Chương 2265: Ói... Ói Rồi À?

Ở… trên người Quý Dữu sao? 

Cô ấy mới là tâm trận thực sự?

Ngay khi lời nói sắp bật ra, Hà Tất vội vàng ngăn lại: “Trời ơi, đừng có nói ra!”

Anh trừng mắt nhìn Quý Dữu, đầy vẻ khó chịu và tiếc nuối: “Thông tin quan trọng như vậy, sao em lại tự tiện tiết lộ chứ? Không thể giữ làm bí mật à? Không thể để dành đến lúc cần thiết à? Không thể chờ đến khi lũ sinh vật ngoài hành tinh kia đắc ý rồi mới vả mặt chúng à?”

Càng nghĩ, Hà Tất càng bực: “Nói ra làm gì?”

Quý Dữu cười: “Biết đâu không phải như anh nghĩ thì sao?”

Hà Tất: “…”

Anh hít một hơi thật sâu, lại trừng mắt nhìn cô, lẩm bẩm: “Nhìn cái vẻ đắc ý của em kìa… Vậy trận pháp này ít nhất có thể giữ vững trong một khoảng thời gian dài đúng không?”

Quý Dữu đầy tự tin: “Ít nhất cũng được hơn một năm. Tính theo thời gian tiêu chuẩn của vị diện Thiên Thạch.”

Thời gian tiêu chuẩn của Thiên Thạch dài hơn thời gian của Liên minh, một giờ ở Thiên Thạch tương đương hai giờ Liên minh.

Nghe vậy, Hà Tất lập tức yên tâm: “Vậy thì không cần vội. Cứ thủ ở đây, xem ai chịu không nổi trước.”

Nói xong —

Hà Tất thản nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh khe nứt nhỏ trên cánh chiến hạm đen. Ngồi chưa được bao lâu, anh thấy không thoải mái, liền lấy ra một chiếc ghế xếp nhỏ từ không gian lưu trữ.

Quý Dữu nói: “Sao không chuẩn bị thêm ít đậu phộng, hạt dưa?”

Hà Tất liếc cô: “Em còn muốn thêm hai ly rượu, ngồi nhâm nhi nữa à?”

Quý Dữu cười: “Cũng không phải không được. Hai ly thì ít quá, phải hai cân mới đủ. Rượu thì phải là loại mạnh nhất, rượu trắng cay nồng. Mấy loại vang đỏ nhạt nhẽo chẳng có cảm giác gì. Phải là rượu cay, nhị quách đầu của Hoa Hạ mới đã!”

“…” Hà Tất: “Còn muốn thêm hai đĩa đậu phộng nữa đúng không? Một đĩa chiên giòn, một đĩa ngâm giấm?”

Nghe vậy, mắt Quý Dữu sáng lên: “Thật có à?”

“Nhìn em vui chưa kìa.” Hà Tất liếc cô: “Không có đâu, chỉ có trong mơ thôi.”

Quý Dữu: “…”

Cô đầy tiếc nuối, cũng lấy ra một cái ghế thấp, ngồi xuống bên cạnh. Sau đó còn rút ra một bình trà, nói: “Nếu không có gì thì uống tạm hai ly nước lọc, thêm một ít không khí đục, coi như có bữa ăn rồi.”

Hà Tất: “Cho tôi một ly nước.”

Quý Dữu lập tức rót cho anh một ly.

Hà Tất uống một hơi cạn sạch, nhăn mặt: “Chẳng có vị gì cả.”

“Có nước uống là tốt rồi, còn kêu ca gì nữa.” Quý Dữu cũng uống một ngụm, đặt ly xuống, rồi đột nhiên nhíu mày: “Đàn anh, nếu chúng ta cứ giằng co với đám kia suốt một năm, mà nó thật sự chịu được một năm, thì thôi, mình rút luôn đi?”

Hà Tất khựng lại, tay vẫn cầm ly trà: “Không cứu Kiều Kiều nữa à?”

Quý Dữu thở dài: “Cứu gì nữa? Một năm sau, nếu còn xác để thu về là may rồi.”

Khóe miệng Hà Tất giật giật, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cũng được. Có khi giờ Kiều Kiều cũng chẳng còn nguyên vẹn. Thật ra, giờ mình cũng không cần tiếp tục giằng co nữa. Chỉ là… mình vẫn chưa thấy Kiều Kiều, không rõ tình hình cụ thể, trong lòng vẫn còn chút hy vọng…”

Quý lại nâng ly trà, nhấp một ngụm, nói: “Em cũng nghĩ vậy. Dù sao thì, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chưa đến phút cuối, tuyệt đối không thể bỏ cuộc, đúng không?”

Hà Tất hỏi: “Vậy… một năm sau là có thể từ bỏ sao?”

Quý Dữu khựng lại, rồi nói: “Mỗi người có duyên phận riêng, cũng có con đường riêng… Chúng ta cố gắng kiên trì một năm, đã là không phụ Kiều Kiều rồi.”

Hà Tất: “…”

Cùng lúc đó — 

Tại nơi mà Quý Dữu và Hà Tất không thể nhìn thấy, bên trong chiến hạm đen, một màn hình lớn đang phát trực tiếp mọi diễn biến bên ngoài.

Toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Quý Dữu và Hà Tất, Sở Kiều Kiều đều chứng kiến rõ ràng.

Sau khi rơi vào trong chiến hạm đen, Sở Kiều Kiều và thủ lĩnh tộc Thanh không bị trói buộc quá nhiều. Cô có thể tự do di chuyển, nhưng chỉ trong một khu vực giới hạn khoảng 100 mét vuông, ngay dưới màn hình lớn.

Trước khi rơi vào chiến hạm, Sở Kiều Kiều đã chủ động cắt đứt mấy vạn sợi tinh thần đã được thanh lọc. Thế giới tinh thần của cô gần như sụp đổ.

Ngay khi ý thức sắp rơi vào hỗn loạn, cô bất ngờ cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ xâm nhập vào thế giới tinh thần.

Chỉ trong khoảnh khắc, nó khiến ý thức đang mờ dần của cô bừng tỉnh.

Tiếp theo — 

Sở Kiều Kiều nhìn thấy một tuyến tinh thần đang bò vào thế giới tinh thần của mình với tốc độ… chậm như sên.

Nó bò từng chút một, và ý thức của cô ngày càng tỉnh táo. Cảnh tượng kỳ dị ấy khiến cô giật mình bật dậy. Ngay sau đó, đầu cô đập vào một vật cứng. 

Cô mở mắt, thấy màn hình treo phía trên đang chiếu cảnh bên ngoài chiến hạm. nơi các chiến binh tộc Hồng đang giữ vững trận pháp, bảo vệ một vùng đất nhỏ theo lời hứa.

Rồi hình ảnh Quý Dữu và Hà Tất xuất hiện.

Sở Kiều Kiều chưa kịp vui mừng thì thế giới tinh thần lại chấn động, tuyến tinh thần xâm nhập kia bắt đầu… nuốt chửng sợi tinh thần của cô!

【Trời má!】Sở Kiều Kiều không nhịn được, chửi thề:【Cái quái gì vậy? Tuyến thần kinh ăn thịt à?!】

Sợi tinh thần của cô vốn chưa được thanh lọc hoàn toàn, chỉ còn lại những đoạn hỗn loạn…

Tuyến tinh thần xâm nhập bò rất chậm, nhưng tốc độ nuốt lại cực nhanh, chỉ trong lúc cô còn đang ngơ ngác, nó đã nuốt mất hơn chục đoạn.

Đau? 

Đau chứ?
Cảm giác cụ thể thế nào thì… cô đã tê liệt rồi. 

Cô không còn cảm giác đau đớn nữa, chỉ thấy kỳ lạ khi nhìn nó tiếp tục nuốt.

Ngay lúc đó —

“Phụt —”

Tuyến tinh thần bò như sên kia bất ngờ há miệng, phun ra một đống thứ. Sở Kiều Kiều giật mình, nhìn kỹ thì thấy đó chính là những đoạn sợi tinh thần của cô vừa bị nuốt.

Cô trợn mắt: “Cái quái gì vậy? Chê sợi tinh thần của tôi khó nuốt à?”

Ói… ói ra rồi? 

Không ăn nữa? 

Phun hết ra?

Sở Kiều Kiều hoàn toàn bối rối.

Ngay lúc đó, bên cạnh cô cái xác mềm oặt, tưởng đã chết hẳn của thủ lĩnh tộc Thanh, bỗng động đậy.

Sở Kiều Kiều: “???”

Cô tưởng mình hoa mắt. 

Nhưng rồi thấy rõ, cơ thể đó thật sự cử động. Một ngón tay khẽ run, rồi cả khuỷu tay nâng lên, đầu hơi lắc, cổ xoay một vòng, chân cũng từ từ đứng thẳng…

Cuối cùng — 

Cả cơ thể… đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro