Chương 35 (beta)
TTTCTCĐ - Chương 35
(dreamhouse2255)
Chương 35:
Du Việt cảm thấy Ngụy Phàm Lĩnh thật sự là không thể hiểu được, "Tôi cách cậu gần còn hô hấp khó khăn muốn nôn đây, cậu trả tiền cho tôi đi."
"Muốn nôn? Còn bắt tôi phụ trách? Vậy cậu mang thai nhất định là tôi sai?" Ngụy Phàm Lĩnh càng nói càng quá mức, "Nói thật, tôi không ngại AA liên hợp, Du Việt, nếu cậu nguyện ý ở cùng tôi, chuyện về thuốc ức chế tôi liền không tìm cậu, tôi cam tâm tình nguyện vì cậu phá sản."
"Ở cùng cậu?" Du Việt cảm thấy không thể hiểu được, "Ở cùng cậu thế nào? Tổ đội?"
Ngụy Phàm Lĩnh: "Tổ đội thì thôi đi, hai người chúng ta tuyệt đối có thể hại chết đối phương, ảnh hưởng đến thành tích sẽ không tốt cho tương lai của cả hai, ý tôi là kỳ quân huấn này kết thúc, lấy thân phận tình lữ ở bên nhau, cậu cảm thấy sao?"
"Tôi cảm thấy đầu óc của cậu bị nước vào, người muốn ở cùng lão tử có thể xếp hàng từ Bắc Lĩnh đến Nam Phong, Đông Quận cùng Tây Loan cũng không đủ xếp chỗ ngồi, cậu cho rằng cậu là ai chứ." Du Việt không thèm nhìn hắn.
Chủ yếu là ở bên cạnh Ngụy Phàm Lĩnh khiến y cảm thấy không thoải mái.
Loại cảm giác này không giống như khi ở cùng Vạn Dương Trạch, cùng Phùng Mễ Đế, cùng Hầu Vinh Hiên.
Phùng Mễ Đế sẽ khiến y cảm thấy táo bạo, Hầu Vinh Hiên làm y thấy ôn hòa, nhưng ở bên cạnh Ngụy Phàm Lĩnh chỉ làm y cảm thấy pheromone của Alpha đỉnh cấp dao động.
Không thể nói là câu cho y ngo ngoe rục rịch, nhưng hương vị mì cay ăn liền xác thật khiến người ta không thể cự tuyệt!
(dreamhouse2255)
Du Việt: Chẳng lẽ là mình đói bụng?
Nhưng nghĩ tới chuyện sẽ tiếp tục tiếp xúc với Ngụy Phàm Lĩnh, y thật sự muốn nổi khùng, trên các loại ý nghĩa.
Du Việt cảm thấy có lẽ y sắp tới kỳ động dục rồi.
Ở trên thuyền lâu như vậy, nhiều người nhìn như vậy, Ngụy Phàm Lĩnh cũng ở đây, Du Việt không dám trắng trợn táo bạo đòi đánh dấu lâm thời.
Nếu quá cần...... Vạn Dương Trạch không phải là kẻ ngốc, sẽ nghĩ ra được cái gì đó.
Nhưng Vạn Dương Trạch biết, Ngụy Phàm Lĩnh là đang cố tình chiếm tiện nghi của Du Việt.
Cho dù chỉ trên miệng cũng muốn nhiều lời thêm mấy câu.
Nhưng phản ứng của Du Việt ở trước mặt Alpha khác quá khó chịu.
Vạn Dương Trạch trực tiếp đứng lên nói với Du Việt, "Chúng ta đổi vị trí."
Du Việt giống như được đại xá, lập tức đứng dậy đổi vị trí cho Vạn Dương Trạch.
Ngụy Phàm Lĩnh khó chịu, "Ai, hai người các cậu đổi vị trí cái gì? Vạn Dương Trạch, tôi không muốn ngồi gần cậu, thù đoạt cờ còn chưa có báo đâu."
(dreamhouse2255)
Du Việt dựng lỗ tai lên, "Ha? Thê tử? Các cậu khi nào thì đoạt đối tượng?"
Vạn Dương Trạch: "Bàn cờ."
Du Việt rất thất vọng nhìn Vạn Dương Trạch, "À, tôi còn tưởng rằng đồ cổ cậu sẽ xuân tâm manh động nảy mầm chứ."
Ngụy Phàm Lĩnh lại lần nữa cảm nhận được cảm giác bị hai người nọ ném ra ngoài thế giới, vội vàng bổ sung, "Tôi nảy mầm rồi nha, Du Việt, cậu nhìn tôi."
Du Việt khinh thường, "Ngụy Phàm Lĩnh, có mặt mũi chút đi, đừng tưởng rằng lão tử 85% không đánh được 90% của cậu."
"Tôi không cho rằng như vậy, tôi cảm thấy cậu lợi hại hơn tôi nhiều, cho nên tôi đặc biệt thưởng thức cậu." Ngụy Phàm Lĩnh cách Vạn Dương Trạch mạnh mẽ tới gần Du Việt.
Vạn Dương Trạch nhắm mắt dưỡng thần.
Du Việt: "Tôi cảm thấy Vạn Dương Trạch cũng mạnh hơn cậu, nếu thật sự thích cường giả, cậu không bằng nói những lời này với hắn đi."
Ngụy Phàm Lĩnh: "Tôi chỉ thích cậu...... M*, xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Phàm Lĩnh cảnh giác nhìn về phía Vạn Dương Trạch.
(dreamhouse2255)
Không chỉ Ngụy Phàm Lĩnh, toàn bộ Alpha ngồi trên thuyền đều cảm nhận được một cỗ áp lực cực kỳ lớn, ngay cả há mồm nói chuyện cũng khó khăn, có người đang muốn ra ngoài boong tàu, kết quả cẳng chân cứng ngắc không thể nào nhúc nhích.
Huống chi là Beta bình thường.
Toàn bộ người bên trong khoang thuyền cơ hồ mất khống chế.
Du Việt căng thẳng thần kinh, kết quả, Vạn Dương Trạch dường như lơ đãng vỗ vỗ mu bàn tay của y một cái, Du Việt liền thả lỏng không ít.
Áp lực cơ hồ kéo dài rất lâu, sau đó biến mất.
Vạn Dương Trạch nhàn nhạt nhìn Ngụy Phàm Lĩnh, "Có thể để cho miệng của cậu nghỉ ngơi một lúc không?"
Ngụy Phàm Lĩnh: "......"
Thật sự đặc biệt không muốn để ý Vạn Dương Trạch.
Bản năng của Alpha làm hắn cực kỳ bài xích ở cách gần Vạn Dương Trạch, thậm chí nhiều lời với Vạn Dương Trạch thêm một câu cũng có khả năng phát triển thành một hồi khẩu chiến cực kỳ ác liệt.
Thiên tính hiếu chiến cùng không thỏa hiệp của Alpha làm tâm tư muốn thoải mái đánh một trận với Vạn Dương Trạch trong lòng hắn ngo ngoe rục rịch.
(dreamhouse2255)
Nhưng Ngụy Phàm Lĩnh biết, còn ba tuần nữa kỳ quân huấn này mới kết thúc, trước khi hoàn thành hết thảy nhiệm vụ, cùng Vạn Dương Trạch nổi lên bất luận xung đột gì đều là hành vi cực kỳ không sáng suốt.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Nhưng Ngụy Phàm Lĩnh vẫn không thể tưởng tượng được chuyện Vạn Dương Trạch dùng pheromone áp chế hắn.
Bọn họ được huấn luyện ở Đế Đằng, cho dù gặp phải bất luận chuyện gì cũng không thể tùy ý sử dụng pheromone, bằng không sẽ phải chịu trừng phạt.
Điều này làm cho bọn họ học được cách khắc chế chính mình, dưỡng thành thói quen tốt, không vì thân phận phân hóa mà mang lại bối rối cho người khác.
Cho nên Alpha tốt nghiệp từ Đế Đằng rất được đồng sự Beta, Omega, thậm chí là Alpha ở bên ngoài yêu thích.
Bởi vì ở cùng với học sinh tốt nghiệp từ Đế Đằng sẽ không phải vì pheromone của bọn họ lộ ra ngoài mà cảm thấy không thoải mái, bọn họ vẫn luôn nghiêm khắc mà kiềm chế bản thân.
Đặc biệt là người trời sinh coi trọng mặt mũi như Vạn Dương Trạch, càng không thể dễ dàng làm ra chuyện khiến cho người khác ở chung không thoải mái.
Cho nên Ngụy Phàm Lĩnh cảm thấy không thể tưởng tượng, "Cậu có bệnh đi Vạn Dương Trạch? Còn chưa tới tuần cuối cùng đâu, hiện tại cậu đã dùng pheromone, không sợ nhóm người trên thuyền này tập thể công kích cậu sao?"
(dreamhouse2255)
"Cậu chẳng phải là không dám dùng pheromone? Muốn ở lại đến cuối cùng, bọn họ biết nên làm thế nào." Vạn Dương Trạch hỏi lại.
Ngụy Phàm Lĩnh nghĩ đến lúc trước Vạn Dương Trạch thay Du Việt làm nhiệm vụ, cam tâm tình nguyện đưa Du Việt lên đầu bảng xếp hạng, lúc nãy còn vì hắn quấy rầy Du Việt mà dùng pheromone mạnh mẽ ép hắn câm miệng, rốt cuộc đả thông hai mạch nhâm đốc.
Ngụy Phàm Lĩnh bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vạn Dương Trạch, m* nó cậu không phải là đang theo đuổi Du Việt đi?"
Du Việt ở bên cạnh nghe không hiểu ra sao, "Tôi nói a hai người các cậu nói chuyện phiếm có thể tôn trọng tôi một chút không? Tôi phân hoá không tệ, mọi người đều là A, thật sự quá không để tôi vào mắt, Vạn Dương Trạch là đối thủ một mất một còn trời sinh của tôi, cậu tôn trọng hắn một chút."
Vạn Dương Trạch: "......"
Ngụy Phàm Lĩnh nhìn bộ dáng ngoài ý muốn của Du Việt, giơ ngón cái lên với Vạn Dương Trạch, "Cậu tốt nhất là đối thủ một mất một còn!"
Vạn Dương Trạch: "Quản chính cậu cho tốt đi."
Ngụy Phàm Lĩnh lại nhìn về phía Du Việt, "Du Việt, đầu năm nay quan hệ đủ cứng, cường hào thủ đoạt một Alpha cũng không phải việc gì khó, cậu tin sai người rồi, biết người biết mặt không biết lòng, tôi là nói rõ tấm lòng của tôi cho cậu, tôi chỉ muốn ở cùng cậu, cậu nhìn xem Vạn Dương Trạch có dám nói như vậy hay không, mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, cậu ta đối với cậu không đơn thuần, tôi không như thế, tôi phải ra ngoài thông khí, Du Việt, cậu đi cùng không?"
(dreamhouse2255)
Du Việt tâm nói, tôi cũng không phải kẻ ngốc, tôi không muốn đáp ứng cậu còn đi theo cậu chính là tôi có bệnh, "Không đi."
Ngụy Phàm Lĩnh vừa rời khỏi, Du Việt nghẹn cười vỗ vỗ Vạn Dương Trạch, "Xin lỗi."
Vạn Dương Trạch còn tưởng rằng Du Việt sẽ tức giận, sao lại cười rộ lên, hắn khó hiểu, "Xin lỗi cái gì?"
"Hai người chúng ta đối thủ một mất một còn nhiều năm như vậy, thế nhưng lại bị người khác ném cho cái mũ cậu thích tôi, nếu tôi bị vu hãm như cậu, nhất định dùng pheromone còn hăng hái hơn cậu nhiều."
Vạn Dương Trạch: "À."
Du Việt sớm đã quen cái thói động một chút liền lãnh đạm đáp lại của Vạn Dương Trạch, "Cậu yên tâm đi, thời điểm sắp kết thúc thi đấu tôi sẽ hung hăng hãm hại cậu một trận, không thể uổng phí tình hữu nghị như nước với lửa nhiều năm qua của chúng ta, lúc đó lời đồn tự nhiên sẽ sụp xuống, không để cậu bị liên lụy vào."
Vạn Dương Trạch nói, "...... Tôi cũng không để ý."
Du Việt hiểu rõ vỗ ngực, "Tôi đương nhiên biết, cậu là Alpha hiểu chuyện nổi tiếng của Vạn gia, nhẹ nhàng có lễ, lòng dạ trống trải, tự nhiên sẽ không câu nệ tiểu tiết, chúng ta vẫn luôn......"
"Được rồi, tôi biết tôi là người thế nào." Vạn Dương Trạch không kiên nhẫn nói.
(dreamhouse2255)
"......" Du Việt cảm thấy Vạn Dương Trạch không được cao hứng, ngồi thêm một lát liền phát hiện Vạn Dương Trạch vẫn đang thối mặt.
Quả nhiên là vẫn bị lời nói của Ngụy Phàm Lĩnh làm cho phiền lòng sao?
Dùng hết lượng từ ngữ trong suốt cuộc đời cũng không thể dỗ Vạn Dương Trạch vui vẻ lên một ít.
Vừa rồi Vạn Dương Trạch phóng thích pheromone, đối với các Alpha khác là áp bách, nhưng đối với Du Việt mà nói lại là trắng trợn câu dẫn.
Pheromone của Vạn Dương Trạch luôn mang theo một cỗ mùi mê điệt hương nhè nhẹ, nhưng những người khác tựa hồ đều không cảm nhận được, chỉ biết là có người phóng thích uy áp, nhưng lại không biết có hương vị gì.
Uy áp cường thế như thế, không có ai ngốc mà nhảy ra khiêu chiến.
Du Việt cũng không muốn khiêu chiến.
Ở gần Ngụy Phàm Lĩnh, hương vị mỳ cay ăn liền làm y vàng đầu mắt hoa không thanh tỉnh, ở gần Vạn Dương Trạch, mùi mê điệt hương lại làm y cảm xúc mênh mông, hai chân như nhũn ra.
Lúc này, nếu như Vạn Dương Trạch có thể lại cho y thêm một chút pheromone tiếp xúc trấn an, vậy y sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng Vạn Dương Trạch đang tức giận, Du Việt không biết nên làm sao yêu cầu.
(dreamhouse2255)
Tiểu tử Vạn Dương Trạch này rất keo kiệt, lại bị Ngụy Phàm Lĩnh hiểu lầm là hắn thích y, không chừng là cũng không muốn hợp tác nữa, trực tiếp nhảy xuống biển trở về.
Du Việt đứng lên, Vạn Dương Trạch cảnh giác hỏi y, "Cậu đi đâu?"
Du Việt chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Ra boong tàu hóng gió, hình như rất mát mẻ."
Vạn Dương Trạch đau đầu xoa xoa giữa mày.
Du Việt thấy hắn không thoải mái, dù đã đi đến hàng lang, cũng chỉ đành quay lại hỏi, "Cậu làm sao vậy?"
"Không có việc gì, có thể là do phóng thích pheromone cho nên hơi mệt mỏi, đau đầu." Vạn Dương Trạch cúi đầu nói.
Du Việt nghĩ Vạn Dương Trạch là vì giúp y hạn chế tiếp xúc với Ngụy Phàm Lĩnh, cho nên mới chủ động ngồi vào giữa hai người.
Hiện tại bị Ngụy Phàm Lĩnh chọc giận, chẳng lẽ Du Việt y là loại người khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?
Du Việt quay trở lại chỗ ngồi của mình, mở ba lô ra, "Cậu ăn chút thuốc say tàu đi, cái này ban nãy cậu cho tôi nè, ăn xong ngủ một giấc, trị bách bệnh."
Vạn Dương Trạch:...... Ngủ rồi không phải là tùy ý để Ngụy Phàm Lĩnh hồ ngôn loạn ngữ, phát ra các loại tín hiệu ám muội với Du Việt hay sao?
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch rất bình tĩnh nói, "Không cần, tôi nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi."
Hắn không thoải mái, Du Việt liền không động, Vạn Dương Trạch ngả đầu trên ghế, nhìn bộ dáng thấy thế nào cũng rất không thoải mái.
Không lâu sau liền gối lên trên vai Du Việt.
Du Việt bất động.
Y không ngại bị Vạn Dương Trạch gối, sáng nay sau tàu Vạn Dương Trạch không phải cũng không ghét bỏ y sao.
Mời đối phương dựa tới gần một chút?
Nhưng Ngụy Phàm Lĩnh còn đang chờ giày xéo Vạn Dương Trạch đây.
Du Việt ngồi thẳng, tùy ý Vạn Dương Trạch tìm tư thế thoải mái.
Vạn Dương Trạch nằm một lát, nói "Không thoải mái."
"Vậy làm sao bây giờ?" Thì ra Alpha phóng thích pheromone sẽ mỏi mệt, mà cảm xúc của chính Alpha đó cũng trở nên táo bạo.
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch nhìn Du Việt một hồi, hỏi, "Cậu có phiền nếu tôi nằm xuống không?"
Du Việt nhìn chỗ ngồi của Ngụy Phàm Lĩnh, nếu Vạn Dương Trạch nằm xuống nhất định sẽ chiếm trên ba cái ghế.
"Không ngại." Ngụy Phàm Lĩnh không trở lại là tốt nhất.
Vạn Dương Trạch nói xong liền nằm xuống, đầu trực tiếp đè trên đùi Du Việt.
Du Việt ngừng thở.
Vạn Dương Trạch: "Nặng không?"
"Không, không nặng." Du Việt lắc đầu.
Vạn Dương Trạch nhắm mắt lại, "Được, vậy tôi ngủ một lát, nếu cậu đói bụng thì gọi tôi, trong túi của tôi còn đồ ăn."
"Được."
Vạn Dương Trạch ngủ rồi, Du Việt kẹp bản đồ trong tờ báo, cẩn thận quan sát.
Nhiệm vụ của y ở Thiên Xu thật sự là không thể hiểu được.
(dreamhouse2255)
Ngoại trừ đoàn xiếc là manh mối lớn nhất, các tin tức còn lại đều giống như là đáp án khiến người ta khó hiểu.
【 Thiên Xu: Đối tượng nhiệm vụ, đoàn xiếc thú.
Từ ngữ mấu chốt: Bánh vòng yêu cười, bát cơm ba giờ rưỡi sáng, hòm thuốc trân quý, những chứng cứ đó. 】
Du Việt nhíu mày nhìn nửa ngày, cảm giác biểu tình trên mặt đã hóa thân thành "Lão nhân xem di động trên tàu điện ngầm".
Đây m* nó rốt cuộc là cái quỷ gì?
Cho nên nội dung nhiệm vụ là cái gì? Chỉ biết đối tượng, lại không biết mục tiêu cụ thể cùng thành quả, viết mờ mịt như vậy, rốt cuộc phải hoàn thành thế nào?
Khó trách Hầu Vinh Hiên lại từ bỏ nhiệm vụ.
Hai giờ sáng rời thuyền, nhiệm vụ có một cái là "bát cơm ba giờ rưỡi sáng" hẳn là có thể tận dụng thời gian đi tìm kiếm manh mối.
Nói không chừng lại bắt được cái gì.
Đây đại khái là một nhiệm vụ liên hoàn.
(dreamhouse2255)
Cho nên sau khi rời thuyền nhất định phải giành giật từng giây, dù sao trên thuyền hiện tại đang có một đống người Bắc Lĩnh.
Chờ Ngụy Phàm Lĩnh hóng gió xong trở về, nhìn thấy lại là một màn cảnh tượng tình nồng ý mật, cầm sắt hòa minh, tôn trọng nhau như khách chói mù mắt.
Ngụy Phàm Lĩnh: "Hắn......"
Du Việt làm một thủ thế "Suỵt" với Ngụy Phàm Lĩnh, "Hắn ngủ rồi."
Ngụy Phàm Lĩnh: "......" Tôi đương nhiên biết cậu ta ngủ rồi.
Nhưng vì sao cậu ta lại ngủ ở trên chân của cậu?
Hai Alpha các người cả ngày khanh khanh ta ta ôm ôm ấp ấp, không biết tị hiềm chút nào sao?
Ngụy Phàm Lĩnh hỏi, "Vậy tôi ngồi chỗ nào?"
"Thuyền đã dừng hai lần, người xuống thuyền nhiều như vậy, cậu muốn ngồi nơi nào thì ngồi đi." Du Việt không kiên nhẫn nói.
Ngụy Phàm Lĩnh mặt dày mày dạn, "Tôi cũng muốn nằm trên đùi của cậu."
Du Việt: "Tôi muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cậu, bệnh vọng tưởng."
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch chuyển người, dúi đầu vào bụng nhỏ của Du Việt.
Hô hấp của Du Việt cứng lại, thậm chí cảm nhận được sức nóng trong hơi thở của Vạn Dương Trạch, xuyên qua áo quần, trực tiếp phả lên sáu khối cơ bụng mà y tự hào.
Ngụy Phàm Lĩnh càng nhìn càng tức muốn hộc máu, "Du Việt, nếu cậu là Omega, vậy cậu ta chính là đang quấy rối cậu cậu có hiểu không?"
Du Việt căng da đầu nói, "Tôi không phải."
Ngụy Phàm Lĩnh: "Cậu ta chính là Alpha đỉnh cấp, pheromone quấy nhiễu rất chọc người chán ghét, cậu có khuynh hướng cuồng chịu ngược?"
"Không có!" Ngụy Phàm Lĩnh vẫn còn chưa đi, Du Việt không kiên nhẫn phất phất tay, "Bắc giáo chỗ nào mát mẻ ra chỗ đó đi, tôi thấy cậu mới là người có khuynh hướng cuồng chịu ngược, mỗi ngày đều đi gây chuyện phiền toái."
Ngụy Phàm Lĩnh không cam lòng nhỏ giọng nói, "Phong cách Đông giáo các cậu thật sự là có vấn đề."
Du Việt: "Bắc giáo có cậu, có thể tốt được đến đâu?"
"Được rồi, tôi không cãi nhau với cậu." Ngụy Phàm Lĩnh ngồi xuống chỗ đối diện.
Người của Bắc Lĩnh có thể đi cùng nhau liền đi cùng nhau, tư tưởng chính là người nhiều thực lực lớn, chẳng qua không có khả năng nhiệm vụ của mọi người đều giống nhau, chỉ có thể chia ra thành các nhóm nhỏ.
(dreamhouse2255)
Tới khuya, người còn lại trên thuyền mục tiêu đều là Thiên Xu, trên thuyền đại khái có mười người của Bắc Lĩnh đang ôm đoàn, trang phục của bọn họ đổi thang không đổi thuốc, đều là thường phục hai màu đen trắng, tự cho là che giấu rất tốt.
Du Việt ôm đầu của Vạn Dương Trạch ngủ, thiếu chút nữa ôm hắn thiếu dưỡng khí.
Vạn Dương Trạch sớm đã tỉnh, lặng lẽ ngồi dậy, Du Việt vẫn không biết, hắn ôm Du Việt vào trong lòng che chở.
Ngụy Phàm Lĩnh càng nhìn càng tức giận, Vạn Dương Trạch A hơn hắn nhiều, Du Việt cũng không bài xích, sao lại chán ghét hắn như vậy?
Ngụy Phàm Lĩnh lại thở dài.
Rõ ràng là đang làm nhiệm vụ, vì sao mỗi lần gặp được Du Việt đầu óc của hắn đều giống như là biến mất?
Cho nên...... trên người của Du Việt rốt cuộc có hương vị pheromone hay không?
Ngoại trừ pheromone, còn thứ gì có thể khiến cho hắn mỗi lần gặp được Du Việt đều thần hồn điên đẩo, chỉ biết dùng đến nửa thân dưới tự hỏi?
Nếu Du Việt tản pheromone ra ngoài, hắn đến gần khẳng định phải chán ghét, giống như hắn thật tình chán ghét Vạn Dương Trạch ấy.
(dreamhouse2255)
Nhưng Du Việt lại luôn giống như là tự mang ma lực.
Vạn Dương Trạch lay lay Du Việt ở trong lòng, "Du Việt, tới rồi, phải rời thuyền."
Du Việt ngủ đến nước miếng chảy đầy đất, ngượng ngùng lau lau bả vau của Vạn Dương Trạch, "Xin lỗi ha...... Có thể là tư thế ngủ không tốt lắm, sao tôi lại không nhớ trước khi ngủ cách cậu xa chút chứ? Tôi thật sự không có cố ý."
Vạn Dương Trạch nói, "Không sao, đi thôi."
Là tôi cố ý.
Ngụy Phàm Lĩnh đi phía sau bọn họ, theo sát hai người rời khỏi thuyền.
Có Ngụy Phàm Lĩnh đi theo sau, Du Việt cảm thấy ba lô đeo trên lưng cũng không còn an toàn nữa, hận không thể ôm vào trong ngực.
Sau khi rời thuyền, Du Việt nói, "Ngụy Phàm Lĩnh, cậu chọn phương hướng đi, đừng có đi theo sau chúng tôi, tôi chỉ sợ hơi sơ sẩy một chút liền bị cậu trộm sạch vật tư."
Ngụy Phàm Lĩnh thoải mái đáp, "Tôi đi rồi, chỉ sợ cậu sẽ nhớ tôi."
Ngụy Phàm Lĩnh từ đầu tới đuôi đều nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ ở trên cổ Du Việt, hắn luôn cảm thấy cái bình kia có bí mật.
(dreamhouse2255)
Ra ngoài làm nhiệm vụ, hết thảy đều giản lược, học sinh Đế Đằng không có thói quen mang trang sức, Du Việt rốt cuộc đang che giấu cái gì?
Chất gỗ trong cái bình nhỏ kia chẳng lẽ là dùng để che giấu hương vị pheromone của Du Việt?
Nếu cái bình nhỏ kia không còn, thực lực của Du Việt sẽ tăng lên hay là giảm đi?
Ngụy Phàm Lĩnh: "Tôi chính là muốn đi theo hai người các cậu, các cậu có thể thử ném bỏ tôi xem có được hay không."
Du Việt nhìn thời gian, thầm nghĩ, lại kéo dài nữa chỉ sợ phải đợi đến ba giờ đêm mai mới tìm được manh mối nhiệm vụ, vậy quá không có lời.
Du Việt: "Tôi rốt cuộc làm sai chỗ nào, tôi tạm thời xin lỗi cậu trước được hay chưa?"
Ngụy Phàm Lĩnh vươn tay với Du Việt, "Không đi theo các cậu cũng được, Du Việt, đưa cái bình nhỏ trên cổ cậu cho tôi mượn hai ngày."
Du Việt ôm chặt bình nhỏ lui ra sau một bước.
(dreamhouse2255)
Méoo: Làm đến đây tui mới nhận ra tui vẫn để viết tắt của truyện là TTTCTCĐ; thôi thì mọi người bỏ qua cho nó nhé <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro