Chương 17: Tạ Linh Chi
Sau khi lòng nhiệt huyết của Quý Dữu tắt đi, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ rằng coi như những thứ còn lại này có giảm giá cô cũng sẽ không có đủ tiền để mua.
Ai!
Vẫn là tắm một cái đi ngủ thôi.
Quý Dữu lần này cảm thấy lạc lỏng, thất vọng đến mức không thèm xem dữ liệu phụ trợ của cửa hàng mà chỉ đăng xuất khỏi Tinh Võng trùm đầu lại và đi ngủ.
Hôm sau.
Trời đã sáng, Quý Dữu đứng dậy nhìn đồng hồ, này còn chưa đến 6:00, trong lòng cô có chút cao hứng, Quý Dữu cảm thấy cuối cùng mình cũng không ngủ quên, trong lòng có chút vui vẻ, vội vàng đứng dậy đánh răng rửa mặt, ăn xong nửa lọ dinh dưỡng tề liền nhận được lời mời của bà Jenny.
Bà Jenny nói: "A Dữu, ta theo Ryan, Leah và A Khung chuẩn bị tiếp tục đi khu Tây thu thập Thiết Lê Mộc, con có muốn đi cùng không?" A Khung, là con trai của chú Tạ Nghị_Tạ Xuyên Khung.
Quý Dữu hai mắt sáng lên nói: " Đương nhiên muốn a."
Bà Jenny nói: "Vậy con hãy đến sớm và gặp nhau ở nhà chú Tạ Nghị, chúng ta sẽ xuất phát lúc 7 giờ."
Quý Dữu vội vàng ném cuốn sách đi, đứng dậy nói: "Con sẽ đến ngay, nhớ đợi con nha."
Bà Jenny cười nói: "Tốt, bà chờ con, con nhanh chóng đến đây đi."
Nhà của Tạ gia và nhà của bà Jenny nằm cạnh nhau nên khi đến thăm hai gia đình không cần phải đi vòng, chỉ cần đi bộ vài bước là đến nơi. Tuy nhiên, nhà Quý Dữu xa hơn nhà bọn họ một chút, phải đi chừng 5 phút, cho nên Quý Dữu căn bản không dám trì hoãn. Chính mình mặc lên quần áo bảo hộ, lấy vũ khí duy nhất của mình là một chiếc rìu sắt rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Lúc cô chạy đến mấy người đã sửa soạn xong hết, Quý Dữu liếc mắt đã nhìn thấy trong số họ một thân hình cao lớn thẳng tắp, cao như cây bách, lúc này, một vệt tóc vàng hơi xoăn dính trên vầng trán mịn màng của anh làm dịu đi sự nghiêm túc chưa bao giờ phai nhạt trong anh.
Quý Dữu tưởng rằng mình đã lén nhìn Ryan, nhưng giác quan của Ryan rất nhanh nhạy bén, anh bắt gặp ánh mắt của Quý Dữu, nhẹ nhàng gật đầu chào cô.
Nhìn đôi mắt xanh tuyệt đẹp dưới đỉnh lông mày tuấn mỹ của Ryan, khuôn mặt Quý Dữu không khỏi đỏ lên.
Ây da!
Bị phát hiện khi đang nhìn trộm, đây là như xấu hổ đến mức nào?
Ryan cũng thật là, chỉ là..... anh không thể giả vờ như không phát hiện ra sao?
Hừ hừ .....
Tuy anh có điều kiện tốt như vậy nhưng anh vẫn là một cẩu độc thân.
Quả nhiên --
Cẩu độc thân là có nguyên nhân nha!
Quý Dữu tức giận suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn về chị Leah tư thế ăn mặc hiên ngang, cười nói: "Chị Leah, hôm nay như thế nào cũng nghĩ đi thu thập a?"
Leah mặc vào một bộ bảo hộ màu đen, vóc dáng cô vốn đã cao gầy, bộ trang phục màu đen này khiến cô cao hơn, làm mềm đi khí chất hiền lành vốn có của cô trở nên có chút hung hãn.
Cùng với đôi mắt xanh rực rỡ, mái tóc đuôi ngựa cao và thân hình lồi lõm......
Hình dáng của của chị Leah thật là quá đẹp.
Nhìn lại mình bộ quần áo bảo hộ bụi bặm, mái tóc búi cao không mấy ấn tượng, thân hình thấp bé chỉ có 1,65m.......
Quý Dữu: "...."
A....A....A .....
Cô tự bế.
Cô cũng muốn có một thân hình cao và lồi lõm a.
Đáng tiếc --
So với những người gốc Trung có nước da vàng và tóc đen, như Leah và Ryan những người có mắt xanh da trắng và gốc Tây, chiều cao của cô không phải là lợi thế, hơn nữa gen của những người trong thời đại Tinh Tế cũng được so sánh đối với những người ở thời cổ đại, thời đại này từ lâu đã được cải thiện rất nhiều, đối với con người gốc Hoa Hạ như Quý Dữu chiều cao tối thiểu của phụ nữ đạt tới 165cm, nói cách khác Quý Dữu là một người lùn thật sự!
Leah nhìn biểu cảm trên mặt Quý Dữu thay đổi liên tục, cô không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của Quý Dữu rồi cười nói: "Mấy ngày nay là ngày nghỉ chị không có việc gì làm, nên đề nghị đi theo kiếm ít tiền."
Bây giờ đang là mùa sinh trưởng của Thiết Lê Mộc, nếu bỏ lỡ thời gian này thì nó sẽ liền không còn, thấy bà nội vất vả như thế Leah tương nhiên muốn chia sẻ một phần công việc với bà nên quyết định đi theo.
Quý Dữu né tránh ma trảo tập kích của Leah, ôm đầu mình nói: "Chị Leah đừng xoa nữa, nếu chị xoa nữa nó sẽ vỡ ra."
Leah cười nói: "Cảm xúc quá tốt, nhịn không được."
Quý Dữu "......"
"Xùy ~"
Khi hai cô gái đang đùa giỡn, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, Quý Dữu ngẩng đầu phát hiện đó chính là Tạ Linh Chi, con gái của chú Tạ Nghị, cô ta có nước da màu vàng tóc đen mắt đen cao khoảng 1m7, cô ta khoanh tay thờ ơ, lạnh nhạt nhìn hai cô gái đùa giỡn bằng ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt lạnh lùng.
Quý Dữu đen mặt quay đầu đi, không để ý đến cảm xúc của Tạ Linh Chi.
Không có ý nghĩa .
Cô gái này không phải là người giống như cô và Leah, nên họ không thể hòa hợp được, mỗi lần họ gặp nhau không thể nói quá ba câu với Tạ Linh Chi và họ liền rơi vào tình trạng lúng túng giống như bây giờ, không khí hoàn toàn căng thẳng .
Ai!
Tạ Linh Chi khoanh tay lại, thấy mình khịt mũi một cái, Quý Dữu và Leah cũng ngừng cười, nở nụ cười mỉa mai lạnh lùng nói: "Tinh thần cấp E, thể chất cấp F chạy tới nơi hoang dã không phải cố ý tự dâng mình tới tận miệng tinh thú sao?"
"Tại sao không hảo hảo ở nhà thành thật làm lao động cu li?"
"Chạy tới dã ngoại, chẳng lẽ cố tình cản trở đội ngũ?"
Theo lời nói của Tạ Linh Chi rơi xuống, không khí tại hiện trừơng hoàn toàn đóng băng.
Tạ Xuyên Khung lớn tiếng nói: "Tạ Linh Chi, ngươi ngậm miệng! "
Tạ Linh Chi tức giận ngẩng đầu.
Tạ Xuyên Khung âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi không nói lời nào sẽ không có ai nói ngươi câm."
"Nếu các người muốn mang theo cô ta thì ta không đi." Tạ Linh Chi xoay người đi vào nhà.
Tạ Xuyên Khung nhìn về phía Quý Dữu xin lỗi nói: "Quý Dữu đừng bận tâm, em ấy không có ý như vậy, ngươi bỏ qua cho em ấy, em ấy chính là một cái bộc trực."
Quý Dữu đã nghe qua những lời này của Tạ Linh Chi không biết bao nhiêu lần, đã sinh ra kháng thể. Dù sau cô chỉ cần coi lời nói của Tạ Linh Chi như không khí, xem như phóng rắm.
Cho nên, cô mím môi nhún vai thẳng nhiên nói: "Đừng lo lắng, em không quan tâm đến cô ấy nói gì."
Nếu thật để ý, đã sớm tức chết vô số lần.
Ai ~
Bên này.
Quý Dữu bước vào nhà Tạ Nghị, chào Tạ Nghị nằm trên giường: "Chú Tạ Nghị, chú thấy khỏe hơn chưa?"
Tạ Nghị nhìn thấy Quý Dữu, liền muốn ngồi dậy nhưng ông ấy vừa giải phẩu không thể động đậy, Quý Dữu vội nói: "Chú nằm xuống đi, tuyệt đối đừng đứng lên."
Chính mình gặp nạn, hàng xóm khẳng khái giúp đỡ quyên góp, đối với cái này ông rất cảm kích, ông đầu tiên là phàn nàn với Quý Dữu, nói: "A Dữu, chính con cơm đều ăn còn chưa nổi, sao lại gửi nhiều tiền như vậy cho ta, đợi một chút ta sẽ nhờ A Khung đem tiền trả lại cho ngươi."
Quý Dữu cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc, tức giận nói: "Chú Nghị số tiền này là một ít tâm ý của cháu, cố ý đưa cho chú bồi dưỡng cơ thể. Nếu chú gởi lại cháu sẽ tức giận."
Hai người từ chối qua lại vài lần, cuối cùng cũng từ bỏ được suy nghĩ của chú Tạ Nghị.
Tạ Nghị trong mắt lóe lên một tia nước mắt, đưa tay xoa xoa mắt đột nhiên cười nói: "A Dữu, cảm ơn ngươi, ta cảm thấy tốt hơn nhiều. Nửa tháng nữa, ta có thể tiến hành phẩu thuật ghép chân."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro