong giấc mơ anh cũng không dám nghe.

Có lẽ là do sức khỏe anh thực sự rất tệ, mà Sở Ngôn lại là một người tốt bụng, hắn sẵn sàng nói những lời dễ nghe để an ủi anh. Hoặc có lẽ là do sự giao thoa của pheromone trong kỳ dịch cảm đã khiến Sở Ngôn nảy sinh ảo giác yêu anh, dù sao thì sự hấp dẫn giữa Alpha và Omega phần lớn sẽ đánh lừa các giác quan của con người.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, dù là an ủi hay là ảo giác, bộ não luôn linh hoạt của Tạ Dư Niên vào lúc này đều sẵn lòng từ bỏ việc suy nghĩ.

Anh tự nguyện chìm đắm trong thế giới ảo giác tuyệt đẹp mà Sở Ngôn đã xây dựng cho anh.

"Ừm." Tạ Dư Niên cuối cùng cũng lên tiếng, cọ cọ cằm Sở Ngôn.

Đợi đến khi cảm xúc của Tạ Dư Niên hoàn toàn dịu lại, hai người quyết định đến gặp bác sĩ để hỏi thăm tình hình cụ thể và phương án điều trị chi tiết.

Bên ngoài trời rất lạnh, hơi thở của Tạ Dư Niên ngưng tụ thành sương mù trắng. Sở Ngôn rất tự nhiên nắm lấy tay Tạ Dư Niên, bỏ vào túi áo khoác của mình.

Tạ Dư Niên có chút không quen, ngón tay không tự nhiên co rúm lại trong lòng bàn tay ấm áp, hơi đổ mồ hôi.

Nhưng anh không giãy ra.

Đi đến cửa văn phòng, má Tạ Dư Niên bị gió thổi đến đau rát mới dần ấm lên. Anh co ngón tay lại, gãi gãi tay Sở Ngôn, "Đừng nắm nữa, trong bệnh viện có rất nhiều người."

Anh hơi ngại ngùng, kiễng chân ghé vào tai Sở Ngôn nói nhỏ.

"Không." Sở Ngôn quay đầu lại, hùng hồn từ chối. Hắn phồng má chu môi, giống như một con chuột hamster nhồi đầy thức ăn.

"Anh muốn nắm tay Niên Niên, ai thèm quan tâm đến người khác."

Lúc này Sở Ngôn lại rất trẻ con, không điềm tĩnh giống như lúc nãy ở trong xe, muốn bất chấp mọi thứ tuyên bố chủ quyền của mình, không vui là sẽ thể hiện ra mặt.

Tạ Dư Niên cảm thấy Sở Ngôn như vậy lại khiến anh an tâm hơn.

Anh biết, lời của bác sĩ đã khiến Sở Ngôn hoảng loạn.

Nếu có thể, anh hi vọng Sở Ngôn có thể mãi mãi như vậy, không cần để ý đến ánh mắt của người khác, làm những việc khiến bản thân vui vẻ. Có thể không cần đi làm, ở nhà chơi những trò chơi mà mình thích, cũng có thể không cần mặc vest, đi đóng vai một người lãnh đạo trưởng thành và điềm tĩnh.

So với những điều đó, hắn có yêu anh hay không đều không quan trọng.

Nhưng Tạ Dư Niên không thể thực hiện được điều ước này, thế là anh chỉ có thể mặc kệ Sở Ngôn nắm lấy tay mình, như dắt một đứa trẻ dễ bị lạc.

Đi đến cửa văn phòng bác sĩ, Sở Ngôn đột nhiên dừng bước, Tạ Dư Niên không kịp phản ứng, có chút nghi hoặc nhìn về phía Alpha bên cạnh.

"Đó không phải là trợ lý nhỏ của em sao?" Sở Ngôn hạ thấp giọng, hướng về phía trước hất cằm.

Tạ Dư Niên nghe theo lời Sở Ngôn nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy trợ lý của mình là Hứa Phi đang đứng ở cửa phòng khám, đôi mắt đỏ hoe đáng sợ.

"Tôi không cần biết." Cậu khàn giọng hét về phía người bên trong: "Tôi thích anh, tôi muốn theo đuổi anh! Anh không được trốn tránh tôi nữa!"

Tạ Dư Niên ngây người.

Hứa Phi tuổi còn nhỏ, nhưng năng lực làm việc lại rất tốt, ở công ty rất được mọi người yêu thích.

Tạ Dư Niên cũng không ngoại lệ, lại thêm cậu cũng là Omega, nên đôi khi cũng sẽ âm thầm thiên vị một chút.

Nhưng Hứa Phi trước mặt anh luôn cười ha ha, anh chưa từng thấy Omega này chật vật và đau lòng như vậy.

Bởi vì Hứa Phi quay mặt lại, Tạ Dư Niên nhìn thấy khuôn mặt cậu toàn là nước mắt.

"Hả?" Sở Ngôn cũng kinh ngạc, hắn cúi đầu ghé vào tai Tạ Dư Niên: "Niên Niên, anh nhớ bác sĩ này là Beta mà nhỉ?"

"Beta và Omega cũng có thể ở bên nhau à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro