Chương 77.1:Xoay mình ngoài ý muốn
Editor:HamNguyet
Tần Lạc Y mím môi đỏ mọng, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: "Thủ cung sa? Ta có thủ cung sa hay không, cùng ngươi có quan hệ gì? Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi!"
*(Thủ cung sa (Trung quốc: 守宮沙) được biết đến trong truyền thuyết Trung Quốc, là dấu vết màu đỏ để chứng tỏ người con gái còn trinh tiết. Thủ cung vốn là một giống tắc kè (thạch sùng, còn có tên là yển đình, tích dịch) được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái, cách vai khoảng một tấc, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không phai.)*
Đồng tử Sở Dật Tu co rụt lại, vẻ mặt hung ác nham hiểm phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cùng ta không có quan hệ gì? Hừ, trước khi thành thân, ngươi liền đội cho ta nón xanh, ngươi còn nói cùng ta không có quan hệ gì?"
Tần Lạc Y nghe xong, vừa tức giận vừa buồn cười, sửa lại lời hắn nói: "Ta nói ta sẽ không thành thân với ngươi. Ta đội cho ngươi nón xanh gì, không thành thân, từ nơi nào lấy ra nón xanh đội a!"
Sở Dật Tu thấy nàng còn giảo biện, trừng mắt nhìn khuôn mặt minh diễm trắng nõn của nàng, đột nhiên có cỗ xúc động muốn dùng tay bóp chết nàng.
Hít thật sâu mấy hơi, mới áp chế cỗ xúc động ma quỷ kia, nghĩ đến lời nói Tần Lạc Hàn, thanh âm hắn phóng thấp: "Y nhi, ngươi nói cho ta biết, là do hai mẫu-nữ Tần Lạc Hàn thương tổn ngươi sao? Có phải hay không?" Nói xong, lại duỗi tay ra bắt được cánh tay của nàng.
Tần Lạc Y tức giận: "Sở Dật Tu, buông ra, nếu không, ta sẽ không khách khí với ngươi!" Nàng nói lời này không phải uy hiếp.
Tu vi Sở Dật Tu là võ sư sơ giai, tu vi hiện tại của nàng đã là võ sư đỉnh, không cần phù chú, chỉ cần dùng linh lực, Sở Dật Tu không có nửa phần thắng.
Sở Dật Tu bình tĩnh nhìn nàng một lát, cuối cùng buông tay ra: "Y nhi, ngươi nói cho ta biết, có phải mẫu-nữ Tần Lạc Hàn ác độc hãm hại ngươi...Nếu thật sự như thế, chỉ cần ngươi nói, về sau ta nhất định sẽ không truy cứu, ngươi..." Ngừng lại một chút lại nói: "Có phải bởi vì không còn thủ cung sa hay không, nên mới tìm người giả mạo người Bồng Lai tiên đảo, không muốn thành thân cùng ta?" Nói tới đây, ở chỗ sâu nhất đáy mắt hắn hiện lên chờ mong. Nếu thật sự như thế, hắn nguyện ý thử tha thứ cho nàng.
Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn, tự nhiên không bỏ sót rối rắm trong đáy mắt hắn. Nam tử này, có dung nhan tuấn tú, khí chất xuất chúng, lại quý vì hoàng tử đại quốc...Nàng thực sự không rõ, rõ ràng là nam nhân vạn người mê nhận hết sùng bái, muốn dạng nữ tử gì mà không có?
Thượng Quan Thu Vũ, Đỗ Ngữ Điệp, Mạnh Uyển Tình...Đều đối với hắn rễ tình đâm sâu, tới một bước này, biết chính mình đã không còn thủ cung sa, vì sao hắn vẫn không buông tay?
"Có một số việc đã qua đi, nói lại cũng không còn ý nghĩa...Ta không thể thành thân với ngươi, bởi vì ta muốn đi tu luyện mà thôi." Tần Lạc Y khó được giải thích cùng hắn.
Sở Dật Tu cười lạnh: "Đừng lấy tu luyện làm cớ, thể chất ngươi, có thể tu luyện sao? Không muốn cùng ta thành thân, ngươi tìm lý do khác, có lẽ ta sẽ tin tưởng, tìm lý do như vậy, ngươi...Cũng mệt ngươi nghĩ ra!"
Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn:
"Lời ta nói là thật, nếu ngươi không tin tưởng, ta không có biện pháp."
Trước kia kinh mạch nàng đình trệ lợi hại, tất cả linh lực đều tích tụ trong đan điền, chỉ cần nàng không vận công, người có tu vi cao tới đâu, cũng không thể nhìn ra trong cơ thể nàng có linh lực. Hiện tại trong cơ thể giải trừ phong ấn, hơn nữa còn là thánh thể bẩm sinh, có lẽ duyên cớ trong linh đài huyệt nàng có hạt châu lục sắc, chỉ cần nàng không muốn cho người ta biết, người khác căn bản không thể dọ thám biết được trong cơ thể nàng có linh lực. Sở Dật Tu không cảm giác được linh lực lưu động trong kinh mạch nàng, nói ra lời này, cũng không kỳ quái.
Không nghĩ tiếp tục cùng hắn nói thêm cái gì, bàn tay Tần Lạc Y giương lên, thân ảnh Đại Hắc mạnh mẽ từ nơi xa chạy vội đến, bộ lông thuần trắng sáng bóng trên người không có một tia tạp sắc tràn ngập khuynh hướng cảm xúc, ngang nhiên ưỡn ngực, vẻ mặt ngạo nghễ đứng bên cạnh Tần Lạc Y, có chút khinh thường trừng mắt Sở Dật Tu.
Tần Lạc Y nhấc chân ngồi trên lưng Đại Hắc, ở trong ánh mắt băng hàn vắng lặng của Sở Dật Tu, nghênh ngang mà đi.
Ám Ảnh xuất hiện sau người Sở Dật Tu, tựa như pho tượng yên lặng đứng thẳng.
Thật lâu sau, vẻ mặt Sở Dật Tu rốt cục khôi phục lạnh nhạt, bình tĩnh nói với Ám Ảnh: "Ngươi theo dõi nàng, xem mấy ngày nay nàng làm cái gì, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được mất dấu! Chờ ba ngày sau, ta thú nàng vào hoàng tử phủ, ngươi cùng trở về đi!"
"Vâng!" Ám Ảnh cung kính lên tiếng, mặt không chút thay đổi phóng đi, trong nháy mắt liền biến mất dưới chân núi Nguyệt Vụ sơn.
"Tần Lạc Y, ngươi không muốn gả cho ta sao? Ba ngày sau, ta nhất định thú ngươi, ngươi mơ tưởng đùa giỡn thủ đoạn đào tẩu gì." Sở Dật Tu khoanh tay nhìn mặt trời hạ phía tây nơi xa, trong mắt tối đen thâm thúy, lộ vẻ đắc ý.
Rời đi Nguyệt Vụ sơn, Tần Lạc Y tìm một sơn động cực bí ẩn trước, đem y phục trên người bị rách ống tay áo thay, mới tiếp tục hướng Trấn Nam Vương phủ.
"Y nhi!" Khi trở về gần tới vương phủ, Sở Dật Phong một thân cẩm bào tử sắc cưỡi trên hãn huyết bảo mã, hướng nàng chạy gấp lại đây, tóc đen bay lên, môi mỏng nhếch, bộ dáng phong trần mệt mỏi, như chạy đường dài.
Tần Lạc Y nhìn thấy hắn, tâm tình có chút phức tạp, nhưng nên đối mặt trước sau gì cũng phải đối mặt.bNàng để Đại Hắc dừng lại, đứng tại chỗ, đợi Sở Dật Phong cưỡi ngựa chạy gấp đến bên cạnh chính mình.
"Y nhi!" Sở Dật Phong lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, bước nhanh đến bên cạnh nàng, một phen giữ lấy bả vai nàng, vẻ mặt nhìn nàng nghiêm túc nói: "Y nhi, sao lại thế này, ta nghe nói nàng bái nhập môn hạ Bồng Lai Tiên đảo...Còn có thời gian ba ngày, nàng cũng quá sốt ruột đi, vì sao không đợi ta trở về?"
Phượng mâu Tần Lạc Y trong suốt sáng ngời, như mặt hồ ngọc bích dập dờn, thanh thấu khả nhân, lẳng lặng dừng trên dung nhan hắn tuấn dật, đáy mắt có dị sắc chợt lóe rồi biến mất.
"Điện hạ." Nàng châm chước mở miệng.
Con ngươi đen của Sở Dật Phong híp lại, nghiêm túc trên mặt rút đi, gợi lên ý cười tà tứ mị hoặc, ngón tay dùng sức điểm mũi nàng.
"Vài ngày không gặp, Y nhi của ta mở miệng gọi ta là điện hạ...Ha ha, thật sự là khó có được a!" Nhớ tới trước kia mỗi lần gặp mặt, nàng đều kêu đầy đủ cả họ cả tên chính mình, hoặc dứt khoát kêu "này"...Ý cười trong mắt Sở Dật Phong càng đậm. Đem nàng kéo vào trong lòng chính mình, hít một hơi thật sâu hương thơm từ trên người nàng phát ra.Vài ngày không gặp, hắn thật sự có chút nhớ mong nàng.
"Nàng nha, thật sự làm ta giật mình, người Bồng Lai tiên đảo, không thể nói lung tung, nàng tùy tiện tìm một người như vậy, đến lúc đó bị phát hiện ra, sẽ có phiền toái lớn...Hoàn hảo đúng lúc ta chạy về kịp, đi, ta mang nàng đi gặp tiên sư trước, các ngươi nhận thức một chút, không biết khi nào, Hoàng Thượng sẽ yêu cầu tự mình gặp sư phụ nàng, đến lúc đó, không thể nháo ra sơ hở được." Sở Dật Phong giữ vai nàng, khóe môi mang ý cười thư thái, ý cười trong mắt vô cùng thích ý.
Tần Lạc Y nhìn khuôn mặt hắn tuấn tú phong trần mệt mỏi, trong phượng mâu mang vẻ áy náy, giải thích nói: "Điện hạ, ta không tùy tiện tìm một người....Ta thật sự bái sư, hiện tại ta là đệ tử quan môn của chưởng môn
Phiêu Miểu tông Bồng Lai Tiên đảo." Thanh âm mềm nhẹ, không có chút ý tứ khoe mẽ đắc ý, chỉ là trần thuật một sự thật đã định.
Ý cười trên mặt Sở Dật Phong liễm đi, nhíu chặt mi tâm, trừng mắt nàng nói: "Bái nhập Phiêu Miểu tông? Đệ tử quan môn...Y nhi, nàng vui đùa cái gì vậy! Chuyện này một chút cũng không buồn cười!"
Tần Lạc Y có chút đau đầu, xoa thái dương chính mình, mở miệng lần nữa: "Điện hạ, ta không nói giỡn."
Sở Dật Phong híp mắt đánh giá nàng, sau một lát, mới cong môi cười nhưng không phải loại cười mỉa mai nói:"Một khi đã như vậy, nàng dẫn ta đi gặp 'Sư phụ' nàng đi, ta muốn biết, đến tột cùng là vị 'Cao nhân' nào nhận nàng!"
Tần Lạc Y suy nghĩ, gật đầu đồng ý.Giống như Sở Dật Tu, không tận mắt nhìn thấy, căn bản hắn sẽ không tin tưởng lời nàng nói.
Giản Ngọc Diễn còn ở Minh Nguyệt các, Tần Thiên đã rời đi, Giản Ngọc Diễn cũng nhận thức Thái tử Sở quốc Sở Dật Phong, nhìn Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong nghiêm mặt băng hàn tiến vào, đáy mắt hắn hiện lên một chút dị sắc.
Tần Lạc Y hướng hắn gật đầu, không nói thêm gì, liền mang theo Sở Dật Phong tiến vào hậu viện.
Cát chưởng môn mặc thân trường bào lam y, đang ngồi trong phòng, nhìn Tần Lạc Y dẫn người tiến vào, hắn có chút không hờn giận, trừng mắt nàng nói: "Xú nha đầu, về sau vi sư không cho phép, không được tùy tiện mang người tiến vào, có nghe hay không?"
Tần Lạc Y có chút xấu hổ sờ mũi, cười hì hì nói: "Sư phụ, không phải ta tùy tiện dẫn người vào, vị này là Thái tử điện hạ Sở quốc, nghe danh lão nhân gia người là tiên sư Bồng Lai Tiên đảo, cố ý tiến đến chiêm ngưỡng phong quang người."
"Chiêm ngưỡng?" Cát chưởng môn vừa tức giận vừa buồn cười, khiển trách nàng nói: "Vi sư còn chưa chết đâu, không cần phải dẫn người đến chiêm ngưỡng!"
Tần Lạc Y rụt lui cổ, chớp chớp phượng mâu, hơi làm nũng cười nói: "Phi, phi, phi...Sư phụ, đồ nhi không phải trù ngài chết, ngài nhất định sẽ trường mệnh vạn vạn tuế."
Cát chưởng môn hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lại hiện lên ý cười thản nhiên, ánh mắt sắc bén rơi xuống người Sở Dật Phong.
Trên khuôn mặt Sở Dật Phong tuấn tú hiện lên tươi cười, trong lòng giống như bị kim châm, đau đến lợi hại, tiến lên từng bước, trầm giọng nói: "Tiền bối, phụ hoàng ta nửa năm trước, đưa ra thánh chỉ đem An Bình quận chúa tứ hôn cho Tam hoàng đệ ta, qua ba ngày nữa, bọn họ sẽ thành thân, theo ta được biết, thân thể An Bình quận chúa không thích hợp tu luyện, vãn bối thật sự khó hiểu, tiền bối người vì sao lại thu An Bình quận chúa làm đệ tử..."
Lão giả lam y trước mắt, hơi thở trên người vô cùng cường đại, bí hiểm, thậm chí có một loại cảm giác thiên nhân hợp nhất, lần đầu tiên nhìn thấy Cát chưởng môn, tâm hắn liền chìm vào đáy cốc.
*(Bây giờ là thời điểm gần tết nên Mị hơi bận chút, không ra chap liên tục được, m.n thông cảm nhé!!! Cũng cảm ơn m.n vẫn luôn ủng hộ !!!)*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro