Chương 2127: Đến Nơi
Cơ thể rơi xuống với tốc độ cực nhanh, luồng gió mạnh do lực rơi tạo ra không chỉ khiến da mặt rát buốt, mà toàn bộ khung xương như bị tháo tung rồi lắp lại một lần nữa.
Đau.
Chỉ có đau.
Nhưng nỗi đau ấy, so với nỗi sợ hãi và lo lắng tột độ, lại trở nên quá nhỏ bé.
Tam trưởng lão mặt căng cứng, chính hắn cũng không nhận ra mình vì quá sợ mà đã ôm chặt lấy cánh tay của Long Ngạo Thiên.
Trong quá trình rơi xuống xoay vòng chóng mặt, hắn căng thẳng đến cực độ, chỉ sợ Long Ngạo Thiên sơ suất một chút, rơi sai vị trí thì tất cả sẽ chết.
Sống sót đến giờ, hắn không muốn chết.
Chỉ cần còn một tia hy vọng, hắn cũng muốn sống.
Tam trưởng lão thậm chí còn ghen tị với Hồng Đại Thạch bên cạnh, tên này đã ngất xỉu, không phải chịu đựng nỗi đau hay nỗi sợ như hắn.
Cảm nhận được tốc độ rơi của Long Ngạo Thiên lại tăng lên, Tam trưởng lão run rẩy hỏi: “Ngài Long Ngạo Thiên… đến đáy rồi, chúng ta không nên giảm tốc độ sao?”
Quý Dữu không quay đầu: “Vấn đề là… chúng ta có định xuống đáy không?”
Tam trưởng lão: “…”
Đúng là không phải xuống đáy khu nguyên liệu, mà là vượt sang khu giao điểm năng lượng bên cạnh.
Nhưng —
Lỡ Long Ngạo Thiên không kịp dừng lại, đâm thẳng xuống đất thì sao? Thế là xong đời.
Vì quá sợ, Tam trưởng lão buột miệng nói ra nỗi lo.
Và —
Hắn nghe thấy giọng Long Ngạo Thiên đầy bực bội: “Ông không thể nói điều gì tích cực hơn sao? Hy vọng một chút đi?”
Tam trưởng lão run rẩy, mắt trợn tròn: “Ngài Long Ngạo Thiên… dừng… dừng lại nhanh lên!!!”
“Á!!!”
Hắn hoảng loạn hét lên.
Ngay khi chân gần chạm đất, xung quanh bắt đầu xuất hiện từng lớp sương mù, nhưng đó không phải sương thật, mà là băng chuyền đang cuộn cuộn hướng về nơi sâu thẳm. Một khi bị cuốn vào, cả ba người sẽ bị đưa thẳng vào hồ linh hồn.
Tam trưởng lão hoảng loạn, nhắm chặt mắt.
Nhưng đúng lúc đó, Quý Dữu không hề dừng lại, cô dồn toàn bộ sức mạnh tích tụ từ trước, dùng sợi dây đã bị cắt đầu như một dây leo, đu mình lên. Ngay khi sắp chạm vào sương mù, cô lao về phía một sợi dây cao hơn.
Sau cú đá mạnh vào sợi dây, Quý Dữu mượn lực, đu người sang một khoảng đất bằng.
Vù ~
Gió ngừng.
Mọi thứ dừng lại.
Tim Tam trưởng lão vẫn đập thình thịch, hắn không dám mở mắt. Đúng lúc đó, trên đầu vang lên tiếng vỗ tay.
“Tỉnh lại đi.”
“Mau mở mắt ra, xem có đúng chỗ không.”
Nghe giọng Long Ngạo Thiên hơi khàn khàn, Tam trưởng lão lập tức yên tâm, mở to mắt nhìn quanh, rồi vui mừng hét lên:
“Đúng rồi!”
“Chính là nơi này!”
“Đây chính là giao điểm năng lượng!”
Tam trưởng lão bất ngờ đứng bật dậy, nhưng chân mềm nhũn, ngã sấp xuống sàn. Dù sao lúc này cũng không có tộc nhân tộc Hồng nào khác ở đây, hắn chẳng còn để ý đến hình tượng, lăn lộn bò dậy, vội vàng quan sát xung quanh.
Sau đó —
Tam trưởng lão vui mừng nói: “Không sai! Đây chính là giao điểm năng lượng!”
Nhưng Quý Dữu lại cau mày: “Sao chẳng có gì cả?”
Ngoài một mặt sàn trống rỗng, chẳng có gì. Mặt sàn này khá rộng, ước chừng chứa được cả triệu người.
Quý Dữu nhìn quanh, cảm thấy nơi này ngoài việc đủ rộng để nhảy múa tập thể thì chẳng có gì đặc biệt.
Dù vậy, cô không để tâm đến chi tiết đó. Nếu Tam trưởng lão nói đúng vị trí, thì chắc chắn là đúng. Hắn không phải loại người sẽ liều mạng vì người khác nên không có lý do để nói sai.
Cô lập tức cúi xuống kiểm tra tình trạng của Hồng Đại Thạch.
Đồng thời, Quý Dữu đã chuẩn bị sẵn: nếu Hồng Đại Thạch chết, thì cô buộc phải chọn người khác để nâng đỡ. Dù Tam trưởng lão thường khiến người ta khó chịu, lúc này cũng là lựa chọn duy nhất.
Quý Dữu vừa kiểm tra hơi thở, thì Hồng Đại Thạch bắt đầu ho dữ dội, rồi mở mắt: “Ngài… Long Ngạo Thiên…”
Quý Dữu liếc hắn: “Đã tỉnh từ nãy, sao không mở mắt?”
Hồng Đại Thạch đầy xấu hổ: “Chỉ là… đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Nghĩ rằng… thà ngủ mãi còn hơn tỉnh lại.”
Quý Dữu cau mày.
Hồng Đại Thạch ngẩng đầu, chỉ về phía khu nguyên liệu, nơi quân đoàn Vinh Diệu bị trói như bánh chưng, giọng u ám: “Tôi tỉnh lại… nhưng họ thì không cứu được. Tỉnh lại thì có ích gì?”
Quý Dữu hỏi ngược lại: “Vậy chẳng thà không tỉnh?”
Hồng Đại Thạch cứng họng, không nói gì.
Giây sau —
Quý Dữu quát lớn: “Khốn kiếp! Hồng Đại Thạch, tôi nhìn nhầm anh rồi! Tưởng anh là anh hùng, hóa ra là kẻ hèn nhát!”
Hồng Đại Thạch xấu hổ tột độ.
“Vì khó khăn mà không làm?”
“Vì không làm được mà không thử?”
“Vì bất lực mà nằm chờ chết cho yên lòng?”
…
Trước từng câu chất vấn của Quý Dữu, Hồng Đại Thạch cúi đầu, chỉ muốn chui xuống đất.
“Những người này…” Quý Dữu chỉ vào phó quan bị trói, chỉ vào hàng loạt bánh chưng kia: “Chính vì tin tưởng anh, nên khi anh ra lệnh, họ không do dự mà xông vào. Giờ anh nói không làm được, là định bỏ mặc họ sao?”
Hồng Đại Thạch ngẩng đầu, nước mắt đã thấm ướt áo. Từng giọt, từng giọt rơi xuống…
Quý Dữu định mắng tiếp, nhưng nghẹn lại.
“Không!”
“Tôi không bỏ cuộc.” Hồng Đại Thạch ánh mắt sáng rực: “Ngài Long Ngạo Thiên, có một cách… có thể cứu họ.”
“Hơn nữa, muốn cắt nguồn năng lượng hồ linh hồn, chỉ vài người chúng ta không đủ, phải thả hết họ xuống, cùng nhau hành động.”
Hồng Đại Thạch nói, ánh mắt càng lúc càng sáng: “Ngài Long Ngạo Thiên, từ khu nguyên liệu đến hồ linh hồn có một khoảng thời gian trễ. Nếu trong khoảng đó, tôi dùng nguyên liệu khác thay thế họ thì có thể cứu được.”
“Dễ vậy sao?” Quý Dữu nghi ngờ: “Thế sao anh khóc?”
Hồng Đại Thạch: “…”
Những giọt nước mắt còn đọng lại cũng run rẩy, như không dám rơi tiếp.
“Không —”
“Không dễ đâu.”
Người lên tiếng là Tam trưởng lão, vẫn im lặng từ nãy. Hắn nhìn đám bánh chưng bị trói, nhìn những sợi dây dày đặc, giọng nghiêm trọng: “Nguyên liệu thay thế… phải là…”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro