Chương 79: Hố Người, Lại Bị Giẫm Mặt

Nguyệt hắc phong cao, là lúc đục nước béo cò.....

Quý Dữu, quỷ đoản mệnh bị các thầy cô khẳng định là không sống quá một giây, không chỉ hoạt bát, nhảy nhót mà còn sống rất thoải mái, đặc biệt tiêu sái... Kể từ khi cô phát hiện ra bí mật của bẫy thì đã kích thích sự gian tà của cô, giống như bật hack, cô đã thành công lừa chết ba học sinh mới.

Bây giờ --

Nạn nhân thứ tư nằm trên mặt đất.

Nắm chặt thanh gỗ khô, cô không chút do dự đâm vào 'trái tim' của kẻ xui xẻo, sau khi ghi được 1 điểm, Quý Dữu thậm chí còn lắc chân, ngâm nga khẽ một câu: "Hôm nay con người chúng ta thật, thật, thật hạnh phúc..."

Tiếng hát này giống như một âm thanh kỳ diệu xuyên qua não bộ.

Sau khi bị lừa gạt, chết bi thảm, hắn vẫn bị sỉ nhục như thế này, tên xui xẻo nằm trên mặt đất giả xác chết cuối cùng cũng không nhịn được nữa nói: “… Cậu đủ rồi a."

Quý Dữu: "....???"

Người chết: "Đừng hát nữa."

Quý Dữu: “Hôm nay chúng ta thật sao a…”

Người chết: "A!!! Tôi không chịu nổi! Tôi muốn đánh chết cậu!"

Robot nhỏ phụ trách thu thập xác chết đã tới, vừa lúc nghe được lời này, lập tức nói: "Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo! Nếu vi phạm quy tắc thi thể, sẽ bị trừ 1 điểm!"

Người chết: "……"

Hắn hối hận rồi!

Quý Dữu lập tức ngừng lắc chân, đi tới gần con robot với vẻ mặt nịnh nọt, cô mỉm cười ngượng ngùng nói: "Này! Thầy hướng dẫn, chúng ta có thể thảo luận một chút được không?"

Người máy: "???"

Quý Dữu cười hắc hắc nói: "Nhìn xem, tôi dùng thanh âm của mình thành công chọc giận mấy cái thi thể, để cho ngài từ trong thi thể thu hoạch không ít tích phân. Nếu không thì - ngài thưởng cho tôi 2 tích phân?"

Người máy: "???"

Quý Dữu càng cố gắng thuyết phục người máy: “Trước tiên ngài thưởng cho tôi một ít tích phân, sau này tôi sẽ giúp ngài... Chúng ta cùng hợp tác, tôi sẽ có tích phân trong tài khoản của tôi ngài cũng sẽ có tích phân trong tài khoản của ngài, ngài tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt…”

Người máy: "......"

Hắn hiểu con người trước mặt này không chỉ yêu cầu hắn giúp đỡ mà cô còn cố gắng mua chuộc hắn! Làm hư hắn! Kéo mình nhập bọn đi hố người khác!

Quý Dữu cau mày: "Giáo viên, chẳng lẽ robot các ngài không có yêu cầu về hiệu suất sao? Hãy nghĩ xem, nếu những người máy khác đạt được rất nhiều tích phân, còn ngài chỉ có ngần này... Ngài có đau lòng không? Và tôi -- là một đối tác tốt! Nếu ngài hợp tác với tôi, ngài sẽ là vương thành tích của toàn bộ bãi diễn tập!"

Người chết: "……"

Đủ!

Xác chết không thể chịu nổi khi nghe điều này nữa.

Trên đời có kẻ vô liêm sỉ như vậy, không chỉ muốn hố chết mình, bây giờ lại muốn lợi dụng sự xui xẻo của người khác để trục lợi!

Vô sỉ!

Lòng dạ hiểm độc!

Ác độc!

Kẻ xui xẻo nằm dưới đất giả xác chết, chịu đựng hết lần này đến lần khác, suýt cắn nát cả hàm răng ngà để kìm chế không đánh người một cách thô bạo.

May mắn --

Robot cũng không phải là đối tượng dễ dàng bị tác động, xác định tất cả lời nói của người trước mặt đều là lời nói vô nghĩa! Thật lãng phí! Sau khi không cần xử lý gì, nó mặc kệ Quý Dữu, ôm lấy thi thể trước mặt, quay người bỏ đi.

Quý Dữu không bỏ cuộc, đuổi theo: "Này! Huấn luyện viên... Đừng đi a... Chúng ta lại bàn tiếp..."

Phòng giám sát.

Các giáo viên tụ tập lại, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức không nói nên lời, lần lượt nói:

"Em ấy đang cố chia chiến lợi phẩm với con robot à?”

“Bộ não của em ấy phát triển như thế nào?”

“Người khác bổ sung cho não canxi, kẽm, sắt… chắc em ấy đã bổ sung một đống ruột lợn dở tệ!”

"Người có trái tim đen tối này... Suýt nữa đã đuổi kịp hiệu trưởng của chúng ta..."

Hồng viện trưởng nheo mắt nói: "Nói cái gì đó?"

Thầy giáo vừa nói lời này đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng cười nói: "Này! Hiệu trưởng, ngài nói... Nhìn tư thế của em ấy, em ấy không giống người dễ dàng bỏ cuộc. Nếu em ấy cố gắng làm hỏng những người máy khác một lần nữa, em ấy thực sự sẽ... Nếu em ấy tiếp tục quấy rối hết lần này đến lần khác, chúng ta có nên cho em ấy một ít điểm không?"

"Hả!" Hiệu trưởng Hồng một chút không đúng đắn, cười mắng: "Cô ta đẹp mặt quá! Đồ hỗn trướng nhìn như gian xảo! Nếu cô ta còn dám quấy rối giáo viên của chúng ta quá ba lần, cô ta sẽ bị trừ sạch tích phân vì tội cản trở trận diễn tập!"

Giáo viên: "..."

Lý lẽ đen tối...

Vẫn là hiệu trưởng đen tối.

Bên này.

Nhìn người máy bước đi, Quý Dữu không có biện pháp đành phải dẹp đường hồi phủ, vừa cúi người đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy cổ ớn lạnh, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một ảo giác cực kỳ nguy hiểm.

Hô --

Một âm thanh nhẹ xé gió từ phía sau đánh tới.

Nguy rồi.

Quý Dữu lăn một vòng tại chỗ.

Tuy nhiên --

Đối phương hung hãn phản kích, công kích không hề suy yếu chút nào, ngược lại giơ một cây gậy lớn trong tay đập mạnh vào đầu Quý Dữu --

Chết tiệt!

Muốn xong!

Loại áp chế và răn đe cực kỳ mạnh mẽ này đến từ sức mạnh cấp cao, cho dù Quý Dữu có bao nhiêu suy nghĩ, kỹ năng và sự không cam lòng... cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn dùng một cây gậy đập vỡ đầu mình.

[Cô...đã tưởng tượng ra nhiều cách khác nhau để chết...

Nhưng --

Cô chưa bao giờ tưởng tượng... Cô Quý Dữu, lại bị đánh chết bằng một cây gậy lớn.

-- Ngày a...]

Thảm!

Quá thảm!

Quý Dữu không đành lòng đứng nhìn nữa, đang chờ chết để đi báo cáo, bỗng nhiên cây gậy lớn của địch bị một cước quét tung ra xa!

Bị đá đi!

Bị đá đi!

Quý Dữu: "!!!"

Hoa mắt, Quý Dữu chỉ nhìn thấy một thân hình gầy gò, không biết là nam hay nữ, tóm lại là người đó đang chiến đấu với tên ngốc cầm cây gậy lớn, chỉ trong chốc lát, phần thắng đã được định đoạt.

Cây gậy lớn rơi xuống đất --

Chết.

Để trả thù cho việc tức giận suýt chút bị cạy đầu cùng khuôn mặt gần như biến dạng, Quý Dữu nhanh chóng đứng dậy, hướng về gậy lớn hung hăng giẫm mạnh vào.

Cây gậy lớn: "..."

Tại sao lại giẫm lên mặt tôi???

Không để ý đến dấu chấm hỏi trên mặt của cây gậy lớn, Quý Dữu dùng góc áo che mặt, cười nịnh nọt với người tới: "Này! Bạn học! Thật là một người tốt... Cảm ơn cậu đã cứu tôi."

Người tới: "... Bạn là số 4444 Quý Dữu?"

Quý Dữu dừng lại, mỉm cười nửa vời và ngay lập tức cứng người.

Người tới sốt ruột hỏi: “Có phải hay không?”

Quý Dữu trở tay ném một hòn đá, quay người bỏ chạy.

Tuy nhiên --

Vừa nhấc chân định chạy đi, thì cả người bị xách lên như xách một con gà.

Quý Dữu giãy giụa trái phải, nhưng đối phương tựa hồ có thực lực vô hạn, căn bản không cách nào thoát ra được, cảm giác bất lực này khiến cô muốn khóc...

Không đợi Quý Dữu trả lời, người này đã giơ tay cởi lớp áo che mặt của Quý Dữu, lập tức mỉm cười: "Quả nhiên là --"

Xong.

Vận mệnh đã như vậy ...

Quý Dữu buồn đến không nhịn được, ôm mặt khóc:

"Người tốt có cuộc sống bình yên..."

"Thả tôi ra, ờ..."

"Tôi... tôi thực sự không muốn chết a."

Những ngón tay hơi lạnh từ từ lướt qua trán, mắt, mũi và môi của Quý Dữu từng chút một...

Quý Dữu: "..."

Xong đời.

Đây là một biến thái a.

Hắn thực sự có sở thích tra tấn tù nhân.

Trái tim nhỏ bé của Quý Dữu run rẩy... Kết quả là thế nào? Cái chết như mong đợi, vậy mà chậm chạp không đến, cô sửng sốt hỏi: "Này! Tại sao không giết tôi?"

Người tới nở nụ cười: "Tại sao tôi phải giết cậu?"

Quý Dữu sửng sốt: "Hả?"

Cô cho rằng mình là một tiểu quỷ thông minh, nhưng cô cũng không hiểu tại sao đối phương lại không giết cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro