Chương 2592: Do Con Người Tạo Ra?
Vừa nghe xong, Quý Dữu lập tức mở to mắt.
Cô chăm chú nhìn vào mô hình quả trứng, càng nhìn, lông mày càng nhíu chặt.
Từng tầng, từng lớp, dày đặc những ô vuông từ trên xuống dưới, phủ kín toàn bộ quả trứng.
Sau khi nghe lời nguyên soái Hà Xuyên, Quý Dữu mới hiểu được cảm giác khó chịu mơ hồ trong lòng mình từ đâu mà ra.
Tất cả những thứ này…
Quá cứng nhắc, quá gượng ép, hoàn toàn không tự nhiên.
Nếu tất cả đều do con người tạo ra, thì cũng không có gì lạ.
Nhưng vũ trụ bao la như vậy, ai có thể có năng lực lớn đến mức biến nó thành như thế này?
Điều này hoàn toàn vượt quá khả năng của con người.
Dù Quý Dữu đã trải qua nhiều chuyện kỳ lạ, cô vẫn không thể tưởng tượng nổi phải là tồn tại mạnh mẽ đến mức nào mới có thể phân chia và bố trí vũ trụ thành cục diện như thế này.
Là sinh vật của nền văn minh cao cấp sao?
Hay là.
Quý Dữu không thể hiểu nổi, cũng không thể nghĩ ra.
Cô mở to đôi mắt đen láy, chăm chú nhìn nguyên soái Hà Xuyên, mong rằng vị lão nhân hiền hậu này có thể cho cô một lời giải đáp.
Thế nhưng, Hà Xuyên chỉ khẽ thở dài: “Ông cũng không biết câu trả lời.”
Quý Dữu im lặng.
Hà Xuyên nói tiếp: “Ông đã dành cả đời để tìm kiếm câu trả lời, nhưng ông không thể biết, cũng không có khả năng để biết.”
Giọng ông đầy tiếc nuối.
Quý Dữu nhìn vào quả trứng dù chỉ là một mô hình, nhưng chỉ cần nhìn nó thôi đã đủ khiến người ta kinh ngạc.
Nếu thật sự có thể dùng góc nhìn của người ngoài cuộc để quan sát toàn bộ vũ trụ, thì đó sẽ là một cảnh tượng khiến người ta phải thán phục đến mức nào?
Ánh mắt Hà Xuyên rời khỏi mô hình, chuyển sang nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có lớp sương mù xám xịt.
Ông lặng lẽ nhìn khung cảnh bên ngoài, nói: “Mục đích chính khi ông đến đây… là để tìm con đường sống cho loài người.”
Thật là khó khăn biết bao.
Quý Dữu mím môi, nhưng vẫn mang theo chút hy vọng, hỏi: “Vậy… nguyên soái ông nội, ngài đã tìm thấy chưa?”
Cô không biết vì sao, nhưng giọng nói lại mang theo chút run rẩy.
Im lặng.
Hà Xuyên không trả lời ngay.
Ông vẫn nhìn ra lớp sương mù ngoài cửa sổ, toàn thân tĩnh lặng, như một người đang chìm trong thế giới nội tâm của mình.
Quý Dữu không cắt ngang, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Vài giây sau.
Hà Xuyên thở dài: “Ông đã tìm được một phương pháp… có thể có hiệu quả, cũng có thể không. Nhưng dù sao, vẫn còn hơn là không có cách nào, không làm gì cả.”
Quý Dữu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy hụt hẫng với câu trả lời ấy.
Thì ra, tình cảnh của loài người còn khó khăn hơn cô tưởng.
Nếu nguồn năng lượng tinh thần cạn kiệt hoàn toàn, thì hậu quả sẽ ra sao?
Quý Dữu hỏi ra thành lời.
Hà Xuyên chỉ vào vị trí của Liên minh, rồi chỉ sang ô vuông bên cạnh: “Đây chính là kết quả.”
Quý Dữu nhìn sang ô vuông đó giống hệt tầng của Liên minh, không có gì khác biệt.
Hà Xuyên nói: “Con hãy nhìn thêm mấy ô xung quanh nó.”
Quý Dữu sững người, nhìn sang những ô vuông xung quanh ô đại diện cho Liên minh có lớn có nhỏ, ô nhỏ nhất chỉ bằng 1% ô lớn nhất, toàn thân đen sì, mờ mịt không ánh sáng, toát ra cảm giác chết chóc.
Thật ra, chúng không khác gì nhau.
So với ô của Liên minh, cũng chẳng có gì khác biệt.
Quý Dữu thật sự không nhìn ra được điều gì đặc biệt.
Nguyên soái Hà Xuyên chỉ tay liên tục vào năm, sáu ô vuông, rồi nhẹ giọng giải thích: “Thật ra, mấy ô này vốn là một khối.”
Quý Dữu: “!!!”
Hà Xuyên nói: “Nó đã bị phân tách thành sáu khối có kích thước khác nhau.”
Quý Dữu há miệng:
“Phân tách? Thì ra các vị diện không chỉ có thể hợp nhất, mà còn có thể bị phân tách sao?”
Vị diện Thiên Thạch hiện đang từ từ hợp nhất với một vị diện khác và hậu quả gây ra, đặc biệt là với sinh vật sống bên trong, chẳng khác gì thảm họa diệt thế!
Dù là tộc Hồng, tộc Thanh, tộc Bạch, tộc Hắc… chỉ cần còn sống trong đó, không có khả năng rời khỏi vị diện Thiên Thạch, thì không ai thoát khỏi diệt vong.
Đây là tai họa mà sức người không thể chống đỡ.
Hà Xuyên nói: “Đúng vậy. Theo tất cả dữ liệu mà Liên minh loài người thu thập được, sau quá trình nghiên cứu và quan sát, chúng ta kết luận các vị diện không tồn tại vĩnh viễn. Chúng không chỉ có thể bị phân tách, mà còn có thể hợp nhất với nhau.”
“Dựa vào vị trí của vị diện Liên minh và các dữ liệu liên quan, chúng tôi phán đoán rằng một khi nguồn tài nguyên ở đây cạn kiệt hoàn toàn, toàn bộ vị diện sẽ bị xé rách thành khoảng 6–8 vị diện nhỏ hơn, kích thước không đều. Đến lúc đó, sự phân tách sẽ hủy diệt toàn bộ sinh vật sống bên trong, không ai sống sót.”
“…” Quý Dữu há miệng, nhưng không thể thốt ra lời.
Nếu thật sự đến thời điểm đó…
Thì nền văn minh loài người sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Không còn gì nữa.
Tất cả sẽ biến mất.
Không chỉ nguyên soái Hà Xuyên, người cả đời chiến đấu vì Liên minh, vì loài người đau lòng đến tận xương tủy, mà ngay cả Quý Dữu một người trẻ tuổi, một nhân vật nhỏ bé cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
Đây…
Đây là tuyệt vọng đến mức nào?
Đây…
Phải làm sao đây?
Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Quý Dữu mím chặt môi, trong khi sự im lặng lan rộng, cô khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt chân thành nhìn nguyên soái Hà Xuyên: “Nguyên soái ông bội, ngài nói ngài đã tìm ra một phương pháp có thể khả thi? Là phương pháp gì vậy? Con có thể biết không?”
Ánh mắt cô vừa tràn đầy hy vọng, vừa kiên định.
Cô biết đây chắc chắn là bí mật tuyệt đối, thậm chí có thể là sự thật mà cả nhân loại chưa ai biết đến. Cô chỉ là một người trẻ tuổi, thực lực thấp kém, thậm chí chưa chắc đã sống sót trở về Liên minh…
Nhưng!
Cô vẫn muốn biết.
Một khi đã biết tình cảnh của loài người, sao có thể giả vờ như không biết? Dù năng lực có hạn, dù chưa đủ mạnh cũng phải thử, cũng phải cố gắng.
Con người sống một đời, tranh giành điều gì?
Chỉ để không hối tiếc!
Quý Dữu từng nghĩ nếu mình không hỏi, vẫn cứ sống như một sinh viên năm hai chẳng biết gì, trời sập đã có người cao chống đỡ…
Không đến lượt cô lo…
Cô không hỏi, không tìm hiểu… cũng chẳng ai trách cô.
Nhưng trong những năm tháng sau này, mỗi khi nhớ đến chuyện này, cô sẽ sống trong tiếc nuối.
Cô nhìn Hà Xuyên, ánh mắt nghiêm túc: “Nguyên soái ông nội, con muốn biết.”
Đối diện với ánh mắt chân thành của Quý Dữu, Hà Xuyên khẽ thở dài, nói: “Là tài nguyên. Phương pháp duy nhất mà ông có thể nghĩ đến… chính là nằm ở tài nguyên.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro