Chương 119 - 2
Chương 119 – Quái vật (2)
Edit: Vô Ưu
Khi KID cùng với Triệu Nhạc Kiệt ở sâu dưới mặt đất, những báo cáo điều tra của quân biên giới về xúc tu cũng đã gửi đến cục quản lý Coria. Không chỉ vậy, một đội quân từ bên ngoài cũng đang hoả tốc chạy tới hỗ trợ trạm C-147.
Bên trong phòng điều khiển cục quản lý, khi ông Khâu nhận được tất cả các báo cáo thì thái độ càng trở nên trầm trọng khiên cho nhân viên bên cạnh cũng cảm nhận được sự bất thường
Thẩm Tinh Đường lên tiếng: "Ông Khâu, nếu vũ khí tích hợp đã biến thành vật ô nhiễm như lời ông nói, thì quả thực nguy to. Nhưng những mô dịch năm đó còn sót có thể làm được đến mức này không?"
"... Chỉ cần có điều kiện thì có thể làm được." Ông Khâu nặng nề nói: "Tuy dự án nghiên cứu vũ khí ô nhiễm đó đã bị đình chỉ nhưng chương trình thông minh vẫn còn đang cài đặt. Theo lý thuyết thì nó khá giống với cơ giáp, nhưng không phải là tất cả. Ai cũng biết tinh thần lực và lõi phôi cơ giáp cấp S sinh ra chung cảm giác hình thành cấp S trí năng."
"Vật liệu làm lõi phôi chính là từ vật ô nhiễm mà ra, nhưng tất cả đã bị bất hoạt. Trong điều kiện toàn bộ khu nghiên cứu đều là vật chết, đáng lý ra nó không thể hoạt động được." Ông Khâu chần chừ nói: "Trừ phi bên trong đó vẫn còn mầm sống."
Mầm sống!? Khả năng này khiến các nhân viên xung quanh không thể tin nổi.
Trong nhiều năm điều tra, quân đội không phát hiện ra bất cứ vấn đề nào trong trạm cơ sở , ngoại trừ lần bạo loạn 8 năm trước, với lần hỗ trợ đó quân đội đã gặp phải tổn thất nặng nề.
Trong lúc mọi người còn đang hoang mang, cục trưởng Coria đột nhiên nói: "Ông Khâu, khi yêu cầu nhiệm vụ điều tra khu vực cấm ông đã nói rằng vật ô nhiễm [ Lửa ] năm đó có vấn đề."
Nghe cục trưởng nói vậy, tất cả mọi người mới nhớ ra chuyện này. Vì đã tìm ra manh mối vật ô nhiễm trong kho lưu trữ của khu vực cấm 20 năm về trước nên ông Khâu đã dẫn theo một đội đến đây để điều tra.
Sự yên lặng kéo dài khoảng nửa phút, ông Khâu đặt tay lên bảng điều khiển và nhìn chằm chằm vào xúc tu, "Đúng là vì vật ô nhiễm đó đấy."
"Khi nhắc đến khả năng kháng lửa cùng với việc vũ khí tích hợp tấn công có chủ đích, tôi đã nghĩ đến một khả năng." Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu, ông thận trọng nói: "Sau khi xem lại hồ sơ cũ, vì tình thế cấp bách, sau khi Ứng Thiếu tướng tiêu diệt vật ô nhiễm kia, chúng tôi chỉ lấy Dị Năng Tinh của nó đi thôi."
Thẩm Tinh Đường nhíu mày: "Sau đó thì sao?"
Ông Khâu: "Cơ thể của [ Lửa ] đã bị quân biên giới cắt ra thành nhiều phần để mang đi nghiên cứu. Trong hồ sơ có ghi lại, các nghiên cứu viên đã phát hiện [ Lửa ] có đặc tính tái sinh, nhưng lại rất yếu và biến mất rất nhanh."
Trương Ca thốt lên: "Khoan đã, vậy thì nó có liên quan gì đến xúc tu?"
"Có một khả năng." Ông Khâu ngập ngừng một lúc rồi nói: "Hầu như [ Lửa ] đã bị quân biên giới mang đi, nhưng vẫn còn những xác vụn còn sót lại ở phòng xử lý bên dưới trạm cơ sở. Nếu đặc tính tái sinh đó vẫn còn hoạt động, có khi nào những phần vụn của [ Lửa ] đang sống bên trong vũ khí tích hợp chăng?"
Giả thuyết này vừa được đưa ra, toàn bộ phòng điều khiển tổng chìm vào im lặng.
Dị năng tái sinh vốn đã chẳng còn gì xa lạ, có thể nói vật ô nhiễm hệ thực vật hệ dù mạnh hoặc yếu đều có dị năng tái sinh nhất định. Loại dị năng không có tính ứng dụng cáo đối với vũ khí cơ giáp mà chỉ dùng làm vật liệu bình thường. Nếu vào thời điểm khác, sẽ chẳng có mấy ai lo lắng về loại dị năng này, nhưng khi nó được đặt cùng với vũ khí tích hợp, những ai có chút kiến thức về vật ô nhiễm ở đây đều biết rằng ——
Vật ô nhiễm mang dị năng tái sinh có sức sống bền bỉ nhất... cũng là loại hoạt động mạnh nhất trong số các vật ô nhiễm.
"Vậy là [ Lửa ] là vật ô nhiễm có hai thuộc tính...?" Coria cục trưởng ngạc nhiên.
"Không phải, nếu là Dị Năng Tinh thuộc tính kép thì nhân viên nghiên cứu của chúng tôi đã phát hiện ra ngay rồi." Ông Khâu nghiêm túc nói: "Vì nó có tính kháng lửa rất cao nên khả năng lớn là có liên quan đến [ Lửa ], còn về phần đặc tính tái sinh, chẳng phải có một loại quan hệ rất phổ biến hay sao?"
"Cộng sinh." Thẩm Tinh Đường lẩm bẩm, "Nếu vật ô nhiễm có dị năng cộng sinh với[ Lửa ] vậy thì nó sẽ có khả năng kháng lửa. Chỉ e năm đó nó vẫn chưa chết mà sống trong nhưng mô dịch của vật ô nhiễm [ Lửa ] kia."
"Có thể cộng sinh với vật ô nhiễm hệ lửa..." Cục trưởng Coria không dám nghĩ tiếp nữa, "Vật ô nhiễm này ít nhất phải cấp S trở lên, hơn nữa không chỉ là tái sinh, mà có khi còn có khả năng ẩn nấp rất cao, vậy mới nói nó là vật ô nhiễm có hai thuộc tính."
Tất cả mọi người đều nghĩ đến khả năng này, kháng lửa rất tốt, tấn công không có hiệu quả, bao nhiêu năm như vậy mà quân biên giới lại không phát hiện ra.
Vật ô nhiễm này sống rất dai dẳng, không ai dám tưởng tưởng nổi khi nó kết hợp với vũ khí tích hợp. Chỉ riêng việc vô hiệu hóa vũ khí đã khiến quân biên giới đau đầu suốt bao năm nay, giờ lại thêm chuyện này, những khó khăn ngày càng chồng chất.
"Quân biên giới gửi thông báo, Trung tướng đang dẫn quân đến đây rồi ."
"Bọn họ đã tiến vào khu vực cấm trong, trong vòng 5 phút sẽ đến trạm cơ sở."
"Khi vào trạm cơ sở, phải yêu cầu bọn họ xác nhận tình hình!" Ông Khâu lập tức nói: "Bằng mọi giá phải xác nhận được vũ khí tích hợp bên dưới kia có liên quan gì tới [ Lửa ] và dị năng tái sinh kia hay không?"
-
Sâu bên dưới trạm cơ sở hơn năm trăm mét, đội đào hầm đã tiến hành được hơn ba phút.
Tuy nhiên quá trình này cũng chẳng diễn ra được thuận lợi, vật ô nhiễm to lớn dường như chú ý tới tiếng động trên vách đá , bên ngoài có tận mấy cái xúc tu lượn qua lượn lại.
Triệu Nhạc Kiệt buộc phải mở khiên chắn từ phía sau, vừa ngăn không cho đám xúc tu kia bò vào, vừa bảo vệ cho đội đào mỏ KID phía trên: "Phắc, đừng có nhặt quặng nữa, mau đào nhanh lên!"
Trong lúc phía Triệu Nhạc Kiệt và Quý Thanh Phong đang bị xúc tu quấy rối, tình tình hình bên phía Ứng Trầm Lâm cũng đang chuyển biến xấu.
Vốn dĩ có một chiếc xúc tu luôn đuổi theo anh, nhưng có lẽ sức chịu đựng của vật ô nhiễm này lại có hạn, hoặc có thể bọn họ đã gây ra động tĩnh quá lớn, cho nên nó đã phóng thêm nhiều xúc tu hơn rồi đánh về phía anh.
Tất cả xúc tu đều chuyển động, ngay lập tức khiến cho không gian xung quanh rung động ầm ầm, những tảng vụn ở trên cao bắt đầu rơi xuống. Du Tố quay đầu nhìn thấy đám Quý Thanh Phong đã đi hẳn vào trong hang, còn trông thấy ánh sáng bảo vệ lờ mờ của Triệu Nhạc Kiệt.
Không gian tối tăm bất lợi cho việc di chuyển, vì đã đi vào trung tâm của năng lượng nên bọn họ không có cách nào xác định được vị trí chính xác của xúc tu, mọi phán đoán đều phải dựa vào mắt thường. Du Tố với Hoắc Diễm ở lại trong động giúp Ứng Trầm Lâm, tuy không bị tấn công nhưng khi toàn bộ xúc tu đều di chuyển, hai người cũng phải chật vật tránh né các đòn tấn công của chúng.
"Không được! Nếu mở đèn pha sẽ bị bại lộ." Hoắc Diễm nhìn về phía Ứng Trầm Lâm, "Còn tiếp tục ở lại đây thì chúng ta sẽ bị mài chết."
Nhưng nếu dùng mắt thường thì không thể không bật đèn lên được, trong hoàn cảnh tràn ngập năng lượng thế này hệ thống radar đã không còn tác dụng hỗ trợ nào. Pháo bắn tỉa của Du Tố tiếp tục bắn vào vật ô nhiễm, nhưng lại chẳng tạo ra bất cứ tổn thương nào lên nó, "Tấn công vô dụng."
Ứng Trầm Lâm liếc nhanh bên trên, "Thử bắn vào chính giữa xem sao!"
Du Tố điều chỉnh phương hướng, ngay lập tức nã pháo thẳng vào phần gốc của xúc tu.
Tuy nhiên vừa mới bắn ra, đám xúc tu xung quanh đã cuộn lại bao bọc lấy phần gốc.
Sau khi bị công kích, vật ô nhiễm càng thêm điên cuồng, những đòn đánh mang tính uy hiếp trực diện liên tục lao tới, lần này Ứng Trầm Lâm đã phải rất tập trung mới tránh né được. Hơn nữa sau khi đi xuống hang động ngầm, nhiệt lượng do pháo bắn tỉa Nghiệp Hỏa tạo ra đã vượt quá 80°C.
Với nhiệt độ cao như thế, anh khó có thể kéo dài thời gian sử dụng vũ khi thông qua cộng cảm được nữa. Từ sau trận chiến Khâu Tân, anh vẫn luôn cố gắng khống chế tinh thần lực tiêu hao ở mức tối thiểu khi điều khiển Uyên cho đến khi cạn kiệt mới thôi, nhưng hiện tại đã vượt quá nửa giờ so với ước tính ban đầu của Uyên.
Ứng Trầm Lâm trầm tư một chút, chuyển pháo bắn tỉa sang tay phải.
"Anh Du, mọi người đang làm gì thế? Sao tự dưng lại có động đất?!" Đội đào hầm cảm nhận được sự rung chuyển, hốt hoảng nhìn xuống.
"Mấy người cứ đào đi, đừng quan tâm dưới này." Du Tố nhíu mày, khả năng kháng lửa quá mạnh, gần như đã đạt đến mức hoàn hảo.
"Nếu là vật ô nhiễm khẳng định sẽ có điểm yếu." Hoắc Diễm ngước lên: "Phản ứng năng lượng dữ dội như vậy, có khi nào nhiên liệu trong vũ khí tích hợp lại là chất dinh dưỡng cho nó không!?"
Chất dinh dưỡng!? Nghĩ đến hàm lượng năng lượng của vũ khí hạng nặng mà ngay cả quân biên giới cũng phải dè chừng, có thể nổ tung toàn bộ khu ô nhiễm Coria, đều biến thành đồ ăn cho nó, đúng là cái đồ ăn hoang phá hoại.
Triệu Nhạc Kiệt: "Chết tiệt, sớm biết như thế thì chúng ta chạy luôn đi cho rồi, không có cách nào tiêu diệt được nó, đến cả quân biên giới cũng có làm gì được đâu!"
Lúc này, bỗng nhiên Du Tố nhận thấy cơ giáp đen đỏ đã đổi vũ khí.
Cậu ta khẽ dừng lại, nhìn thấy thanh pháo bắn tỉa của Ứng Trầm Lâm phát ra ánh sáng màu đỏ kỳ lạ.
Trước đó chẳng chú ý nhiều, nhưng hiện giờ trong không gian tối tăm này, không hiểu sao ánh sáng đó lại có chút chói mắt, và đương nhiên là nhiệt độ của nó không hề thấp.
Du Tố: "Ứng Trầm Lâm."
"Hai pháo, anh bên trái, tôi bên phải." Ứng Trầm Lâm hạ thấp giọng, "5 giây!"
Khi vũ khí được lấy ra, những xúc tu xung quanh trở nên điên cuồng lao thẳng đến chỗ Ứng Trầm Lâm.
Du Tố lập tức bắt lấy sơ hở này, nâng pháo bắn tỉa nhắm vào vị trí trung tâm, Ứng Trầm Lâm chịu đựng cảm giác bỏng rát, pháo bắn tỉa 50% trong tay đã tụ lực xong, rồi cũng bắn về vị trí gốc rễ của vật ô nhiễm!
"Khoan đã?! Chỗ đó!?" Hoắc Diễm thấy thế lập tức hét về phía Triệu Nhạc Kiệt: "Lão Triệu, đẩy khiên chắn lên tối đa!!"
Triệu Nhạc Kiệt đang thấy khó hiểu thì giây tiếp theo, một con rồng lửa lao đến cửa hang mà họ vừa mới mở rộng ra, trước mặt biến thành một khoảng đỏ rực!
"Cái lồng má!!!" Triệu Nhạc Kiệt bị đẩy lùi rồi đập thẳng vào Quý Thanh Phong, tổ bốn người đào hầm đã bị nướng cháy. Hắn uất hận nói: "Mấy người thôi ngay cái trò bắn vào đồng đội đi!!!"
---
Lời tác giả:
Triệu Nhạc Kiệt: Như đang đi Độ kiếp!!
Lượm lặt bình luận:
- Lão Triệu: Tại sao người bị tổn thương luôn là mình??
- Lần nào đi cùng là có chuyện lần nấy mà vẫn cứ theo người ta =))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro