Chương 112
Chương 112 - Pháo đôi
Edit: Lạc
Beta: Vô Ưu
Trong chớp mắt, hai chiếc cơ giáp lao ra khỏi trạm cơ sở, động cơ đẩy như một đường lửa cháy tốc độ nhanh, gầm rú xông vào khu rừng cháy.
Sau khi nhìn hai chiếc cơ giáp mở ra một con đường, Trung tá Lục đã lập tức đuổi theo, trên radar xuất hiện tín hiệu của hai cơ giáp, khi nhìn thấy cơ giáp đơn chiến theo sát sau lưng Đề Áo, hắn không khỏi giật mình.
Pháo lôi từ khống chế trong thời gian ngắn đã trở thành yếu tố mấu chốt trong việc mở đường. Gần như cùng lúc khi pháo lôi từ khai hỏa, một thương pháo một đơn chiến đã nhanh chóng vượt qua trong khoảng trống được tạo ra. Thời gian phối hợp cực kỳ ngắn, khoảng trống chỉ vừa đủ cho hai người, cơ giáp sư biên giới không tài nào theo kịp tốc độ, con đường vừa mở ra đã nhanh chóng bị vật ô nhiễm lập kín.
"Trung tá! Bọn tôi không thể theo kịp!"
Trung tá Lục lại một lần nữa bị vật ô nhiễm bao vây, nhìn động cơ đẩy hai cơ giáp biến mất vào khu rừng rậm phía trước, giọng nói trầm xuống: "Không kịp là bình thường, dù sao trại đặc huấn năm đó không ai có thể bắt kịp được cậu ta."
Nhìn vào tín hiệu Đề Áo trên radar, Trung tá Lục hồi tưởng lại cảnh tượng khi nhìn thấy đối phương trong trại đặc huấn năm đó, đặc biệt là chiếc cơ giáp được trang bị hai vũ khí pháo đã khắc sâu vào trong lòng hắn. Tất cả các binh sĩ trong trại huấn luyện đặc biệt, ai cũng có suy nghĩ làm sao để làm cho cơ giáp của mình có khả năng đánh tầm xa lẫn tâm gần, chỉ có chiếc cơ giáp Đề Áo là trường hợp ngoại lệ.
Là người nhỏ tuổi nhất, tự tách biệt với mọi người, hai vũ khí pháo chính là pháo năng lượng và pháo bắn tỉa tầm xa. Giữa một rừng cơ giáp sư cao to mạnh mẽ của quân đội, nhìn qua trông người này rất lạc quẻ, nhiều người cho rằng cậu ta sẽ là cơ giáp sư đầu tiên rời khỏi trại đặc huấn, nhưng đến cuối cùng cậu đã xác lập thành tích cao kỷ lục chỉ bằng hai vũ khí pháo tầm xa đó, trở thành cơ giáp sư nhỏ tuổi nhất từ khi lực lượng đặc nhiệm được thành lập đến nay.
Nhắc tới trại huấn luyện đặc biệt, một vài binh lính lập tức sửng sốt.
Người mà ngay cả Trung tá Lục cũng không thể đuổi theo, lẽ nào là cơ giáp sư đã lập nên kỷ lục năm đó?
Trại đặc huấn là sự kiện huấn luyện quy mô lớn nhất của lực lượng đặc nhiệm quân đội biên giới, tập trung vào khả năng chiến đấu đặc biệt của mỗi cá nhân. Các cơ giáp sư vẫn còn nhớ, khoá huấn luyện do Trung tá Lục phụ trách có thể nói là thiên tài tụ hội, thành tích cao nhất của trại đặc huấn vẫn là của khóa huấn luyện mười năm về trước đó, đến nay vẫn chưa ai vượt qua.
Nhưng mà cơ giáp sư đó là ai, không một tài liệu nào của lực lượng đặc nhiệm được ghi chép lại.
Có người nói cơ giáp sư đó đã xuất ngũ, có người lại nói cơ giáp sư đó đã thăng chức lên làm chỉ huy của Tổng bộ Tinh Vực số 1, đủ loại suy đoán đã được đưa ra, nhưng không có ai trong quân đội còn nghe thấy được thông tin về người này nữa.
Có cơ giáp sư khó hiểu hỏi: "Nhưng tại sao người đó lại ở Liên Minh Cơ Giáp?"
Trung tá Lục không trả lời.
Du Tố là người vô cùng tách biệt với người khác, khi còn tại ngũ, lực lượng đặc biệt từng cử cơ giáp sư đến phối hợp tác chiến với cậu ta, nhưng người nào cũng dùng lý do không thể phối hợp để yêu cầu đổi đội. Trung tá Lục từng cho rằng cậu ta sẽ độc chiếm vị trí số 1 cho đến khi rời khỏi quân đội Thự Quang, nhưng không ngờ, sau khi nhiệm vụ dọn dẹp khu vực cấm tám năm trước kết thúc không lâu, người này đã xuất ngũ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn tập trung vào tín hiệu trên bản đồ radar. Ngoài Đề Áo, phía sau còn có một chiếc cơ giáp khác, tọa độ đang bám rất sát Đề Áo, hai chiếc cơ giáp duy trì khoảng cách tối ưu, rõ ràng đang phối hợp với nhau.
Năng lực của người đi trước hắn đã hiểu rất rõ, chính là người phía sau lại làm hắn phải kinh ngạc, "Không ngờ lại gặp được người có thể theo kịp tốc độ của cậu ta."
Hơn nữa đây chỉ là cơ giáp đơn chiến thi đấu cấp A+. Trước khi vào khu vực cấm, Trung tá Lục đã cập nhật thông tin hai chiến đội KID và Tật Phong, căn cứ cơ giáp KID thường tham gia vào các trận đấu cơ giáp đoàn chiến, căn cứ Tật Phong mang theo cơ giáp trị liệu, trong khi đó KID không có cơ giáp trị liệu nào, mà thay vào đó lại mang theo một cơ giáp đơn chiến được trang bị vũ khí pháo đôi tần gần và tầm xa.
Hai chiếc cơ giáp mang theo pháo đôi, Trung tá Lục cảm thấy cái kiểu phối hợp này thật khó có thể tưởng tượng ra được.
"Những người khác quay về bảo vệ trạm cơ sở." Trung tá Lục tăng tốc đuổi theo, "Tôi sẽ đi cứu người."
Hai cơ giáp đã nhanh chóng đuổi kịp xúc tu phía trước, đang chật vật kéo cơ giáp rút về, còn cơ giáp sư bị bắt đó vẫn chưa hề bỏ cuộc, cố gắng sử dụng động cơ đẩy tối đa về hướng ngược lại và ghim kiếm ánh sáng xuống mặt đất để giảm lại lực kéo, nhưng lực lôi kéo của xúc tu quá mạnh, mọi sự phản kháng cậu ta chỉ có thể làm chậm tốc độ đi một ít.
Du Tố nhìn hành động tự cứu mình của cơ giáp kia thì nhíu mày, "Công kích trực tiếp không có tác dụng.
"Muốn cứu người, trước hết phải làm chậm tốc độ của nó lại."
Ứng Trầm Lâm đi theo Du Tố, cũng cùng lúc nhìn thấy dấu vết vật ô nhiễm dính trên thân cơ giáp.
Những xúc tu này vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn không thể dự đoán được hành vi của nó, về cơ bản nó có phản ứng năng lượng, sử dụng năng lượng để thu hút vật ô nhiễm thông thường không có tác dụng. Ứng Trầm Lâm nghĩ đến cảnh xúc tu kéo bọ ngựa cái đi, anh có thể khẳng định nó hứng thú với vật ô nhiễm hơn là cơ giáp, "Xung quanh đây không có vật ô nhiễm nào dùng được cả."
Radar chỉ có một vài chấm đỏ của vật ô nhiễm, chủ yếu đang hiển thị nguồn năng lượng kỳ lạ này.
Trong lúc cấp bách, bắt vật ô nhiễm khác để thay thế chiếc cơ giáp này có lẽ sẽ không kịp, anh liếc nhìn xung quanh, "Chúng ta cần tranh thủ thêm thời gian."
"Anh đã từng đi vào rừng cây này, cần phải sử dụng bao nhiêu năng lượng pháo bắn tỉa mới đánh đổ được chúng?" Ứng Trầm Lâm hỏi.
Ngay khi Ứng Trầm Lâm hỏi, Đề Áo lập tức cung cấp số liệu: "Du Tố! Đánh nổ một lần cần 70% trở lên."
"70%." Du Tố nói xong, lập tức chuyển sang pháo bắn tỉa, "Cậu chắc chứ?"
"Tôi đã cải tiến cơ giáp đơn chiến này theo hướng cơ giáp khống chế." Ứng Trầm Lâm mở ống ngắm, nhanh chóng nhắm vào vật ô nhiễm xung quanh Du Tố, "Anh cứ yên tâm bắn đi, tôi sẽ không để một vật ô nhiễm nào lại gần anh."
Trong lúc điều chỉnh ống ngắm, Ứng Trầm Lâm đã gửi yêu cầu hỗ trợ trên kênh liên lạc chung. Nơi này cây cối cao lớn, có thể chặn được đường lui của xúc tu, tranh thủ được chút thời gian.
Du Tố nghe vậy hơi nhíu mày, "Vậy thì nhớ né cho tốt."
Khi Du Tố nhấc pháo bắn tỉa lên, đạn pháo của Ứng Trầm Lâm đang tụ lực chờ phát động, tuy khả năng tấn công của cơ giáp khống chế không mạnh nhưng ưu điểm ở chỗ là đạn pháo khống chế có tốc độ rất nhanh, tốc độ tụ lực cũng nhanh hơn thương pháo, điều khiển pháo lôi từ cận chiến trong trường hợp này sẽ rất thuận tiện.
Nói cách khác – tốc độ bù trừ cho thời gian.
Pháo bắn tỉa của Du Tố tụ lực xong, ầm ầm phóng ra ngoài.
Cùng lúc đó, pháo lôi từ phía sau lưng một giây trước đã bắn ra xung quanh, chặn lại mọi đòn công kích của vật ô nhiễm bên trái Du Tố.
Vật ô nhiễm từ bốn phương tám hướng, ngay khi đàn bên trái bị đẩy lùi, thì phía bên phải đã lao đến tấn công. Bằng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, Du Tố theo phản xạ chếch hai độ về bên phải, đang dự tính tự tay xử lý hết đám bên phải này thì ba phát pháo tốc công đã bắn phá đàn ô nhiễm trước mặt, trong chớp mắt đã tiếu diệt tất cả uy hiếp đến từ vật ô nhiễm xung quanh.
Du Tố hơi khựng lại rồi nhanh chóng chuyển hướng pháo bắn tỉa đang tụ lực, cậu ta đẩy cao lên hai độ, sượt qua đàn ô nhiễm đánh trúng vào phía sau. Sau khi hoàn thành thì liếc nhìn về sau lưng thì thấy chẳng biết từ lúc nào Ứng Trầm Lâm đã sử dụng đồng thời hai thanh vũ khí.
Dùng hai khẩu pháo cùng một lúc...?
Trong khu rừng chứa đầy vật ô nhiễm, Trung tá Lục đang tức tốc đuổi theo hai chiếc cơ giáp kia. Tuy nhiên còn chưa đến gần, hắn đã trông thấy từng thân cây cao lớn đang ngã đổ về chính giữa. Cây cối ở đây có cùng nguồn gốc với cây cối ở rừng đầm lầy, mặc dù luôn có trạng thái khô héo quanh năm chúng vẫn cao đến gần trăm mét.
Cây cối hai bên xúc tu đổ về giữa một cách cố ý, từ trên cao đổ xuống sẽ tạo ra một lực tác động rất lớn. Trung tá Lục tránh không để cho đống cây to lớn này đổ vào người, rồi ngẩng đầu nhìn hai kẻ chủ mưu đang gây ra chuyện này.
Dù đang bay với tốc độ cao, nhưng cơ giáp Đề Áo vẫn nâng pháo bắn tỉa lên, dường như từ bỏ mọi năng lực phòng thủ, mỗi phát pháo bắn ra đều chứa hơn 70% năng lượng. Không dùng bất cứ phương thức phòng vệ nào đúng là quá mạo hiểm, đặc biệt là khi xung quanh đầy rẫy vật ô nhiễm nằm ngoài phạm vi của radar, không có hệ thống cảnh báo, cơ giáp sư chỉ có thể dựa vào mắt thường để xác định mục tiêu. Trong tình cảnh như vậy mà cơ giáp Đề Áo lại đánh đổi tất cả chỉ để dùng pháo tấn công.
Nhưng sau đó hắn đã phải thay đổi suy nghĩ vì không có bất cứ vật ô nhiễm nào có thể đến gần được Đề Áo. Sau lưng còn có một chiếc cơ giáp đang hộ tống, pháo lôi từ và pháo tốc công liên tục thay đổi tạo thành công kích liên hoàn, cơ giáp đơn chiến đang đồng thời sử dụng hai thanh vũ khí, chuyển đổi trái phải vô cùng điêu luyện.
Dùng hai pháo cùng một lúc...? Trung tá Lục kinh ngạc nhìn thao tác không hề có sự hạn chế nào giữa tay trái và tay phải của cơ giáp kia. Người bình thường thường sẽ có sự chuyển đổi vũ khí từ bên này sang bên kia, nhất là vũ khí pháo, việc chuyển đổi này giúp các cơ giáp sư giữ được các cài đặt ngắm ban đầu, cho phép họ sử dụng vũ khí một cách trơn tru sau khi thay đổi vũ khí.
Cách thức hoạt động tốt nhất là sử dụng một tay để nhanh chóng chuyển đổi hộp vũ khí của cơ giáp, nhưng điều này sẽ cộng thêm một giây so với thao tác ban đầu. Một số cơ giáp sư trong nghề có thể đồng thời sử dụng hai thanh vũ khí, nhưng phần lớn là dùng vũ khí cận chiến kết hợp với pháo, vũ khí cận chiến không cần điều chỉnh độ chính xác, dù có sai biệt sau khi chuyển đổi vẫn có thể được điều chỉnh nhanh chóng tùy theo trình độ điều khiển của cơ giáp sư.
Rất ít người có thể sử dụng cùng lúc hai vũ khí pháo, điều này có nghĩa rằng cơ giáp sư phải đồng thời thích ứng với hai vũ khí với độ chính xác rất cao, sau khi hoàn thành việc sử dụng vũ khí pháo thứ nhất, lợi dụng một giây chuyển đổi đó để nhanh chóng chuyển sang sử dụng pháo thứ hai, tiết kiệm được một giây chuyển đổi vũ khí.
Thao tác này đòi hỏi cơ giáp sư phải có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, cũng phải cực kỳ thông thạo các chi tiết về hiệu suất, tốc độ, sự khác biệt độ chính xác, v.v. của vũ khí, đồng thời tư duy cũng phải thay đổi một cách liền mạch chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Cầm hai thanh vũ khí? Chỉ cần cơ giáp sư có hai tay thì ai cũng làm được. Nhưng, cơ giáp sư có thể tiết kiệm thời gian và tạo ra các đòn tấn công liền mạch như thế này, trong trí nhớ Trung tá Lục, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trung tá Lục nhìn từng cái cây khổng lồ sau khi Đề Áo bắn hạ liên tục đổ ầm ầm xuống chặn lại con đường rút lui của xúc tu. Chiếc cơ giáp đơn chiến kia còn chẳng phải cơ giáp cấp S có tốc độ tính toán nhanh nhất, vậy mà có thể sử dụng hai thanh vũ khí một cách trơn tru giúp Đề Áo loại bỏ tất cả trở ngại.
Ngoài ra, thứ làm hắn ngạc nhiên chính là phản ứng của Du Tố.
Hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, giao sự an toàn cho người khác, Du Tố, một người rất khó hợp tác với người khác, lại thực sự có thể kiểm soát được bản tính để cùng phối hợp với người khác.
Trung tá Lục kiềm chế kinh ngạc trong lòng, cũng chuyển qua vũ khí pháo hỗ trợ hai cơ giáp đốn hạ cây cối xung quanh. Vào lúc này, hắn chợt thấy phía sau có mấy chiếc cơ giáp xuất hiện, quay đầu nhìn lại thì thấy hai trong số cơ giáp đó đang xách theo một vật ô nhiễm khổng lồ bay đến.
Đó là cơ giáp sư KID và Tật Phong.
"Trầm Lâm! Anh đến rồi đây!" Quý Thanh Phong và Triệu Nhạc Kiệt mỗi người nắm mỗi bên vật ô nhiễm đang ngắc ngoải, Lâm Nghiêu đi phía trước mở đường hộ tống bọn họ, hướng về phía Ứng Trầm Lâm và Du Tố.
Sau khi Ứng Trầm Lâm gửi yêu cầu giúp đỡ vào kênh liên lạc chung, xung quanh Triệu Nhạc Kiệt và Quý Thanh Phong đúng lúc xuất hiện một vật ô nhiễm không có phản ứng năng lượng khá là to. Ngay khi xúc tu sắp vồ lấy vật ô nhiễm đó, Quý Thanh Phong mạo hiểm lấy khóa lưỡi hái móc vào nó rồi nhanh chân chạy đi.
Triệu Nhạc Kiệt vừa quay đầu đã nhìn thấy xúc tu kia lạo vút tới chỗ bọn họ, khi xúc tu sắp đánh vào Quý Thanh Phong cậu ta lập tức xông lên rồi mở khiên bảo vệ. Lực va chạm trực tiết cực mạnh đã làm lệch hướng tấn công, cùng lúc đó, phản lực dội lại cũng khiến hai cơ giáp đang mang theo vật ô nhiễm bị đẩy lùi về phía sau mở rộng khoảng cách.
Quý Thanh Phong: "Trâu nha lão Triệu, thao tác khó thế mà cũng làm được."
Triệu Nhạc Kiệt bị đẩy đi vẫn còn đang choáng váng, nghe xong cũng thấy thao đó đó cũng không đến nỗi bèn khụ một cái: "Bình thường thôi."
Trung tá Lục nhìn hai cái xúc tu một trước một sau, không khỏi nhức đầu, đành phải chuyển hướng sang hỗ trợ cho ba cơ giáp phía sau. Hắn đổi sang kênh liên lạc chung rồi hô: "Vòng sang bên cạnh!"
Quý Thanh Phong và Triệu Nhạc Kiệt nhìn vào vị trí tín hiệu phát ra, thấy đối phương đang muốn giúp đỡ bèn vội vội vàng vàng lao về hướng đã chỉ.
Khi đến nơi, bọn họ chứng kiến cảnh tượng rừng cây xa xa đã hoàn toàn trơ trọi, tất cả đều đang đè lên phía sau xúc tu. Cây cối ngã xuống không đáng là gì so với sức phá hoại của xúc tu, nhưng những cây sống trong khu ô nhiễm này rất cứng cáp, cộng thêm số lượng lớn đã làm chậm phần nào tốc độ của xúc tu.
Quý Thanh Phong thốt lên: "Sao đã dọn sạch sẽ thế này."
Triệu Nhạc Kiệt nhìn toàn bộ khu vực trống trải thoáng đãng, "... Thương pháo nhà mấy cậu cũng tàn ác quá, diệt đến tận gốc luôn?"
Nhìn thấy Quý Thanh Phong và Triệu Nhạc Kiệt đến, mục tiêu của Ứng Trầm Lâm và Du Tố ngay lập tức chuyển sang xúc tu và vật ô nhiễm xung quanh, khi Triệu Nhạc Kiệt và Quý Thanh Phong bước vào phạm vi công kích, Ứng Trầm Lâm lập tức nói: "Mang vật ô nhiễm lại gần nó."
Du Tố nhắm vào vật ô nhiễm ở phía sau Quý Thanh Phong, đồng thời nhìn thấy cơ giáp của quân đội biên giới đã tới đây. Ánh mắt dừng trên cơ giáp kia nửa giây rồi tập trung toàn bộ đòn tấn công vào xúc tu. Trong lúc hỏa lực liên miên, dưới sự hỗ trợ của đồng đội Quý Thanh Phong và Triệu Nhạc Kiệt nhanh chóng tìm thấy cái xúc tu đang quấn chặt cơ giáp kia, bọn họ vội vàng xách vật ô nhiễm bay đến gần.
Vật ô nhiễm trong tay khá lớn, giá trị ô nhiễm trên radar cũng tương đối cao.
Trong tích tắc, xúc tu dường như đã cảm nhận được điều gì, nó vội buông cơ giáp ra rồi lập tức tấn công vật ô nhiễm trên cao. Trong khoảnh khắc máu chốt, Lâm Nghiêu phi nhanh đến đỡ lấy cơ giáp bị thương kia, bốn chiếc cơ giáp lập tức rút lui, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Vào lúc này, xúc tu thứ hai đang đuổi theo vật ô nhiễm cũng đã đến, hai cái xúc tu lao vào nhau rồi tranh giành ngay tại chỗ.
Trông thấy cảnh này, các cơ giáp sư vội dừng lại, không ai có thể ngờ rằng giữa xúc tu với nhau mà cũng xảy ra xung đột. Chỉ là sự đấu đá này kéo dài khoảng ba giây, một cái xúc tu đã buông ra, ngúc ngoắc đi lùng bắt vật ô nhiễm khác.
Các cơ giáp sư lo lắng sẽ lọt vào tầm ngắm, vội vã rời khỏi phạm vi công kích của nó.
Lúc này, trong kênh liên lạc chung có giọng nói vang lên: "Mọi người mau rút lui, ưu tiên bảo hộ trạm cơ sở."
Ứng Trầm Lâm hơi liếc sang, bên đó là một cơ giáp của quân biên giới.
Nhìn chiếc cơ giáp đó đang bay về phía trạm cơ sở, trong lòng anh càng cảm thấy kỳ lạ hơn, đặc biệt là sau khi anh và Du Tố phát hiện ra vật thể kỳ lạ cách đây không lâu. Thứ đó nằm bên dưới trạm cơ sở, bản thân các cơ giáp sư không thể tự mình xử lý được mà phải có cơ giáp hỗ trợ, nhưng nếu muốn dùng cơ giáp đối phó với nó chắc chắn sẽ phải dỡ bỏ trạm cơ sở.
Tại sao quân đội biên giới cứ phải bảo vệ trạm cơ sở kia bằng được, rõ ràng sự tồn tại của trạm cơ sở kia đang cản trở sự chiến đấu của mọi người.
Ứng Trầm Lâm nhìn sang Du Tố, trong trận tác chiến vừa rồi, anh nhận thấy góc quan sát của cơ giáp Du Tố liên tục thay đổi, Du Tố hình như nhận ra vị cơ giáp sư biên giới này.
Khi đến gần trạm cơ sở, quân biên giới cũng không giải thích rõ ràng, chỉ nhấn mạnh mục tiêu hàng đầu của tất cả cơ giáp sư chính là bảo vệ trạm cơ sở. Cơ giáp bị thương được đưa vào trạm cơ sở, Ứng Trầm Lâm vội rời khỏi cơ giáp để kiểm tra mức thiệt hại, nhận thấy lớp vỏ ngoài cơ giáp đã bị xúc tu siết hỏng, khi đang quay lại chợt phát hiện vị Trung tá Lục của quân biên giới đang nhìn mình.
Trung tá Lục nhận thấy ánh mắt Ứng Trầm Lâm thì hỏi thăm: "Tình hình cậu ấy thế nào nào?"
"Tạm thời không thể chiến đấu được nữa." Ứng Trầm Lâm nói: "Cần phải được nhanh chóng sửa chữa."
Anh nói xong, đang định tiến hành thì một cơ giáp sư lập tức chạy tới bên cạnh.
Ứng Trầm Lâm nhớ đây là cơ giáp sư trị liệu bên Tật Phong.
"Để tôi làm cho." Cơ giáp sư trị liệu nhìn Ứng Trầm Lâm: "Bây giờ nhân lực không đủ, bên ngoài đang cần cậu hơn."
Trong lúc quan sát Ứng Trầm Lâm, người đã bước ra từ chiếc cơ giáp đơn chiến đó, đang thảo luận với cơ giáp sư trị liệu, Trung tá Lục đã nhanh chóng có những phân tích tạm thời về Ứng Trầm Lâm.
Cơ giáp sư, có kiến thức về sửa chữa, điều khiển cơ giáp đơn chiến.
Hắn chú ý đến cánh tay máy bên phải khoảng chừng nửa giây. Cánh tay máy... Vừa rồi cậu ta đã sử dụng pháo đôi như thế nào vậy?
Ứng Trầm Lâm không để ý ánh mắt bên cạnh. Sau khi bàn bạc với cơ giáp sư trị liệu xong, anh khẽ liếc nhìn sang cơ giáp bên cạnh, với mức độ tổn hại thế này quả thực cơ giáp trị liệu có thể nhanh chóng tu chỉnh được. Nhưng cũng chỉ giải quyết được tạm thời chứ không chữa được căn nguyên, chỉ có thể giúp cơ giáp khôi phục được khoảng 10% tổn hại để tiếp tục chiến đấu. Mỗi lần sửa chữa sẽ tiêu hao trang bị của cơ giáp, cơ giáp tối đa chỉ có thể sửa chữa từ một đến năm lần. Cơ giáp càng bị hao mòn nghiêm trọng thì số lần có thể sửa chữa càng hạn chế.
Nếu tình trạng này tiếp diễn, với khả năng sửa chữa của anh thì vẫn cần sự hỗ trợ của cơ giáp trị liệu.
Ở đây không có đội cứu trợ như Khâu Tân, nếu chỉ phòng thử ở trong trạm cơ sở, chỉ có thể cầm cự được tối đa nửa ngày.
Trong lúc Ứng Trầm Lâm băn khoăn, quay đầu lại thì thấy Trung tá Lục mặc đồng phục tác chiến màu đen đang nhìn Du Tố.
Sau khi xác nhận tình trạng cơ giáp thì Trung tá đã đi về phía Du Tố, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Du Tố, tiến lên mấy bước rồi đưa tay ra "Lâu rồi không gặp, không nghĩ rằng sẽ gặp lại cậu ở chỗ này."
Ánh mắt Du Tố thản nhiên, không bắt tay lại, "Đúng là lâu rồi không gặp."
Trung tá Lục bị cự tuyệt, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, hắn thu tay về, nói tiếp: "Tình hình bây giờ rất đặc biệt, tôi hy vọng cậu có thể hợp tác bảo vệ trạm cơ sở này."
"Những lời này tám năm trước tôi nghe phát chán rồi." Du Tố chẳng khách khí nữa: "Tám năm rồi mà quân biên giới vẫn như vậy."
Ngay lúc này, xa xa có người vội vàng chạy đến.
Là Thích Tư Thành và Hoắc Diễm, bên cạnh còn có thêm Lộc Khê.
Lộc Khê nhìn thấy Ứng Trầm Lâm thì khẽ gật đầu. Do sự việc đột nhiên xảy ra, Ứng Trầm Lâm và Du Tố vội đi cứu người, Lộc Khê đã báo cáo toàn bộ tình hình khu nghiên cứu dưới lòng đất cho Hoắc Diễm và Thích Tư Thành.
Thấy Trung tá Lục sắp rời đi, Thích Tư Thành trực tiếp ngăn anh ta lại: "Trung tá Lục."
"Trước khi ra ngoài tác chiến, chúng tôi hiện đang nghi ngờ sự cần thiết của việc bảo hộ trạm cơ sở này." Thích Tư Thành mở quang não, hiển thị một lượng lớn phản ứng năng lượng từ khu nghiên cứu dưới mặt đất, "Rất nhiều hệ thống đang hoạt động bên trong trạm cơ sở đều nhằm mục đích duy trì khu nghiên cứu này, mà khu nghiên cứu này là nơi nghiên cứu vũ khí, chúng tôi đã phát hiện ra một thứ ở trong đó.
Trung tá Lục thấy vậy nhíu mày: "Mấy người đã biết được bao nhiêu?"
Hoắc Diễm nhận thấy thái độ Trung tá Lục đã thay đổi, anh tiến thêm vài bước: "Vấn đề không phải là biết được bao nhiêu, mà là các cơ giáp sư của của chúng ta đã bị một thứ gì đó dưới lòng đất tấn công. Chúng tôi nghi ngờ khu nghiên cứu này đang tiến hành nghiên cứu trái với luật pháp Tinh Minh."
Khi nghe thấy từ 'tấn công', Trung tá Lục biến sắc, hắn nghi ngờ hỏi lại: "Anh nói mọi người đã bị tấn công?"
Ứng Trầm Lâm thấy vậy thì ngạc nhiên, sau đó nhìn sang Du Tố, tuy nét mặt của Du Tố vẫn không thay đổi nhưng anh có thể nhận ra tâm trạng của Du Tố lại tệ hơn trước rất nhiều, ngay cả phép lịch sự cũng chẳng thèm giữ.
"Đúng là chúng tôi đã bị tấn công." Thích Tư Thành khẽ liếc nhìn Ứng Trầm Lâm một cái, không nói chi tiết, "Bên dưới đang có thứ gì đó, chúng tôi không hiểu tại sao lại phải bảo vệ trạm cơ sở này."
Gương mặt Trung tá Lục trở nên nghiêm túc, dùng máy cá nhân liên lạc với các cơ giáp sư bên ngoài, nói vài câu ngắn gọn rồi quay đầu nhìn Thích Tư Thành, "Vấn đề này tôi cần phải xin chỉ thị của cấp trên, nhưng bây giờ –"
Còn chưa nói xong, máy liên lạc của Trung tá Lục đã sáng lên, hắn lập tức quay lại trả lời.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong, sắc mặt hắn hơi thay đổi: "Quân đội tạm thời sẽ không gửi đội hỗ trợ đến đây, theo chỉ thị của cấp trên, không quan trọng dưới đáy là thứ gì, nhiệm vụ ưu tiên của chúng ta vẫn là bảo vệ trạm cơ sở."
Thích Tư Thành và Hoắc Diễm đưa mắt nhìn nhau, dừng như đang cân nhắc có nên nghe theo hay không.
"Quân biên giới không thể vào được khu vực cấm phải không?"
Lúc này, một giọng nói bên cạnh tham gia vào cuộc thảo luận.
Trung tá Lục nhìn sang cậu bạn cơ giáp sư nhỏ gầy vừa mới hỏi, rồi nhìn xuống cánh tay máy của đối phương: "Tôi không thể trả lời."
"Khu vực cấm ở một vị trí rất đặc biệt, cửa vào rất khó tìm lại cần phải có chỉ dẫn."
Ứng Trầm Lâm nói: "Tôi đoán quân viện trợ được gửi tới bị chặn lại bên ngoài khu vực cấm rồi, khả năng là do số lượng vật ô nhiễm khả năng đã tăng lên rất nhiều, đến mức phải ban hành thêm mệnh lệnh để nhấn mạnh vào việc phòng thủ trạm cơ sở."
"Khu vực cấm bây giờ đang tụ tập lượng lớn vật ô nhiễm mang năng lượng, bản thân trạm cơ sở cũng là một nguồn năng lượng trong đó." Ứng Trầm Lâm nhìn Trung tá Lục, đưa cho hắn xem màn hình hiển thị trên máy đo năng lượng, "Theo tôi được biết, phản ứng năng lượng ở đây so với lúc chúng ta mới đến đã tăng thêm 20%, rõ ràng vượt quá phạm vi kiểm soát của trạm cơ sở. Phản ứng lớn thế này sẽ càng thu hút thêm nhiều vật ô nhiễm, cả bên trong lẫn bên ngoài khu vực cấm."
Khu vực cấm giờ đây không khác nào một bóng đèn khổng lồ trong khu ô nhiễm Coria, kéo theo vô số vật ô nhiễm đang lao đến đây.
Trung tá Lục không khỏi biến sắc khi nghe Ứng Trầm Lâm phân tích, nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Nếu cậu biết đây là phản ứng năng lượng, vậy cậu đã tính đến việc nếu trạm cơ sở thất thủ, những năng lượng này sẽ gây ra hậu quả gì chưa?"
Hắn nghiêm túc ra lệnh: "Tôi đã nói rồi, mệnh lệnh hiện tại của cấp trên là canh giữ bên ngoài và bảo vệ trạm cơ sở."
Trung tá Lục nói xong thì quay người muốn đi ra ngoài.
Du Tố đứng gần đó, ánh mắt mang theo âm trầm, lạnh lùng khi nhìn Trung tá Lục, cậu ta không hề có ý định di chuyển, bỗng nhiên một giọng nói từ bên cạnh vang lên.
"Biện pháp này không được."
Du Tố khẽ chấn động, nhìn về phía người đang lên tiếng.
Ứng Thần Lâm đứng sau Trung tá Lục, khuôn mặt trẻ tuổi đang cực kỳ nghiêm túc, không hề sợ hãi phản bác lại: "Trạm cơ sở này không phải là thứ cần được ưu tiên. Tôi đề nghị tiêu diệt vật ô nhiễm, đó mới là ưu tiên hàng đầu."
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro