Chương 2256: Các Người Có Ích

“Đừng khóc.”

Nghe thấy giọng nói trầm lặng ấy, nước mắt trong mắt Hồng Diệu Thạch không những không ngừng lại mà còn tuôn ra dữ dội hơn.

Tí tách ~ 

Tí tách ~ 

Tí tách ~ 

Càng khóc, Hồng Diệu Thạch càng bật thành tiếng, cuối cùng gần như ôm mặt gào lên, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt…

Quý Dữu nhìn nó, hơi bất lực, thở dài: “Con gái, thật phiền phức.”

Hồng Diệu Thạch toàn thân run lên: “Ngài Long Ngạo Thiên…”

Ngay sau đó —

Bàn tay ấm áp pha chút lạnh nhẹ đặt lên đầu Hồng Diệu Thạch, nhẹ nhàng xoa một cái: “Ừ, tôi ở đây.”

Điều kỳ lạ là, khi Quý Dữu và Hà Tất vừa đáp xuống, khe nứt trên chiến hạm đen lập tức khép lại, không gian xung quanh vốn đang rung chuyển dữ dội cũng đột ngột yên tĩnh trở lại.

Mọi thứ như trở về trạng thái bình lặng.

Nhưng trong lòng mọi người, không ai thật sự bình tĩnh được. Ai cũng biết sự yên tĩnh này chỉ là tạm thời, là bề ngoài.

Cảm xúc của Hồng Diệu Thạch cuối cùng cũng được kiểm soát phần nào. 

Nó ngẩng đầu, nhìn gương mặt trắng trẻo quen thuộc của Quý Dữu: “Đã xảy ra chuyện rất tồi tệ, ngài Sở cô ấy…”

Nó dùng lời lẽ ngắn gọn, rõ ràng để kể lại cho Quý Dữu và Hà Tất những gì đã xảy ra, từ việc tộc Hồng hợp tác với tộc Thanh, đến việc tộc Thanh cử mấy chục người cùng tộc Hồng và Sở Kiều Kiều tiến vào không gian ngoại vực để tìm tọa độ và lộ trình chính xác…

Tất cả đều được nói rõ.

Sau khi kể xong, Hồng Diệu Thạch vô cùng buồn bã, đau lòng, lo lắng và căng thẳng…

Tộc Hồng đã mất 5 người.

Còn ngài Sở thì sống chết chưa rõ, tung tích không biết.

Quý Dữu và Hà Tất nghe xong, không nói gì ngay, chỉ nhìn về phía khe nứt đã khép lại mà Hồng Diệu Thạch chỉ.

Ngũ trưởng lão không rơi nước mắt, nhưng mồ hôi thì đổ ra như suối. 

Một mình ông gánh chịu áp lực lớn nhất, đến mức gần như mất cảm giác, nhưng vẫn cắn chặt môi, gắng gượng tinh thần: “Ngài Long Ngạo Thiên, ngài Hà Tất… tôi cho rằng việc tìm ngài Sở là cấp bách nhất. Người tộc Thanh không có ý tốt, có thể sẽ ra tay với ngài Sở.”

Trước đó, họ đã cùng suy đoán tộc Thanh đang nhắm vào ngài Sở. Lý do cụ thể chưa rõ, nhưng chắc chắn là có âm mưu.

Các chiến binh tộc Hồng vốn cũng muốn đi theo.

Nhưng —

Ngài Sở không cho họ đi, mà yêu cầu họ ở lại trấn thủ.

Ngũ trưởng lão đến giờ vẫn không hiểu ý nghĩa của việc trấn thủ này là gì. 

Họ ở lại đây, không làm được gì, không giúp được gì, thậm chí còn có thể bị sinh vật trong chiến hạm đen giết bất cứ lúc nào.

Nhìn xem — 

Vừa rồi chẳng phải đã mất 5 người sao?

Nếu không có ngài Long Ngạo Thiên xuất hiện kịp thời, thì 150 người tộc Hồng, từ chiến binh thường đến các quản lý như Ngũ trưởng lão, Hồng Diệu Thạch… đều đã gặp nạn, không sót một ai.

Ngũ trưởng lão không chỉ nghi ngờ trong lòng, mà còn nói ra: “Tôi không hiểu vì sao ngài Sở không dẫn chúng tôi theo. Nếu lúc đó dẫn chúng tôi đi, với thực lực của chúng tôi, không nói là đối đầu trực diện với chủ lực tộc Thanh, ít nhất cũng có thể kiềm chế được đám chiến binh của họ.”

“Chúng tôi nhất định có thể giúp được.” 

Nói xong, sắc mặt Ngũ trưởng lão tái nhợt, toàn thân run rẩy. Cảm xúc của ông rõ ràng đã đến giới hạn nếu tiếp tục, dù không có kẻ địch ra tay, ông cũng sẽ tự hủy vì quá kích động.

“Lão Ngũ.” Quý Dữu đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Ngũ trưởng lão. 

Cô nhìn ông, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói không lớn: “Tôi muốn phản bác lời ông vừa nói.”

Ngũ trưởng lão sững người. 

Giọng nói của Quý Dữu như mang theo một sức mạnh xoa dịu lòng người, khiến cơ thể đang run rẩy vì xúc động của ông cũng bình tĩnh lại trong khoảnh khắc.

Quý Dữu nhẹ giọng nói: “Các người ở đây không phải là vô dụng. Ngược lại, rất có ích, giữ vai trò vô cùng, vô cùng quan trọng.”

Ngũ trưởng lão: “???”

Ông không hiểu. 

Hồng Diệu Thạch và các chiến binh tộc Hồng khác cũng đều lộ vẻ bối rối, nhìn về phía Quý Dữu.

Giọng cô rất nhẹ, rất bình tĩnh, từng chữ từng lời: “Chính vì sự hiện diện của các người, không gian này vốn dĩ sẽ bị khuấy động hoàn toàn, cuối cùng hình thành một cơn bão không gian khủng khiếp, hoàn toàn không thể kiểm soát. Nơi nó đi qua, sinh linh đồ thán, không còn gì tồn tại. Nó sẽ cuốn toàn bộ không gian ngoại vực vào, và nếu lớp màng không gian của ngoại vực không chịu nổi, cơn bão này thậm chí có thể lan sang cả vị diện Thiên Thạch.”

Ngũ trưởng lão: “!!!” 

Những người khác: “!!!”

Tất cả đều trợn mắt. 

Trái tim vừa bình tĩnh lại của Ngũ trưởng lão lại đập mạnh một cái: “Ngài… ngài nói thật sao?”

Ông gần như không dám tin.

Quý Dữu gật đầu.

Ngũ trưởng lão: “…”

Ông im lặng.

Quý Dữu vẫn giữ giọng bình thản: “Vì vậy, các người không chỉ có ích, mà còn rất quan trọng. Chính nhờ sự nỗ lực duy trì của các người, nơi này chưa bị nuốt chửng hoàn toàn. Cơn bão chưa bùng phát đã bị tạm thời kiềm chế.”

Ngũ trưởng lão run lên: “Tạm thời?”

Nghĩa là… bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát trở lại?

Quý Dữu gật đầu: “Thời điểm cụ thể không thể xác định. Nhưng nếu chúng ta không làm gì, nó chắc chắn sẽ lại bùng lên.”

Ngũ trưởng lão siết chặt tay: “Vậy… bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Quý Dữu nhìn gương mặt tái nhợt, không còn chút máu của ông, im lặng một lúc rồi vẫn lên tiếng: “Các người tiếp tục trấn thủ nơi này. Phần còn lại, giao cho chúng tôi.”

Ngũ trưởng lão nghe vậy, ông biết rõ lý do Quý Dữu ngập ngừng.

Ông… và các chiến binh tộc Hồng khác, lúc này đã kiệt sức. Không chỉ tinh thần lực cạn kiệt, mà thể chất cũng bị tổn thương nặng nề. Tiếp tục trấn thủ nơi này… thật sự rất khó, rất khó…

Nhưng, khó thì sao? 

Chẳng lẽ vì khó mà không hành động?

Trong mắt Ngũ trưởng lão bỗng bùng lên chiến ý: “Ngài Long Ngạo Thiên, xin hãy yên tâm hành động. Nơi này, giao cho tôi, giao cho các chiến binh tộc Hồng. Chiến binh tộc Hồng chúng tôi, chưa bao giờ dễ dàng đầu hàng. Chúng tôi là những chiến binh mạnh nhất của vị diện Thiên Thạch!”

“Đúng vậy!” 

“Xin hãy tin tưởng giao cho chúng tôi!” 

“Ngài Long Ngạo Thiên, cứ giao cho chúng tôi!” 

“Chúng tôi nhất định sẽ giữ vững nơi này!”

Các chiến binh tộc Hồng đồng loạt gào lên, chiến ý bừng bừng.

Lúc này, tất cả đều đã hiểu rõ: Nếu họ không giữ vững nơi này, kế hoạch của ngài Long Ngạo Thiên và ngài Sở sẽ thất bại. Thậm chí, cả vị diện Thiên Thạch sẽ bị đe dọa. Đến lúc đó, người thân, bạn bè của họ… Tất cả sẽ bị cuốn vào, không ai thoát khỏi.

Khi đó, mới thật sự là một thảm họa toàn diện!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro