Chương 2259: Bố Trí Hoàn Tất

Việc Quý Dữu thiết lập lớp chắn tinh thần không chỉ để giữ bí mật, mà quan trọng hơn là để bảo vệ tuyến tinh thần của Ngũ trưởng lão.

Tuyến tinh thần không có lớp bảo vệ, nếu để lộ trước người khác dù là đồng đội thì cũng rất dễ bị tấn công. Vì vậy, phải có biện pháp phòng ngừa.

Về điều này, Hà Tất dĩ nhiên không phản đối. 

Các chiến binh tộc Hồng cũng không có ý kiến gì.

Sau khi lớp chắn được gỡ bỏ, gương mặt tái nhợt của Ngũ trưởng lão hơi ửng đỏ, lưng vốn hơi còng cũng dần thẳng lên.

Chỉ là…

Ông cảm thấy ánh mắt của Hà Tất nhìn mình có gì đó… không đúng lắm. Cụ thể là không đúng chỗ nào thì ông lại không biết.

Nhưng thôi, mặc kệ!

Đó là lần đầu tiên tuyến tinh thần của ông tiếp xúc với tuyến tinh thần của ngài Long Ngạo Thiên. Thì ra, tuyến tinh thần của cô ấy lại mạnh mẽ đến thế, đến mức không ngôn từ nào có thể diễn tả được cảm giác mà nó mang lại cho ông.

Chỉ một ánh nhìn, Ngũ trưởng lão đã không dám có chút phản kháng nào.

Thậm chí, ông không dám nhìn kỹ, chỉ có thể cúi mình trước tuyến tinh thần của Long Ngạo Thiên, không dám động đậy. Nhưng ông lại không hề cảm thấy sợ hãi. 

Ông hiểu rõ, đó không phải vì Long Ngạo Thiên thiếu uy nghiêm, mà là vì cô đã cố tình kiểm soát để không gây tổn thương cho ông. Cô ấy không muốn làm ông bị thương, nên không hề phát ra chút áp lực nào. Ngũ trưởng lão cảm thấy như đang lơ lửng giữa mây trời, không rõ Long Ngạo Thiên định làm gì. 

Thậm chí, trước khi tuyến tinh thần của cô thật sự chạm vào tuyến tinh thần của ông, lớp chắn đã được gỡ bỏ. Khoảnh khắc đó, ông chỉ thấy… tiếc nuối vô cùng.

Tại sao… tại sao không thể lâu hơn một chút? 

Chỉ một chút nữa thôi?

Không biết vì sao, cảm giác tê dại toàn thân của ông bỗng tan biến, vết thương trước đó cũng hồi phục rõ rệt. Cả người nhẹ nhõm, tuyến tinh thần như được gỡ bỏ gánh nặng, trở nên linh hoạt và dễ chịu.

Ngũ trưởng lão mở mắt, hơi mong chờ nhìn Quý Dữu thì thấy cô đã quay sang người tiếp theo: “Cô em gái.”

“…” Hồng Diệu Thạch: “Ngài Long Ngạo Thiên, xin gọi tôi là A Diệu.”

Cô thậm chí còn chu đáo đến mức bỏ luôn chữ Diệu, gọi mình là cô em gái, nhưng như vậy lại càng khó nghe hơn.

Hồng Diệu Thạch hơi u oán. 

Nhưng ngay sau đó, cô lập tức ngẩng đầu, nhìn Quý Dữu, lớn tiếng: “Ngài Long Ngạo Thiên, xin cứ ra lệnh.”

Quý Dữu hỏi: “Cô có sẵn sàng mở tuyến tinh thần, hoàn toàn phơi bày trước tôi không?”

Hồng Diệu Thạch nghiêm mặt: “Được.”

Quý Dữu mỉm cười: “Yên tâm, sẽ không bị thương.”

Hồng Diệu Thạch: “Tôi tin tưởng ngài Long Ngạo Thiên.”

Quý Dữu giơ tay: “Được, bắt đầu.”

Nói xong, cô thiết lập lớp chắn tinh thần. 

Trong vùng sương mù không ai có thể nhìn thấy hay cảm nhận, tuyến tinh thần của Hồng Diệu Thạch dần hiện ra trước mắt Quý Dữu, mảnh như tơ tằm, từng chút một lộ diện.

Lão Đại không nhịn được:【Trời ơi! Nó mảnh quá!】

Quý Dữu: “…”

Cô nghiêm giọng: [Không được nói thế về con gái.]

Lão Tứ lặng lẽ thêm một câu:【Cũng không nên nói thế về con trai thì phải?】

Dưới sự chỉ trích đồng loạt của chủ nhân và các sợi tinh thần khác, Lão Đại đành sửa lời:【Trời ơi, nó yếu quá!】

Quý Dữu: “…”

Câu sửa rồi, khác gì chưa sửa nghe thì buồn cười, nhưng cũng đúng phần nào bởi vì tuyến tinh thần của Hồng Diệu Thạch thật sự quá mảnh, nếu không dùng góc nhìn tinh thần lực như Quý Dữu, thì có khi phải dùng kính lúp cũng chưa chắc tìm ra nó nằm ở đâu.

Cuộc trò chuyện giữa Quý Dữu và các tuyến tinh thần của cô, dĩ nhiên Hồng Diệu Thạch không thể nghe thấy, cô ấy cũng không có khả năng đó.

Lúc này, trong lòng Hồng Diệu Thạch vừa háo hức vừa lo lắng. 

Háo hức vì cô rất muốn biết tuyến tinh thần của ngài Long Ngạo Thiên trông như thế nào.

Lo lắng vì không biết Long Ngạo Thiên sẽ giao cho mình nhiệm vụ gì, lỡ như mình làm không tốt thì sao? Lỡ khiến cô ấy thất vọng thì sao?

Ngay lúc đó, một bóng đen khổng lồ xuất hiện. 

Hồng Diệu Thạch toàn thân run rẩy dữ dội, rồi như bị đông cứng, không dám nhúc nhích.

Quý Dữu giơ tay lên, xoa trán: “Lão Đại, đã bảo rồi, đừng làm cô ấy sợ.”

Lão Đại đành phải thu nhỏ hình thể:【Chủ nhân, em đã cố hết sức rồi, chủ yếu là cô ấy quá yếu, không chịu nổi chút kích thích nào cả.】

【Haizz…】 

【Tuyến tinh thần của mấy người tộc Hồng còn sống này sao yếu thế nhỉ? Không bằng mấy người đã chết.】

【Em thật sự chưa làm gì cả, chưa kịp chào hỏi thì cô ấy đã sợ ngây người rồi.】

Lão Đại vừa lẩm bẩm vừa cố gắng thu lại toàn bộ khí tức, đến khi không còn chút nào thoát ra ngoài mới dừng lại.

Quý Dữu không nói gì với Hồng Diệu Thạch, vì lúc này cô nàng đã mơ mơ hồ hồ, mất khả năng suy nghĩ và giao tiếp… 

Quý Dữu nhẹ nhàng giơ tay, chạm vào tuyến tinh thần của cô ấy. Ngay khi cô ra tay, Lão Đại cũng theo động tác của cô, lượn một vòng quanh không gian tinh thần.

Sau đó —

Quý Dữu thu tay lại, Lão Đại lập tức quay về thế giới tinh thần của cô.

Hồng Diệu Thạch mở mắt: “Ngài Long… Long Ngạo Thiên?”

Quý Dữu mỉm cười: “Xong rồi, hiệu quả rất tốt. Cảm ơn sự phối hợp của cô. Không cần quan tâm đến những thứ khác, cứ theo đúng sắp xếp hiện tại, giúp tôi giữ vững nơi này.”

Hồng Diệu Thạch hơi cúi đầu: “Vâng.”

Thật ra… 

Cô vẫn chưa hiểu rõ sắp xếp mà Long Ngạo Thiên nói là gì. Nhưng cô biết chắc chắn một điều: mình sẽ tin tưởng cô ấy.

Tiếp theo —

Sau khi có Ngũ trưởng lão và Hồng Diệu Thạch làm gương, các chiến binh tộc Hồng khác cũng lần lượt mở tuyến tinh thần cho Quý Dữu.

Không ai biết cô đã làm gì với họ. 

Nhưng không ai là ngoại lệ, tất cả đều cảm thấy thế giới tinh thần của mình trở nên nhẹ nhõm, không khác gì trước khi bị thương, thậm chí còn tốt hơn. Một số chiến binh vốn có tinh thần lực mạnh còn cảm thấy mình được tăng cường.

Có người nghi ngờ Quý Dữu đang dùng cách riêng để chữa lành tổn thương tinh thần cho họ. 

Mọi người đều cảm động: thì ra ngài Long Ngạo Thiên luôn là người dịu dàng như vậy. Không những không coi họ là gánh nặng, mà còn âm thầm giúp đỡ bằng cách tinh tế như thế.

Cuối cùng, Quý Dữu cũng dừng tay. 

Khoảnh khắc đó, trận pháp Tứ Môn Trận do tộc Hồng tạo thành bằng thân thể bỗng lóe lên một tia sáng. Tất cả mọi người bên trong đều cảm thấy tinh thần rung động, nhưng không ai nhìn rõ ánh sáng ấy.

Chỉ có Hà Tất là ánh mắt khẽ động, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Sau đó —

Quý Dữu quay sang Hà Tất: “Đàn anh, xong rồi.”

Hà Tất hỏi: “Giờ hành động luôn sao?”

Quý Dữu: “Ừ.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro