Chương 2110: Kế Hoạch Của Đại Tướng Quân
Sau khi tỉnh lại, Hồng Đại Thạch lập tức ra quyết định, giao nhiệm vụ tiêu diệt Tứ trưởng lão và Thất trưởng lão cho Tam trưởng lão.
Khi Tam trưởng lão chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ, Hồng Đại Thạch nói: “Chỉ cần họ chưa rời khỏi vị diện Thiên Thạch, với thể trạng hiện tại của họ, việc xử lý vẫn còn dễ. Nếu ông cần thêm hỗ trợ, thì hãy nói ngay.”
Tam trưởng lão hơi do dự.
Lời của Hồng Đại Thạch vừa là cảnh báo, yêu cầu hắn tập trung hoàn thành nhiệm vụ, không được giở trò, vừa là lời nhắc nhở: nếu ngay cả việc này cũng không làm được, thì chẳng còn lý do gì để được trọng dụng.
Tam trưởng lão im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Tôi sẽ làm tốt.”
Sau đó, hắn rời khỏi phòng trị liệu một mình.
Lúc này, trong không gian chỉ còn lại Hồng Đại Thạch, Lục trưởng lão, Bát trưởng lão và Quý Dữu.
Lục và Bát trưởng lão đều hoang mang, trong lòng như có sóng lớn cuộn trào! Tại sao mọi chuyện lại thay đổi đột ngột như vậy? Rõ ràng trước đó là Nhị trưởng lão liên kết với Tam trưởng lão và phe mình để giết Hồng Đại Thạch cơ mà?
Sao giờ lại thành Hồng Đại Thạch muốn tiêu diệt phe của Nhị trưởng lão?
Cơ thể của Tứ và Thất trưởng lão rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng cả hai không dám để lộ ra ngoài. Họ đã lựa chọn, dù là bất đắc dĩ, nhưng cũng là lựa chọn duy nhất.
Hồng Đại Thạch liếc nhìn hai người.
Lục và Bát trưởng lão lập tức cúi đầu: “Đại tướng quân, xin hãy ra lệnh.”
Hồng Đại Thạch nói: “Các người hãy kiểm tra và thống kê lại toàn bộ khu vực của tộc Hồng hiện còn sử dụng được. Tôi cần biết tình hình cụ thể hiện tại.”
Sau mấy trăm, mấy ngàn năm xây dựng, phần lớn công trình của tộc Hồng đã bị phá hủy, chỉ còn lại đại sảnh hồ linh hồn và vài khu vực lân cận, quá tập trung, nếu bị tấn công sẽ dễ dàng bị tiêu diệt toàn bộ.
Vì vậy, cần xác định những nơi còn có thể sử dụng.
Còn một điều Hồng Đại Thạch không nói với Lục và Bát trưởng lão: trước khi hắn hôn mê, quá trình hợp thành mệnh tuyến của Nhị trưởng lão vẫn chưa bị gián đoạn, và hắn cũng chưa rời đi…
Vậy thì, Nhị trưởng lão đã thất bại?
Hay đã thành công? Có lẽ quá trình hợp thành đã gần hoàn tất?
Hiện tại, toàn bộ tộc Hồng ngoài Quý Dữu ra không ai biết điều này. Hồng Đại Thạch vô cùng lo lắng. Hắn nghĩ đến một khả năng: Nhị trưởng lão và Hồng Hồng Thạch, hai kẻ đều có âm mưu riêng, đều muốn tiêu diệt đối phương lại cùng lúc ra lệnh dồn toàn bộ tộc nhân về đại sảnh hồ linh hồn. Điều này quá trùng hợp, quá đáng ngờ!
Nghĩ đến vô số tộc nhân bị ném vào hồ linh hồn, làm thức ăn cho Ngài ấy…
Hồng Đại Thạch có một dự cảm cực kỳ tồi tệ. Có vẻ như cả thủ lĩnh và Nhị trưởng lão đều đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu có biến cố không thể kiểm soát, họ sẽ sẵn sàng hy sinh toàn bộ tộc nhân để bảo toàn bản thân.
Nghĩ đến đây, Hồng Đại Thạch vừa giận dữ, vừa lo lắng. Hắn không có cách nào hoàn hảo để đối phó, chỉ có một phương án rất thô sơ: phân tán tộc nhân ra các khu vực khác, tốt nhất là ra khỏi lãnh thổ tộc Hồng. Như vậy, thoát khỏi phạm vi kiểm soát của hệ thống hồ linh hồn, dù thủ lĩnh hay Nhị trưởng lão có âm mưu, cũng không thể ra tay.
Nhưng nếu rời khỏi lãnh thổ, tộc Hồng sẽ mất sự bảo vệ của hệ thống hồ linh hồn, dễ bị các chủng tộc khác tấn công từng phần.
Vì vậy, trước mắt chỉ có thể di chuyển tộc nhân từ đại sảnh hồ linh hồn đến các khu vực khác trong lãnh thổ tộc Hồng, càng xa trung tâm hồ linh hồn càng tốt.
Việc này, Hồng Đại Thạch suy đi nghĩ lại, quyết định giao cho Lục và Bát trưởng lão. Còn lý do sâu xa, thì không cần phải giải thích với họ.
Hồng Đại Thạch nói: “Nếu các người không muốn tộc Hồng bị diệt vong, thì hãy làm việc này thật nhanh. Không được chậm trễ dù chỉ một chút.”
Lục trưởng lão và Bát trưởng lão tất nhiên cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình, nên lập tức gật đầu nhận lệnh.
Trước khi rời đi, hai người còn liếc nhìn Quý Dữu đang tựa vào tường, như thể chẳng liên quan gì đến chuyện này. Quý Dữu thấy vậy, cười tươi vẫy tay: “Đi đi, làm xong quay về, chúng ta còn chơi một ván bài nữa.”
Lục và Bát trưởng lão nghe xong, khóe miệng giật giật.
Kiểu Long Ngạo Thiên như thế này, gần đây thật sự quá đậm đặc, chẳng có chút phong thái của một cường giả tuyệt thế. Nhưng mà…
Long Ngạo Thiên thật sự rất mạnh.
Cô thậm chí không giống người Nguyên Tinh. Giống như… một kẻ từ vị diện cao cấp lén lút trốn xuống vậy.
“Các người đừng có khen tôi trong lòng nhé.” Quý Dữu cười tươi, cắt ngang suy nghĩ của hai người lùn tộc Hồng, rồi mím môi cười: “Muốn khen thì phải nói to lên, nói rõ ràng ra chứ.”
Lục và Bát trưởng lão: “…”
Hai người không dám ở lại thêm, vội vàng nhận nhiệm vụ rồi chuồn đi ngay.
Thế là, trong phòng trị liệu chỉ còn lại Hồng Đại Thạch và Quý Dữu, không gian lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó, khi Quý Dữu chưa kịp phản ứng, Hồng Đại Thạch bất ngờ quỳ xuống, dập đầu liên tục trước mặt cô.
Bộp! Bộp! Bộp!
Quý Dữu sững người.
Tốc độ quá nhanh, đến mức cô muốn ngăn cũng không kịp. Cô lập tức nhảy lùi lại: “Trời đất! Anh làm gì vậy?”
Trán Hồng Đại Thạch đã rướm máu, máu chảy xuống, khiến gương mặt hơi tròn của hắn trông vừa buồn cười vừa thảm hại.
Hắn mở to mắt, nhìn Quý Dữu, ánh mắt đầy biết ơn: “Ngài Long Ngạo Thiên, tôi muốn chân thành cảm ơn ngài đã cứu mạng.”
Nghe vậy, Quý Dữu đang định bỏ đi cũng dừng lại: “Anh gọi cái này là cảm ơn?”
Hồng Đại Thạch gật đầu mạnh.
Quý Dữu nhíu mày: “Anh dùng cách đáng sợ thế này để cảm ơn tôi?”
Hồng Đại Thạch: “…”
“Anh chắc là không phải đang dọa tưi, mà là cảm ơn thật chứ?” Quý Dữu không nhịn được, lườm một cái: “Người anh em à, đừng chơi mấy trò này nữa. Giữa chúng ta là tình nghĩa vào sinh ra tử rồi. Vậy thì hãy thể hiện bằng hành động thực tế đi, tôi chỉ tiện miệng nói một câu thôi, cho tôi 100 tấn trà Địa Tâm, không quá đáng chứ?”
Hồng Đại Thạch nghe xong, trợn tròn mắt, miệng há hốc thành hình chữ O.
Cái này… không quá đáng sao?
Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Đúng lúc đó, Quý Dữu mỉm cười: “Thấy chưa, tôi mới nói một câu mà anh đã lộ vẻ mặt như vậy rồi. Thế mà gọi là anh em sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro