Chương 5

Ban đầu Tạ Dư Niên không đồng ý cho Sở Ngôn xuất viện, nhưng anh không chịu nổi sự nài nỉ đủ kiểu của đối phương, thậm chí hắn còn lôi ra 108 điều hòa hợp sau hôn nhân của các cặp vợ chồng ở trên mạng, để thuyết phục anh.

"Đây." Sở Ngôn chỉ vào màn hình điện thoại: "Điều thứ 51, sau khi kết hôn, hai bên phải hỗ trợ lẫn nhau, người chồng phải biết chăm sóc cho Omega, người yếu đuối hơn."

Tạ Dư Niên khẽ nhíu mày, quy tắc sống chung thiếu căn cứ khoa học này khiến anh có chút không thoải mái.

"Em không yếu đuối." Anh chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn thẳng vào chồng mình: "Em đồng ý với vế trước, nhưng không thể chấp nhận vế sau."

"Ngoài ra, điều này không có căn cứ khoa học nào cả, chưa có nghiên cứu nào chứng minh rằng Omega bẩm sinh cần người khác chăm sóc."

Tạ Dư Niên biết Sở Ngôn có ý tốt nhưng những từ ngữ này luôn khiến anh nhạy cảm hơn người khác, lời vừa thốt ra, anh mới nhận ra có gì đó không ổn.

Anh không nên khiến Sở Ngôn cảm thấy khó xử.

"Được rồi, tôi biết mà." Thế nhưng Sở Ngôn chẳng hề để tâm đến chuyện Tạ Dư Niên bắt bẻ từng câu chữ, cũng không hề giận dữ.

Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu anh, lòng bàn tay hắn ấm áp như ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng phủ lên từng sợi tóc.

"Vợ tôi rất lợi hại." Sở Ngôn nói câu này một cách tự nhiên mà chẳng có chút ngượng ngùng hay do dự nào, tựa như khi hắn gọi tên Tạ Dư Niên vậy.

Tạ Dư Niên hơi sững sờ, sau đó khẽ quay đầu đi.

Sở Ngôn chưa từng gọi anh như vậy, thậm chí số lần hai người nói chuyện trực tiếp với nhau còn ít đến đáng thương.

Hắn lúc nào cũng gọi cả họ tên, vừa giữ được phép lịch sự vừa tạo ra khoảng cách thích hợp với anh.

Chỉ thỉnh thoảng ở trước mặt người lớn trong nhà, Sở Ngôn mới gọi anh là Niên Niên, nhưng mối quan hệ của Tạ Dư Niên với gia đình vốn không tốt, cho nên suốt hai năm kết hôn, chuyện đó chỉ xảy ra đúng ba lần.

Vậy nên giờ đây, khi Sở Ngôn dùng giọng điệu trầm thấp, đầy nghiêm túc để gọi ra cách xưng hô thân mật ấy, lần đầu tiên Tạ Dư Niên cảm nhận được trái tim trong lồng ngực mình, đập nhanh một cách mất kiểm soát.

Anh bối rối không biết phải làm sao, nhưng trong lòng thì âm thầm vui sướng.

Trước khi xuất viện, Tạ Dư Niên đã nghiêm túc hỏi ý kiến bác sĩ, chỉ khi xác nhận cơ thể của Sở Ngôn không còn gì đáng ngại, anh mới hoàn toàn yên tâm.

Bác sĩ là một Beta, hắn nhìn Omega ở trước mặt với ánh mắt dịu dàng.

"Cho tôi hỏi, cậu đang mang thai phải không?"

Tạ Dư Niên im lặng một lúc rồi gật đầu.

Bác sĩ lập tức nở nụ cười thấu hiểu: "Chắc Alpha của cậu đã từng nhắc đến vấn đề kỳ dịch cảm của anh ấy, theo lẽ thường, Alpha có bạn đời cố định nên trải qua kỳ dịch cảm cùng bạn đời của mình. Tuy nhiên vì tình huống của cậu đặc biệt, Omega trong giai đoạn đầu mang thai không thích hợp bị xâm nhập nên hai ngày trước, Alpha của cậu đã đến gặp tôi để xin đơn thuốc ức chế dành riêng cho Alpha trong kỳ dịch cảm."

"Tất nhiên trong điều kiện cho phép, tôi vẫn hy vọng cậu có thể bên cạnh anh ấy nhiều nhất có thể, dù sao, Alpha trong kỳ dịch cảm rất yếu ớt, ngoài ra bạn đời của cậu còn bị tổn thương tuyến thể dẫn đến rối loạn kỳ dịch cảm."

Bác sĩ nói rất khéo léo và đúng trọng tâm.

Thế nhưng suy nghĩ của Tạ Dư Niên đã trôi dạt đến nơi rất xa.

Anh nhớ về kỳ phát tình đầu tiên sau khi kết hôn, khi ấy bản thân anh bị cơn sốt phát tình triền miên thiêu đốt đến mơ hồ, gần như dồn hết chút sức lực cuối cùng, anh mới có thể gọi một cuộc điện thoại cho Sở Ngôn.

Theo lẽ thường, kỳ phát tình sẽ khiến người ta trở nên hỗn loạn mất đi lý trí.

Nhưng cho đến tận hôm nay, Tạ Dư Niên vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi Sở Ngôn xuất hiện trước mặt mình.

Hắn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, bước đi vững vàng.

Pheromone ngọt ngào tràn ngập khắp phòng chẳng hề ảnh hưởng đến hắn, Tạ Dư Niên ở trên giường với gương mặt ửng đỏ, quần áo xộc xệch cũng không khiến hắn mềm lòng dù chỉ một giây.

Khi ấy hắn đang đi công tác, Tạ Dư Niên nhớ rất rõ.

Thế nhưng, hắn đã bắt chuyến bay dài gần hai tiếng đồng hồ để quay về, sau đó tiêm cho cậu một mũi thuốc ức chế.

"Đừng sợ, sẽ sớm kết thúc thôi." Giữa cơn mê man, Tạ Dư Niên nghe thấy giọng nói của Sở Ngôn.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào dòng máu đang sôi sục, cơn lạnh thấu xương đó, cả đời này Tạ Dư Niên cũng không thể nào quên.

Kỳ lạ thật, anh mơ màng nghĩ, trước đây anh đã tiêm nhiều mũi thuốc ức chế đến vậy, nhưng chưa lần nào khiến anh đau đớn nhường này.

Cảm giác như toàn thân bị nghiền nát.

Mà Sở Ngôn đã dùng sự dịu dàng đến tàn nhẫn để ghép anh lại từng mảnh một.

Từ đó về sau, thuốc ức chế trong nhà lúc nào cũng có sẵn và đủ dùng, Tạ Dư Niên cũng không còn gọi cho Sở Ngôn vào kỳ phát tình nữa.

Rời khỏi phòng khám, Tạ Dư Niên thở gấp vài nhịp.

Đã rất lâu rồi anh không nghĩ về chuyện trước kia, bởi vì ký ức là thứ phiền phức, vừa hao tâm vừa tổn thương.

Hôm nay hiếm khi mất kiểm soát, anh nghĩ có lẽ là do đang mang thai nên tâm trạng trở nên nhạy cảm hơn.

Sở Ngôn đang chờ anh ở nơi không xa, thấy Tạ Dư Niên bước ra, hắn nở một nụ cười lúng túng.

Ánh nắng sớm mai dịu dàng rọi xuống, phủ lên vạn vật một tầng ánh sáng ấm áp như dát vàng.

Tạ Dư Niên giẫm lên ánh nắng trên mặt đất, đi về phía mặt trời.

Thuốc ức chế trong nhà sắp hết rồi, phải nhờ trợ lý đi mua thêm, nhìn Sở Ngôn ngày càng tiến đến gần, anh đã thầm nghĩ như vậy.

Lát nữa còn phải nhắc hắn đừng gọi anh bằng cái danh xưng đó nữa, thật sự không phù hợp.

Bởi vì Sở Ngôn mất trí nhớ nên hắn không biết gì cả, nhưng Tạ Dư Niên tỉnh táo thì không như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro