Chương 121


Chương 121 – Cùng nguồn gốc

Edit: Lạc, tradao0sua

Beta: Vô Ưu

Trong phòng điều khiển, sau khi nghe thấy câu nói của nhân viên kia, tất cả mọi người mới nhận ra một điều.

KID thực sự đã mở đường từ trạm cơ sở đâm thẳng xuống lòng đất??

Trương Ca: "Người nhà cô chui xuống từ lúc nào thế?!"

phòng xử lý chất thải giờ đã thay đổi bằng một cách không ai ngờ tới, từ chỗ này mà lại lại đào ra được một lối để đi xuống, lẽ nào bọn họ đã đào rỗng bên dưới lòng đất rồi? Nghĩ đến vũ khí tích hợp chỉ cách đó mấy tầng nhà, Trương Ca bị hành động to gan lớn mật này của KID làm cho shock điếng người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Với cả, mặt đất sập rồi hả?"

Hành lang bên ngoài phòng xử lý gần như sập toàn bộ, còn bên trong phòng thì xuất hiện một miệng hố rộng chừng 10 mét, hai chiếc KID cơ giáp lần lượt chui ra khỏi hố, phía sau hình như vẫn còn cơ giáp khác nữa.

"Tôi mà biết thì còn đợi ở đây à?" Thẩm Tinh Đường nhìn miệng hố sụt to bự chảng, không khỏi đau đầu.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một chiếc cơ giáp đang đi sau Lâm Nghiêu: "Mà chẳng phải mỗi người nhà tôi đâu."

Trương Ca nghe vậy thì quay lại nhìn, một chiếc cơ giáp màu xanh dương của Tật Phong cũng đang bò lên.

"???" Trương Ca trợn mắt há hốc mồm, "Triệu Nhạc Kiệt!?"

Vì Lục Trung tá dẫn quân biên giới rút lui kịp thời nên đã tránh khỏi việc bị rơi xuống miệng hố này, tình cờ thay nơi hắn đứng lại cao hơn hành lang bên ngoài phòng xử lý, có thể thấy được rõ ràng cảnh tưởng sụt lún kia.

KID và Tật Phong đã chui xuống lòng đất bằng cách nào chẳng còn quan trọng nữa, điều đáng quan tâm hơn lúc này là không gian chật hẹp ban đầu đã trở nên rộng rãi đến mức cơ giáp cỡ lớn đã có thể đi vào được.

Vấn đề còn lại là những xúc tu nhỏ trong phòng xử lý cùng với đám xúc tu đang chui ra khỏi miệng hố.

"Ông Khâu!" Lục Trung tá nhắc nhở.

"Trận sụt lún này đến rất đúng lúc." Ông Khâu nhìn nhân viên bên cạnh "Mau kết nối tín hiệu với cơ giáp sư KID và Tật Phong."

Triệu Nhạc Kiệt muốn chửi ầm lên lắm rồi, hắn mang theo khiên chắn đã rách tả tơi đi sau Lâm Nghiêu, không thế tưởng tượng được hai người đang bắn pháo phía dưới kia điên cuồng đến mức nào. Bọn họ đã đào cái hầm đi này ít nhất cũng phải mấy trăm mét, thế mà lửa vẫn còn lan đến đây được, chứng tỏ mức năng lượng sử dụng là cực kỳ cao.

Một người thổi gió, một người đốt lửa.

Cái khẩu pháo bắn tỉa lại tập trung vào một chỗ, không phải sẽ càng dữ dội hơn sao?

Tới lúc trông thấy không gian tương đối rộng thoáng và vách tường của tòa nhà, Triệu Nhạc Kiệt nói: "Quý Thanh Phong, đào lộn chỗ rồi à? Nơi này đâu phải kho chứa vũ khí tích hợp!?"

Lộc Khê: "Hình như là vậy rồi."

Quý Thanh Phong dựa trên đường đi xúc tu, thế nhưng không những không đến được kho chứa vũ khí tích hợp, ngược lại còn đào đến nơi dày đặc xúc tu nhỏ, đến chỗ đặt chân còn chẳng có, tin tốt duy nhất có lẽ là đã gặp được quân biên giới.

"Có tín hiệu của quân biên giới?" Lộc Khê hỏi: "Kết nối được rồi?"

Sau khi kết nối với kênh của KID, mọi người trong phòng điều khiển chỉ nghe được tiếng thảo luận nhốn nháo, sau khi được Quý Thanh Phong giải thích, bọn họ mới biết thì ra KID đã thông qua lối vào bên ngoài để xuống dưới mặt đất.

Các nhân viên công tác đều sợ ngây người, không ngờ rằng lại có người sẽ chui vào hang ổ của quái vật bằng cách đi theo xúc tu khổng lồ kia. Phải biết là, sau khi quan sát kích thước đường rãnh, việc để cơ giáp đi vào sẽ rất khó khăn, KID với Tật Phong đã vào kiểu gì hay vậy???

Nhân viên công tác nhìn người phụ trách hai căn cứ đang đứng ở một góc.

Trương Ca vội xua tay: "Căn cứ chúng tôi không có chương tình đào tạo kỹ thuật đào hầm."

Nhân viên chuyển sang nhìn Thẩm Tinh Đường, nhưng cô chẳng nói gì: "..."

Có lẽ bọn họ đã hiểu ra rồi.

Ông Khâu nghe được ở đây, ngay lập tức chỉ đạo một đội khác đi tìm lối đi mà KID đã vào.

Đúng lúc này, Quý Thanh Phong chú ý tới động tĩnh của quân biên giới, Lục Trung tá đã thả cơ giáp ra, thì lên tiếng: "Mấy anh cứ xuống dưới đi, chúng tôi vẫn phải tìm chỗ vũ khí tích hợp cái đã... cơ giáp đánh chẳng xi nhê gì với nó cả."

"Nó mình đồng da sắt lắm."

Cùng lúc đó, phòng điều khiển tổng đã nhận được thông tin từ phía bên kia.

Trong lúc Trung tá Lục lao xuống lòng đất, một đội quân biên giới khác đã bước vào kho chứa vũ khí tích, chỉ là tình hình không được khả quan cho lắm.

"Ông Khâu, tình huống cụ thể tự ngài xem đi." Thông qua hệ thống hình ảnh, một lính biên giới đã truyền tải tình trạng của kho vũ khí về phòng điều khiển tổng.

Kho chứa vũ khí tích hợp vẫn giống như trước, điểm khác duy nhất là theo tường trong khe duỗi ra tới xúc tu và vũ khí tích hợp liên tiếp ở cùng nơi, vũ khí cất giữ phòng trong xúc tu tương đối ôn hòa, không có tình trạng lăm le tấn công các cơ giáp sư. Nhưng khi trông thấy tình trạng của chúng, tất cả mọi người đều phải thừa nhận một vấn đề.

Lấy vũ khí tích hợp làm trung tâm, toàn bộ bên dưới trạm cơ sở đã trở thành địa bàn của vật ô nhiễm khổng lồ kia. Nó hấp thụ năng lượng trong vũ khí, phát triển nhanh trong một thời gian rất ngắn, rồi đạt đến quy khó có giải quyết thế này.

Với môi trường đặc biệt dưới lòng đất, không gian quá chật hẹp để tác chiến, và còn có mối đe dọa to lớn đến từ nguồn năng lượng nữa. Cộng với con quái vật to lớn như vậy, thực sự bọn họ không có cách nào đối phó ư?

Theo như những thông tin KID và Tật Phong cung cấp, thì vật ô nhiễm này không thể xử lý bằng vũ khí thông thường được.

Những người có mặt trong phòng điều khiển đều quay sang nhìn ông Khâu.

Sau khi im lặng một lúc, ông Khâu đã lên tiếng: "Không, không phải là mình đồng da sắt, chúng ta vẫn còn chiếc cơ giáp kia."

-

Dưới lòng đất, sau gần 15 phút bị tấn công, vật ô nhiễm to lơn trên vách trần vẫn chẳng may mảy tổn thương, những xúc tu đâm xuyên qua vách hang trước đó đã được rút trở về. Trong hang động tối tăm, ngày càng có nhiều xúc tu tụ tập lại, vật ô nhiễm trông chẳng khác nào một quả bông xù, lõi của quả bông hoàn toàn cắm sâu và sinh trưởng ở trong lòng đất, cong những xúc tu thì mọc tủa ra giống như những sợi lông xấu xí kỳ dị, lúc dày lúc thưa bao trùm toàn bộ không gian.

Hoắc Diễm ngước lên, phát hiện đường hầm được hội Quý Thanh Phong đào rộng ra đã bị xúc tu che kín, "Đường đi phía bị trên chặn lại rồi."

Quân biên giới từng nghiên cứu vũ khí ở đây, chẳng có gì ngoài một ít vũ khí hạng nặng, khả năng cũng có cả vũ khí loại phòng thủ nữa.

Khả năng phòng vệ của đám xúc tu cỡ lớn là mạnh nhất trong tất cả, do có thể hòa tan vật liệu rắn của vũ khí phòng thủ để tăng cường khả năng cho chính mình nên khó có thể gây ra sát thương lên chúng. Về cơ bản, không khác gì một hệ thống phòng thủ cấp độ cao của trạm cơ sở, xác suất bọn họ có thể đánh bại là rất thấp.

Nhưng cũng có một tin tốt, như Ứng Trầm Lâm đã nói, vật ô nhiễm tích hợp vũ khí này cũng không hoàn hảo, quả thực những xúc tu lớn có khả năng phòng vệ rất mạnh, nhưng tại điểm trung tâm thì lại khá yếu.

Du Tố quan sát vật ô nhiễm, những cú nổ pháo đã giúp chiếu sáng hầu khắp nơi này, vừa hỗ trợ tấn công đồng thời cũng nhìn rõ được vật ô nhiễm này. Sau khi đánh vào vị trí trung tâm, bọn họ phát hiện nơi này được bảo vệ bằng một lớp tựa như áo giáp rắn chắc, được tạo ra chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, hơn phân nửa là lớp kim loại từ vũ khí tích hợp đã bị hòa tan từ trước.

"Lớp bảo vệ này rất mạnh." Du Tố nhíu mày, nhưng bọn họ không thể sử dụng pháo bắn tỉa với cường độ lớn để tấn công, để loại trừ khả năng hang động sẽ bị sập như lúc nãy.

Cậu ta chuyển sang một hướng khác, đã gần 90 phút kể từ khi điều khiển Uyên, 5 phút trước đã không còn nghe thấy giọng nói của Ứng Trầm Lâm trong kênh liên lạc nữa, mà phạm vi hoạt động của Uyên lại đang giảm đi.

Tinh thần lực sẽ tiêu hao rất nhiều khi điều khiển cơ giáp cấp S, với tinh thần lực cấp S như Du Tố thì không sao, nhưng Ứng Trầm Lâm cũng lắm chỉ được coi là nửa cấp S, mỗi lần thao tác gần như phải tiêu tốn gấp ba lần để khống chế, chưa kể tinh thần lực bản thân vốn đã thiếu hụt, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ lặp lại tình cảnh giống như ở Khâu Tân, tinh thần lực cạn kiệt hoàn toàn, không còn khả năng điều khiển cơ giáp.

Hoắc Diễm cũng chú ý đến điều này, từ lúc Ứng Trầm Lâm không còn nói gì nữa, anh vẫn luôn luôn bay gần vị trí Ứng Trầm Lâm, liên tục giúp chống đỡ được mấy đòn xúc tu tấn công đến, "Nếu thực sự đã hết cách, vậy thì chúng ta men theo đường cũ trở về thôi."

Lối vào ban đầu vẫn chưa bị chặn lại, ít nhất bây giờ hai bên đường đi đã được đả thông, hơn nữa viện binh của quân biên giới cũng đã đến, rút lui trước rồi quay lại sau cũng là một lựa chọn không tệ.

Trong khoang điều khiển, các chức năng khác của Uyên đều được chuyển sang chế độ tiết kiệm, ngay cả mức tiêu thụ tinh thần lực của cơ giáp sư cũng được giảm xuống đến mức thấp nhất. toàn bộ cơ giáp chỉ còn lại Uyên cùng với pháo bắn tỉa bên Lâm tay phải Ứng Trầm là hoạt động. Sức nóng của pháo bắn tỉa vẫn không hề suy giảm, tính cơ động của cơ giáp đang dần giảm sút, còn xúc tu thì vẫn mạnh mẽ và linh hoạt như thường.

Uyên chăm chú nhìn chàng trai đang im lặng trong khoang điều khiển, đồng phục tác chiến dính đầy dịch năng lượng, trên trán thì ướt đẫm mồ hôi, anh đã chiến đấu trong một thời gian rất dài. Suy cho cùng, thể lực vẫn yếu hơn những người khác rất nhiều, sự hao hụt trong thời gian dài như vậy chính là thử thách rất lớn đối với tinh thần lực và thể lực của anh, "Trầm Lâm à, mình quay lại thôi."

Ứng Trầm Lâm đáp lại trong đầu: "Trưởng trạm của trạm cơ sở này tên là Ứng Tùng Sơn."

Từ khi đi sâu vào trạm cơ sở, lần đầu tiên nhận thấy thuật toán cấp quyền là mật khẩu ban đầu của Uyên đến những lần sau khi nghe thấy những người khác nhắc đến, cái tên Ứng Tùng Sơn đã xuất hiện trong đầu Ứng Trầm Lâm rất nhiều lần, nhưng với ký ức ít ỏi sau khi đã trải qua hai đời, cùng với trí nhớ mơ hồ khi còn nhỏ, anh vẫn cảm thấy xa lạ với cái tên này.

"Đã nhiều lần cậu hỏi tớ về thông tin của Ứng Tùng Sơn." Uyên trả lời: "Tớ chỉ có ký ức sau khi được tạo ra thôi, thông tin duy nhất trong kho dữ liệu chỉ giới hạn ở việc Ứng Tùng Sơn là người đã tạo ra tớ, ngoài ra không còn thông tin nào khác."

Đúng vậy... Không biết đã bao nhiêu lần anh hỏi về vấn đề này kể từ khi kích hoạt trí thông minh của cơ giáp cấp S.

Uyên là món quá Ứng Trầm Lâm nhận được vào năm 6 tuổi, lúc đó anh đã có một cuộc sống bình dị và hạnh phúc cùng với ông nội ở Minh Quang tinh.

Tuy phòng ở không lớn nhưng cũng vừa đủ cho hai người sinh hoạt, ông nội không thích chỗ ở quá rộng, mà chỉ thích một ngôi nhà nho nhỏ. Bảo là nhà nhỏ để lúc nào cũng có thể nhìn thấy cháu mình, không để đứa trẻ rời khỏi tầm mắt.

Ông nội có một phòng thí nghiệm nằm ở phía sau ngôi nhà. Trong đó trưng bày rất nhiều thứ kỳ dị, quái lạ. Ứng Trầm Lâm chẳng có hứng thú với mấy thứ đó ngoại trừ chiếc cơ giáp được đặt trong góc phòng.

Ứng Trầm Lâm nhớ lúc ấy ông nội từng hỏi qua, vì sao lại thích cơ giáp?

Anh không trả lời, chỉ bảo là thích thôi, thế là đến năm sáu tuổi, chiếc cơ giáp đó đã trở thành quà sinh nhật của anh.

Ông nội đột ngột qua đời khi Ứng Trầm Lâm vừa mới bảy tuổi, do nhận được tin tức và muốn đi tìm một thứ quan trọng nào đó, ông đã vội vã rời khỏi nhà. Ứng Trầm Lâm được gửi sang hàng xóm, chính là nhà của Tuân Bảo. Tin tức cuối cùng anh nhận được là một vụ tai nạn hàng không vũ trụ, chuyến bay ông nội trở về đã gặp sự cố, toàn bộ hành khách đều đã thiệt mạng.

Nhiều năm rồi Ứng Trầm Lâm mới nghe đến tên Ứng Tùng Sơn, hàng xóm của anh cũng chỉ gọi là ông nội Ứng

Anh từng cho rằng ông nội mình chỉ là nhà thiết kế cơ giáp có chút danh tiếng, cho đến khi anh biết được ông cũng là Trưởng trạm C-147.

Ứng Trầm Lâm ý thức được bản thân đang dần mất đi sự tập trung, việc dùng tinh thần lực trong thời gian dài đã đã khiến não bộ có dấu hiệu mệt mỏi, thậm chí còn nhớ lại những chuyện khi còn thơ bé. Anh cố gắng kéo tâm trí mình ra khỏi những suy nghĩ thất thần ban nãy.

Sau khi nghe thấy Hoắc Diễm nói vậy, anh điều khiển cơ giáp tránh thoát khỏi những đòn công kích, "Có thể thử lại một lần nữa."

"Phòng thủ mà nó hình thành không giống lớp bảo hộ." Ứng Trầm Lâm thở hổn hển, chiếu đèn pha cố định vào vị trí trung tâm đã bị Du Tố bắn rất nhiều, "Những bộ phận bị lửa đốt qua không có biểu hiện rõ rệt, những vết thương do vũ khí gây ra hình như đã phục hồi lại."

"Tự chữa lành?" Hoắc Diễm sửng sốt.

"Khả năng tự vệ của nó quả thực rất mạnh..." Ứng Trầm Lâm giải thích: "Nếu là vật ô nhiễm nhất định là một dị năng đặc biệt, nhìn vào biểu hiện không quá giống dị năng phòng thủ, bởi vì phòng thủ không thể nào tự chữa lành được, em cảm thấy giống với tái sinh với tốc độ cao hơn."

Nếu chỉ đơn giản là lớp vỏ bảo vệ, sau nhiều lần tấn công như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện sự mài mòn, việc khôi phục lại trạng thái ban đầu thì chỉ có tái sinh mới làm được.

Đúng lúc này, trên cao đột nhiên truyền đến âm thanh chấn động. Tiếp theo đó, ba người dưới lòng đất nhìn lên thì thấy, có vài chiếc cơ giáp đang chui xuống từ hang động phía trên mà đội Quý Thanh Phong vừa mới đào rộng ra.

Trước đó vốn mất liên lạc với đội của Quý Thanh Phong giờ đã kết nối trở lại, Hoắc Diễm kinh hãi nói: "Không phải bảo mấy đứa đi lên à? Sao lại xuống đây rồi!"

"Bác Hoắc bình tĩnh, lần này xuống bọn em còn mang theo cả quân cứu viện nữa đây!" Quý Thanh Phong dẫn đầu, mang xuống tới mang the vô số nguồn sáng, toàn bộ không gian dưới lòng đất cứ thế sáng bừng lên, "Chuyện vũ khí tích hợp bên trên đã có người đi điều tra rồi!"

Ứng Trầm Lâm không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy hai chiếc cơ giáp của quân bên giới, dẫn đầu là người mà bọn họ biết, bọn họ gặp qua, cơ giáp của Lục Trung tá.

Lục Trung tá đột nhiên lên tiếng: "Chúng tôi đến để thông báo tin tức mới nhất, đội chi viện đang đến đây rồi."

Ứng Trầm Lâm né tránh công kích, sau đó nhận được tài liệu Lục Trung tá gửi vào kênh liên lạc. Khi nhìn thấy dòng chữ được đánh dấu màu đỏ, anh hơi khựng lại.

Nhân viên của cục quản lý Coria đang hoạt động hết công suất, nhờ có sự trợ giúp của quân biên giới đã giảm bớt khủng hoảng của trạm cơ sở đi rất nhiều.

Hình ảnh mới nhất từ hệ thống khu vực cấm cùng với quân đội biên giới liên tục gửi về cục quản lý, rồi chia sẻ đồng bộ cho tất cả cơ giáp sư đang chiến đấu. Thông qua những hình ảnh bên dưới do Lục Trung tá gửi về, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ phòng điều khiển, dù đã sớm dự đoán từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến, mọi người vẫn không tránh khỏi bàng hoàng.

Một vật thể, ngay dưới sự giám sát của quân đội biên giới, lại có thể thoải mái phát triển trong nhiều năm như vậy.

Quân biên giới bắt đầu dùng vũ khí tấn công vật ô nhiễm, giống như những gì Quý Thanh Phong nói, mình đồng da sắt, chẳng hề bị bất cứ tổn hại nào. Số liệu sát thương và hình ảnh được truyền về phòng điều khiển ngay lập tức, càng phân tích lại càng khiến lòng người run sợ.

"Ông Khâu, cơ giáp không thể tấn công được dạng ô nhiễm này!"

"Nhưng cũng không thể sử dụng vũ khí hạng nặng được?! Tuy giờ không ảnh hưởng gì đến vũ khí tích hợp, nhưng lỡ vật ô nhiễm muốn đồng quy vu tận thì chẳng phải cả Coria sẽ biến mất à."

"Tàu vũ trụ của Trung tướng vẫn đang trên đường tới, chúng ta cứ tiếp tục chờ ư?"

"Không được, không gian bên dưới có hạn, binh lực có đông đảo đến đâu cũng không thể chứa hơn 15 có thể tự do tác chiến được đâu." Trương Ca quan sát xong, lập tức nói: "Nhiều người vào quá có khi còn vương chân vướng tay nữa kìa."

"Không sử dụng vũ khí hạng nặng được hở?"

"Không thể, cái hố vừa mới đào bị sụt thành đường rồi kia kìa. Nhưng xét theo kết cấu địa chất, nếu xảy ra một trận lở đất nữa thì toàn bộ trạm cơ sở sẽ đổ sập mất."

"Ông Khâu, để bảo đảm an toàn hay là cho quân rút lui đi!"

Mọi người trong phòng điều khiển bỗng trở nên lo lắng. Thông qua góc nhìn của lại Lục Trung tá, ông Khâu vẫn đang chăm chú theo dõi chiếc cơ giáp màu đen, cùng với pháo bắn tỉa đang sáng đỏ trong tay cơ giáp.

Đủ mọi thông tin dồn dập gửi đến các cơ giáp sư, sau khi bộ não mệt mỏi tiếp nhận tất cả, Ứng Trầm Lâm thận trọng nói: "Không thể rút lui được."

Từ tại liệu của ông Khâu, Ứng Trầm Lâm đã xác nhận được giả thuyết về sự tái sinh lúc đầu của mình "Trong tài liệu có nói phần cốt lõi của thứ này là một khối mô có thể tái tạo."

Nếu như tái sinh tốc độ cao, dựa vào nguồn năng lượng dồi dào của vũ khí tích hợp, kết hợp với năng lực hấp thụ mạnh mẽ của vật ô nhiễm. Nếu những năng lượng này trở thành chất dinh dưỡng cho nó, vậy sẽ không khác gì trường hợp của Cửu Long Đằng và Nụ Hoa tại khu ô nhiễm Banout ở Thiên Lang tinh. Năng lượng mà Nụ Hoa nuốt vào sẽ nuôi dưỡng và kích thích dị năng tái sinh siêu phàm của Cửu Long Đằng.

Giải quyết nó cũng rất đơn giản, một là phá hủy nguồn cấp dinh dưỡng dùng để nuôi sống nó, hai là tiêu diệt vật ô nhiễm.

Chất dinh dưỡng là vũ khí tích hợp, muốn phá hủy cũng không dễ, vậy chỉ còn lại cách tiêu diệt vật ô nhiễm thôi. Hiện tại nó vẫn chưa kiểm soát hoàn toàn được vũ khí tích hợp, nếu không nó đã không bắt vật ô nhiễm một cách máy móc như vậy, vì thế đây là giai đoạn tốt nhất để xử lý nó.

"Hiện tại, đây chính là thời cơ tốt nhất. Nếu chúng ta rút lui, tìm kiếm phương án khác... đến lúc đó khi vật ô nhiễm hoàn toàn thích ứng với vũ khí, chúng ta sẽ thực sự hết cách." Ứng Trầm Lâm tiếp tục nói: "Hoặc là trực tiếp giết chết, hoặc là mọi công sức đổ sông đổ bể."

Khi nghe Ứng Trầm Lâm nói vậy, toàn bộ cục quản lý lập tức ngừng thảo luận.

Bất cứ ai tinh ý đều có thể nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cơ giáp sư này. Trên màn hình, tuy bị trở thành mục tiêu tấn công không ngừng của vật ô nhiễm nhưng chiếc cơ giáp lại dựa vào những thao tác rất nhỏ liên tục tránh thoát những đòn vây đánh của xúc tu.

Trái tim Thẩm Tinh Đường như sắp lao ra ngoài, cô bước lên đang định nói chuyện thì có người đã lên tiếng trước.

"Đây là mô tái tạo. Còn một điểm quan trọng khác nhưng không được nhắc đến trong tài liệu."

Ông Khâu nhìn Ứng Trầm Lâm, "Phần mô dịch mà nó mang theo rất có thể là tàn dư của vật ô nhiễm [Lửa], cho nên nó chống chịu rất tốt với vũ khí pháo. Tóm lại là vũ khí cơ giáp của chúng ta không có khả năng tạo ra tổn thương đối với nó."

"Nhưng không phải là không có biện pháp." Ông Khâu nhìn lên cơ giáp đang bay phía trên.

"Ngọn lửa của vật ô nhiễm [Lửa] sau khi được cộng sinh đã đạt đến cấp độ rất cao, trừ khi quân đội sử dụng vũ khí hạng nặng, bằng không chẳng có cách nào chế ngự được loại lửa đó. Nhưng hiện giờ dùng vũ khí hạng nặng là điều không thể, thành ra chỉ còn lại một cách."

Ứng Trầm Lâm ngạc nhiên.

"Vật ô nhiễm sẽ không e dè chính mình, giống như các vật ô nhiễm có khả năng kiểm soát lửa tốt, chúng sẽ không bao giờ bị ngọn lửa của chính mình đốt cháy."

Ông Khâu do dự nửa giây rồi nói tiếp: "Một học viên ưu tú của tôi từng đưa ra một giả thuyết, khả năng kháng một thuộc tính không phải khó phá giải, nếu vũ khí có uy lực mạnh hơn khả năng chống chịu của vật ô nhiễm, hoặc vũ khí đó có cùng nguồn gốc với vật ô nhiễm."

Kênh liên lạc chỉ có tiếng trao đổi giữa ông Khâu và Ứng Trầm Lâm.

"Hẳn cậu cũng đã nhận ra, vật ô nhiễm này cực kỳ hứng thú với vũ khí của cậu." Ông Khâu nói ra sự thật: "Không phải lý do nào khác, mà chính là Dị Năng Tinh của vũ khí Nghiệp Hỏa và nó đều đến từ vật ô nhiễm [Lửa]. Vì là mối quan hệ cộng sinh nên chúng muốn viên Dị Năng Tinh kia, xét theo bản năng thì chúng nó cũng không kiêng kị viên Dị Năng Tinh đó."

Có cùng nguồn gốc với Dị Năng Tinh... Ứng Trầm Lâm dừng lại một lúc, giấu đi cảm xúc trong mắt, sau khi suy nghĩ xong thì nói tiếp: "Liệu vật ô nhiễm có e dè không trong khi chẳng có cách nào có thể đánh ngang ngửa với chúng."

Dị Năng Tinh sau khi trải qua quá trình cải tạo mới trở thành lõi của vũ khí, còn phải tuân theo quy định ngưỡng đầu ra của Liên Minh Cơ Giáp. Thời điểm chuyển hóa thành lõi vũ khí thì viên Dị Năng Tinh này đã không còn sức mạnh tương đương để khắc chế vật ô nhiễm cùng loại nữa rồi.

Chưa hết, nếu Dị Năng Tinh cùng nguồn gốc có tác dụng lên vật ô nhiễm thì những lần tấn công trước đó của anh và Du Tố phải có hiệu quả rồi chứ. Nhưng giờ thì sao? Vật ô nhiễm chẳng nhận được bất cứ tổn thương nào cả.

Ông Khâu nói: "Pháo bắn tỉa đang bị chính vật ô nhiễm ảnh hưởng, Dị Năng Tinh bị kích thích làm cho nóng lên, càng để lâu thì nhiệt độ càng tăng lên."

Cánh tay Ứng Trầm Lâm như càng nặng trĩu hơn, anh nhìn về phía pháo bắn tỉa đã nóng lên gần 10°C so với mười phút trước. 

"Đây là phản ứng của Dị Năng Tinh với vật thể có cùng nguồn gốc." Ông Khâu tiếp tục nói: "Hiện giờ Dị Năng Tinh đã dần đạt đến mức độ của vật ô nhiễm năm đó, cứ tiếp tục như vậy, lõi vũ khí của cậu sẽ bị hư hại do năng lượng phát ra quá mức."

Cục trưởng Coria nghe thấy vậy, nhịn không được nói: "Trong lịch sử chưa có trường hợp nào sử dụng vũ khí để tấn công vật ô nhiễm cùng nguồn gốc cả. Ông Khâu, biện pháp mà học viên của ông nhắc đến đã được kiểm chứng chưa?"

"Chưa có, giả thuyết này đến từ người đã đưa ra nguyên lý vật ô nhiễm đồng hệ đang được sử dụng rộng rãi hiện nay, nghiên cứu viên đứng đầu khu nghiên cứu của trạm cơ sở C-147 đã hy sinh, Sư Tuyết Quân."

Ông Khâu hít sâu một hơi, như thể đã cân nhắc rất lâu: "Ứng Trầm Lâm, Uyên là cơ giáp cấp S, cậu đã lần nào dùng thử 100% năng lượng pháo bắn tỉa để đối phó với nó chưa?"

Bên trong khoang điều khiển, màn hình mờ ảo đang hiển thị năng lượng đầu ra là 30%.

Ứng Trầm Lâm hơi cụp mắt xuống, cánh tay phải vẫn đang kết nối với dây thần kinh cộng cảm, do nhiệt độ quá cao nên màu sắc trên cánh tay có hơi thay đổi, bên trong là cảm giác đau đớn ngày càng nhức nhối.

100% ư... Ứng Trầm Lâm thu hồi ánh mắt, đáp lại: "Có thể thử."

---

Mỗi lần nhắc đến quá khứ đời trước của Lâm Lâm là lại thấy nhói lòng ╥﹏╥

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro