Chương 2653: Như Nguyện

Trái tim của Quý Dữu nặng trĩu, rất nặng…

Nỗi buồn, nỗi đau…

Không ngừng tràn đến, như một cơn ác mộng không thể thoát khỏi, quấn lấy cô, khiến cô chìm trong nỗi thống khổ bất lực.

Quý Dữu nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, nhìn tầng đáy của thế giới hình quả trứng kia như một vũng nước chết.

Sao lại thành ra thế này?

Nguyên soái Hà Xuyên đã dùng toàn bộ sức lực của mình, dốc hết những gì có thể, chỉ để phá vỡ lớp phong tỏa năng lượng của vị diện loài người, để lại một tia hy vọng cho nhân loại.

Thế mà.

Vẫn thất bại sao?

Quý Dữu đưa tay lên, khẽ chạm vào trái tim đang đập của mình. Cô chợt nghĩ, có lẽ mình không nên mạo hiểm bước vào không gian sương mù này trong tình huống nguy hiểm như vậy, cũng không nên cố chấp đi tìm kết quả.

Nếu không nhìn thấy kết quả, liệu cô có thể giả vờ như đà điểu, vùi đầu vào cát?

Như thế, cô có thể tin rằng nguyên soái Hà Xuyên đã thành công.

Mọi việc ông làm đều có ý nghĩa, đều có giá trị.

Nhưng.

Không.

Vị diện nơi liên minh nhân loại tồn tại vẫn bị cô lập hoàn toàn với các vị diện xung quanh, và từng vị diện bị phong tỏa, tách biệt ấy giờ đây đều đang đối mặt với nguy cơ cạn kiệt tài nguyên.

Nếu không được bổ sung, những vị diện đó sẽ biến mất, sẽ bị hủy diệt.

Quý Dữu cắn chặt môi. Cô chưa từng nghĩ thế giới thật sự có thể bị hủy diệt. Đáng tiếc, giờ cô đã biết, và chẳng thể giả vờ ngây ngô được nữa.

Tích…

Tích…

Tích…

Quý Dữu tỉnh táo lắng nghe tiếng tim mình đập rõ ràng, mạnh mẽ. Cô không làm gì, cũng không nói gì.

Sau một khoảng lặng ngắn, Quý Dữu từ từ thu hồi năng lượng tinh thần của mình.

Thế nhưng.

Ngay lúc đó, hình ảnh của thế giới hình quả trứng bắt đầu mờ đi, rồi Quý Dữu đột nhiên nhìn thấy ở vị diện loài người có một dòng năng lượng cực kỳ nhỏ bé, gần như không thể phát hiện, đang từ từ lưu chuyển…

Nó quá nhỏ, gần như trong suốt, không thể nhận ra. Nếu không phải vì quá trình thu hồi năng lượng khiến góc nhìn của cô thay đổi hoàn toàn, thì cô đã không thể thấy được!

Vì vậy.

Đôi mắt Quý Dữu mở to: “Vậy là… thật sự đã thành công sao?”

Cô không dám tin, nhìn kỹ lại, thì thấy dòng năng lượng cực nhỏ ấy đã biến mất.

Sau đó.

Quý Dữu giữ nguyên trạng thái năng lượng tinh thần cực kỳ mỏng nhẹ, tầm nhìn mờ nhòe, và lại thấy dòng năng lượng ấy. Nó chuyển động rất chậm, gần như tĩnh lặng, đông cứng…

Nhưng!

Quý Dữu biết chắc chắn năng lượng đang lưu chuyển.

Nghĩa là vị diện của loài người chưa hoàn toàn cạn kiệt, cũng chưa hoàn toàn bị phong tỏa. Nó đã có một dòng năng lượng mới, tuy nhỏ bé, nhưng đang từ từ lưu thông và dần mạnh lên.

Tim của Quý Dữu lại bắt đầu đập thình thịch. Cô sợ chỉ cần mình lơ là một chút, dòng năng lượng nhỏ bé kia sẽ biến mất.

Lắng nghe tiếng tim đập bên tai, Quý Dữu thở ra một hơi thật dài.

Và rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt của Quý Dữu từng giọt từng giọt rơi xuống.

Trong mắt Sở Kiều Kiều, cảnh tượng này thật kỳ lạ. Sao bạn học Quý Dữu lại đột nhiên khóc vậy?

Chẳng lẽ là thua trận trong cuộc chiến ở chiều không gian tinh thần?

Sở Kiều Kiều đang định mở miệng hỏi thì bên này, Quý Dữu đột nhiên mở mắt, rồi đưa tay lên lau má, phát hiện cả khuôn mặt đều là nước mắt.

Sở Kiều Kiều nhìn chằm chằm: “Bạn học Quý Dữu, thua rồi hả?”

Quý Dữu đảo mắt, nhận lấy khăn tay Sở Kiều Kiều đưa, lau mặt rồi nói: “Không có chuyện đó, đừng nói mấy thứ linh tinh.”

Nói xong, vành mắt của Quý Dữu vẫn đỏ hoe, nước mắt lại trào ra.

Sở Kiều Kiều: “…”

Bạn học Quý Dữu vừa xinh đẹp, vừa khóc đáng yêu thế này, đúng là phạm quy. Sở Kiều Kiều siết chặt nắm tay: “Đi, chúng ta đi đánh nó một trận.”

Tâm trạng của Quý Dữu đã ổn định lại.

Cô chẳng hề quen biết nguyên soái Hà Xuyên, thậm chí chưa từng gặp mặt chính thức. Ngay cả lần gặp trong chiều không gian tinh thần cũng không phải trạng thái bình thường.

Thế nhưng.

Có những người, thật sự không cần thời gian dài để gắn bó, cũng không cần tình cảm sâu đậm. Chỉ cần biết nguyện vọng của họ đã hoàn thành, là đã có thể vui mừng từ tận đáy lòng.

Nguyên soái đã dốc toàn lực, thật sự giành được một tia hy vọng cho nhân loại.

Chỉ cần dòng năng lượng ấy không bị cắt đứt, không bị chặn lại, thì hy vọng của nhân loại vẫn còn.

Nhân loại vẫn có thể phát triển. Chỉ cần tìm cách làm cho dòng năng lượng nhỏ bé ấy mạnh lên, thì một ngày nào đó phản công lên tầng cao nhất cũng không phải là không thể.

Quý Dữu lúc này tràn đầy tự tin, lập tức nói: “Giờ chúng ta xử lý kẻ dưới lòng đất trước.”

“Nó tuy đã chạy, nhưng tớ chắc chắn nó chưa rời khỏi lãnh địa của tộc Thanh. Chỉ cần chúng ta đào ba thước đất, nhất định sẽ tìm ra nó.”

“Thậm chí, nó có thể đang theo dõi chúng ta.”

Sở Kiều Kiều nghe vậy, lập tức hăng hái: “Tớ vừa giao chiến với nó rồi, hiện tại nó rất yếu, chắc đang trốn đâu đó để hồi phục. Chúng ta phải nhân lúc nó bệnh mà lấy mạng nó!”

Sở Kiều Kiều không hỏi Quý Dữu vì sao lại khóc, hay đã gặp chuyện gì trong chiều không gian tinh thần. Giờ có việc quan trọng hơn, phải lôi con chuột dưới đất kia ra!

Quý Dữu cũng chưa vội giải thích. Cô nhìn đống dây năng lượng rải rác dưới đất, những sợi dây ấy phát ra ánh sáng nhạt, nhưng đang dần mờ đi. Rõ ràng, trạng thái của kẻ sở hữu chúng đang rất tệ, thậm chí có thể nói là cực kỳ tồi tệ. Nếu không, những sợi dây từng trói chặt Quý Dữu, Sở Kiều Kiều và cả cá thể 201, từng có thể chạm vào như dây thừng thật, sao giờ lại yếu ớt thế này?

Giờ đây, những sợi dây ấy đang mờ dần, nhấp nháy như bóng đèn chập chờn, sắp tắt.

Sở Kiều Kiều hỏi: “Chúng ta tìm nó bằng cách nào?”

Quý Dữu nhìn quanh, chỉ vào một hướng. Sở Kiều Kiều nhìn theo, ánh mắt nghiêm lại, rồi nói: “Đây chẳng phải là cánh cửa ban đầu sao? Cái chúng ta đã phá vỡ?”

Quý Dữu gật đầu: “Ừ, chính là chỗ này. Thực ra, lối ra và vào của phòng thí nghiệm này luôn là nơi này. Tớ thấy được từ góc nhìn của chiều không gian tinh thần. Hơn nữa, có lẽ chúng ta không cần phải tìm, đối phương sẽ tự tìm đến.”

“Ơ?” Sở Kiều Kiều ngạc nhiên: “Thật sao?”

Quý Dữu nói: “Năng lượng dự trữ trong cá thể 201 đã bị tớ hấp thụ. Nhưng tớ không chỉ hấp thụ một cái, vì ở đây có nhiều phòng thí nghiệm, cũng có nhiều cá thể. Quan trọng là chúng có liên kết với nhau. Không còn cách nào khác, tớ đành lần theo dấu vết, hấp thụ hết năng lượng của các cá thể đó. Nó không có nguồn bổ sung, chỉ có thể chờ chết, hoặc lao đến cướp lại từ tớ!”

Sở Kiều Kiều lập tức vỗ đùi: “Vậy thì chúng ta có thể ngồi chờ nó tự chui đầu vào lưới rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro