Chương 108


Chương 108 - Chân dung

Edit: Lạc

Beta: Vô Ưu

Trong khu vực cấm xuất hiện một trạm cơ sở vẫn còn đang hoạt động, đây là điều hai đội không hề ngờ tới. Thích Tư Thành vô thức nhăn mày, những hiểu biết của bọn họ về khu vực cấm Coria rất mơ hồ, tạm thời vẫn chưa thể xác định ảnh hưởng của trạm cơ sở trong khu vực này, nhưng xét thái độ của cục quản lý Coria thì nơi này không hề đơn giản.

Thích Tư Thành nhìn thoáng qua hệ thống che chắn mờ ảo phía xa, rồi lại tập trung vào trạm cơ sở "E rằng trạm này có liên quan đến hệ thống vận hành của toàn bộ khu vực cấm."

"Có muốn đến xem không?" Hoắc Diễm nghe vậy thì hỏi: "Gầm trạm cơ sở chắc sẽ có cơ sở hạ tầng nào đó? Biết đâu lại liên lạc được với cục quản lý."

Ứng Trầm Lâm vẫn đang nhìn Du Tố, đối phương đã không còn dẫn đường ở trước nữa.

Từ lúc bước vào khu rừng cháy, Du Tố hình như đã biết điều gì đó.

So với dự đoán ban đầu của Ứng Trầm Lâm thì Du Tố còn thông thuộc khu vực cấm hơn rất nhiều, thêm nữa biểu hiện của đối phương mang lại cho anh một cảm giác rất kỳ lạ. Vì lý do nào đó, Ứng Trầm Lâm cảm thấy Du Tố không thích cái khu vực cấm này, tuy sự cảm nhận này thật rõ ràng nhưng lại rất khó diễn tả.

"Cảm ơn anh." Ứng Trầm Lâm nói nhỏ.

Du Tố không lên tiếng, như thể cậu ta đơn giản chỉ là người dẫn đường, đi theo con đường ngắn nhất, rồi tình cờ nhìn thấy cái trạm cơ sở kỳ quái này.

Trong khoang điều khiển, Đề Áo nhìn cái trạm ở đằng xa, trong những lỗ hổng dữ liệu của nó có một phần ghi chép về trạm cơ sở này, nhưng khi muốn khai thác sâu hơn thì lại chẳng có ghi chép nào bên trong đó.

"Chúng ta từng đến đây chưa?" Đề Áo hỏi.

"Rồi." Du Tố không bước tiếp, lúc nhìn thấy trạm cơ sở, cậu ta biết chắc những người khác sẽ tò mò về nó.

Đề Áo vẫn kiên nhẫn tìm kiếm dữ liệu trong cơ giáp. Khi đến đây với Du Tố, trí năng còn chưa được sinh ra, dữ liệu bên trong được hệ thống cơ giáp sắp xếp lại một cách bình thường. Sau khi kiểm tra cẩn thận, nó phát hiện ra rằng các bản ghi chép có liên quan đến khu vực cấm không được đưa vào kho dữ liệu trung tâm.

Sự khuyết thiếu về dữ liệu đã khiến Đề Áo hình như nhận ra điều gì đó.

Trong lúc Thích Tư Thành và Hoắc Diễm đang do dự không biết đi về hướng nào thì cơ giáp ẩn nấp Tật Phong đang trinh sát xung quanh đã báo cáo lại: "Đội trưởng Thích, bên này có phát hiện, anh muốn qua xem không?"

Thích Tư Thành lấy lại tinh thần, "Phát hiện gì vậy?"

"Một cái hố rất kỳ lạ." Cơ giáp ẩn nấp không biết nên miêu tả thế nào, "Ở cuối đường rãnh của xúc tu chính là cái hố kỳ lạ này."

Theo lời mô tả của cơ giáp sư ẩn nấp, mọi người đều cảm thấy có điều gì đó không ổn và quyết định đi kiểm tra.

Ứng Trầm Lâm tạm thời gác lại suy đoán về Du Tố lại, rồi qua bên đó xem tình hình ra sao.

Triệu Nhạc Kiệt và Quý Thanh Phong tụt lại phía sau, thấy cậu ta vẫn còn đang xách theo con bọ ngựa kia: "Nếu tìm được chỗ an toàn thì lập tức xử lý nó đi."

Trong người bọ ngựa cái còn có một con Trùn Vương cấp S, và một viên Dị Năng Tinh dịch chuyển không gian. Quý Thanh Phong biết dị năng dịch chuyển đã mất hiệu lực, dẫn theo vật ô nhiễm này trong khu vực cấm khá vướng víu, thậm chí còn nguy hiểm nữa, nhưng trong lúc liên tục di chuyển thế này, để xử lý vật ô nhiễm này cũng chẳng dễ dàng.

Xử lý vật liệu thì đơn giản, nhưng bên trong nó còn rất nhiều giun bờm ngựa. Nếu muốn bóc tách để lấy phần vỏ bên ngoài thì điều quan trọng nhất là xử lý đám trùn con và Trùn Vương như thế nào.

Tuy Quý Thanh Phong cảm thấy có chút không nỡ, nhưng cũng biết mang theo vật ô nhiễm này cũng rất nguy hiểm, vì thế nói: "Để tìm được chỗ nào an toàn đã, chúng ta cứ đi không dừng chân thế này thì xử lý nó làm sao được?"

Triệu Nhạc Kiệt: "Thế thì cắt tạm đầu nó xuống, Dị Năng Tinh ở chỗ đó mà."

Quý Thanh Phong nhìn Trùn Vương đang bị trói cổ: "Cậu nói nghe dễ nhờ, đây là con gái tôi đấy."

Chỗ của cơ giáp sư ẩn nấp cũng không xa, khi đến nơi, những đường rãnh lập tức đập vào mắt mọi người.

Lật đống cành khô lá rụng đang phủ trên mặt đất ra, dưới đáy rãnh đường kính khoảng một mét là một cái hố to hơn rất nhiều ăn sâu vào lòng đất, ở miệng hố có thể nhìn thấy dấu vết của chân bọ ngựa đã bị cắt lìa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nó đã bị xúc tu kì lạ kéo thẳng xuống dưới lòng đất.

Trông thấy điều này, các cơ giáp sư không khỏi trầm mặc.

Vật ô nhiễm này quá bất thường, cứ coi như do cơ thể của nó ẩn sâu dưới nền đất nên hệ thống cơ giáp không thể phát hiện được đi, nhưng phần xúc tu hoạt động ở bên trên cũng chẳng có bất cứ phản ứng nào.

"Mấy người nhìn hình dạng của cái hố đi." Thích Tư Thành chú ý tới những vết khô nứt ở mép hố: "Có lẽ nó đã kéo không ít vật ô nhiễm xuống rồi."

Nói cách khác, cái thứ đang dưới lòng đất đó đi khắp nơi bắt vật ô nhiễm là để nuôi sống nó.

Xét theo kích thước xúc tu thì cơ thể vật ô nhiễm này chắc chắn không nhỏ.

"Có phải là thứ khu vực cấm đang giấu giếm không?" Hoắc Diễm nhíu mày nhìn, "Cục quản lý Coria đã biết việc này chưa?"

Vật ô nhiễm của khu vực cấm rõ ràng không phải vật ô nhiễm bình thường, đến cả vật ô nhiễm cấp S mà cũng dám bắt, cho thấy nó hẳn phải là cấp S hoặc là cấp S biến dị... Thậm chí có thể là siêu cấp S.

Lâm Nghiêu: "Nhỡ đâu là cấp SS thì sao?"

"Không có khả năng, nếu là siêu S, cục quản lý Coria sẽ phát hiện ra trong lúc hố đen bạo loạn rồi."

Triệu Nhạc Kiệt hiểu rõ tình hình, bọn họ đến khu ô nhiễm Coria cũng là vì sự kiện hố đen bạo loạn, vật ô nhiễm cấp S ở Coria đã được phát hiện vào thời điểm đó nên bọn họ mới được từ trường đặc thù của hố đen, "Liên Minh đã điều tra ra được hố đen, đặc biệt chú ý đến nguy hiểm tiềm ẩn của nó, nếu thứ này là siêu cấp S kiểu gì cũng sẽ có dấu vết lưu lại?"

Lộc Khê: "Lúc nhận nhiệm vụ, chỉ có 10 tài nguyên cấp S có nguy cơ được nhắc đến."

Tỏng lúc người khác đang thảo luận, Ứng Trầm Lâm nhìn miệng hố một lúc rồi đi vòng sang bên kia để quan sát. Anh sử dụng hệ thống rà quét của cơ giáp tiến hành phân tích lớp đất trên bề mặt, phát hiện ra rằng cái hố bị đào sâu vào lòng đất, không chỉ đi xuống mà còn di chuyển về phía trước. Anh ta tắt hệ thống quét vật ô nhiễm và mở hệ thống khác bên trong cơ giáp lên.

Du Tố không đi cùng với mọi người, cơ giáp đứng ở ngoài miệng hố, các loại hệ thống trên bảng điều khiển đều sáng lên, đặc biệt là hai thanh vũ khí đang trong trạng thái sẵn sàng. Trong tầm nhìn, khi thấy một chiếc cơ giáp tách khỏi mọi người đi về phía bên kia, cậu ta không khỏi nhíu mày, khẽ liếc sang hệ thống radar không ghi nhận phản ứng ô nhiễm nào.

Đề Áo: "Không có dữ liệu ghi chép nào về vật ô nhiễm kỳ quái này!"

"Tôi còn chẳng có thì kho dữ liệu lấy đâu ra?" Giọng Du Tố đều đều "Nhưng nơi này lại yên tĩnh hơn rất nhiều so với 8 năm trước."

Yên tĩnh tới mức không được bình thường.

Đề Áo do dự một lúc mới hỏi: "Có nên báo cáo với quân biên giới không?"

Cơ giáp phía trước đang tụ tập lại một chỗ, khơi gợi lên ký cũ nào đó trong đầu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sự u ám nơi đáy mắt đã tan biến, cậu ta đã trở lại bộ dáng lười biếng thường ngày.

"Báo cáo cái gì?" Bàn tay Du Tố vẫn đang đặt trên bảng điều khiển vũ khí, đầu ngón tay trái đang kết nối khẽ cọ cọ: "Trước kia tôi là cơ giáp sư biên giới, giờ thì là một công dân đầy nhiệt huyết à?"

Cậu ta hơi liếc sang cơ giáp Ứng Trầm Lâm, "Với cả không cần báo cáo, có người còn đang xem xét cẩn thận hơn chúng ta rồi."

Đề Áo định hỏi thêm mấy câu, chợt nghe thấy trên kênh liên lạc chung tiếng Ứng Trầm Lâm vang lên.

Ứng Trầm Lâm nói: "Mọi người mở hệ thống quét năng lượng lên đi."

Các cơ giáp sư khác dừng thảo luận, nghe thấy vậy liền làm theo.

Giây tiếp theo, trên màn hình hiển thị kết quả hoàn toàn khác với khi quét phản ứng ô nhiễm.

Bên ngoài hó có phản ứng năng lượng rất nhỏ, nhưng càng xuống sâu dưới đất thì phản ứng năng lượng lúc đậm lúc nhạt bất đồng càng hiện ra rõ hơn, khiến mọi người phải ngỡ ngàng.

"Sao lại có phản ứng năng lượng?" Thích Tư Thành nhăn mày khi thấy báo cáo nào.

Quý Thanh Phong: "Không thể nào? Thứ kia chẳng lẽ là một nguồn năng lượng khổng lồ."

Triệu Nhạc Kiệt không khỏi lên tiếng: "Sao có thể được? Cậu cho rằng Liên Minh có dạng nguồn năng lượng như thế à?"

Nguồn năng lượng thường cố định, có thể chuyển động thường rất hiếm, Nhìn chung, chỉ có các mỏ khoáng năng lượng đặc biệt mới có phản ứng như vậy. Thứ mà bọ họ gặp phải lại có linh hoạt với khả năng tấn công giống như vật ô nhiễm, nhưng tại sao lại không cho ra kết quả phản ứng ô nhiễm mà lại là phản ứng năng lượng chứ.

"Năng lượng phản ứng đã biến mất ở đây." Ứng Trầm Lâm đứng trên gò đất nào đó cách nhóm cơ giáp khoảng 50 mét: "Hoặc có thể đã vượt quá phạm vi phát hiện của máy quét năng lượng."

Một số cơ giáp sư nhìn theo hướng Ứng Trầm Lâm, chú ý đến hướng kéo dài của hang cái hang.

Khoảng không phía sau Ứng Trầm Lâm, họ có thể nhìn thấy lớp chắn tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt xuất hiện sau tầng tầng lớp lớp những thân cây bị cháy đen.

"Cái này hướng về phía..."

Thích Tư Thành nói: "Trạm cơ sở."

Là trạm cơ sở.

Toàn bộ cơ giáp sư đều nhìn về phía trạm cơ sở đang hoạt động ở đằng xa, ánh sáng tím phía trên như đang biểu thị điều gì đó. Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau về trạm cơ sở này. Giả sử những phản ứng năng lượng này có liên quan đến chất ô nhiễm kỳ lạ đó... thì chẳng phải nó đang ở phía dưới trạm cơ sở sao?

"Không phải chứ?" Triệu Nhạc Kiệt nói.

Thích Tư Thành khẽ nhíu mày, "Có phải hay không thì với tình hình này chúng ta đành phải vào trạm cơ sở thôi."

Là cơ giáp sư của Liên Minh, nếu bên trong tồn tại bất cứ mối nguy hiểm nào từ vật ô nhiễm, bọn họ phải có nghĩa vụ báo cáo tình hình lên Liên Minh.

-

Thảm thực vật mục nát, không có sức sống của khu rừng cháy bao trùm lên khu vực cấm, lớp thổ nhưỡng nơi đây khác biệt hoàn toàn so với rừng đầm ngoài kia. Đội quân biên giới vừa mới tiến vào đã hướng thẳng về phía trạm cơ sở bỏ hoang.

Trung tá Lục quan sát tình hình xung quanh trong lúc di chuyển, "Khu vực cấm có vẻ yên tĩnh hơn so với những dữ liệu được ghi nhận của năm ngoái. Mấy năm nay có phải đều như vậy không?"

"Đúng vậy thưa Trung tá. Trong mấy năm gần đây, mỗi lần chúng ta đến kiểm tra khu vực cấm, vật ô nhiễm đều giảm dần theo từng năm." Binh lính giải thích: "Giá trị ô nhiễm cũng ngày càng thấp hơn."

Trung tá Lục nhíu mày nhìn hệ thống phát hiện: "Mức độ ô nhiễm còn thấp hơn so với khu ô nhiễm Coria."

"Vâng, điều này thực sự rất kỳ lạ." Binh lính giải thích: "Trong lần thực hiện nhiệm vụ vào năm ngoái, kết quả điều tra cho thấy giá trị ô nhiễm nơi này vẫn đang cao hơn so với Coria."

Cơ giáp sư biên quân không khỏi nhì về phía người đi đầu, chỉ huy lần này vốn là một thành viên trong đội điều tra của lực lượng đặc nhiệm.

Tuy nhiên, khi biết người gửi nhiệm vụ là ông Khâu, chỉ huy được cấp trên điều động đã đổi thành Trung tá Lục. Sau một thời gian tham gia vào quân đội biên giới, bọn họ đã biết đến danh tiếng của Trung tá Lục. Vị này là cơ giáp sư nòng cốt trong đội đột kích của lực lượng đặc nhiệm, kinh nghiệm chinh phạt chiến trường cực kì phong phú, sức mạnh vượt trội. Việc điều Trung tá Lục đến điều tra nhiệm vụ này không khác nào giết gà dùng dao mổ trâu.

"Kỳ quái." Trung tá Lục nói: "Từ trường ở khu vực cấm rất đặc biệt, chú ý đến vật ô nhiễm cũng như cảnh giác với bất kỳ thay đổi nào về môi trường xung quanh."

Nghe thấy chỉ đạo của Trung tá Lục, mọi người đều nâng cao cảnh giác, không dám lơ ​​là chút nào mà lao nhanh về phía trước.

Trung tá Lục nhìn vị trí Đề Áo trên bản đồ, lông mày vẫn nhíu chặt, chưa từng thả lỏng.

Trong phòng điều khiển tổng cục quản lý Coria, tất cả nhân viên đang phải giải quyết hai việc cùng một lúc: Nhiệm vụ dọn dẹp chung sắp đi đến kết thúc và tình hình khu vực cấm trên hành tinh chủ, khiến cho các nhân viên vốn không nhẹ nhàng lại càng thêm bận rộn hơn.

Khi thấy tọa độ của quân biên giới đang đi về trung tâm, nét mặt cục trưởng Coria trong phòng điều khiển tổng hơi thay đổi.

Nhân viên nói: "Tật Phong với KID đã đổi hướng, có lẽ bọn họ đang muốn rút ngắn lộ trình."

Cục trưởng Coria: "Còn liên lạc được với bọn họ không?"

"Cơ giáp không được trang bị hệ thống đặc biệt cho khu vực cấm, chúng ta đang cố gắng kết nối theo mô hình điểm - đa điểm." Nhân viên nói tiếp: "Với lộ trình hiện tại, bọn họ sẽ sớm gặp được đội quân do Trung tá Lục chi huy."

Ông Khâu chú ý tọa độ trên bản đồ.

Cục trưởng Coria nhìn ông Khâu đang im lặng đứng bên cạnh: "Bọn họ đang đi về phía trạm cơ sở bỏ hoang, ngài vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao lại có nhiệm vụ điều tra đột ngột như vậy."

Quân biên cảnh đã đưa ra yêu cầu nhiệm vụ, cục quản lý Coria chỉ có thể phối hợp.

Nhưng mục tiêu nhiệm vụ lần này lại ở khu vực cấm, một cấp độ khác hẳn so với nhiệm vụ kia.

Cục trưởng Coria đã đảm nhận chức vụ ở đây nhiều năm, số lần quân biên giới bước vào khu vực cấm có thể đến trên đầu ngón tay. Từ sau khi vật ô nhiễm biến dị bị tiêu diệt hoàn toàn cách đây hai mươi năm, dưới danh nghĩa thực hiện nhiệm vụ, quân đội biên giới đã ra vào khu vực cấm nhiều lần, tron đó sự cố diễn ra khốc liệt nhất là vào tám năm trước.

Tám năm trước, đã xảy ra một đợt vật ô nhiễm bạo động đã xảy ra tại đây. Do tính chất đặc thù của địa điểm nên đã không yêu cầu cơ giáp sư của Liên Minh đến hỗ trợ, nhiệm vụ tiêu diệt toàn bộ đều do cơ giáp sư biên giới bí mật thực thi, vị chỉ huy lúc đó là một hành viên của lực lượng đặc nhiệm, nhưng lần tiêu diệt đó không được suôn sẻ cho lắm, bốn vật ô nhiễm cấp S biến dị đã xuất hiện, thậm chí còn có cả vật ô nhiễm đã xuyên thủng hàng phòng thủ biên giới nữa.

Trước tình hình mối đe dọa từ cả trong và ngoài, lực lượng đặc nhiệm bị vật ô nhiễm bao vây. Nhưng cuối cùng lực lượng đặc nhiệm cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt một cách thành công, tuy nhiên đó cũng là lần quân đội biên giới thương vong nghiêm trọng nhất cho tới hiện giờ.

Kể từ đó, việc đánh giá Khu vực hạn chế của Quân đội Biên giới đã được nhận định lại, cứ cách ba năm một đội điều tra đặc biệt sẽ được cử đến đây.

"Nhiệm vụ điều tra đã được thực hiện vào năm ngoái, theo quy định, phải là một năm sau mới được tiến hành tiếp chưa." Cục trưởng Coria nhìn ông Khâu; "Cách đâu không lâu, ngài còn đến xem xét lại những hồ sơ cũ về khu vực cấm, bây giờ lại dẫn người đến đây. Với tư cách cục trưởng cục quản lý Coria, tôi có quyền được biết chứ."

Nét mặt ông Khâu trở nên nghiêm túc: "Không giấu gì ngài, chính tôi đã đề nghị nhiệm vụ đột xuất này với lý do hố đen có thể ảnh hưởng để khu vực cấm để tra xét. Tinh Minh rất coi trọng việc này, cuối cùng cấp trên cử Trung tá Lục đến đây."

Cục trưởng Coria thắc mắc: "Nhưng chúng tôi đã tiến hành thăm dò hố đen vào hai tháng trước, giá trị ô nhiễm khu vực cấm rất bình thường, thậm chí còn tốt hơn so với mấy năm trước nhiều."

Ông Khâu do dự một lúc rồi mới nói: "Hố đen chỉ là cái cớ, tôi phát hiện ra một số điểm bất thường trong những hồ sơ cũ. Hy vọng đó chỉ là ảo giác của tôi –"

Còn chưa nói xong, nhân viên bên cạnh đột nhiên nói: "Cục trưởng, KID với Tật Phong đã thay đổi hướng đi!"

Ông Khâu và cục trưởng đang trò chuyện thì dừng lại, thấy tọa độ của KID và Tật Phong đã chuyển sang hướng 10 giờ, cục trưởng sửng sốt: "Hướng này... bọn họ muốn đến trạm cơ sở!"

Ông Khâu hơi biến sắc: "Mau tìm cách liên lạc với bọn họ! Đừng để quá nhiều người biết về trạm cơ sở!"

Trong lúc bên ngoài đang vội vàng liên lạc với những người bên trong thì cơ giáp sư KID và Tật Phong đã đến gần trạm cơ sở. Khi đến gần, một tòa nhà được xây dựng theo kiến trúc cũ xuất hiện trước mắt mọi người, trông có vẻ đã xuống cấp, có thể thấy rõ nó đã không được cải tạo trong nhiều năm.

Cơ giáp sư Tật Phong nói: "Đội trưởng Thích, chúng ta vẫn chưa dò được phản ứng năng lượng dưới đất, nhưng phản ứng năng lượng của trạm này lại rất rõ ràng."

"Trạm cơ sở có phản ứng năng lượng là chuyện bình thường." Hoắc Diễm nhìn tòa nhà trước mặt, "Trạm cơ sở này có lẽ đã được xây dựng từ rất lâu."

"Không có dấu vết của việc tu bổ nhưng vẫn còn năng lượng để hoạt động." Triệu Nhạc Kiệt đi vòng ra chỗ lối vào: "Nơi này dùng để làm gì nhỉ?"

Ứng Trầm Lâm hơi ngẩng đầu lên, nhìn những kiểu dáng khác nhau bên trong trạm: "Thiết bị anten của hệ thống radar bên đó đã ngừng sản xuất lâu rồi. Tôi nhớ đây là mẫu cũ từ mười mấy hai mươi năm trước, các cơ sở hạ tầng bây giờ không còn sử dụng nó nữa."

Nói xong, anh bước qua cửa trạm để đi vào bên trong.

Thích Tư Thành vẫn còn đang suy tư, trong chốc lát, cơ giáp KID đã đi đến cửa vào.

Triệu Nhạc Kiệt: "??? Mấy người làm cái gì đấy?"

Lâm Nghiêu: "Đến cũng đến rồi, vào xem chứ còn gì nữa."

Sau khi hệ thống ở cửa trạm rà quét xong cơ giáp thì cửa vào tự động được mở ra.

Ứng Trầm Lâm bước vào bên trong trạm cơ sở, phản ứng ô nhiễm kháng của cơ giáp lập tức được kéo đầy. Khi thấy những người khác vẫn còn ở ngoài, anh giải thích: "Trong này đã kích hoạt thiết bị chống ô nhiễm."

Thiết bị kháng ô nhiễm đang mở, có nghĩa là ngay cả thiết bị cơ bản nhất cũng đang hoạt động.

Một trạm cơ sở hoạt động đầy đủ nhưng lại bị bỏ không, tình huống thế này nhìn sao cũng thấy đáng ngờ.

Sự chú ý của Ứng Trầm Lâm đã chuyển sang chuyện khác. Tuy trạm cơ sở đang vận hành nhưng bên trong có dấu hiệu hư hại, hỏng hóc. Dựa vào kinh nghiệm ở Khâu Tân, những thiệt hại bên trong không phải do sự bào mòn của tự nhiên mà có thứ gì đó đã tấn công chỗ này, mọi nơi đều có dấu tích của sự chiến đấu.

Những vết tích tuy đã được làm sạch nhưng cũng không thể che đậy được sự đổ nát của trạm cơ sở này.

Trong khi Ứng Trầm Lâm đang quan sát thì thấy Đề Áo đứng ở phía xa, Du Tố đã bước ra khỏi khoang điều khiển, vững vàng đáp xuống mặt đất.

Anh khựng lại đôi chút rồi lái cơ giáp tới gần bãi đỗ trong trạm cơ sở, sau khi đứng vững vàng thì cũng đi ra khỏi khoang điều khiển.

Du Tố vừa bước xuống không lâu đã thấy Ứng Trầm Lâm cũng đi xuống, bèn nói: "Thiết bị cách ly."

Ứng Trầm Lâm bước gần đến chỗ Du Tố, cho người kia xem thiết bị cách ly mình đang đeo: "Tôi đeo rồi."

Du Tố nhìn Ứng Trầm Lâm mặc bộ đồng phục tác chiến ôm sát, phác họa ra dáng người mảnh khảnh nhưng vẫn có cơ bắp của đối phương, lưng eo thẳng tắp cho dù làm thợ bảo trì cũng không thể làm lu mờ được thể lực và khí chất. Cậu ta nhìn ra chỗ khác: "Mặc cả áo khoác nữa vào."

Ứng Trầm Lâm sửng sốt một chút, lấy đồng phục KID trong thiết bị đựng đồ tùy thân ra.

Trong lúc đó, Du Tố đã chủ động đi vào bên trong.

Ứng Trầm Lâm vội khoác áo vào rồi bước nhanh theo.

Nhìn thấy KID lần lượt rời khỏi cơ giáp, Triệu Nhạc Kiệt vẫn còn đang đứng ở cửa kêu lên: "Sao mấy người lại xuống hết vậy!"

Hoắc Diễm: "Không phải chúng ta cần liên lạc với Coria sao? Thiết bị ở đây đầy đủ như vậy, chăc là phòng điều khiển chắc vẫn sử dụng được đấy?"

"Cục quản lý đã biết chúng ta vào đây rồi." Thích Tư Thành cũng bước vào, "Phòng điều khiển tổng chính là cách tốt nhất để liên hệ với cục quản lý, hệ thống phòng thủ đang hoạt động nên khá là an toàn, tạm thời có thể sử dụng."

Theo một nghĩa nào đó, nơi đây quả thực tương đối an toàn trong khu vực cấm.

Cơ giáp sư khác thấy thế cũng theo Thích Tư Thành vào trong, chỉ mỗi Quý Thanh Phong là lưỡng lự, cậu ta nhìn bọ ngựa cái bên mình, "Vật ô nhiễm không thể đi qua hệ thống phòng thủ, tôi ở ngoài với nó, xem phải xử lý thế nào."

Triệu Nhạc Kiệt nghe vậy cũng không đi vào nữa: "Giết vật ô nhiễm thôi mà, sao cứ phải quằn quại thế nhờ? Cũng có mang được nó ra ngoài đâu. Với cả con bọ ngựa này chết rồi, con gái cậu chỉ còn là con Trùn Vương còn sống kia thôi."

Quý Thanh Phong thở dài: "Con người ai mà chả có tình cảm, nếu không thì cậu làm đi?"

Triệu Nhạc Kiệt không muốn bên ngoài cùng cậu ta nhìn chằm chằm vào một con giun đội lốt bọ ngựa thêm nữa. Ngay sau đó đã theo các cơ giáp sư khác đi vào trạm cơ sở.

Thích Tư Thành và Hoắc Diễm vừa vào đã lập tức đi tìm phòng điều khiển. Ứng Trầm Lâm không đi theo, anh nắm chặt chìa khóa cơ giáp Uyên trong tay, nhìn Du Tố đi đến một khu vực bên trong trạm cơ sở.

Ứng Trầm Lâm nhìn vào khu vực này... Khu nghiên cứu?

Theo như thiết kết, đây là nơi chủ yếu dành cho cho nhân viên nghiên cứu sử dụng, nhưng lại có diện tích lớn hơn so với những khu nghiên cứu Ứng Trầm Lâm đã từng thấy trước đây. Anh đi theo Du Tố xuyên qua một số cánh cửa rồi mới đặt chân vào sảnh chính.

Hiện nay, có rất ít nhân viên hoạt động thường trực tại các trạm cơ sở có trong khu ô nhiễm, đại đa số đều là các robot nên nhìn chung không có trang bị những thứ không cần thiết.

Nhưng bên trong sảnh của tòa nhà này có cấu trúc tương tự như một viện nghiên cứu bên ngoài. Phía trước có một bảng điều khiển tương tự như quầy tiếp đón, các bảng thông báo ảo báo cáo công việc được treo trên tường ở hai bên.

Ứng Trầm Lâm bước tới, trông thấy nhật ký công việc được hiển thị trên bảng thông báo giả lập, Tuy nhiên, hầu hết những ghi chép quan trọng đã bị xóa đi, chỉ một số mô tả về vũ khí là có thể mơ hồ đọc được. Là một thợ bảo trì, anh có thể hiểu được một số ít thuật ngữ trên đó. Tại sao một viện nghiên cứu trong khu ô nhiễm lại nghiên cứu vũ khí chứ?

Sau khi đọc xong bảng tin, khi nhìn sang bên cạnh, anh thấy một biểu đồ báo cáo công việc, bên cạnh đó còn có một tờ ghi lịch trình.

Màn hình ảo ở đây hình như cũng bị tấn công, trên màn hình xuất hiện những vết nứt làm mất đi một số hình ảnh. Anh lại gần thêm mấy bước, thấy một số bức chân dung được trưng bày bên cạnh bảng lịch trình, có lẽ là ảnh chụp của những nhân viên nghiên cứu nơi đây.

Phần lớn đều là những gương mặt còn rất trẻ, cũng có vài người đã có tuổi.

Ứng Trầm Lâm lướt nhanh qua, đang được nửa chừng bỗng cảm thấy có người đang đến gần từ phía sau, anh bình tĩnh giải thích: "Khu nghiên cứu bên này hình như đang nghiên cứu vũ khí..."

Còn chưa dứt lời, anh khẽ liếc thấy bàn tay Du Tố.

Vừa lui ra sau mấy bước thì đụng phải Du Tố, Ứng Trầm Lâm khựng lại: "Xin lỗi."

Bàn tay Du Tố lướt qua vai anh rồi lại chuyển về đặt ở sau vai.

Ứng Trầm Lâm cảm nhận được sự thân cận, có vẻ như đối phương đang nhìn vào thứ gì đó.

Tay còn lại của Du Tố đặt lên vai phải Ứng Trầm Lâm "Quay lại đây đi."

Ứng Trầm Lâm giật mình, "Gì cơ?"

Đúng vào lúc này, lực trên vai tăng lên.

"Khoan đã —— "

Ứng Trầm Lâm buộc phải quay lại, cả cơ thể bị ép vào tường, dựa lưng vào màn hình ảo.

Khi ngẩng đầu lên thì trông thấy ánh mắt Du Tố đang tập trung vào mình.

Đôi mắt đối phương rất đen, khi hai người đang nhìn nhau, có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của bản thân cùng với màn hình ảo đằng sau đang hiện lên trong mắt người kia. Chưa nói đến lực siết trên vai có mạnh hay không, nhưng lần đầu tiên bị người khác đứng sát gần thế này khiến anh có một cảm giác rất kỳ lạ.

"Có chuyện gì vậy?" Ứng Trầm Lâm bối rối.

"Đừng nhúc nhích."

Ánh mắt Du Tố lướt qua gương mặt Ứng Trầm Lâm rồi nhìn sang bức ảnh đang ngang tầm —— Đó là một gương mặt rất giống với Ứng Trầm Lâm.

---

Có một số bạn hỏi lịch ra chương mới, mình xin phép trả lời là không có lịch ra cố định đâu ạ. Chương ngắn thì 1-2 ngày, chương dài thì 2-3 ngày, còn bận quá thì chắc cả tuần mới được 1 chương, nếu drop thì mình sẽ có thông báo đàng hoàng, mọi người cứ yên tâm.

Vì truyện edit khó nhằn nên sẽ khó tránh khỏi những sai sót, mọi người cứ comt báo lỗi nhé. Nhưng vì bộ này đã bị reup nên chắc phải rất lâu sau mình mới sửa được, mong cả nhà thông cảm!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro