Chương 115 - 1
Chương 115 – Chuyển hóa (1)
Điều chỉnh qua...? Du Tố còn chưa hỏi điều chỉnh gì thì Ứng Trầm Lâm đã quay lại cụm từ tìm kiếm trong kho dữ liệu.
Kho dữ liệu cần rất nhiều quyền hạn để truy cập và dữ liệu vẫn chưa bị xóa bỏ hoàn toàn. Sau khi nhập từ khoá vào, thông tin về hồ nuôi cấy nhanh chóng hiện ra. Muốn giải quyết những vật ô nhiễm kia, ít nhất phải hiểu rõ chúng là thứ gì đã, vì thế Ứng Trầm Lâm đã trích xuất những thông tin liên quan đến thành phần trong hồ nuôi cấy cũ.
Tuy nhiên khi thông tin được hiện lên, Ứng Trầm Lâm đã phải sửng sốt ——
"Mô dịch còn sót lại?"
Hóa ra chất lỏng trong hồ nuôi cấy lại là mô dịch còn sót lại của các loại ô nhiễm, từng được dùng để nghiên cứu vũ khí bên trong khu nghiên cứu.
Ứng Trầm Lâm hơi dừng lại một chút, rồi lập tức tìm kiếm các tài liệu có liên quan. Thế nhưng lại có quá nhiều dữ liệu bên trong, chỉ riêng nghiên cứu về hồ nuôi cấy cũ đã cho ra hàng chục nghìn kết quả.
Lúc này, sau khi kết thúc liên lạc rồi bước vào bên trong, Lục Trung tá nhìn thấy các dữ liệu đang hiện lên, hắn quay sang nhìn Ứng Trầm Lâm một lúc rồi nói: "Tôi đã xin phép cấp trên, nếu cậu muốn điều tra thì hồ nuôi cấy, vậy thì tôi sẽ cung cấp những thông tin về dự án nghiên cứu vũ khí bên trong trạm cơ sở trước đã."
Lục Trung tá đẩy một tệp dữ liệu vừa nhận được từ cục quản lý lên hệ thống công cộng. Khi hoàn tất tải lên, một đoạn video do một nghiên cứu viên ghi lại đã xuất hiện trước mặt Ứng Trầm Lâm, trong đó đang quay lại một bãi đỗ rất lớn.
Những thiết bị khổng lồ và vũ khí hạng nặng được xếp thành hàng ở mọi phía, cùng với nhiều phòng nghiên cứu trải dài ở hai phía.
Toàn bộ không gian đều rất tối tăm, làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Ứng Trầm Lâm nhìn thẳng vào những vũ khí đang được lắp ráp một nửa, "Chỗ này là... "
"Cậu không đoán ra à?" Du Tố đứng sau lưng Ứng Trầm Lâm, lông mày nhíu chặt, đây là một phần tài liệu tám năm trước chưa từng được thấy.
Cậu ta nói: "Đó là nơi nghiên cứu vũ khí, nói đúng hơn là nó đã từng là khu nghiên cứu bí mật về vũ khí hạng nặng thuộc Phân khu Thự Quang tinh hệ của Tinh Minh."
Ứng Trầm Lâm rốt cuộc cũng nhận ra đây là những thứ mà hệ thống khu vực cấm ngoài cùng muốn bảo vệ.
Với lại nếu nhìn vào vị trí, lẽ nào chính là phía sau cảnh cửa ban đầu mà bọn họ đang muốn nhưng không thể đi vào đây sao!?
"Lý do bảo vệ trạm cơ sở thực chất là đang bảo vệ những vũ khí hạng nặng này."
Lục Trung tá tự tay điều khiển các chương trình liên quan, toàn bộ cảnh tượng hiện lên trước mắt ba người dưới dạng hình ảnh ba chiều: "Cứ theo định kỳ, các nhân viên nghiên cứu của Quân đội sẽ đến kiểm tra tình hình tại khu vực cấm cũng như những vũ khí hạng nặng dưới lòng đất, từ đó tiến hành đánh giá mức độ rủi ro ở nơi đây."
Cảnh tượng trước mắt càng lúc càng gần, sức mạnh của vũ khí hạng nặng của quân biên giới thì ai cũng biết.
Nếu nhìn vào hình ảnh không gian thì bên trong tòa nhà được bảo vệ tốt hơn so với bên ngoài, nhưng khi biết những vũ khí hạng nặng có thể dễ dàng hủy diệt một nửa khu vực ô nhiễm lại khiến cho người ta chấn động rất lớn.
Lúc trước, một quả đạn biến chủng của vũ khí hạng nặng khi bắn ra cũng đã tàn phá hơn một nửa khu ô nhiễm Khâu Tân rồi. Bây giờ, nếu tất cả vũ khí hạng nặng ở đây kết hợp lại, e rằng toàn bộ khu ô nhiễm Coria sẽ biến mất chỉ trong nháy mắt.
Ứng Trầm Lâm không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy chúng, thế nhưng tình trạng của những vũ khí này vô cùng kỳ lạ, trong đó có một số ống năng lượng ở trên tường đã bị vỡ ra. Anh thầm giật mình: "Tại sao lại phải bảo vệ mà không phải mang những vũ khí này đi?"
"Bởi vì không thể mang đi được." Lục Trung tá chỉ vào một vị trí.
Ứng Trầm Lâm nhìn theo hướng chỉ thì thấy phần dưới của vũ khí đã được kết nối với nhau một cách kỳ lạ cùng với một ít chất lỏng màu xanh kỳ quái tràn ra mặt đất.
Ánh mắt của Lục Trung tá dừng lại trên chất lỏng màu xanh đó: "Sự có đột biến 20 năm trước đã gây thiệt hại nghiêm trọng đối với trạm cơ sở. Trong số vũ khí hạng nặng được nghiên cứu, có một vũ khí dùng thành phần vật ô nhiễm làm cốt lõi đã bị bỏ quên. Vụ va chạm đã khiến hồ nuôi cấy bị phá hủy, đến khi nhân viên nghiên cứu cố gắng mang đi thì mới phát hiện ra vũ khí ô nhiễm đặc biệt đó đã bị vỡ vụn, mô dịch còn sót lại và vũ khí trộn lẫn vào nhau, cuối cùng lại trở thành những gì chúng ta thấy như bây giờ."
Hắn nghiêm túc nói: "Cho nên không thể chặt đứt được, chứ đừng nói đến việc phá hủy."
Có thể nói vũ khí hạng nặng đã lại hợp nhất với những mô dịch còn sót lại khắp nơi một lần nữa rồi phát triển dính chặt vào trạm cơ sở, thậm chí cả hình dáng của vũ khí cũng đã hoàn toàn thay đổi. Điều này có nghĩa là chúng không thể bị tháo dỡ năng lượng cốt lõi theo thiết kế ban đầu được nữa, cũng không thể dùng tác động vật lý để xẻ ra được,.
Hàng năm, quân đội biên giới luôn mang theo vũ khí đặc biệt để vô hiệu hóa loại vũ khí này, nhưng cho đến nay đã 20 năm trôi qua, cái vũ khí tích hợp vẫn chưa được xử lý triệt để.
Nghe Lục Trung tá nói như vậy, Ứng Trầm Lâm lập tức truy cập vào kho dữ liệu, thay đổi từ khóa ban đầu.
Anh tìm kiếm thông tin về thanh vũ khí ô nhiễm đã bị bỏ lại từ 20 năm về trước, quả nhiên vẫn còn một phần tài liệu được lưu trữ trong khu nghiên cứu. Khi nhìn thấy kết quả đầu tiên, ánh mắt của anh bỗng nhiên trầm xuống.
"Mãi cho đến khi tham gia vào những nhiệm vụ trọng yếu, tôi mới thực sự biết được thứ đang được cất giấu ở đây." Lục Trung tá nhìn về phía Du Tố: "Trong nhiệm vụ năm đó, quân đội biên giới lựa chọn bảo vệ trạm cơ sở cũng là có lý do cả, bọn họ không thể để trạm cơ sở xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu đã tính đến hậu quả khi những vũ khí này nổ tung chưa?"
Tuy nói như thế nhưng thái độ của Du Tố đối với Lục Trung tá vẫn không hề dịu đi: "Kết quả cũng chẳng có gì khác biệt, giống như năm đó. Nếu tình cảnh này tiếp tục lặp lại, quân đội vẫn sẽ hy sinh tính mạng của vài người để đổi lấy an toàn cho nhiều người hơn."
Cậu ta nhìn về phía Lục Trung tá: "Nếu hỗ trợ không vào được, đối mặt với tình huống tương tự như tám năm trước... kết quả vẫn sẽ không thay đổi, đúng không?"
Lục Trung tá nghiêm túc nhìn Du Tố, trả lời: "Sứ mệnh của một người lính biên giới chính là bảo vệ lợi ích và sự an toàn của công dân Tinh Minh cho đến hơi thở cuối cùng."
Du Tố không đáp lại, cũng không bác bỏ những lời này.
Lúc này, giọng nói bên cạnh vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, cả hai quay lại nhìn chàng trai đang đứng trước kho dữ liệu.
"Chẳng trách." Ứng Trầm Lâm mở một phần tài liệu lên, trong đó có một mục nêu rõ mục đích thiết kế của vũ khí "Vũ khí được ngâm trong dung dịch của hồ nuôi cấy, mục tiêu ban đầu là để bắt giữ và tiêu diệt vật ô nhiễm."
Từ khi đi vào khu vực cấm đến giờ, đã không ít lần bọn họ bị xúc tu kỳ lạ tấn công, Mục đích của chúng là vật ô nhiễm, chứ không phải cơ giáp chứa đầy năng lượng, cũng không bị các loại vũ khí của cơ giáp ảnh hưởng. Bởi vì bản thân nó không hoàn toàn là vật ô nhiễm mà là một vũ khí chưa được hoàn thiện.
"Lục Trung tá, anh có chắc thanh vũ khí bị bỏ quên đó chưa được hoàn thành không?" Ứng Trầm Lâm hỏi.
Lục Trung tá nghe đến đây, "Cậu chờ một chút." rồi lại đi liên lạc với cục quản lý Coria.
Một lúc sau, một hình ảnh ảo hiện lên trên máy liên lạc, cho thấy đầu bên kia đang là cục quản lý của khu ô nhiễm.
Một ông bác lớn tuổi đang đứng trước màn hình, đôi mắt hơi đục nhìn Ứng Trầm Lâm: "Đúng là vũ khí đó vẫn chưa được hoàn thành, chúng tôi cũng đã tiến hành tất cả các hoạt động vô hiệu hóa, việc tích hợp vũ khí năm đó chính là một sai lầm của chúng tôi. Dựa vào những thông tin về vật ô nhiễm năng lượng và những kia xúc tu mà cậu và Tiểu Lục đã đề cập đến, cậu đã phát hiện ra điều gì chưa?"
"Chỉ là phỏng đoán mà thôi. Hành động của những xúc tu rất cứng nhắc, cơ bản là chỉ bắt giữ vật ô nhiễm." Ứng Trầm Lâm nhìn về phía ông lão, bình tĩnh nói ra suy đoán của mình: "Tôi ngờ rằng hành động của nó đều dựa theo vũ khí kia và nó cũng không thực sự là vật ô nhiễm, cũng như tiêu hóa được con mồi. Cho nên, theo suy nghĩ của tôi thì bây giờ nó đã từ vật ô nhiễm bình thường trở thành vật ô nhiễm loại năng lượng rồi thoát ra khỏi lòng đất."
Xúc tu đã tạo ra các đường rãnh ở gần trạm cơ sở để đi ra ngoài, vậy những đường rãnh đó hẳn là có thể dẫn xuống đất ngầm.
"Những dung dịch này đã thấm vào trong đất, phản ứng năng lượng dưới nền đất không phải của vật ô nhiễm, mà là đến từ vũ khí hạng nặng đã tích hợp với nhau." Ứng Trầm Lâm liếc nhanh về phía hồ nuôi cấy đã khô cạn, "Lòng đất bên dưới đã biến thành một bồn nuôi cấy khổng lồ... rồi liên tục chuyển hóa ra càng nhiều vật ô nhiễm năng lượng hơn."
Gương mặt của ông Khâu không thay đổi, vẫn đang nhìn Ứng Trầm Lâm: "Cậu nói đúng, trước khi nói ra những lời này, đội nghiên cứu của chúng tôi đã đưa ra kết luận mới nhất rằng thanh vũ khí tích hợp đã thành một vật thể sống."
Ứng Trầm Lâm nghe thấy vậy thái độ khẽ biến đổi, muốn nói gì đó nhưng anh đã kìm lại.
Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến mọi người trong phòng điều khiển và phòng thí nghiệm rơi vào trầm mặc.
Quân đội biên giới đã phải đau đầu trong việc vô hiệu hóa vũ khí tích hợp này trong suốt bao năm nay, giờ lại nghe tin vũ khí đó đã biến thành vật thể sống, khó khăn đã nâng lên hẳn một tầm cao mới. Đau đầu nhất chính là vũ khí này lại sống dậy ngay dưới mí mắt bọn họ, nếu lần này không phải ông Khâu đột nhiên có ý muốn điều tra khu vực cấm, nếu không phải KID và Tật Phong vô tình đi vào khu vực cấm, mà chỉ dựa theo kế hoạch ban đầu là điều tra xung quanh, thì vũ khí này rất có khả năng sẽ phát triển thành một thảm họa trong tương lai.
Trong phòng điều khiển, Trung tướng cau mày, nói: "Quân đội hỗ trợ vẫn chưa vào được khu vực cấm à?"
Cục trưởng Coria báo cáo: "Thưa Trung tướng, toàn bộ vật ô nhiễm ở Coria bây giờ đang bao vây khu vực cấm, binh lực của chúng ta vẫn đang liên tục cử đến hỗ trợ."
Khó khăn nhất chính là lối vào, cho dù quân biên giới đã đến được rìa khu vực cấm, nhưng một khi lối vào thay đổi vị trí, bọn họ sẽ phải di chuyển theo.
Mỗi người phòng điều khiển đều mang sắc mặt khác nhau, ông Khâu lại nhìn vào chàng trai trẻ trên màn hình, thấy dáng vẻ nói lại thôi của cậu, ông hỏi: "Trầm Lâm, cậu còn điều gì muốn nói à?"
Ứng Trầm Lâm hỏi: "Ông Khâu, mọi người thực sự cho rằng vũ khí đó sẽ nổ tung ư?"
Ông Khâu nhíu mày khi nghe thấy câu hỏi này, ông giải thích: "Đến giờ chúng tôi vẫn chưa thể mang vũ khí đó đi được. Nhưng năm đó, chúng tôi đã mang những mảnh nhỏ rơi ra từ vũ khí, trong lúc đi ra ngoài trạm cơ sở, những thành phần đó đã bị va chạm dẫn đến nổ tung."
"Quân biên giới đã tính toán sơ qua, nếu vũ khí đó phát nổ hoàn toàn thì toàn bộ khu ô nhiễm Coria sẽ biến mất."
"Nhưng có một điều rất lạ." Ứng Trầm Lâm nhìn ông Khâu, "Cơ giáp sư chúng tôi đã tấn công xúc tu kia rất nhiều lần, mà nó vẫn chẳng bị tổn thương chút nào. Nếu xúc tu và vũ khí từ cùng một nguồn mà ra, ngài có thấy điểm này đang rất mâu thuẫn không?"
Vũ khí chạm một cái là nổ trong khi vật ô nhiễm lại chẳng hề hấn gì.
"Không phải tôi nghi ngờ đánh giá của quân biên giới, nhưng theo như ngài nói, tình hình khu vực cấm mỗi năm đều có thay đổi." Ứng Trầm Lâm nhìn ông Khâu: "Năm ngoái vẫn đang coi nó là vũ khí năng lượng, nhưng bây giờ có còn là vũ khí nữa không, hay đã thành vật ô nhiễm?"
Anh nói tiếp: "Có thể sẽ khó khăn trong việc vô hiệu hóa vũ khí, nhưng nếu tiêu diệt một vật ô nhiễm thì sẽ dễ dàng hơn mà?"
Ông Khâu nghe thấy vậy, ánh mắt hiện lên sắc bén: "Cậu biết mình đang nói cái gì không?"
"Tôi biết, nhưng nếu chúng ta cứ cố thủ tại đây cho đến cùng, liệu có thể thay đổi tình hình của khu vực cấm được không? Ngài cũng không vào được, đâu thể biết tình cảnh khu vực cấm bây giờ ra sao."
Ứng Trầm Lâm nghiêm túc nói: "Tôi chỉ tin những gì đôi mắt nhìn thấy và cũng đã có biện pháp xử lý, mong ngài cho phép tôi được thử một lần."
Mọi người trong phòng điều khiển đều nhìn vào chàng trai trên thiết bị liên lạc, tuy tuổi đời còn rất trẻ nhưng khi nói ra những lời này lại mang theo sự tự tin mãnh liệt hơn bất kỳ ai khác, như thể chắc chắn tuyệt đối, khiến cho mọi người bất giác đã bị cậu thuyết phục.
Cuộc trò chuyện còn chưa đi đến bước tiếp theo thì ngoài trạm cơ sở đã có thêm biến hóa.
Một lượng lớn vật ô nhiễm năng lượng đang bắt đầu tấn công trạm cơ sở, buộc mọi người trong phòng điều khiển phải lập tức đi xử lý tình huống ở đó.
"Không xong rồi, ông Khâu! Vật ô nhiễm đang ngày càng gia tăng."
"Quá ít cơ giáp sư canh giữ bên ngoài, với tình hình này bọn họ sẽ không trụ nổi được nửa ngày mất."
Chàng trai trẻ ở đầu bên kia dường như cũng nhận ra tình hình, cậu lập tức trả máy liên lạc lại cho Lục Trung tá, vội vàng chạy ra ngoài phòng thí nghiệm.
Những người khác trong phòng điều khiển nhìn nhau bất lực, rõ ràng tình huống đang rất nguy cấp, nhưng bọn họ lại chỉ có thể đứng nhìn.
Trông thấy tình trạng này, không hiểu sao Trương Ca lại nhìn sang Thẩm Tinh Đường, "Thợ bảo trì nhà cô nói là có biện pháp gì đó, đáng tin không thế?"
"Tôi không chắc lắm." Sắc mặt Thẩm Tinh Đường có phần nghiêm túc, "Tôi chỉ biết một điều, đứa nhỏ này rất thích mạo hiểm."
Trương Ca: "... Có thể mạo hiểm đến mức nào?"
Nói xong thì tạm dừng một chút: "Chẳng lẽ lại dùng dịch năng lượng để mở đường nữa à?"
Thẩm Tinh Đường nhìn anh ta, không nói gì.
Trương Ca: "!"
"Cục trưởng!" Nhân viên vừa nhận được tin tức, vội vàng báo lại cho Cục trưởng Coria: "Chúng tôi vừa mới nhận được thông tin, cơ giáp sư của Thự Quang tinh hệ với Tinh vực số 2 đã chạy đến khu quá độ!"
Trương Ca sửng sốt: "Cái gì?!"
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro