Chương 2346: Rất Phù Hợp.

Sau khi Quý Dữu dùng đuôi của Thanh Đại Thạch làm đầu bút, từng chút một khắc họa trận pháp lên đó, bộ chiến giáp phát ra ánh sáng lấp lánh kia bỗng nhiên kết nối mạnh mẽ hơn với Thanh Đại Thạch, thậm chí…

Thanh Đại Thạch suýt nữa có cảm giác như bộ chiến giáp này có mối liên hệ huyết mạch với chính mình. 

Bộ giáp này tuy chỉ có hình dáng, không thể dùng để chiến đấu thực sự, nhưng lại giống như một phần cơ thể của nó vậy!

Ánh mắt Thanh Đại Thạch tràn ngập vui sướng! 

Thành công rồi! 

Chắc chắn là thành công rồi!

Nó mở to mắt, chăm chú nhìn bộ chiến giáp nhỏ chưa bằng móng tay trong tay Quý Dữu, sợ chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ biến mất. 

Đồng thời, nó cũng chợt hiểu ra vì sao vừa rồi Lục QuangThạch lại bảo vệ bông hoa nhỏ của mình đến thế. 

Một phần cơ thể của mình, làm sao có thể dễ dàng đưa cho người khác?

Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh. 

Quý Dữu đặt món hồn khí có hình dáng cơ giáp cổ lên lòng bàn tay, nhìn kỹ một chút, trong mắt hiện lên chút tiếc nuối: “Chỉ giống về hình dáng thôi, bên trong không có cấu trúc gì cả, nên cấp độ của hồn khí không cao.”

Theo ước tính của cô, chỉ đạt cấp trung là cùng. 

Vì vậy, nếu muốn chế tạo cái thứ hai và nâng cấp độ hồn khí lên cao hơn, cô buộc phải tái tạo toàn bộ cấu trúc bên trong của cơ giáp, từng linh kiện một thì mới được.

Đối với Quý Dữu, việc này thực sự khá khó. 

Người ta nói khác ngành như núi cao, bản thân cô vốn không hiểu gì về chế tạo hay sửa chữa cơ giáp, nên dù cố gắng làm cũng vẫn thiếu sót.

Thanh Đại Thạch vẫn luôn lo lắng chờ đợi bên cạnh, nghe thấy lời Quý Dữu thì không nhịn được nói: “Ngài Long Ngạo Thiên, tôi cảm thấy cấp độ của hồn khí này nhất định rất cao, cảm giác của tôi chắc chắn không sai!”

Không cần quan sát hay nghiên cứu kỹ, chỉ cần dựa vào cảm giac làm sao hồn khí này lại không có cấp độ cao được? Tất cả hồn khí của tộc Thanh, chưa chắc đã có cái nào chứa năng lượng mạnh như cái này.

Quý Dữu nghe xong, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Cấp độ không cao, nhưng tạm dùng được.”

Từ sau khi bước vào khe không gian và nuốt vài sinh vật ngoài hành tinh, thực lực của Quý Dữu đã tăng lên đáng kể. 

Trước hết là thế giới tinh thần của cô mở rộng rất nhiều, tiếp theo là sự nâng cấp của sáu sợi tinh thần. 

Phạm vi dò xét tinh thần của cô cũng không ngừng mở rộng, mạnh đến mức nào? Vì luôn phải đối mặt với nguy hiểm bất ngờ, Quý Dữu không dám thử nghiệm hết mức, nên hiện tại chính cô cũng không rõ.

Nhưng có một điều cô chắc chắn: Lượng tinh thần lực tiêu hao khi chế tạo hồn khí cấp thấp đã giảm đi rõ rệt. 

Nói cách khác, lượng dùng để chế tạo một hồn khí trước đây, giờ có thể làm được một rưỡi, thậm chí hai cái… 

Hoặc hơn nữa.

Hiện tại, cô không hề cảm thấy mệt mỏi. 

Làm bông hoa nhỏ cho Lục Quang Thạch, làm chiến giáp cho Thanh Đại Thạch, đều không khiến cô tiêu hao chút sức lực nào. Cô vẫn có thể chế tạo thêm.

Nhưng —

Quý Dữu không vội chế tạo tiếp, mà dừng lại suy nghĩ một lúc. 

Bên cạnh, Thanh Đại Thạch bắt đầu sốt ruột. Đuôi của nó không ngừng vung qua vung lại… 

Nó không hiểu tại sao ngài Long Ngạo Thiên đã chế tạo xong hồn khí rồi mà vẫn chưa đưa cho mình?

Bông hoa nhỏ của Lục Quang Thạch thì vừa làm xong đã được đeo ngay lên cổ kia mà. 

Tại sao của mình lại phải chờ?

Thanh Đại Thạch chờ đến mức sắp khóc, thì Quý Dữu cắt một đoạn dây, xâu hồn khí lại, rồi mới đưa cho nó, nói: “Cứ tạm dùng đi.”

Thanh Đại Thạch vui đến mức muốn bay lên trời, vội nói: “Tôi không hề miễn cưỡng đâu!”

Sợ Quý Dữu không tin, nó còn ra sức vẫy đuôi: “Thật đó, tôi không hề miễn cưỡng chút nào!”

Vừa nói, nó vừa ngắm nghía khí hồn của mình, càng nhìn càng thích, không nỡ rời mắt.

Sau đó — 

Nó bất ngờ đưa khí hồn cho Quý Dữu.

Quý Dữu: “???” 

Không thích sao?

Thanh Đại Thạch cúi đầu, hơi ngại ngùng, rồi lại ngẩng lên, cố tình vươn cổ thật dài nhìn Quý Dữu.

Quý Dữu: “???”

“…” Thanh Đại Thạch nghĩ một chút, rồi nói thẳng: “Ngài Long Ngạo Thiên, tôi đoán ngài chắc không có duyên với người khác giới.” 

Nó đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà cô vẫn không hiểu gì.

“…” Quý Dữu: “Nói cho đàng hoàng.”

Thanh Đại Thạch càng lúc càng bạo gan, ngài Long Ngạo Thiên luôn ôn hòa, chưa từng mắng mỏ, đánh đập hay đem nó ra làm thí nghiệm…

Thế nên, nó không ngại nữa, nói thẳng: “Tôi muốn ngàiLong Ngạo Thiên tự tay đeo cho tôi.”

Quý Dữu nghe vậy, tò mò hỏi: “Cậu không tự đeo được sao?”

Thanh Đại Thạch: “…”

Ngay sau đó — 

Một sợi dây được buộc lên cổ Thanh Đại Thạch, hồn hồn treo trên đó phát ra ánh sáng nhè nhẹ, lấp lánh.

Toàn thân nó như bị điện giật, mắt mở to.

Sau đó — 

Đôi mắt ấy sáng rực lên.

Nó cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngài Long Ngạo Thiên, tôi rất thích.”

Nói xong, lòng nó vui như mở hội. 

Không chỉ vậy, khi Lục Quang Thạch nhìn sang, Thanh Đại Thạch cũng bắt chước, dùng tay che khí hồn trên cổ, không cho đối phương nhìn trộm chút nào.

Sau đó, nó vẫy đuôi qua lại, lòng vui không tả nổi, nhìn Quý Dữu đầy cảm kích: “Ngài Long Ngạo Thiên, khí hồn ngài chế tạo thật sự rất hợp với tôi.”

Không chỉ hợp, mà như được thiết kế riêng cho nó. Vừa đeo vào, cả người như biến đổi.

Quý Dữu mỉm cười: “Hợp là tốt rồi.”

Thật ra, bước cuối cùng trong quá trình chế tạo hai khí hồn này, tức là vẽ trận đồ không phải do chính Quý Dữu dùng sợi tinh thần của mình hoàn thành, mà là dùng tuyến của Thanh Đại Thạch và Lục Quang Thạch.

Vì vậy, hiệu quả của hồn khí chắc chắn sẽ kém hơn nhiều so với khi dùng sợi tinh thần của chính cô, đó là điều cô tiếc nuối.

Những tuyến tinh thần trong chiến hạm đen trung tâm điều khiển thực sự của vị diện cấp cao, tuy không phải vật thể thật, nhưng lại là dạng năng lượng cực kỳ tinh khiết. 

Không thể hấp thụ trực tiếp, nhưng có thể dùng để chế tạo hồn khí. 

Sau khi trở thành khí hồn, năng lượng ấy thay đổi hình thức và có thể hấp thụ gián tiếp.

Trước khi bắt tay vào chế tạo, Quý Dữu cũng không chắc mình sẽ thành công.

Vậy mà giờ đã thành công. 

Không chỉ một lần, mà là hai lần.

Quý Dữu nhìn những tuyến dây xung quanh đang dần dày đặc, gần như không còn khe hở, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Thanh Đại Thạch và Lục Quang Thạch cứ nhìn mãi hồn khí của mình, mắt sáng rỡ, gương mặt đầy niềm vui và mãn nguyện.

Nhưng —

“Ngài Long Ngạo Thiên…” Thanh Đại Thạch nhìn xung quanh đang thay đổi, cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng, hỏi: “Giờ chúng ta phải làm gì? Cứ ở đây chờ sao?”

Nếu cứ chờ mãi, thì chỉ có thể chờ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro