Chương 2590: Hai Ông Cháu

Vừa nghe xong, Quý Dữu suýt nữa thì nhảy dựng lên, không kìm được mà nói to: “Con đã lợi hại thế này rồi, mà vẫn chỉ là hạng nhì sao?”

Cái danh hạng nhì nghe chẳng hay ho gì.

“Không thể nào!”

Vừa nói, vừa thấy ánh mắt u sầu của nguyên soái Hà Xuyên tan đi, thay vào đó là nụ cười rõ rệt, Quý Dữu liền cười hì hì, thu lại vẻ ngạc nhiên và lố bịch của mình, hỏi: “Nguyên soái ông nội, vậy… người đầu tiên là ai ạ?”

Đúng là một đứa trẻ có trái tim dịu dàng.

Hà Xuyên thầm cảm khái trong lòng, rồi nghe câu hỏi của Quý Dữu, ông chỉ nhẹ nhàng giơ tay, nói: “Người đó con không cần để tâm.”

Giọng ông rất bình thản, cũng không có ý định giải thích thêm, rồi nói tiếp: “Con nhìn quả trứng trong tay ông này.”

Quý Dữu tuy rất tò mò, nhưng nguyên soái đã không muốn nói, hẳn là có lý do riêng. Là hậu bối, cô không nên truy hỏi thêm.

Vì vậy, Quý Dữu làm theo lời ông, nhìn vào quả trứng.

Hà Xuyên nói: “Ông hiện đang ở vị trí này.”

Ngón tay ông chỉ vào một điểm trong ô vuông sáng nhất ở tầng cao nhất của quả trứng, chỉ cách ô vuông thứ hai một chút xíu.

Quý Dữu chăm chú quan sát.

Hà Xuyên nói tiếp: “Ông đã phát hiện ra con ở đây.”

Rồi ông chỉ vào một ô vuông màu xám pha đen.

Quý Dữu sững người: “Đây là phần giữa lệch về dưới của quả trứng.”

Phần giữa cách tầng cao nhất còn vô số ô vuông xen kẽ, không thể dễ dàng vượt qua.

Theo lời nguyên soái vừa nói, từ tầng đáy muốn lên tầng cao nhất là vô cùng khó khăn. Ngay cả ông cũng phải tiêm thuốc năng lượng tinh thần và từ bỏ thân thể mới miễn cưỡng tiến vào được.

Vậy…

Ông đã phát hiện ra cô bằng cách nào?

Mà lúc đó cô đang ở phần giữa lệch về dưới, làm sao vượt qua được bao nhiêu tầng ngăn cách để tiến vào tầng cao nhất?

Là do quầng sáng kéo cô đến sao?

Quý Dữu vừa định hỏi thì Hà Xuyên đã lắc đầu: “Không phải quầng sáng. Quầng sáng chỉ là thứ ông dùng để dẫn đường cho ý thức tinh thần của con. Hơn nữa, nó cũng không phải do ông tạo ra, mà vốn đã tồn tại ở vị trí của con.”

Quý Dữu vẫn chưa hiểu.

Hà Xuyên nói: “Vì thế giới tinh thần của con vốn đã nằm ở tầng cao nhất. Con không cần phải vượt núi băng rừng để tiến vào, con muốn đến là có thể đến. Sở dĩ con không vào được, chỉ vì con chưa biết cách mà thôi. Quầng sáng đó vừa là ngọn đèn dẫn đường, vừa là con đường bằng phẳng giúp con không cần mở tường tinh thần mà vẫn có thể đi theo lối đó để đến nơi.”

Nói đến đây, Hà Xuyên dừng lại một chút.

Quý Dữu thấy rõ lồng ngực ông phập phồng dù không còn thân thể, chỉ là ý thức tinh thần như cô, nhưng nói quá nhiều, lại còn tạo ra mô hình vũ trụ sống động như vậy, rõ ràng là một gánh nặng lớn.

Quý Dữu rất muốn nói ông hãy nghỉ ngơi một chút, không cần vội vàng.

Nhưng Hà Xuyên chỉ dừng lại thoáng chốc, rồi tiếp tục: “Quầng sáng đó, như ông đã nói, không phải do ông tạo ra mà là do người ở tầng cao nhất tạo ra.”

Quý Dữu: “!!!”

Hà Xuyên chỉ vào khoảng trống giữa các ô vuông xám đen, nói: “Chỗ này là khe hở giữa ba ô vuông. Con thấy không? Ở đây không có ô vuông, cũng không có tường ngăn hay ranh giới tức là, nó chỉ là một khe không gian.”

Quý Dữu nhìn kỹ, lập tức hiểu ra: “Ý ngài là… đây chính là vị trí của căn cứ nuôi dưỡng thuộc về vị diện cao cấp kia?”

Chiến hạm màu đen không nằm ở vị diện Thiên Thạch, cũng rõ ràng không thuộc về vị diện dị hợp đang hợp nhất với Thiên Thạch. 

Vậy thì… nó ở đâu?

Theo thông tin thu được từ số hiệu 1373, đó là một khe hở không gian, một không gian hoàn toàn độc lập, khép kín, không thuộc bất kỳ vị diện nào, cũng không kết nối với bất kỳ vị diện nào.

Nghe Quý Dữu nói vậy, Hà Xuyên hơi sững người, nói: “Thì ra, đó thật sự là nơi các sinh vật cấp cao nuôi dưỡng hậu duệ.”

Quý Dữu kinh ngạc: “Ngài… ngài không biết sao?”

Giọng Hà Xuyên hơi trầm xuống: “Chúng ta chỉ có giả thuyết như vậy. Nhưng không có dữ liệu thực tế hay tài liệu liên quan, nên không thể xác nhận.”

Quý Dữu liền truyền toàn bộ hiểu biết của mình về chiến hạm đen cho nguyên soái Hà Xuyên. Vì cả hai đều đang ở trạng thái ý thức tinh thần, việc truyền đạt thông tin rất nhanh, không cần nói từng chữ, chỉ cần dùng năng lượng tinh thần là đủ.

Sau khi tiếp nhận, Hà Xuyên im lặng một lúc, rồi nói: “Tiếc là ông biết quá muộn. Nếu sớm hơn, có lẽ ông đã có thể đích thân đi điều tra.”

Quý Dữu vội nói: “Không muộn đâu! Nguyên soái ông nội, nếu ngài muốn đi, lát nữa hai ông cháu mình cùng đi!”

Hai ông cháu?

Vừa nghe câu đó, mọi nỗi buồn và tiếc nuối trong lòng Hà Xuyên lập tức tan biến.

Đứa trẻ này… 

Nhỏ bé thế kia, gương mặt còn đầy nét ngây thơ, chắc còn nhỏ hơn cả cháu chắt út của ông, bé Hà Chân.

Hà Xuyên thật sự bị cô bé chọc cười. 

Ông đã giữ chức gần hai trăm năm, lãnh đạo Liên minh suốt thời gian ấy, vốn là người nghiêm nghị, đặc biệt khi còn trẻ, cứng nhắc đến tận xương. 

Chỉ khi về già, ông mới trở nên ôn hòa hơn.

Đứa trẻ này… nếu biết tính cách thật của ông, chắc chẳng dám làm càn như thế trước mặt ông đâu.

Hà Xuyên nhìn Quý Dữu, ánh mắt mang chút bất lực, nói: “Ông thật sự rất muốn cùng con đi điều tra, nhưng ông không thể rời khỏi nơi này.”

Nghe vậy, ngón tay Quý Dữu khẽ run, lập tức căng thẳng: “Tại sao ạ? Nếu ngài không đi được, con có thể cõng ngài mà!”

Gần đây, nguyên soái Hà Xuyên xuất hiện trước công chúng đều ngồi xe lăn. 

Với trình độ công nghệ của Liên minh, việc thay thế bộ phận cơ thể không phải chuyện khó, Quý Dữu từng bị gãy tay, sau khi thay tay mới thì chẳng khác gì tay cũ, dùng rất tốt.

Thế nhưng, nguyên soái vẫn ngồi xe lăn, chứng tỏ cơ thể ông đã cạn kiệt sức sống.

Quý Dữu không muốn nghĩ đến điều đó. 

Cô nghiêm túc nói: “Nguyên soái ông nội, con nói thật đấy, con khỏe lắm, cõng ngài không thành vấn đề. Khả năng chạy của con không thua gì các thống soái của Liên minh đâu. Dù có là thượng tướng Bạch Cập đến, con cũng không sợ!”

Quý Dữu nói khoác không biết ngượng, chẳng hề để tâm đến thể diện.

Hà Xuyên nhìn ánh mắt đầy lo lắng của cô, mỉm cười: “Ông không rời đi, không phải vì không thể đi, mà là vì ông có nhiệm vụ phải ở lại đây.”

Quý Dữu muốn hỏi nhiệm vụ gì, nhưng Hà Xuyên không nói. 

Ông chỉ vào quả trứng, nói tiếp: “Ông còn phải nói cho con một chuyện nữa. Con nhìn chỗ này, chỗ này, và chỗ này…”

“Những khe hở không gian như thế này thực ra có rất nhiều, không chỉ có chiến hạm đen mà con nói.”

Nói đến đây, Hà Xuyên xoay ngón tay, tiếp tục: “Nhìn tiếp chỗ này, rồi chỗ này, và chỗ này nữa…”

Theo hướng ngón tay ông, Quý Dữu nhìn theo rồi lại một lần nữa há hốc miệng vì kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro